Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 295: Giải đấu kết thúc, phần thưởng! (Trung)




Vương Đông hừ một tiếng nói:

- Sao ta phải lên tiếng? Ta chờ xem ngươi làm gì, quả nhiên bị ta bắt quả tang, hừ!

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Thấy thì thấy, làm sao nào? Bây giờ ngươi đang suy yếu còn tí sức lực gì đâu, ngươi làm được gì ta hả?

Tuy Vương Đông đã tỉnh nhưng giọng nói của hắn đã chứng tỏ bản thân hắn chẳng còn chút sức lực, có lẽ hắn so với lúc Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy lần đầu tiên lúc ban trưa không khác bao nhiêu.

Vương Đông liếc mắt nói:

- Ngươi nghĩ ai cũng khỏe mạnh như đầu trâu giống ngươi sao?

Hoắc Vũ Hạo cười to, nói với ngữ điệu xấu xa:

- Suy yếu cũng tốt, ta lại véo mặt ngươi tiếp, thế nào, haha?

Nói xong, hắn lại giơ tay véo má Vương Đông, sau đó còn vân vê hai ba cái.

Gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Vương Đông nháy mắt bị nắn thành hình thù kì quái, cái miệng nhỏ bị ép chu lên.

- Ngươi… cái đồ chết tiệt….

Giọng nói yếu ớt của Vương Đông lại vang lên. Hai tay quơ quơ trong không khí.

Hoắc Vũ Hạo buông gò má của Vương Đông ra rồi bắt lấy hai tay của hắn, sau đó đưa tay vỗ trán hắn nói:

- Đã yếu còn không chịu ngoan ngoãn. Haha, cảm giác bắt nạt ngươi cũng không tệ.

Gương mặt Vương Đông thoáng đỏ bừng, hắn nhìn Hoắc Vũ Hạo bằng ánh mắt tức giận nhưng tận sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia ý cười.

Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái đã kết thúc, rốt cuộc bọn họ cũng bảo vệ được vinh quang của học viện Sử Lai Khắc, hơn nữa còn là người giành chiến thắng ở trận đấu quyết định.

Trận đấu đầy căng thẳng đã qua đi trong vui sướng, nên tâm trạng bọn họ sao lại không thoải mái đây? Cũng chính vì thế mà hôm nay Hoắc Vũ Hạo mới đùa giỡn như thế này.

Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên cũng nhìn thấy ý cười trong mắt người bạn mình, hắn khẽ nói:

- Vương Đông, chúng ta là giỏi nhất, đúng không?

Vừa nhìn thấy ánh mắt hắn, Vương Đông hơi ngẩn người, vẻ phẫn nộ cũng biết mất, hắn khẽ gật đầu nói:

- Ừ, chúng ta là giỏi nhất. Chúng ta là quán quân.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, một nụ cười vô cùng sáng lạn, nhưng ở đuôi mắt lại chảy ra một giọt lệ. Hắn cúi người xuống, ôm chằm lấy Vương Đông.

- Cám ơn ngươi, Vương Đông/

Vương Đông ngẩn người, hắn có thể cảm nhận được lúc này Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên trở nên kích động nên bất ngờ không biết nói sao cho phải, cánh tay được giải thoát, tuy không còn chút sức lực nhưng hắn vẫn cố gắng ôm lấy lưng Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm:

- Ngày ta rời khỏi phủ công tước, ta đã thề, một ngày nào đó ta sẽ trở lại báo thù cho mẹ ta. Ta muốn bọn họ phải trả giá, phải chịu khổ gấp mười lần mẹ ta ngày xưa, thậm chí còn đoạn tuyệt huyết mạch của phủ công tước.

- Khi đó, ta hoàn toàn không biết mình ngây thơ đến mức nào.

- Rồi một mình ta đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, ta gặp được đại sư huynh và Tiểu Nhã lão sư. Kế đến, vào học viện Sử Lai Khắc. Ở đó ta mới biết mình yếu ớt như thế nào. Cũng nhờ thế, ta lại càng cố gắng học tập để hoàn thành ước muốn dù rất phi thực tế kia.

- Nhưng dần dần, ta biết, mình chỉ là một đứa cô nhi yếu đuối, căn bản không có một chút uy hiếp gì với bọn họ. Ta từng có lúc rất tuyệt vọng, ta nghĩ, có lẽ cả đời này ta cũng không hoàn thành được nguyện vọng của mình.

- Cũng trong lúc đó, ta gặp ngươi, những ngày tháng ở học viện là những ngày ấm áp nhất của cuộc đời ta. Ta thật sự được thần may mắn ưu đãi, ta được gặp ngươi, được là một thành viên của đại gia đình Sử Lai Khắc. Là mọi người đã cho ta biết thế nào là tình bằng hữu ấm áp.

