Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 154: Tín ngưỡng của Thánh Linh Giáo - Thánh Đế




"Cuối cùng cũng quay lại." Thế Hoa sau khi quay trở lại phòng của mình thì đầu tiên là nhìn lên đồng hồ.

Bây giờ cách giữa trưa khoảng nửa tiếng đồng hồ.

"Chắc là nên đi ăn trưa một chút."

Hắn ra khỏi phòng yêu cầu thị nữ chuẩn bị cho mình bữa trưa, tiếp đó nghe nàng thông báo cho những chuyện đã xảy ra trong lúc mình đi vắng.

Ngoại trừ một số chuyện không đáng để tâm lắm thì còn có hai lá thứ được gửi đến.

Đầu tiên là bên Hình Phạt Điện, đây là thư do Quỷ Mị gửi đến.

Nội dung là đã phát hiện ra được thêm 2 đầu Tà Huyết Sí Vương Văn khác nhau, cả hai đều nằm ở địa phận của Tinh La Đế Quốc, do dữ kiện quá ít nên chưa có phỏng đoán về vị trí của Tà Huyết Sí Đế Văn. Hiện tại thì xác chết của một đầu Tà Huyết Sí Vương Văn tương đối nguyên viện có niên hạn 4 vạn năm đang được vận chuyển về Vũ Hồn Thành, dự kiến 5 ngày nữa sẽ được chuyển đến Đông Quân Phủ.

"Tính toán từ lúc Xà Mâu trưởng lão báo tin thì cũng vừa đủ hai tuần, xem ra bọn họ cũng rất chú trọng vào việc này." Thế Hoa gật đầu, xem ra việc kiếm Tà Huyết Sí Đế Văn sẽ nhanh hơn hắn nghĩ.

Sau đó hắn lại đọc dòng tiếp theo, nội dung là các đại thế lực cùng đế quốc cũng đã biết sự tái hiện của Tà Huyết Văn, muốn cùng Vũ Hồn Điện bàn bạc về biện pháp ngăn chặn thiên tai sắp tới.

"Các đại thế lực sao?" Thế Hoa đem tin tức này lưu ý kỹ, sau đó mở ra một bức thư khác.

Thấy thư này lại là đến từ Giáo Tông Điện, hắn không khỏi tự nhiên mỉm cười.

"Xem ra là hai người bọn họ đã trở về rồi?"

Đem nội dung thư bao quát một lần, ánh mắt của Thế Hoa ngay lập tức bị hai chữ gây chú ý.

"Thánh Đế?"

...

Thế Hoa sau khi dùng bữa xong thì ngay lập tức hướng về phía Giáo Tông Điện.

Khi hắn vừa đặt chân xuống thì cánh cửa lại vừa được mở ra.

"Thế Hoa ca ca." Chất giọng mị hoặc bất ngờ vang lên sau cánh cửa.

Thế Hoa quay đầu nhìn lại, bất giác không khỏi mỉm cười.

Toàn thân mang lấy một bộ y phục mà trắng, mái tóc màu quýt luôn được cắt ngắn đến ngang vai được một chiếc cài tóc ánh bạc điểm xuyết, đôi mắt màu lục trong suốt linh động như dòng suối tiềm ẩn trong mình là sự vũ mị chưa được khai phá, nét mặt thì đang kinh ngạc mà nhìn hắn.

Hồ Liệt Na so với 5 năm trước đã khác hơn nhiều, bớt một tia đơn thuần, nhiều hơn một tia mị hoặc, tu vi sơ với thuở mới bước vào tu luyện cũng mạnh hơn nhiều.

Thế Hoa theo bản năng mở tay ra, ý gì không cần nói cũng biết.

Sau đó Thế Hoa liền cảm nhận được cơ thể của hắn có thêm trọng lượng, tiếp đó là hương thơm thuần nhẹ tiến vào trong mũi của hắn.

Thế Hoa đỡ nàng, cười nói.

"Xem ra lần này bế quan ngươi cũng thu hoạch được rất khá."

