Đúng vậy, chính là mây bay nước chảy, một cảm giác vô cùng lưu loát và sinh động. Từ lúc trận đầu bắt đầu hắn đã nắm thế chủ động, mỗi lần tấn công đều dựa vào động tác của Khương Bằng mà điều chỉnh, lựa chọn Hồn Đạo Khí cho phù hợp.
Bề ngoài hắn ung dung như đang đi dạo ngắm hoa, dễ dàng áp chế và chiến thắng. Nhưng thực tế, trong suốt quá trình, nếu hắn thấy có một mắc xích xảy ra vấn đề, hắn sẽ lập tức lợi dụng mà phản kích khiến đối phương không thể đoán được.
Trận thua của Khương Bằng đã khiến mọi người có cái nhìn khác về Mã Như Long, thậm chí có chút kính nể, bên phía học viện Đế Áo, ai cũng mặt xám mày tro. Ngay cả Khương Bằng cũng không thể thắng thì bọn họ có thể làm gì đây?
Càng làm người ta thấy kinh hãi hơn là Mã Như Long lúc nào cũng vô cùng bình tĩnh, sau khi hắn chiến thắng, trên lòng ngực liền xuất hiện một quầng sáng màu trắng, rõ ràng đấy là một dạng cùng loại với Hồn Đạo Khí Bình Sữa có tác dụng bổ sung Hồn Lực vừa tiêu hao.
Học viện Đế Áo ngây ngốc chừng mười giây sau mới phái một đệ tử khác lên thi đấu tiếp nhưng bọn họ biết mình đã không còn chút cơ hội nào.
Mã Như Long tiếp tục chứng tỏ bản lĩnh của mình, hắn vẫn chỉ sử dụng vài món Hồn Đạo Khí như cũ nhưng dưới sự khống chế tài tình của hắn, căn bản không ai có thể ngăn cản được.
Theo Hoắc Vũ Hạo quan sát thấy thì trong những Hồn Đạo Khí mà Mã Như Long đã dùng chỉ có một cái ống kim loại màu vàng kia là Hồn Đạo Khí cấp bảy, tia sáng bắn ra từ nó thậm chí còn nóng hơn cả Mã Tiểu Đào khi sử dụng ngọn lửa Phượng Hoàng, chỉ cần bị nó bắn trúng nhất định sẽ bị xuyên thủng. Thé nên, trong mấy trận đấu, vị trọng tài trên không trung cứ bận rộn cứu hết học viên này đến học viện khác của học viện Đế Áo.
Cuối cùng, Mã Như Long cũng một mình kết thúc trận đấu, học viện Đế Áo bị nốc-ao. Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư chiến thắng lọt vào vòng chung kết.
Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái tuy đã phải trải qua không ít khó khăn nhưng kết quả trận chung kết vẫn như trước đây, là sự đối đầu của hai đối thủ nặng ký, học viện Sử Lai Khắc và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
Hoắc Vũ Hạo xem xong trận đấu nhưng đầu óc vẫn chưa thể thoát ra được, trên đường trở về Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm hắn vẫn tiếp tục suy nghĩ, mà Vương Ngôn, Vương lão sư cũng chìm vào suy nghĩ tương tự như hắn.
Phương thức và quá trình chiến đấu của Mã Như Long là một kích thích mạnh với Hoắc Vũ Hạo, lần đầu tiên hắn thật sự hiểu thế nào là đạo lý Hồn Đạo Khí mình tự chế tạo mới thích hợp với bản thân mình nhất. Sau đó, Hoắc Vũ Hạo được xem phương thức chiến đấu của một gã thuần Hồn Đạo Sư là như thế nào. Mấu chốt thắng lợi của Mã Như Long chỉ gom gọn trong bốn chữ: chưởng khống chiến đấu (khống chế chiến đấu trong lòng bàn tay). Nguồn truyện: Truyện FULL
Khi cả nhóm về đến đại sảnh Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm chuẩn bị bước lên lầu thì bị hai người cản đường.
- Hả?
Vương Ngôn đang vừa đi vừa suy nghĩ bỗng dưng bị chặn đường hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Kia là hai người đàn ông, tướng mạo khá bình thường nhưng dáng người vô cùng kỳ lạ. Một người thì cánh tay phải đặc biệt tô, người kia thì dáng người nhỏ gầy, đầu to thật to tựa như một cái mặt nạ em bé vậy.
Vương Ngôn mỉm cười trầm giọng nói nhưng lòng khẽ chấn động.
- Xin hai vị nhường đường.
Người đàn ông có bắp tay cường tráng nói:
- Các ngươi có thể đi, còn tên nhóc này phải ở lại, chúng tôi có chuyện muốn nói với nó.
