Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 86: 86: Đấu Thú Trường 3





Vòng thứ hai, lần này 6 người phải đối chiến với một đầu Tử Nhãn Kim Văn Báo có niên hạn 1000 năm.
Tốc độ cùng công kích của nó cực nhanh cũng khiến cho 6 người chật vật hơn trước rất nhiều.
"Đệ nhất Hồn Kỹ, Bích Lân Hồng Độc!"
Độc Cô Nhạn tuy trong việc phun ra một làn sương màu hồng bao phủ lại tất cả 6 người, khiến cho tất cả mọi người ở đây công kích cùng tốc độ đều gia tăng 20%.
"Kinh Linh, ngươi ra thu hút sự chú ý của nó.

Thạch Mặc cùng Thạch Ma, hai người các ngươi dùng tổ hợp Hồn Kỹ lúc nãy tìm thời điểm làm nó choáng váng.

Còn Thái Long, đừng để hắn bị Tử Nhãn Kim Văn Báo đánh trúng."
Độc Cô Nhạn lúc này phân bổ.

Mặc dù nàng rất muốn để Thái Long lên đánh trực diện với đầu báo đen này, nhưng tốc độ của hắn lại không nhanh như Kinh Linh, nên cũng chỉ có thể để hắn làm phụ trợ bên ngoài.
Lúc này mọi người cũng theo trận thế mà làm, Kinh Linh thì được tăng phúc thêm tốc độ nên có thể miễn cưỡng dây dưa được với Tử Nhãn Kim Văn Báo.
Nhưng đầu Tử Nhãn Kim Văn Báo này cũng xảo trá không kém, khi thấy đám người có dấu hiệu phục kích nó thì liền lùi về sau thật xa, làm thế trận được bày ra biến thành bong bóng.
"Chết tiệt!" Thái Long thấy vậy thì trong lòng nộ khí hơi dâng cao.

Bọn hắn bây giờ bị đối xử như đồ chơi vậy, không khỏi phải nói có bao nhiêu biệt khuất.
"Đừng nóng vội!" Độc Cô Nhạn thấy vậy cũng biết thế cục không ổn.

Hiện tại tuy không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào, nhưng chỉ có giữ được cái đầu lạnh thì mới có thể tìm kiếm điểm đột phá
Mà lúc này một bên Diệp Linh Linh nói với Độc Cô Nhạn thứ gì khiến hai mắt của nàng sáng lên, sau đó nói lớn với tất cả mọi người.
"Mọi người sau khi phóng ra một hai lần Hồn Kỹ nữa thì giả bộ kiệt sức để dụ đầu báo kia vào tròng, sau đó triển khai kế hoạch như ban đầu."
Tất cả mọi người sau khi nghe được cái này thì biết đây là diệu kế, liền làm theo kế hoạch.
"Gừ..." Đầu báo thấy đám người vẻ ngoài đã mỏi mệt thì lập tức tấn công ngay vào Diệp Linh Linh, dù sao thì tấn công phải chọn quả hồng mềm mà bóp.
"Nhưng khi đầu báo này vào trong tiếp cận Diệp Linh Linh thì bị một đòn đánh lén phối hợp của Thạch gia hai huynh đệ làm cho choáng váng, sau đó là sự kết hợp của Kinh Linh cùng Thái Long thì đầu Hồn Thú 1200 năm này cũng chết.
Cả 6 người lúc này đều tranh thủ ngồi xuống hồi phục Hồn Lực, liền Diệp Linh Linh cũng như vậy.

Rồi cứ như vậy vòng 3 đối mặt với 1300 năm Hồng Châm Ma Phong, vòng 4 - 1500 năm Phi Phong Phí Phí, và vòng 5 - 1700 năm Thiên Ma Hổ Sư đều bị bọn hắn lần lượt đánh bại.
Mặc dù mỗi vòng đều chật vật hơn vòng trước, nhưng rất may mắn là không ai bị loại.

Có thể trạng cùng tinh thần của mỗi người đều đã mỏi mệt vô cùng, phải biết mỗi lần Hồn Thú ra trận đều có thực lực có thể so với Hồn Tôn hoặc Hồn Tông, để đám Hồn Sư cùng Đại Hồn Sư bọn họ ra giết chết được đã có thể gọi là kỳ tích.
...
Khoảng nghỉ giữa vòng thứ 4 cùng thứ 5,
Độc Cô Nhạn bởi cường độ cao suy tính chiến thuật mà đầu có chút đau nhói, nhưng nhưng vẫn phải cố gắng hồi phục nhiều Hồn Lực càng sớm càng tốt.