Hồ Liệt Na cách đây nửa năm do trong quá trình tu luyện có xảy ra một vài cảm ngộ nên đã tự mình bế quan. Tuy nói thời gian không được tính là quá dài, nhưng Hồn Lực cũng đã tăng được hai cấp, hơn Tinh Thần Lực của nàng đã đạt đến Linh Uyên Cảnh trung kỳ, tức là nếu bây giờ nếu như cơ thể của nàng đủ mạnh thì hoàn toàn có thể hấp thụ lấy một cái Hồn Hoàn 5 vạn năm.

Tuy nói tại phương diện tinh thần, Diệp Linh Linh có thể tại tuổi 12 đạt được đến Linh Uyên Cảnh sơ kỳ đã là thiên tài, nhưng rõ ràng thiên phú của Hồ Liệt Na lại có phần nhỉnh hơn nhiều.

"Tiếc là không có đột phá đến cấp 48, cũng chỉ có thể đến cấp" Ngữ khí mềm mềm của Hồ Liệt Na vang lên, như muốn khiến trái tim của người nghe muốn tan chảy.

Thế Hoa khẽ gõ trán của nàng, giả bộ hung dữ nói.

"Ngươi không có nhớ lời ta nói lúc trước sao?"

Hồ Liệt Na che lại trán của mình mà le lưỡi nói.

"Na Na nhớ mà, chăm chỉ tu luyện nhưng không được gấp gáp, nếu không căn cơ sẽ yếu kém."

"À, Thế Hoa ca ca là đến gặp lão sư đúng chứ?"

Thế Hoa đáp lại.

"Đúng vậy, là nàng kêu ngươi ra đón ta sao?"

Tinh Thần Lực của Diệp Tịch Thuỷ rất mạnh, hơn nữa Thế Hoa cũng không có che giấu khí tức nên hẳn là nàng đã cảm nhận được.

"Đúng vậy, chỉ là không ngờ ta vừa mở cửa ra đã thấy ngươi ở đó rồi."

"Ta cũng không ngờ ngươi lại mở cửa đúng lúc như vậy."

Hai người rất tự nhiên mà sánh vai nhau đi vào bên trong, lúc đó cũng không thiếu những câu hỏi thăm.

Theo đó Thế Hoa mới biết được Hồ Liệt Na cũng mới xuất quan được 2 ngày mà thôi, hơn nữa sau khi xuất quan còn phải bận bịu việc ở học viện nên mấy ngày này cũng rất bận rộn, nhưng cũng nhờ Ngôn Thiếu Triết mà cuộc sống rất nhanh liền trở về với guồng quay vốn có của nó.

Mà nàng hôm nay đến đây cũng là đến để Diệp Tịch Thuỷ xem xét tu vi của cơ thể. Do mỗi lần lĩnh ngộ thì con đường tu luyện của mỗi người sẽ khác nhau nên Diệp Tịch Thuỷ muốn quan sát để đưa ra kế sách tu luyện phù hợp.

Hai người rất nhanh thì đã đến được bên trong, Long Tiêu Dao rất nhanh liền xuất hiện, hơi hơi khom người trước Thế Hoa.

"Thiếu gia, Diệp Tịch Thuỷ đang ở trong đợi người."

"Còn Na Na, ngươi ở lại ngoài đây với ta, lão sư của ngươi cùng thiếu gia có chuyện muốn nói."

"Ta biết rồi sư công."

Hồ Liệt Na nghiêm túc gật gật đầu, lúc nãy Diệp Tịch Thuỷ cũng đã nói chuyện này với nàng.

Thế Hoa xoa đầu nàng.

"Ta sẽ không để ngươi đợi lâu đâu."

Tiến sâu vào bên trong, Thế Hoa liền thấy được Diệp Tịch Thuỷ đang đứng đợi hắn.

"Thiếu gia."

"Diệp tỷ, chuyện trong thư là thật sao?" Thế Hoa vào thẳng vấn đề.

