Quá trình này Hoắc Vũ Hạo cần thích ứng từng bước một, chỉ có thể tiến hành từ từ. Có điều sau một thời gian dài, Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo đã có tiến bộ nhảy vọt, nhất là trong khoảng thời gian bế quan này, hắn không ngừng rèn luyện làm cho cảnh giới tinh thần của hắn cũng có bước nhảy vọt về chất. Tinh Thần Hải của hắn bình thường thì đã lớn gấp nhiều lần Hồn Tôn bình thường, nếu là so đấu đơn thuần về Tinh Thần Lực thì kể cả Hồn Vương cũng chưa chắc đã bằng hắn, đây là còn chưa tính đến Thức Hải thứ hai vào.
Hồn kỹ mà Thiên Mộng Băng Tằm cho Hoắc Vũ Hạo lúc có Hồn Hoàn thứ tất nhiên cũng tăng uy lực theo. Hiện tại hai hồn hoàn của hắn cũng đã lên đến cấp bậc năm nghìn năm.
Vũ Hồn thuộc tính tinh thần cùng với Tinh Thần Lực đều tăng lên, hơn nữa có quái vật trăm vạn năm Thiên Mộng Băng Tằm không ngừng giúp hắn cải thiện, cấp bậc Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo đã đạt đến trình độ rất cao. Có điều so với Hồn Lực thì Tinh Thần Lực cũng khó tăng lên hơn nhiều, càng về sau càng khó thăng cấp. Nếu có một ngày Hoắc Vũ Hạo có thể hấp thụ toàn bộ Tinh Thần Lực được tích lũy suốt trăm vạn năm của Thiên Mộng Băng Tằm, đến lúc đó, tính về mặt Tinh Thần Lực thì hắn sẽ trở thành đệ nhất cường giả đương thời.
- Làm sao bây giờ?
Vương Đông có chút giật mình, nhìn Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Con Hổ Ma Miêu này bị thương không nặng, chỉ là tinh thần bị tấn công nên ngất đi một lúc. Ta bắt nó thả lên cây là được rồi xuất phát.
Nói xong, hắn liền bế thân thể mập mạp của Hổ Ma Miêu đặt lên cây đại thụ mà lúc trước nghỉ ngơi, bỏ lên trên cành cây tương đối cao.
Năng lực khôi phục của hồn thú ngàn năm quả là không tầm thường, Hoắc Vũ Hạo cảm giác được hồn lực tán loạn trong thể nội nó đã bắt đầu có xu thế tụ tập lại.
Lặng yên nhảy xuống, hắn và Vương Đông, Tiêu Tiêu lập tức rời đi, tiếp tục xâm nhập vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
- Vũ Hạo, mười dặm hẳn là đủ rồi.
Một khắc đồng hồ sau, Vương Đông thấp giọng nhắc nhở Hoắc Vũ Hạo đang đi ở phía trước.
- Được, từ giờ trở đi, chúng ta về một phía thôi, không vào sâu nữa.
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lớn vô cùng, phạm vi 10 dặm bên ngoài đa số là hồn thú mười năm và trăm năm. Ngoài Hổ Ma Miêu ngàn năm ban nãy thì suốt hai canh giờ tiếp theo bọn hắn không hề bị tấn công thêm lần nào. Cho dù có gặp được mấy con hồn thú ngàn năm nhưng đều là loài tính tình ôn hòa, không chủ động tấn công ai, đồng thời cũng không phải là loại mà bọn hắn cần có.
Nhìn xem sắc trời đã dần trở nên tối, Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đi thôi, hôm nay tới đây là được rồi, chúng ta ra khỏi rừng rậm nghỉ ngơi.
Tiêu Tiêu có chút không cam lòng nói:
- Vẫn còn sớm mà, trời đã tối đâu!
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:
- Trong rừng rậm không dễ đi, hơn nữa vì bảo trì phạm vi dò xét cũng không thể đi quá nhanh. Tốt nhất là nên ra ngoài sớm một chút, sáng mai lại tiếp tục vào là được. Quên lời ta đã nói sao? Không thể liều lĩnh, tất cả lấy an toàn làm trọng.
- Được rồi.
Tiêu Tiêu lập tức gật đầu.
Bọn hắn tuổi còn nhỏ, tu vi lại đến bình cảnh, tất nhiên muốn sớm đạt được Hồn Hoàn để tăng thực lực. Thật ra Hoắc Vũ Hạo cũng không khác mấy, chỉ có là khả năng nhẫn nhịn của hắn cao hơn mà thôi.
Cả ba đều đã quen đường, bắt đầu ngược đi về phía ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Đi được khoảng mười lăm phút, đột nhiên Hoắc Vũ Hạo dừng bước.
- Sao thế Vũ Hạo?
Vương Đông biết Hoắc Vũ Hạo đột nhiên dừng lại dĩ nhiên không thể không có lý do, nhưng vì trong phạm vi dò xét của Tinh Thần Tham Trắc, hoàn toàn không có chút gì bất thường.