Mà phía sau cánh cổng sắt kia dị động cũng không khỏi thu hút sự chú ý của bọn họ.
"Huỵch, huỵch, huỵch..." Từng tiếng bước chân nặng nề hạ xuống một cách chậm chạp, dưới ánh nắng của buổi trưa xuyên qua cánh cửa thì đám người cũng thấy được đối thủ của mình.
Toàn thân được bao phủ bởi lân phiến màu bạc kim, có phần đầu của cá sấu, nhưng phần thân thì lại có mai của rùa.

Hai chân như cột đá to lớn chống đỡ phần mai trong suốt lấp lánh mỹ lệ như kim cương, đằng sau cái đuôi thì mọc đầy gai ngược.

Rõ ràng đây không phải là một đối thủ dễ nhằn.
"Đây là Hồn Thú gì?" Độc Cô Nhạn mặc dù kiến thức nhiều, nhưng Hồn Thú thế giới rộng lớn cũng không dám nói là biết hết.
"Xui xẻo, đây là Toản Thạch Ngự Quy Ngạc!" Thái Long tặc lưỡi, đối với loài Hồn Thú này không thể nào quen thuộc hơn.
"Thái Long, ngươi biết nó sao?" Độc Cô Nhạn cũng không nhận ra được loại Hồn Thú này, nghe Thái Long ngữ khí thì hỏi thăm.
"Ân, nó là một cái Hồn Thú cực kỳ mạnh mẽ, có Thao Thiết Long Vương cùng Huyền Vũ hai loại huyết mạch gia trì trên thân nên phòng thủ cùng công kích cực kỳ khủng bố.

Tuy tốc độ không ra sao nhưng lại có khả năng viễn trình công kích bù vào.

Trước đây gia gia ta có gặp một đầu 2 vạn năm Toản Thạch Ngự Quy Ngạc, hắn lúc đấy tu vi Hồn Thánh chiến đấu một lúc rơi vào hạ phong thì phải trốn đi mất.

Mà đầu này Hồn Thú sức chiến đấu đã có thể so với tầm thường 3000 năm Hồn Thú." Thái Long nét mặt như ăn cát khó chịu lại không thể khó chịu hơn.
"Ân, Thái Long học huynh nói không sai.


Mặc dù không thể tấn công từ xa, nhưng những chiếc gai sau đuôi của nó lại giống như phi đao sắt bén mà tấn công về phía đối thủ, lân giáp cứng nhắc, chưa kể hàm của nó còn có thể cắn xé kim loại.

Nó bây giờ không phải là loại tồn tại mà chúng ta có thể đối đầu." Thạch gia hai huynh đệ cũng gật đầu.

Toản Thạch Ngự Quy Ngạc có thể cho ra đỉnh cấp Hồn Hoàn phối hợp với bọn họ gia tộc truyền thừa Vũ Hồn, so Thái Long còn biết nhiều.
Độc Cô Nhạn lúc này trong lòng cũng có thoái ý, cái này không khác gì đánh một cái pháo đài di động cả.
"Haizzz, bây giờ chúng ta có thể để một người từ bỏ thì trận này chúng ta có thể thông qua." Thái Long thở dài, nếu như không chiến đấu thì đây có thể là cách duy nhất.
Thái Long lời nói làm tất cả mọi người trầm mặc.

Trước sự dụ hoặc của đệ nhị nghìn năm Hồn Hoàn, ai có thể nỡ bỏ lỡ đây.

Phải biết cơ duyên thứ này không phải muốn tìm là tìm, đôi lúc một khắc bỏ lỡ thì cả đời đều không tìm lại được.
"Không được, từ bỏ đi một người là không được." Diệp Linh Linh lắc đầu, sau đó nói tiếp.
"Các ngươi ở các trận đấu trước cũng thấy niên hạn Hồn Thú là tăng cao dần lên, sức mạnh cũng tăng lên nhiều.

Nếu bây giờ chúng ta mất đi một thành viên, khả năng chống lại những vòng sau sẽ thấp hơn nhiều." Diệp Linh Linh đây là tỉnh táo.

Bởi nếu bây giờ bỏ đi người thì chẳng khác nào bỏ gốc lấy ngọn, hiệu quả về sau sẽ không cao.
"Diệp Linh Linh nói đúng, bây giờ bỏ đi chưa chắc về sau sẽ không còn những Hồn Thú mạnh như thế này." Kinh Linh gật đầu đồng tình.
"Như vậy thì chỉ còn có thể dùng nó thôi..." Độc Cô Nhạn sờ lên cánh tay phải của mình, ánh mắt hiện lên tinh mang.