Trong thư Diệp Tịch Thuỷ có đề cập qua tại hang động dưới kia không chỉ có rất nhiều xác của hai chủng tộc Hải Hồn Thú, mà ở phía trung tâm còn có xác của lãnh đạo của bọn chúng - một đầu Nhân Ngư cùng Ngư Nhân đạt đến cấp độ Hung Thú.

Tại nơi biển cả rộng lớn với không gian rộng lớn và tài nguyên dồi dào, Hải Hồn Thú có tu vi Hung Thú có số lượng rất lớn, hoàn toàn vượt xa số lượng trên đại lục.

Giống như ở khu vực Bắc Hải có một cá thể Hải Công Chủ với tu vi 60 vạn năm, hay là Thâm Hải Ma Kình Vương tiếp cận với trăm vạn năm tu vi tại Ma Kình Hải Vực là minh chứng lớn nhất, nên với sự xuất hiện của xác của hai đầu Hung Thú tuy đầy bất ngờ nhưng cũng không phải là vượt quá mức tưởng tượng.

Nhưng quỷ dị nhất là tại nơi trung tâm của chiến trường, Diệp Tịch Thuỷ lại gặp được một thứ cực kỳ quen thuộc.

Thánh Đế - Thần chi mà Thánh Linh Giáo tế bái!

Ở Đấu La Tinh có rất nhiều tín ngưỡng, Vũ Hồn Điện tín ngưỡng Thiên Sứ Thần, với Hải Thần Đảo thì là Hải Thần , Băng Thần ở khu vực Cực Bắc Chi Địa, Kiếm Thần ở Thiên Khí Sâm Lâm hay Tà Mâu Thánh Vương ở Tinh La Đế Quốc.


Còn đối với Thánh Linh Giáo của Nhật Nguyệt Đại Lục, chỗ tựa tín ngưỡng chính là Thánh Đế.

Nhượng thánh quang phổ chiếu đại địa, nhượng Thánh Linh giáng lâm nhân gian,

Vi tái thiết nhân gian thánh địa, vi Thánh Đế vạn thọ vô cương.

Diệp Tịch Thuỷ gật đầu, từ Hồn Đạo Khí đem ra ba thứ.

Bắt mắt nhất đầu tiên chính là hai khối Hồn Cốt lấp lánh.

Cả hai khối đều là đầu Hồn Cốt - một khối thì giống như một cái sọ người làm bằng lam bảo thạch trong suốt còn khối còn lại lại nhìn giống như một khối lục bảo thạch xen lẫn các hạt nhỏ màu đen, cũng có kết cấu tương tự sọ người nhưng phần thái dương lõm vào với hoạ tiết gợn sóng, xương gò má thì kéo dài cùng phần trán dày dặn dữ tợn làm cho người nhìn có chút quỷ dị.

Nhìn nguồn năng lượng dồi dào đang lưu chuyển ở bên trong thì hoàn toàn có thể đoán được nó là thuộc về hai cá thể Hung Thú kia.

Thế Hoa nhìn hai khối Hồn Cốt một chút thì lại quay sang nhìn một bức tượng nhỏ.

Bức tượng, hay nói đúng hơn là cái đồ đằng này có vẻ như được làm bằng đá xám nào đó, kích cỡ nhỏ gọn có thể nắm giữ được bên trong lòng bàn tay. Nó có hình dáng của một một sinh vật sở hữu mười con mắt màu đỏ to nhỏ khác nhau chia đều hai bên đầu, cái miệng được mở rộng tách ra làm 4 phần với những chiếc răng đều xăm xắp nhau, hai cặp tay cùng đôi cánh đầy lông vũ như loài chim đang khép chặt ôm lấy cơ thể của mình, cuối cùng là phần thân dưới với một chiếc đuôi cá cùng với những chiếc vây mọc dọc theo đang cuộn tròn như thân rắn.

Nói thật thì Thế Hoa nhìn vào bức tượng này thì có nhất thời nghĩ không ra đây là sinh vật gì, cũng chẳng nghĩ rằng trên đời này có một vị Thần chi quỷ dị như vậy.