- Chúng ta cùng nhau tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, hơn nữa cuối cùng còn giành được giải quán quân. Từ giờ phút ấy, ta nhận ra, có những chuyện cứ ngỡ không có khả năng nhưng nếu không ngừng cố gắng sẽ trở thành có thể. Vương Đông, cám ơn ngươi, ngươi đã cho ta thêm can đảm, giúp ta trở nên mạnh mẽ. Bất kể sau này có chuyện gì, ngươi cũng là người anh em tốt nhất của ta.

Nghe Hoắc Vũ Hạo nghẹn ngào nói từng lời từng lời, ánh mắt của Vương Đông thoáng chốc trở nên dịu dàng hơn, ngay cả cánh tay ôm sau lưng Hoắc Vũ Hạo cũng dùng lực thêm một chút, siết lấy người bạn của mình.

Hai người duy trì tư thế như vậy chừng mấy phút, một bên gối của Vương Đông đã ướt đẫm nước mắt của Hoắc Vũ Hạo.

- Này, ngươi đè chết ta rồi.

Một lúc sau, Vương Đông bật thốt lên.

Hoắc Vũ Hạo giật mình nhìn lại thì thấy vẻ mặt tươi cười của Vương Đông. Nhìn thấy gương mặt đáng yêu ấy, hắn lại không kềm được mà đưa tay véo lấy.

- Vương Đông, ngươi là con gái thì tốt biết mấy. Giống như ảo ảnh cô gái hôm chúng ta sử dụng Quang Nghê Thường kia.

Vương Đông đỏ mặt nói:

- Cho dù ta là con gái thì có liên quan gì tới ngươi?

Trên gương mặt vẫn còn vương vài giọt nước mắt, Hoắc Vũ Hạo bật cười:

- Đương nhiên là có, ta nhất định sẽ mặt dày mày dạn mà bám lấy ngươi. Từ đại ca từng nói, theo đuổi con gái phải mặt dày, huynh ấy sớm muộn gì cũng theo đuổi được Giang Nam Nam. Đúng rồi, ngươi có chị hay em gái gì không? Sau này giới thiệu cho ta đi. Phù sa không chảy ruộng ngoài, gả cho người ngoài chi bằng để ta làm người một nhà với ngươi.

- Hừ.

Vương Đông đỏ mặt quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo nghĩ là bạn mình tức giận, vội nói:

- Ta nói giỡn thôi mà, ngươi đừng nghĩ là thật.

Vương Đông quay phắt đầu lại:

- Cái gì bảo đừng nghĩ là thật? Nói rồi có thể nuốt lời sao? Ta nói cho ngươi biết, ta có một chị gái.

- Ha?

Hoắc Vũ Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Đông.

- Thật không?

Vương Đông nghiêm túc nói:

- Đương nhiên là thật. Ta còn một người chị song sinh. Chị ấy chỉ ra đời sớm hơn ta một canh giờ, nếu ngươi muốn quen thì sau này ta sẽ giới thiệu cho ngươi. Chị ấy giờ đang học ở một học viện khác. Vì chị ấy là con gái lại còn xinh đẹp nên người nhà ta lo lắng, không dám cho đi học xa nhà. Có điều, vũ hồn của tỷ ấy và ta giống hệt nhau. Trong quy tắc xét tuyển nội viện của học viện Sử Lai Khắc chúng ta có viết nếu là người tài vẫn có thể tham gia. Nói không chừng, đợi vài năm nữa, khi sát hạch nội viện, chị ta cũng đến. Đến lúc đó ta sẽ giới thiệu cho ngươi quen.

Hoắc Vũ Hạo giật mình nhìn Vương Đông.

- Chị gái song sinh? Nói thế, cô ấy giống hệt ngươi sao?

Vương Đông lườm hắn, nói:

- Nói nhảm, không giống thì sao còn gọi là song sinh? Tin ta, sau này chị ta lớn lên nhất định sẽ giống y hệt ảo ảnh cô gái hôm chúng ta sử dụng Quang Nghê Thường. Thế nào, động tâm không? Sau này ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ suy nghĩ đến chuyện giới thiệu chị gái ta cho ngươi.

Hoắc Vũ Hạo cười to, lắc đầu nói:

- Thôi, coi như xong rồi. Nếu chị ngươi đẹp như vậy làm sao lại chịu ta? Ban nãy ta nói giỡn thôi, nhưng nói thật, cô gái hôm đó, đúng là đẹp thật.

