Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 293: Quang Nghê Thường (Hạ)




Hoàng đế Tinh La, Hứa Gia Vĩ cũng kích động đỏ bừng mặt, hắn cũng không ngoại lệ, ảo ảnh khuynh quốc khuynh thành kia đã khắc sâu vào nội tâm vị hoàng đế này.
So với hắn, công tước Bạch Hổ lại bình tĩnh hơn, y nhìn chằm chằm hai cậu bé dưới khán đài, lẩm bẩm nói:
- Ý chí cứng như sắt thép. Tương lai tất thành người tài.
Quảng trường Tinh La lúc này đã cực kỳ náo nhiệt, vì học viện Sử Lai Khắc và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đều có người bị thương nặng, nên lễ trao giải không còn cách nào khác phải để lùi lại sau.
Thao Thiết Đấu La, Huyền lão là người đầu tiên chạy đến chặn được mấy người học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
- Ai cũng không được đi. Đưa thuốc giải cho đệ tử chúng tôi trước.
Ánh mắt Huyền lão vừa lạnh vừa trầm tĩnh, lúc này lão vẫn còn bế theo Mã Tiểu Đào đang hôn mê bất tỉnh.
Sư phụ dẫn đội của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư lúc này có chút không được bình tĩnh. Lão làm sao cũng không ngờ để sót một sơ hở lớn như vậy, cuối cùng chiến thắng cứ ngỡ đã đến tay lại vuột mất, hơn nữa mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khi bọn họ trông thấy ảo ảnh tuyệt đẹp kia thì nháy mắt sau Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần đều đã bị đưa ra khỏi sàn đấu.
Vì sao Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại bỏ qua cho Mộng Hồng Trần? Cũng chính vi muốn để cô ấy giải độc cho các đồng đội của họ.
- Lời ta nói các ngươi không nghe rõ sao?
Dứt lời, Huyền lão liền vươn tay bắt lấy tay Mộng Hồng Trần.
- Chờ chút.
Lão sư dẫn đội của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư vội vàng bước lên chắn trước người Mộng Hồng Trần. Nếu có thể, lão rất muốn phản kháng, rất muốn những thành viên đã trúng độc của học viện Sử Lai Khắc phải chôn theo cùng, hơn nữa bên phía học viện Sử Lai Khắc, không ai không phải thiên tài tuyệt diễm.
Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, cho nên lúc này có thể nói tâm trạng của lão cực kỳ đau đớn. Nhưng thân là lão sư dẫn đội, lão phải biết ở đâu nên phản kháng, ở đâu phải chịu đựng.
Lão dĩ nhiên không dám phản kháng trước mặt Huyền lão rồi. Tiếu Hồng Trần hôn mê, Mộng Hồng Trần bị thương nặng, nếu lúc này còn không thể mang hai đứa nó trở về thì lão không chỉ đơn giản chỉ mất đi tính mạng, thậm chí người nhà cũng bị liên lụy.
- Huyền lão, đây chỉ là thi đấu, chúng ta sẽ giải độc cho bọn họ.
Sư phụ dẫn đội cố gắng áp chế tâm trạng bi phẫn của mình, nặng nề nói lên từng chữ.
Huyền lão gật đầu, lạnh lùng nói:
- Tốt nhất là thế. Còn nữa, đưa chuôi kiếm Mã Như Long vừa sử dụng cho ta.
Sư phụ dẫn đội biến sắc.
- Cái đó không được, đó là kiện Hồn Đạo Khí cấp tám, là sản phẩm của Minh Đức Đường, giá trị rất lớn.
- Ta hỏi ngươi, đưa hay không?
Giọng nói của Huyền lão vẫn lạnh lùng như trước, khí thế mạnh mẽ trên người cũng chưa phát ra nhưng chỉ đơn giản với câu chất vấn này đã làm vị lão sư dẫn đội kia ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Huyền lão không chú ý đến người kia nữa, ánh mắt chuyển sang Tiếu Hồng Trần đang hôn mê.
Lão sư dẫn đội run rẩy nói:
- Huyền lão, ngài là một cường giả Siêu Cấp Đấu La, chẳng lẽ lại định ỷ lớn hiếp nhỏ, làm khó hậu bối như thế này sao?
Huyền lão bình thản nói:
- Lão phu chẳng cần phải làm thế. Nhưng ngươi cũng thấy cô bé ta đang bế đây. Tiểu Đào chính là bị Hồn Đạo Khí của các ngươi ảnh hưởng mà thành ra thế này, Vũ Hồn của nó có bị biến dị hay không cũng không ai biết đừng nói đến chuyện có thể sống được nữa hay không. Ta sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, chuyện này ta sẽ trực tiếp nói chuyện với Đường chủ Minh Đức Đường của các ngươi. Hai đứa nhỏ này là cháu hắn phải không. Ta sẽ đem bọn chúng về học viện Sử Lai Khắc. Ngươi về nói với lão già kia muốn tìm người thì đến học viện Sử Lai Khắc tìm ta.
Lão nói xong, liền đưa tay định bắt lấy Tiếu Hồng Trần đã hôn mê.