Đáng nói nhất là mặc dù ở dưới biển lâu như vậy nhưng các chi tiết trên bức tượng này đều rất mới mẻ, hơn nữa bề mặt cũng cực kỳ bóng loáng, không hề có dấu hiệu bị nước biển ăn mòn cũng như có rêu bám lên.

Hắn nhìn sang Diệp Tịch Thuỷ, nói.

"Diệp tỷ, ngươi có thấy đồ đằng này có gì đáng ngại sao?"

Dù sao từ các dấu hiệu cho thấy được thì rất có thể hai quần thể Nhân Ngư cùng Ngư Nhân có một trận quyết tử với nhau cũng là do bức đồ đằng này, nếu nói nó vô dụng thì hoàn toàn không thể nào.

"Theo ta kiểm tra thì bức tượng này làm từ một loại vật liệu không rõ, không chỉ có khả năng chóng lại sự ăn mòn của Hồn Lực mà còn có thể chống lại sự dò xét của Tinh Thần Lực, ngay cả Tinh Thần Lực của ta cùng Tiêu Dao cũng không ngoại lệ."

Nói xong thì Diệp Tịch Thuỷ đem ngón tay chỉ vào mấy con mắt màu đỏ trên bức tượng, nói tiếp.

"Những con mắt này khi tiếp xúc với ánh trăng thì sẽ phát ra một loại quang mang màu đỏ, nếu Hồn Sư tiếp xúc trong một khoảng thời gian đủ dài thì Vũ Hồn sẽ bị tà hoá, hiệu quả so với Tà Hồn Pháp của Thánh Linh Giáo còn mạnh hơn. Còn Hồn Thú nếu tiếp xúc thì huyết mạch dần dần biến chuyển, đến cuối có thể biến thành Tà Hồn Thú giống như Thâm Uyên Ma Long (bản thể của Ma Hậu - Tử Cơ là Địa Ngục Ma Long Vương, là một biến dị của Thâm Uyên Ma Long) hoặc Hạt Hổ (một loại Hồn Thú có huyết mạch của Ám Ma Tà Thần Hổ, phương thức tu luyện tương tự)."

"Ta cùng Long Tiêu Dao sau khi thử nghiệm thì phát hiện rút ra một số quy luật."

"Thứ nhất, chỉ cần là nơi hồng quang chiếu rọi đến, bất kể nơi đó có bao nhiêu sinh vật thì cũng sẽ liền bị hồng quang ảnh hưởng."

"Thứ hai, nhân loại không có Hồn Lực một khi tiếp xúc với thứ này thì sẽ điên điên dại dại, còn nếu quá lâu thì sẽ biến thành một vũng máu, hơn nữa cũng sinh ra oán linh, đối với động vật bình thường cũng như vậy."

"Thứ ba, Hồn Sư càng nhỏ yếu thì tốc độ tà hoá càng nhanh. Để hoàn thành tà hoá thì một Đại Hồn Sư chỉ cần tốn 15 phút, còn Hồn Vương cần tốn đến 4 tiếng đồng hồ. Điều này cũng áp dụng lên Hồn Thú, nhưng thời gian sẽ kéo dài hơn."

"Thứ tư, Hồn Sư sở hữu Thú Vũ Hồn khi bị loại ánh sáng này tà hoá sẽ nhận được tăng phúc mạnh hơn Khí Vũ Hồn."

"Thứ năm, Hồn Sư cùng Hồn Thú sau khi tiếp xúc với loại ánh sáng này thì mặc dù sẽ không mất đi lý trí nhưng hành vi sẽ trở nên âm u khát máu hơn."

"Thứ sáu, Tà Hồn Thú hoặc Tà Hồn Sư, cho dù là tiên thiên hay hậu thiên, nếu liên tục tiếp xúc với ánh sáng này thì sẽ đến một ngưỡng nào đó sẽ không thể nào tà hoá được nữa, điều này dựa vào huyết mạch cùng thiên phú của cá thể đó."