Giọng của người này có chút ồm ồm tuy hắn đã cố gắng kiềm chế nhưng cả người vẫn tỏa ra hơi thở khủng bố bức người. Hắn vừa nói vừa nâng tay chỉ về phía mọi người, người bọn hắn cần không ai khác chính là Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo sững sờ nói:
- Tôi không quen các người.
Người đầu to nhìn Hoắc Vũ Hạo, mỉm cười nói:
- Giờ xem có quen không?
Ánh mắt hắn rất lạ, cực kỳ dịu dàng, nhưng khi vương Ngôn và Từ Tam Thạch chạm phải nó đều cảm thấy hốt hoảng. Hoắc Vũ Hạo vừa nhìn thấy, cả người liền cực kỳ căng thẳng, ánh sáng màu vàng kim từ Linh Mâu phát ra vô cùng nổi bật. Còn Vương Đông thoáng ngây người một chút, từ đáy mắt hắn dường như xuất hiện một chút ánh sáng kỳ lạ, hắn cũng không bị ánh mắt của đối phương mê hoặc
- Chúng ta không có ác ý, chỉ muốn tìm ngươi trò chuyện một chút thôi. Nếu không muốn người bên cạnh bị thương thì đi theo chúng ta.
Người đầu to nhìn thấy ánh mắt Hoắc Vũ Hạo cũng hơi kinh ngạc, sau đó dẫn người có bắp tay to đi về khu nghỉ ngơi nằm một bên của đại sảnh, ở đó có hai cái sô pha, là nơi dành cho khách khứa đến ngồi chờ hoặc nghỉ ngơi.
Vương Ngôn và Từ Tam Thạch cũng bừng tỉnh, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau với ánh mắt hoảng sợ, người kia chỉ đơn giản nhìn hai người một cái mà cả hai đã bị mê hoặc, tu vi của hắn nhất định hơn cả hai rất nhiều. Thực lực Vương Ngôn trong học viện không đáng nhắc đến nhưng dù sao hắn cũng là một cường giả bậc Hồn Vương, hắn bị đối thủ áp chế nhanh và triệt để như thế này chứng tỏ đối thủ có tu vi hơn hắn không chỉ một ít.
Có điều, chỉ khiếp sợ trong tích tắc, Vương Ngôn lại bình tĩnh, nhìn Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Qua đấy nghe xem bọn họ muốn gì, lão sư đi với con. Vương Đông, Từ Tam Thạch, hai ngươi về trước đi.
Vương Đông đang định cãi lại thì bị Từ Tam Thạch túm chặt, Từ Tam Thạch liếc nhìn Vương Đông một cái, lúc này hắn mới bình tĩnh lại. Ý của Từ Tam Thạch quá rõ, cả hai phải nhanh trở về tìm viện binh. Cho nên, hắn đành miễn cưỡng quay người đi, trước khi lên cầu thang còn quay lại nhìn Hoắc Vũ Hạo đưa mắt ra hiệu.
Vương Ngôn có chút buồn cười nói:
- Được rồi, các ngươi không cần dẫn người xuống. Nếu đối phương chặn đường chúng ta ở đây thì có lẽ cũng không định gây chuyện đâu, đây là thành Tinh La, đồng thời cũng là nơi ở của các đội ngũ dự thi nữa.
Từ Tam Thạch cười cười nói:
- Cẩn thận không thừa.
Nói xong hắn liền kéo Vương Đông lên lầu.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Ngôn cùng đi về phía hai người đàn ông kia, mà lúc này có chút kỳ lạ là ở Tửu Điếm hiện có không ít người nhưng không hiểu sao khu vực nghỉ ngơi đó lại không có một bóng người nào.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Ngôn ngồi xuống vị trí đối diện hai người họ, Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Hai vị tìm tôi có chuyện gì? Hình như đây là lần đâu tiên tôi gặp hai người?
Người đầu to mỉm cười gật đầu nói:
- Dĩ nhiên. Có điều chúng tôi đã quan sát cậu một thời gian rồi. Nếu tôi nói không sai thì vũ hồn thứ nhất của cậu là Linh Mâu, hồn kỹ đầu tiên có khả năng dò xét, thậm chí còn có thể sử dụng cho đồng đội của mình, hơn nữa còn kết hợp với một thứ gì đó nên có khả năng tấn công lin hồn. Theo phán đoán của ta có lẽ là Tử Cực Ma Đồng của Đường Môn. Hồn Kỹ thứ hai có tác dụng mê hoặc, hay mô phỏng. Ta nhớ ở Cực Bắc có một loại Băng Tầm dường như am hiểu về mặt này, nó thường dùng cách đó để lừa gạt kẻ thù. Không biết tôi nói có đúng không?