Vương Đông tức giận nói:

- Ngươi bớt nói xàm đi. Không lẽ ngươi thấy mình bây giờ vẫn còn yếu sao? Vũ hồn Song Sinh, Vũ Hồn Cực Hạn, một trong những thành viên của đội vô địch cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp, hơn nữa còn là thành viên chủ lực nữa. So với bạn bè đông trang lứa, ngươi còn thua ai hả? À, đương nhiên, trừ ta, nếu so với ta thì ngươi đúng là kém một chút.

Hoắc Vũ Hạo lặng người. Đúng a! Ta còn kém ai? Hắn tự hỏi câu hỏi này nhưng lại không nghĩ ra đáp án.

- Đừng có đứng đực mặt ra nữa, đến đây giúp ta khôi phục hồn lực. Ngươi có tính người không đấy, chỉ biết bắt nạt ta, không thèm lo đến chuyện giúp đỡ ta gì hết.

- Ừ ừ, được rồi.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng bắt lấy tay Vương Đông, rót Hồn Lực Huyền Thiên Công vào trong cơ thể hắn.

Tuy tình huống kiệt sức của Vương Đông hơi nghiêm trọng nhưng kinh mạch của hắn vẫn khá cứng cỏi, không có dấu hiệu bị tổn hại.

Tác dụng xoa dịu của hồn lực Huyền Thiên Công vốn rất cao, hơn nữa trong hồn lực của Hoắc Vũ Hạo còn chứa rất nhiều Sinh Mệnh Lực nên trong cơ thể Vương Đông rất nhanh sau đó liền xuất hiện hồn lực, Hạo Đông Lực bắt đầu vận chuyển.

Hai người đồng tâm hiệp lực, chưa đến một canh giờ sau, khi ngoài trời đã tối hẳn, hồn lực của Vương Đông cũng khôi phục tạm ổn, hắn đã không còn ở trạng thái suy yếu nữa.

Hoắc Vũ Hạo buông tay Vương Đông ra, nói:

- Được rồi, nghỉ ngơi chút đi. Hôm nay chúng ta tạm thời không cần tu luyện, nghỉ ngơi thật tốt đã, đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì đi.

Bỗng nhiên Vương Đông bật dậy, hai tay nhanh như chớp véo lấy hai má Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo cũng không giãy giụa, để Vương Đông mặc sức bỡn cợt.

- Cái tính ăn miếng trả miếng của ngươi thật là…

Vương Đông trợn mắt, hai tay thêm chút sức.

- Còn dám bảo ta ăn miếng trả miếng? Là ngươi gây chuyện trước mà.

Hoắc Vũ Hạo đau đớn hét to:

- Nhưng ta không có véo mạnh thế. Ngươi buông tay, không buông đừng trách ta.

Nói xong, hai tay hắn đã bắt đầu di chuyển dưới nách Vương Đông.

- Đừng đừng….

Vương Đông cười to.

Cả hai sau khi bình phục liền đùa giỡn, căn phòng đầy ắp tiếng cười.

*****

Học viện Sử Lai Khắc.

Đảo Hải Thần, Hải Thần các, tĩnh thất.

Mã Tiểu Đào nằm im lìm trên chiếc giường bạc sáng loáng. Ngọn lửa màu đen cứ chực chờ bộc phát đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, nhưng gương mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, thậm chí còn ẩn ẩn hiện hiện một màn sương mù màu đen.

Quanh chiếc giường được bao phủ bằng một chiếc lồng lóe sáng ánh vàng kim, dường như Mã Tiểu Đào đã bị phong ấn ở đấy.

Bên cạnh giường lúc này có hai ông lão đang im lặng đứng nhìn, bên trái đúng là viện trưởng hệ Vũ Hồn, Ngôn Thiểu Triết, còn bên cạnh lão là một ông lão khác với dáng vẻ gần đất xa trời.

Ông lão ấy trông cứ như không còn chút sức lực, lão đứng im, tay cầm một cây gậy, lưng cong tận chín mươi độ.

Ngôn Thiểu Triết nhìn Mã Tiểu Đào với vẻ lo lắng, trầm giọng nói:

- Lão sư, tuy nhờ chiếc giường từ Huyền Băng vạn năm này cộng với Quang Minh lực của người phong ấn Tiểu Đào và ngọn lửa Hắc Phượng Hoàng, nhưng đây không phải là cách lâu dài. Ngọn lửa màu đen ấy quá mạnh, một khi phong ấn này vỡ nát e là không thể cứu vãn, Tiểu Đào nó sẽ…