"Trước mắt mấy ngày này thì ta cũng chỉ có thể rút ra được bấy nhiêu, nếu như thiếu gia không muốn sử dụng thứ này thì chỉ cần để nó ở một nơi không tiếp xúc với ánh trăng là được."

Thế Hoa nghe Diệp Tịch Thuỷ nói thì không khỏi nhìn nhiều bức đồ đằng mấy cái.

Thứ này khủng khiếp như vậy?

Nếu thật sư những gì Diệp Tịch Thuỷ nói thì hắn cũng hiểu tại sao hai tộc lại có tranh đấu.

Ngư Nhân thì muốn giữ đồ đằng để tăng cường sức mạnh cho bản thân, còn Nhân Ngư thì muốn phá huỷ thứ ô uế này để giữ lại cân bằng cho đại dương.

Một bên tôn thờ Thánh Đế, một bên tôn thờ Hải Thần, tranh chấp là chuyện không thể tránh khỏi.

Hai bên tử chiến đến cuối cùng đều chết hết, mà bức đồ đằng do nằm sâu bên trong động nên mãi mãi không thấy được ánh sáng.

Theo như Diệp Tịch Thuỷ viết trong thư thì hang động biển này có những hang nhỏ nối đến Quỷ Âm Loan, nên nhưng âm thanh kia đều là do oán linh của những Ngư Nhân sử dụng hồng quang sau khi tử trận mà gây nên.

Còn vì tại sao nước mắt Nhân Ngư mà Thế Hoa kiếm tìm được khó có thể cảm nhận được là vì máu của loài Ngư Nhân.

Máu của Ngư Nhân mang trong mình tính chất phản Tinh Thần Lực rất mạnh, đây cũng là một trong những lý do tại sao năm xưa bọn chúng có thể xưng bá biển khơi. Mà công năng này dưới sự ảnh hưởng của đồ đằng thì lại càng ngày càng mạnh hơn, đến mức chỉ có Cực Hạn Đấu La mới có thể xuyên thủng.

Khi mà nước mắt của Nhân Ngư trôi đi thì đã bị thứ máu này bao bọc lại, tạo thành một lớp màng chống Hồn Lực khiến cho bọn chúng không khác gì những viên ngọc trai màu vàng kim bình thường.

Diệp Tịch Thuỷ nói xong thì đưa cho Thế Hoa một cái nhẫn màu ngọc màu xanh, nói.

"Bên trong là 5 khối Hồn Cốt của Nhân Ngư, 7 khối của Ngư Nhân, 37 giọt nước mắt Nhân Ngư cùng một số chiến lợi phẩm khác, thiếu gia có thể kiểm tra."

Hắn đưa tay tiếp nhận, quan sát bên trong thì không khỏi tắc lưỡi.

Phần lớn đều Hồn Cốt vạn năm, bên trong có một hai khối là nghìn năm, còn có một số thứ linh linh khác, còn hai khối đầu Hồn Cốt niên hạn 20 vạn năm cùng cái đồ đằng thần bí.

Mặc dù đã biết được trước ở trong thư nhưng nhìn tận mắt vẫn cảm thấy có hơi choáng ngợp.

Phải biết đánh cả Hạo Thiên Tông mới được 14 khối Hồn Cốt, mà lần này lại cũng có thêm 14 khối, hơn nữa niên hạn so với lần trước càng thêm khoa trương.

Thế Hoa nói với Diệp Tịch Thuỷ.

"Diệp tỷ cùng Long lão đã vất vả rồi."

Diệp Tịch Thuỷ lắc đầu.

"Thiếu gia đã quá lời rồi, chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi."

"Đúng rồi, ta có nghe Giáo Hoàng nói qua là Tà Huyết Sí Đế Văn sẽ xuất hiện sao?"

Thế Hoa gật đầu.

"Theo như các dấu hiệu hiện ra thì là vậy, ta cũng không biết vì sao nó lại xuất hiện trước 1 vạn năm."