Người đầu to chỉ đơn giản vài câu đã khiến Hoắc Vũ Hạo lạnh cả người, cái cảm giác bị người ta nhìn thấu tâm can thật không dễ chịu chút nào.
Cũng may tinh thần lực của hắn không yếu, hắn chỉ hơi chấn động một chút sau đó miễn cường kiềm chế được câu nói "Sao ngươi biết?" vào trong lòng.
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Hoắc Vũ Hạo, người đầu to nói tiếp:
- Đầu tiên xin tự giới thiệu, ta là Lãnh Nhai, đây là huynh đệ của ta, Vũ Đào. Chúng tôi đến từ Bản Thể Tông, có lẽ các vị đã từng nghe qua.
Ba chữ Bản Thể Tông không những làm Hoắc Vũ Hạo chấn động mà hai mắt Vương Ngôn cũng khẽ co rút.
Trong giới Hồn Sư, dù Bản Thể Tông rất ít xuất hiện nhưng danh tiếng lại nổi như cồn. Giới Hồn Sư có ba dạng đặc biệt, đứng thứ nhất dĩ nhiên là Tà Hồn Sư, mà những người có thể so được với Tà Hồn Sư, e là chỉ có Bản Thể Tông.
Mà trong mắt nhiều người, Bản Thể Tông thậm chí còn đáng sợ hơn Tà Hồn Sư nữa, Tà Hồn Sư tuy mạnh nhưng bọn họ chủ yếu hoạt động riêng lẽ hoặc một nhóm ít người. Nhưng Bản Thể Tông lại là một tông môn chân chính, là một tông môn vừa thần bí vừa được người đời tặng cho một chữ Tà, bấy nhiêu đã đủ biết thực lực tổng thể của Bản Thể Tông khủng khiếp đến mức nào.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Ngôn ngàn vạn lần không ngờ Bản Thể Tông từ trước đến nay mười năm thậm chí cả trăm năm không xuất hiện trên đại lục lần này lại cử người đến tìm Hoắc Vũ Hạo. Không cần nghe đối phương nói tiếp, Vương Ngôn cũng đã đoán được mục đích của họ rồi. Nhưng có chút kỳ lạ là hắn hoàn toàn không hề cảm thấy hồi hộp.
Lãnh Nhai mỉm cười nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:
- Tôi nói thẳng vào đề luôn, mục đích của chúng tôi rất đơn giản, chính là muốn dẫn cậu về Tông Môn.
- Trở về?
Hoắc Vũ Hạo lặng người, hắn thật sự chưa từng gia nhập cái tông môn này mà?
Lãnh Nhai gật đầu nói:
- Đúng, trở về. Bản Thể Tông là nhà của tất cả những người có Vũ Hồn Bản Thể. Cậu có vũ hồn là Linh Mâu vậy chính là một phần tử của Bản Thể Tông. Chúng tôi đã phát hiện ra cậu dĩ nhiên sẽ đón cậu về nhà.
Ba chữ Bản Thể Tông này không phải lần đầu Hoắc Vũ Hạo được nghe, nhưng lần nào hắn cũng cảm thấy đây là một tổ chức thần bí, chắc chắn nếu gia nhập, vũ hồn Linh Mâu của hắn sẽ được bồi dưỡng một cách tốt nhất, nhưng hai người này bất ngờ xuất hiện làm sao hắn dám tin? Cho dù có tin, hắn cũng không muốn rời khỏi học viện Sử Lai Khắc.
Căn bản không cần suy nghĩ quá nhiều, Hoắc Vũ Hạo lập tức lắc đầu kiên quyết nói:
- Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi là đệ tử của học viện Sử Lai Khắc, là một phần tử của Sử Lai Khắc, ít nhất trước khi tốt nghiệp, tôi không muốn đi đâu cả.
Lãnh Nhai cười nhạt một tiếng nói:
- Học viện Sử Lai Khắc, là học viện đệ nhất thiên hạ đó sao? Có điều nó cũng chả có gì đặc biệt, nếu không cũng chẳng để một đứa nhỏ như cậu tham gia cuộc thi lớn này. Bản Thể Tông mới là nơi hiểu rõ nhất về Vũ Hồn Bản Thể. Với thiên phú của cậu, ta cam đoan không cần 20 năm nữa, cậu có thể làm cả đại lục dậy sóng, Bản Thể Tông từ trước đến nay rất ít khi lộ diện nhưng một khi xuất hiện là một bước lên trời. Linh Mâu của cậu còn chưa Giác Tỉnh lần hai, nên cậu vẫn chưa biết Vũ Hồn Bản Thể mạnh mẽ như thế nào đâu. Đi theo chúng tôi mới là lựa chọn sáng suốt nhất.