Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 282: Chấp niệm của Hồn Đế Bạch Hổ (Hạ)




- Lượt đấu 2-2-3 này, trận đầu tiên nhất định là Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong, bọn họ tuyệt đối phải tranh thủ thời gian cho hai anh em Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần nghỉ ngơi. Bên chúng ta chỉ còn ba người, cho dù Tiểu Đào một mình chiến thắng thì bọn họ cũng có thể thắng trận còn lại, 1-1 hòa nhau cũng có nghĩa là chúng ta thua.
Nghe Vương Ngôn nói thế, ba người liền hiểu ra vấn đề. Như thế còn không phải sao? Bên chiến đội Sử Lai Khắc còn có thành viên dự bị nào nữa?
Hòa Thái Đầu và Tiêu Tiêu ư? Thương thế Tiêu Tiêu còn chưa hoàn toàn khôi phục mà Hòa Thái Đầu chỉ là một Hồn Đạo Sư cấp bốn thôi.
Trận cuối cùng ba đấu ba, bọn họ nhắm mắt cũng chọn được ba Hồn Đạo Sư cấp bốn, bên phía chiến đội Sử Lai Khắc căn bản không còn chút cơ hội nào nữa.
Nói cách khác, trong lượt đấu 2-2-3 này, bọn họ muốn thắng thì phải đánh bại chiến đội Nhật Nguyệt trong hai trận đấu đầu.
Mộng Hồng Trần và Tiếu Hồng Trần đều đã bị thương, tình huống không phải quá khó khăn. Nhưng Mộng Hồng Trần biết dùng độc, cộng với tu vi Hồn Vương và cấp bậc Hồn Đạo Sư cấp năm, có thể nói là khá mạnh.
Huống chi Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong lần lượt là Hồn Đạo Sư cấp sáu và cấp năm, muốn thắng cũng không phải dễ dàng. Cuối cùng sự chênh lệch số lượng của hai đội đã hiện ra rõ rệt. Học viện Sử Lai Khắc chỉ có ba thành viên chính thức đúng là kém xa đối phương.
Vương Ngôn thở dài, mặt xám xịt, hắn và cả đội cố gắng lâu như vậy, trả giá nhiều như thế, cuồi cùng cũng thất bại sao? Hắn không cam lòng, quả thật không cam lòng. Lượt đấu 2-2-3 mỗi người chỉ được thi đấu một lần nên căn bản bọn họ không có chút cơ hội nào.
- Vũ Hạo, Vương Đông.
Đúng lúc này, Mã Tiểu Đào đột nhiên xoay người ôm lấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
- Trận đầu giao cho tỷ, Trận thứ hai, đối thủ của hai đệ là hai người đã bị thương Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần. Chúng ta hết đường lui rồi, chúng ta nhất định phải cố gắng. Các đệ hãy nhìn xem bên phía chúng ta có bao nhiêu người phải ngã xuống rồi, tất cả đều vì bảo vệ vinh quang của Sử Lai Khắc, lúc này, chúng ta chỉ còn cách dựa vào bản thân mình, Sử Lai Khắc, tất thắng.
Hai mắt Mã Tiểu Đào đỏ bừng, chiến ý dâng trào, hoàn toàn không có chút suy sụp vì những lời phân tích của Vương Ngôn.
- Nói cho tỷ nghe xem, các đệ làm được không?
Giọng nói của Mã Tiểu Đào đột nhiên cao vút.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc mắt nhìn nhau, cả hai thấy rõ sự kiên định trong mắt đối phương, đồng loạt gật đầu.
- Sử Lai Khắc tất thắng.
Cả hai đồng thanh nói.
Giọng nói cả hai thậm chí đã có chút khàn khàn, nhưng ý chí và sự quyết tâm hiện rõ như ban ngày.
Thấy ba người như thế, Vương Ngôn cũng ngẩn người, giờ phút này, hắn có cảm giác hồn mình như muốn rời khỏi xác. Những cô bé cậu bé này thật đáng yêu, rất đáng yêu, hắn không sao diễn tả được tâm trạng lúc này của mình nữa.
Nước mắt của hắn lại không kềm được mà rơi xuống, Vương Ngôn bước lên ôm cả ba vào lòng:
- Bọn nhỏ, nhờ vào các con.
Thao Thiết Đấu La Huyền lão vẫn đứng phía sau không đứng lên, nhưng bình rượu và đùi gà trên tay lão đã không còn nữa, đôi mắt lão đầy sự tang thương, và cũng đã hơi ươn ướt.