Sau đó là nàng cùng 5 người còn lại bàn luận chiến thuật.
...
"Két!!!!" Cánh cửa sắt dâng lên làm mọi người tinh thần căng cứng.


Mặc dù đã có chiến thuật từ trước, nhưng đối mặt với tồn tại như Toản Thạch Ngự Quy Ngạc thì trong lòng ai cũng cảm thấy không an toàn.
"Huỵch! Huỵch! Huỵch!..." Từng tiếng bước chân đi lên rời ra khỏi cánh cửa sắt kia liền hiện ra cơ thể của đầu Hồn Thú này.
"Đệ nhất Hồn Kỹ, Bích Lân Hồng Độc!"
"Đệ nhị Hồn Kỹ, Bích Lân Lam Độc!" (gây tê liệt, khả năng đau đớn giảm 30%)
"Mọi người, hành động thôi." Độc Cô Nhạn sau khi tăng cường cho toàn thể đội viên thì kêu to.
"Rõ!" Tất cả mọi ngươi bắt đầu hành động.
Diệp Linh Linh thì càng hướng về phía sau, gia tăng tối đa khoảng cách giữa mình cùng đầu Hồn Thú này.
"Đệ nhất Hồn Kỹ, Khô Lâu Thiểm!"
Lúc này Kinh Linh lên trước tấn dự định tấn công Toản Thạch Ngự Quy Ngạc.

Mà Toản Thạch Ngự Quy Ngạc mặc dù thân thể chậm chạp, nhưng ánh mắt so diều hâu còn sắc bén.
"Vụt..."
Cái đuôi đầy gai nhọn kia quét ngang về phía Kinh Linh, không khí luồn qua các khe gai nhọn tạo ra tiếng gió rít gào.
Mà Kinh Linh đây cũng là giả đánh, liền lập tức lui lại.

Mà một bên Thạch Mặc cùng Thạch Ma cũng sử dụng Hồn Kỹ hướng về phía Toản Thạch Ngự Quy Ngạc mà tấn công.
"Đệ nhất Hồn Kỹ, Huyền Vũ Chấn!"
Hai luồng địa chấn lúc trước có thể làm các nghìn năm Hồn Thú choáng váng đầu óc, mà giờ đây cũng chỉ có thể làm Toản Thạch Ngự Quy Ngạc lùi về phía xa nửa mét.
Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của bọn họ, mục đích là để thu hút sự chú ý của Toản Thạch Ngự Quy Ngạc.
"Gừ, gừ, gừ..." Toản Thạc Ngự Quy Ngạc lúc này đã là vô cùng bực mình.

Một cái bóng đen liên tục giả bộ tấn công nó khiến nó đã phản kích không nói, giờ đây hai đầu rùa nhỏ này cũng đến đây làm phiền hắn.
Toàn Thạch Ngự Quy Ngạc lúc này hung tính bộc phát, 4 chân như cột đá kia liên tục dậm lên phía trước muốn xử lý Kinh Linh con ruồi này, còn Thạch gia huynh đệ thì nó dự định sẽ xử lý sau.
Kinh Linh tốc độ tất nhiên là không phải đầu cá sấu lai rùa này có thể theo kịp, nhưng Hồn Lực tiêu hao cũng khôn phải là một cái Hồn Sư như hắn có thể kéo dài.
Mà lúc này Thạch gia hai huynh đệ cũng cùng hướng với Kinh Linh, khiến sự chú ý của Toản Thạch Ngự Quy Ngạc đổ dồn vào cả 3 tiểu bất điểm.
Cái đuôi của nó dâng lên, những chiếc gai rung động qua lại.
"Phốc, phốc, phốc..." Từng chiếc gai từ chiếc đuôi kia phóng ra như mưa tên rơi xuống, nó muốn những con ruồi này phải chết.
Lúc này Thạch gia hai huynh đệ phải ở lại cản những chiếc gai này, còn Kinh Linh phải liên tục hướng vế phía xa để chạy trốn.

Mà Toản Thạch Ngự Quy Ngạc thì vẫn cứ như vậy hướng tới, đẩy Thạch gia hai huynh đệ vào thế tiến thối lưỡng nan.
Mà Độc Cô Nhạn cùng Thái Long đã từ lúc nào đi ra phía sau của đầu cá sấu này bắt đầu thực hiện hành động của mình.