- Đừng đừng, chúng tôi đưa cho ngài.
Sư phụ dẫn đội vội vàng nói suýt chút cắn trúng lưỡi của mình. Lão làm sao dám để Huyền lão bắt Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần đi. Hai đứa nó đến học viện Sử Lai Khắc liệu có thể trở về toàn vẹn hay không? Chuyện này so với Thánh Phán Chi Kiếm rõ ràng huynh muội Tiếu Hồng Trần quan trọng với đế quốc Nhật Nguyệt hơn nhiều.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Phán Chi Kiếm đã đến tay Huyền lão. Kế đến, dưới sự giám sát của Huyền lão, Mộng Hồng Trần thông qua Bình Sữa bổ sung Hồn Lực, trong tình trạng vô cùng mệt mỏi, lần lượt giải trừ chất độc của Chu Tình Băng Thiềm trong người các thành viên của học viện Sử Lai Khắc. Cũng may trước đó, Bối Bối dùng Tử Mẫu Truy Hồn Đoạt Mệnh Đảm làm Mễ Già của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư bị thương, Mộng Hồng Trần sợ đồng đội bên mình bị độc chết nên không hạ thủ tàn nhẫn. Nếu không, kịch độc của Chu Tình Băng Thiềm đâu chỉ đơn giản làm mọi người hôn mê như vậy.
Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Huyền lão cũng xem như cho bọn họ chút mặt mũi. Ít nhất để Bối Bối tỉnh dậy giải độc cho Mễ Già, hơn nữa còn rút những châm độc ra.
Xem như đến lúc này, song phương đã giải quyết hết mọi hệ quả khi thi đấu. Dĩ nhiên đấy chỉ là mặt ngoài, còn vấn đề có di chứng gì hay không thì cũng không phải là chuyện bọn họ quan tâm đến.
Quảng trường Tinh La sôi nổi bàn tán một lúc thật lâu, cuối cùng dưới sự duy trì trật tự của mấy vạn binh lính, dân chúng mới từ từ giải tán.
Vì không muốn thành Tinh La xảy ra tình huống chen lấn nữa, hoàng đế Hứa Gia Vĩ tuyên bố phần trao giải sẽ không diễn ra công khai nữa.
Có thông báo này, các dân chúng không thể không rời đi, dù sao đa số những người ở đây không phải là dân bản xứ, mà vật giá tại thành Tinh La ở thời điểm này đã tăng đến một con số kinh khủng, thi đấu đã xong, trò vui cũng hết, ở lại phí tiền làm gì?
Vì ở trận đấu cuối cùng cả học viện Sử Lai Khắc lẫn học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đều bộc lộ ra tài năng tuyệt diễm nên lúc này, vòng phòng hộ ở Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm đã được tăng gấp ba lần, tránh để dân chúng quá khích liều mạng xông vào.
Mà những chuyện này, căn bản Hoắc Vũ Hạo không hề biết đến.
Khi hắn tỉnh dậy, đã là giữa trưa của ngày hôm sau.
- Khó chịu quá.
Hoắc Vũ Hạo vừa tỉnh dậy đã ho khan một trận, ánh mắt hắn vẫn còn chút mơ màng. Hắn cảm thấy cả người mềm nhũn như toàn bộ sức lực đều bị ai rút đi hết rồi. Không những thế, từng cơn đau nhức không ngừng truyền đến, mà sau một giấc ngủ lâu như thế, không ngờ hồn lực trong cơ thể hắn cũng không có chút dấu hiệu khôi phục.
- Cảm giác mọi thứ đều cạn sạch thật khó chịu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tuy vậy, lúc này Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không cảm thấy lo lắng, khi thần trí dần tỉnh táo lại, hắn phát hiện tuy cơ thể không còn chút sức lực nào nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng, thậm chí những chuyện đã xảy ra trước đó còn lần lượt xuất hiện trở lại trong đầu có hắn. Hắn nhanh chóng nhớ đến tình hình lúc mình phối hợp với Vương Đông chiến thắng đối thủ.
- Chúng ta chắc chắn đã thắng. Cuối cùng chúng ta vẫn là quán quân. Vinh quang của Sử Lai Khắc đã không biến mất trong tay chúng ta.
Tâm trạng phấn khởi khiến đôi mắt của hắn sáng rực lên, lúc này hắn mới giật mình nhận ra dường như Tinh Thần Hải của hắn lại thay đổi.
Hắn tập trung quan sát, sau đó vui mừng phát hiện, Tinh Thần Hải của hắn ít nhất đã tăng thêm một phần tư, không chỉ thế, Tinh Thần Lực của hắn càng thêm cô đọng, ánh sáng lấp lóe trong Tinh Thần Hải cũng rạng rỡ thêm mấy phần.
Cũng ngay lúc này, trong đầu Hoắc Vũ Hạo chợt xuất hiện hình ảnh cô gái tóc dài màu lam, đôi mắt màu vàng rực rỡ, dung nhan tuyệt mỹ, trên trán như ẩn như hiện ký hiệu Tam Xoa Kích.
Cô gái ấy, thật sự là nữ thần Quang Minh từ trên trời giáng xuống sao?