Bất kể thắng hay bại, những đứa bé này đều khiến học viện Sử Lai Khắc phải tự vào, trong lịch sử Sử Lai Khắc sẽ mãi mãi khắc tên bọn chúng. Các con, học viện Sử Lai Khắc, tự hào vì có những đệ tử như thế.
- Thành viên hai đội mời lên sàn đấu.
Giọng nói của Thiên Sát Đấu La lại vang lên.
Giờ phút này, bất kể là dân chúng hay văn võ bá quan, thậm chí là hoàng đế tướng quân đều im lặng quan sát, trận chung kết này quá phấn khích, mà các trận kế tiếp, còn hơn cả sự phấn khích ban nãy nữa.
Bất kể là học viện Sử Lai Khắc hay học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, trận đấu này đều có thể miêu tả bằng hai chữ thảm thiết.
Đúng vậy, mà một trận chung kết thảm thiết nhưng đồng thời cũng bộc lộ rõ quyết tâm chiến thắng của cả hai học viện.
Đoàn chiến và thi đấu cá nhân, cuối cùng là đến 2-2-3. Với lượt đấu cuối cùng này, một đội chỉ còn 3 thành viên và đội kia là bốn. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, lợi thế đang nghiên hẳn về phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Nếu học viện Sử Lai Khắc không thể thắng hai trận đầu tiên thì rất có thể, vinh quang suốt ngàn năm qua của bọn họ phải chấm dứt ở đây.
Quả nhiên đúng như những gì Vương Ngôn suy đoán, vì tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần, Mã Như Long và Tiêu Hạ Long lần lượt đứng dậy bước lên sàn đấu. Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, lúc này hồn lực của hai người đã khôi phục không ít. Gần như đã trở về trạng thái mạnh nhất. Còn bên phía học viện Sử Lai Khắc chỉ có mỗi một mình Mã Tiểu Đào bước ra.
- Cô...
Thiên Sát Đấu La nhìn Mã Tiểu Đào với vẻ nghi hoặc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mã Tiểu Đào bình thản nói:
- Trận đầu tiên một mình ta đại diện chiến đội Sử Lai Khắc. Chúng tôi chủ động bỏ bớt một người chắc không có vấn đề gì chứ?
Hai trận đầu quy định tối đa hai người nhưng không nói rõ là không thể chỉ có một người. Thiên Sát Đấu La thoáng do dự một chút rồi gật đầu nói:
- Không có vấn đề.
Mã Như Long híp mắt nói:
- Mã Tiểu Đào, cô đừng có quá khinh người.
Mã Tiểu Đào hừ một tiếng, ngẩng đầu, lạnh lùng nói với hai người đối diện:
- Khinh thường hai người thì thế nào? Chỉ có hai người thì một mình bà cô đây cũng lo được. Muốn báo thù cho đồng đội à? Đến đây. Có bản lĩnh thì giết bà đây, nếu không thì, người ra đi tiếp theo sẽ là các ngươi.
Cô vừa nói xong, ngay cả Thiên Sát Đấu La đứng bên cạnh cũng khẽ run rẩy, cô gái này quá bưu hãn a!
Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong làm sao lại không tức giận? Cho dù hai lần trước Mã Tiểu Đào không phải cố tình nhưng đúng là hai đồng đội của bọn họ đã chết trong tay cô. Cừu nhân gặp mặt đã đỏ mắt đừng nói chi Mã Tiểu Đào còn công khai khiêu khích như vậy.
Nếu một chọi một thì Mã Như Long không nắm chắc phần thắng nhưng lúc này có thêm Tiêu Hạ Phong, một Hồn Đạo Sư cấp năm thì tình huống không còn giống như trước nữa. Có Tiêu Hạ Phong trợ giúp, hắn muốn đối phó Mã Tiểu Đào cũng dễ dàng hơn.
Tiêu Hạ Phong bị lời nói khích của Mã Tiểu Đào chọc giận suýt chút nữa xông thẳng đến rồi nhưng lại bị Mã Như Long ở bên cạnh kéo lại.
- Mã Tiểu Đào, cô nghĩ cô thắng chúng tôi thì bên cô có cơ hội thắng sao? Chẳng lẽ cô nghĩ hai thằng nhóc kia thắng được Mộng Hồng Trần và Tiếu Hồng Trần? Đừng có si tâm vọng tưởng, nằm mơ giữa ban ngày nữa. Các người căn bản không có cách khắc chế được độc của Mộng Hồng Trần.