"Bích Dực hữu tí Hồn Cốt Hồn Kỹ, Phá Phong Châm!" Trên tay Độc Cô Nhạn xuất hiện u quang màu xanh lá cây, sau đó hình thành vô số mũi ong chích hướng về lỗ sau của Toản Thạch Ngự Quy Ngạc mà tấn công.
Toản Thạch Ngự Quy Ngạc toàn thân bọc giáp, điểm yếu có hai chỗ là đôi mắt cùng lỗ sau.

Nhưng muốn tấn công mắt của nó không phải là chuyện dễ dàng bởi tầm nhìn của nó rất rộng, khi nằm trong phạm vi này rất có thể gây ra cảnh giác.

Mà cái lỗ sau này thường sẽ bị cái đuôi che lại.

Giờ đây đuôi của nó cong lên, coi như là lộ điểm yếu giữa thanh thiên bạch nhật, làm lợi cho Độc Cô Nhạn.
Cái sau đang tấn công khởi kình thì lúc này ngạc đồng co rụt lại.
Mỗi một mũi ong chích đều chứa đựng Bích Lân Xà độc tốc ùng khả năng phá giáp kinh hoàng, thêm nữa là còn tấn công vào chỗ mềm nhất của Toản Thạch Ngự Quy Ngạc, nên sát thương gây ra là cực cao.
Mà Độc Cô Nhạn lúc này Hồn Lực đã trôi đi 9 phần, Long Giác Bích Dực Phong tay phải Hồn Cốt đưa cho Hồn Kỹ tương đương với Hồn Vương đệ ngũ Hồn Kỹ, lượng Hồn Lực yêu cầu không phải là một cái Đại Hồn Sư có thể chịu được.
"Gừừừừừừừừừừ!!!" Nó gầm lớn một tiếng, cả cái đuôi trơn nhẵn đều tức giận quét về về phía sau.

Thạch gia hai huynh đệ lúc này cũng cố gắng dồn lại lượng Hồn Lực ít ỏi lúc nãy để tấn công về phía Toản Thạch Ngự Quy Ngạc.
"Đệ nhất Hồn Kỹ, Huyền Vũ Chấn!"
Vẫn là hai luồng địa chấn đó, đã đẩy đầu Hồn Thú hướng về sau thêm nửa mét, cái này cũng làm cho vị trí của Thái Long cùng Độc Cô Nhạn sát với phần gốc đuôi của Toản Thạch Ngự Quy Ngạc ngắn thêm nửa mét.
"Đệ nhất Hồn Kỹ, Bàn Thạch Chi Ngự!" Thái Long cả người phủ lên một tầng sáng chói màu vàng, cả người che lại Độc Cô Nhạn.
"Đùng!" Cả Thái Long cùng Độc Cô Nhạn bay ra ngoài.

Nhưng do bọn họ vị trí gần với phần đuôi hơn nên lực tấn công cũng không còn lớn (cái này nguyên lý của momen lực hay có thể gọi là torque), kết hợp với phòng ngự Hồn Kỹ của Thái Long cũng được khởi động nên cả hai của chỉ bị thương ngoài da.
Mà Kinh Linh cũng không để làm mất tiên cơ, ngay lập tức vươn cốt trảo về phía mắt của Toản Thạch Ngự Quy Ngạc, trong khoảng thời gian ngắn làm cả đôi mắt của nó đều bị mù.
"Gừừừừừừừừ!!!!!!!!" Toản Thạch Ngự Quy Ngạc hai đầu cơ thể đều bị đau đớn khiến nó nộ khí trùng thiên.

Cả đầu, đuôi cùng tứ chi thu lại vào trong vỏ rùa.
"Nó đây là muốn làm gì?" Vừa mới đứng dậy Thái Long cùng Độc Cô Nhạn thấy hành vi này thì mộng.
"Thái Long học huynh! Độc Cô học tỷ! Chạy mau! Nó muốn đây là muốn lưỡng bại câu thương!" Thạch gia hai huynh đệ ngay lập tức nói lớn.
Cả cái mai của Toản Thạch Ngự Quy Ngạc lúc này xoay vòng càng lúc càng nhanh, đến mức tạo ra một trận cuồng phong ở giữa sân đấu.
"Vù! Vù! Vù!..." Tiếng gió xé trời cùng sắc bén phong nhận va chạm khắp nơi chứng minh sự phẫn hận của Toản Thạch Ngự Quy Ngạc, mà với sức cạn lực kiệt 6 người ở dưới Đấu Thú Trường mà nói thì đây chính là một cái tuyên án tử hình.
Bọn họ chắc chắn sẽ chết!