Hoắc Vũ Hạo híp mắt nói:
- Không biết tại sao đột nhiên ta có cảm giác có gì đó không đúng. Hơn nữa còn rất nguy hiểm.
Tiêu Tiêu cười hì hì nói:
- Chẳng lẽ người kia ở ngoài trăm mét quan sát chúng ta sao? Nơi đây cây cối rậm rạp như vậy, làm sao có thể nhìn thấy gì, có khi ngươi cảm nhận được hơi thở của sư phụ đó.
Tuy cả ba không nhắc đến nhưng bọn họ biết chắc Huyền lão đang ầm thầm đi theo sau, bảo vệ an toàn cho bọn họ.
- Không, không phải. Vì nó có sát khí.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng xoay người, hơn nữa còn chủ động kéo tay Vương Đông và đẩy Tiêu Tiêu về phía sao.
- Meo meo.
Một tiếng kêu vô cùng chói tai vang vọng khắp cánh rừng, cây cối xung quanh bỗng nhiêu phát ra từng tiếng xào xạc. Dường như có một cơn gió vô hình vừa thổi ngang vậy.
Hoắc Vũ Hạo lập tức tăng cấp độ dò xét của Tinh Thần Tham Trắc lên cực hạn, phạm vi vốn chỉ khoảng hai trăm thước nháy mắt liền tăng lên hơn ba trăm. Làm như thế tuy hồn lực của hắn tiêu hao nhanh và nhiều hơn nhưng nếu phạm vi tăng thêm một trăm thước thì cơ hội giữ mạng của bọn họ cũng cao hơn.
Một bóng người lặng lẽ xuất hiện trong phạm vi dò xét của hắn, hiện nay đường kính của phạm vi dò xét Tinh Thần Tham Trắc đã ở khoảng ba trăm thước. Mà cái bóng kia vừa xuất hiện rồi biến mất, nháy mắt sau đã đi được năm mươi thước, thế mà Hoắc Vũ Hạo còn không cảm nhận được vật thể đó một cách rõ ràng, càng không theo kịp hành tung của nó. Tốc độ này thật đáng sợ.
Dưới áp lực cực lớn, sắc mặt Hoắc Vũ Hạo khẽ thay đổi, đôi mắt màu vàng cũng đậm hơn. Trong ánh hoàng hồn tăm tối, lực chú ý của hắn dần dần được nâng đến cực hạn.
Đó là một con Hổ Ma Miêu cao hơn một thước, bên ngoài bộ lông màu đen đậm của nó là một màn ánh sáng với hoa văn màu xanh biếc, đôi mắt đỏ như máu đầy sát khí. Trong khoảng cách chừng ba thước xung quanh nó, mơ hồ có thể trông thấy một vầng sáng màu xanh đen lặng lẽ dao động. Mà trên lưng nó là một con Hổ Ma Miêu be bé có bộ lông màu xanh đen, đôi mắt cũng màu đỏ rực. Đấy còn không phải là con Hổ Ma Miêu bị thương mà bọn họ vừa thả đi hay sao?
Tiêu Tiêu lẩm bẩm:
- Đánh con, cha đến. Xem ra đôi khi không nên quá mềm lòng rồi.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng vô cùng khó coi. Cả hai đều không ngờ ngày đầu tiên đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đã gặp phải phiền phức lớn như vậy, mà phiền phức này còn đến từ chính sự nhân từ của bọn họ nữa.
Con Hổ Ma Miêu thân cao một thước kia rõ ràng là hồn thú vạn năm. Hơn nữa theo ánh sáng màu xanh biếc quanh cơ thể nó có thể thấy nó không phải là loại hồn thú bình thường vừa mới tiến giai vạn năm.
Đây là lần đầu tiên bọn họ phải đấu với hồn thú vạn năm, làm sao lại không hồi hộp và lo lắng cho được? Mà theo tốc độ của con Hổ Ma Miêu kia, rõ ràng tương đương với cường giả Chiến Hồn Vương hệ Mẫn Công bình thường rồi.
Hồn Thú và Hồn Sư không giống nhau. Hồn Thú chỉ chiến đấu theo bản năng nên nhiều lúc thậm chí sức chiến đầu còn hơn cả Hồn Sư cùng cấp bậc, điểm mạnh của Hồn Sư so với Hồn Thú chính là trí tuệ và biết dùng chiến thuật.
Con Hổ Ma Miêu vạn năm này tuyệt đối là kẻ thù nguy hiểm nhất mà bọn họ phải đối mặt từ khi lọt lòng đến nay, đây không phải là một trận chiến bình thường nữa mà là một trận đấu sinh tử.
Mà lúc này nó cũng không nôn nóng tiến lên, đôi mắt đỏ như máu mang theo hơi thở vô cùng khủng bố, con ngươi màu đen như muốn dựng thẳng lên, thỉnh thoảng còn co rút lại vô cùng hung ác, Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo liên tục truyền về tin tức cho thấy hơi thở của nó dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, mà phần sức mạnh này của nó, ba người bọn họ chưa chắc có thể ngăn cản được.