Mã Tiểu Đào mỉm cười nói:
- Ngươi nói xàm cái gì đây? Muốn đả kích niềm tin của tôi sao? Ngươi cũng đừng có mơ mộng hão huyền. Cái độc tố chó má đó ngươi tưởng nó mạnh lắm sao? Con nhóc chưa dậy thì đó có dám đấu với bà đây không? Ngươi tốt nhất là bớt nói nhảm mà lo thi đấu đi.
Mã Như Long hít sâu một hơi. Hắn biết rõ Mã Tiểu Đào khó đối phó như thế nào. Đừng thấy bình thường cô nóng nảy nhưng lại là một người vô cùng tinh tế, hắn thậm chí còn không tưởng tượng ra được rốt cuộc Mã Tiểu Đào mạnh đến mức nào.
Mã Như Long kéo Tiêu Hạ Phong lui về sau, khoảng cách của hai đội dần dần kéo giãn.
Trận đấu này, có thể nói là trận so tài của hai vị đội trưởng, cũng là trận đấu với những đệ tử có cấp bậc cao nhất. Nếu Mã Tiểu Đào thắng thì chiến đội Sử Lai Khắc vẫn còn cơ hội, còn nếu cô thua, thì cũng gián tiếp tuyên bố kết quả của trận chung kết này.
Mã Tiểu Đào rất nhanh lùi về mép sàn đấu của bên mình, hai mắt lóe ra hàn quang, không biết cô đang nghĩ gì mà sắc mặt càng lúc càng nghiêm nghị.
Mã Như Long quay sang nói nhỏ với Tiêu Hạ Phong vài câu, khoảng cách của hai người đột nhiên kéo ra không ít.
Cơn mưa phùn vẫn liên tục không ngừng, đối với Hồn Sư thuộc tính Hỏa như Mã Tiểu Đào, thời tiết ẩm ướt như thế này đúng là không thuận lợi chúng nào, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Sau trận đầu trước, sàn đấu bị càn quét có chút thảm thương, khắp nơi hố to hố nhỏ.
Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự lần lượt nhìn hai bên, rốt cuộc trận chung kết sắp kết thúc rồi, tu vi của lão mạnh mẽ vô cùng nhưng phải tập trung tinh thần quan sát trong một thời gian dài cũng không thoải mái gì.
- Trận đấu - Bắt Đầu!
Hiệu lệnh vừa vang lên, cả người Mã Tiểu Đạo lập tức vọt về phía trước đồng thời bay lên trời cao, đôi cánh Phượng Hoàng xuất hiện, cô bay thẳng về phía Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong như một ngôi sao băng màu đỏ chói.
Cũng ngay lúc đó, cô hát miệng phun ra một tia Phượng Hoàng Hỏa Tuyến, kéo dài theo đường bay.
Phản ứng của Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong ở bên kia cũng không châm. Mã Như Long rất rõ nếu đem chiến thuật hắn từng dùng khi đấu với Khương Bằng áp dụng lên Mã Tiểu Đào, tuyệt đối không có tác dụng gì. Trên vai hắn xuất hiện một khẩu pháo màu xanh lam, sau đó, một tia sáng màu tím xanh bắn thẳng ra ngoài.
Tiêu Hạ Phong cũng nhanh chóng phối hợp với hắn vô cùng ăn ý. Một mặt bài ra Hồn Đạo Thuẫn phòng ngự xung quanh, đồng thời chặn đứng công kích Phượng Hoàng Hỏa Tuyến. Trên người hắn liên tiếp xuất hiện các ống phó. Rõ ràng, hắn muốn dùng chính sức nóng của mình phối hợp với Mã Như Long. Hắn là một Hồn Sư hệ Thực Vật, nên trong chiến đội Nhật Nguyệt, hắn là người có thể duy trì trạng thái chiến đấu lâu nhất.
Khẩu pháo trong tay Mã Như Long bắn ra tia lửa điện màu tím xanh không phải bắn về phía Mã Tiểu Đào mà bắn thẳng xuống sàn đấu.
Nhất thời, một vách tường điện màu tím xanh bỗng nhiên xuất hiện chặn đứng đường đi của Mã Tiểu Đào. Theo cách nhìn của Mã Như Long, với tính cách ỷ mạnh của Mã Tiểu Đào, nhất định cô sẽ chọn cách mạnh mẽ xông vào, nếu thế thì cô đã rơi vào bẫy của anh rồi.