- Xem ra suy nghĩ của chúng ta có chút không đúng với thực tế rồi.
Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm.
Vương Đông không nói thêm gì, nhưng đôi môi đã mím chặt.
Kế tiếp, biểu hiện của bọn họ hoàn toàn xứng với tư cách là đệ tử hạch tâm của học viện Sử Lai Khắc, cả ba người hoàn toàn không vì sự có mặt của Huyền lão mà thả lỏng, bọn họ liên tục suy nghĩ phương pháp ứng phó với con Hổ Ma Miêu vạn năm này bằng chính thực lực của mình.
- Meo meo.
Tiếng kêu sắc bén của Hổ Ma Miêu vạn năm lại vang lên, nháy mắt sau, nó di chuyển.
Tinh Thần Tam Trắc của Hoắc Vũ Hạo tức thì liền truyền về thông tin, vô cùng chính xác, lúc này, mục tiêu của Hổ Ma Miêu đúng là hắn.
Tốc độ của con Hổ Ma Miêu vạn năm này quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không thể nhìn kịp, nháy mắt nó chuyển động thì cả người nó đã biến mất, cuối cùng chỉ để lại một vệt sáng, mãi đến khi nó di chuyển đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, ảo ảnh kia mới biến mất.
Hoắc Vũ Hạo cũng không lùi bước, vì sau hắn là Tiêu Tiêu, cạnh hắn là Vương Đông. Hắn thân là thủ lĩnh, làm sao có thể lui? Hơn nữa so tốc độ, hắn kém xa đối thủ.
Ngay khi Hổ Ma Miêu tấn công về phía Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông cũng đã lui bước đứng sau lưng hắn, cả hai nháy mắt trông như hóa thành một khối. Hoắc Vũ Hạo đưa hai tay về trước, lòng bàn tay trái hướng vào trong, lòng bàn tay phải hướng ra ngoài. Bên ngoài hai tay đều đã được phủ một lớp hạt bi trắng nhỏ sáng như kim cương, Băng Đế Chi Ngao.
Kế đến, tiếng tiêu thánh thót của Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu liền vang lên, ngay khi nó vang lên, tốc độ của Hổ Ma Miêu liền bị chậm lại, tranh thủ chút thời gian để Hoắc Vũ Hạo ứng biến tình huống bất ngờ.
Leng keng.
Các đốm lửa liên tiếp xẹt lên. Cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông đều bị đánh bay ra ngoài, đôi cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp liền xuất hiện, đỡ lấy cả hai không khỏi đụng vào thân cây to ở phía sau.
Nháy mắt khi con Hổ Ma Miêu vạn năm kia va chạm với Hoắc Vũ Hạo, cả người nó đột nhiên như bị mất phương hướng, thế nên mới làm một trảo đầy sát khi kia trở thành vô ích.
Hoắc Vũ Hạo cảm thay hai tay tê rần, bàn tay đau nhức vô cùng, các viên trân châu phủ bên ngoài để lại từng hết hằn trên làn da hắn. Tuy hắn đã chặn được công kích của con Hổ Ma Miêu vạn năm kia nhưng vạt áo trước ngực vẫn bị rách một chút. Bấy nhiêu đã đủ thất móng vuốt của con hồn thú kia sắc bén như thế nào.
Nhưng lúc này, căn bản hắn chẳng quan tâm đến vết thương của mình, hắn lại một lần nữa sử dụng Băng Đế Chi Ngao và Huyền Ngọc Thủ tăng sức mạnh cho đôi tay, miệng hô to:
- Tiêu Tiêu, cẩn thận.
Đúng vậy, hiện nay hai người bọn họ đã bị đánh bay, vậy thì người đang đứng gần con hồn thú vạn năm kia nhất chính là Tiêu Tiêu.
Hổ Ma Miêu vạn năm nhẹ nhàng tiếp đất không vang lên chút tiếng động nào, giống như một khối bông gòn nhẹ rơi xuống đất vậy, nháy mắt sau, nó lại như muốn phát điên lên. Điên cuồng đánh về hướng Hoắc Vũ Hạo, tuy nhiên, nếu theo con đường tấn công ấy, nhất định nó sẽ lướt ngang cả Tiêu Tiêu. Chân phải nó vung lên, mấy cái móng vuốt sắc bén chém thẳng về phía Tiêu Tiêu.
Nếu đây chỉ là một Đại Hồn Sư có hai Hồn Hoàn bình thường, đối mặt với đòn tấn công này của nó nhất định sẽ bị chém đứt ngang eo, chắc chắn không có khả năng thoát được. Hồn sư hai Hồn Hoàn làm sao có thể cản được đòn tấn công của Hồn Thú vạn năm? Chuyện này căn bản là một chuyện vớ vẩn.