Diệp Tịch Thuỷ nhìn cánh tay phải của mình.

Khối 10 vạn năm tay phải Hồn Cốt mà nàng hấp thụ chính là của đầu Tà Huyết Sí Đế Văn này, nếu như kiếp này không có gì tay đổi thì vẫn sẽ ra một khối tương tự.

Nàng hơi hơi suy tư thì nhìn Thế Hoa.

"Vậy thiếu gia có kế hoạch gì sao?"

"Ta sẽ nhờ Y lão từ xác của Tà Huyết Sí Vương Văn lấy được thông tin của Tà Huyết Sí Đế Văn, sau đó sẽ đem nó khống chế lại."

Y Lai Khắc Tư sẽ dùng Vong Linh Ma Pháp để khống chế lại linh hồn của Tà Huyết Sí Đế Văn cùng tộc đàn của nó, đợi đến thời điểm thích hợp sẽ sử dụng.

Đặc biệt là sắp tới Thế Hoa sẽ học Vong Linh Ma Pháp, nhưng hắn sẽ không thể giống như Hoắc Vũ Hạo cùng sử dụng Vong Linh Bán Vị Diện lẫn đội quân vong linh của Y Lai Khắc Tư mà phải tự mình xây dựng lấy, nên đám Tà Huyết Văn này sẽ trở thành nền tảng đầu tiên.

Diệp Tịch Thuỷ nghe có Y Lai Khắc Tư tham gia thì cũng không nói thêm gì, tiếp đó nói với Thế Hoa.

"Đồ đằng này công năng quỷ dị, lai lịch lại có chút thần bí, mặc dù Thánh Linh Giáo đem nó tôn thờ thành Thần linh nhưng cũng không có ghi chép lại gì nhiều, ta cũng không có gì nhiều để nhắc nhở, vì thế thiếu gia cũng nên cẩn thận."

"Ta đã biết rồi Diệp tỷ."

Tuy nói Hỗn Nguyên Tiên Tâm không có báo hiệu gì nhưng cũng không có nghĩa là Thế Hoa hoàn toàn xem nhẹ sự nguy hiểm của thứ này, nhất là nguồn gốc của nó vẫn chưa được chứng thực nên Thế Hoa sẽ không buông lỏng cảnh giác.

Thế Hoa sau khi đem tất cả cất vào bên trong Hồn Đạo Khí xong cũng rời khỏi nơi này.

Ra ngoài thì thấy được Hồ Liệt Na nhìn về phía cửa mà chờ hắn.

Hồ Liệt Na ngay lập tức đến bên Thế Hoa.

"Thế Hoa ca ca, ngươi xong rồi sao?"

"Ân, đã xong rồi." Thế Hoa đáp lại.

"Tốt quá, vậy chúng ta đi chơi một chút được không?" Nàng cười nói, kể ra cũng đã hơn nửa năm rồi nàng chưa cùng Thế Hoa dạo phố.

"Ngươi không phải là phải ở lại cùng Diệp tỷ sao?"

"Lúc nãy lão sư có truyền âm cho ta là ta có thể về rồi, nên khoảng thời gian sắp tới đều rất rảnh."

"Đi với ta đi mà Thế Hoa ca ca, ta khổ luyện cũng nửa năm rồi, đi mà được chứ?" Hồ Liệt Na rất nhanh đóng vai hồ ly đáng thương.

"Hí kịch tinh." Thế Hoa nhéo mũi nàng.

"Được rồi, ta đi với ngươi."

Hồ Liệt Na như hồ ly được như ý, nhanh chóng tạm biệt Long Tiêu Dao sau đó kéo hắn đi rời khỏi Giáo Tông Điện.

Đợi hai người rời khỏi đây thì Diệp Tịch Thuỷ mới xuất hiện bên cạnh Long Tiêu Dao.

Long Tiêu Dao nhìn nàng, nói.

"Thánh Đế đồ đằng đó cứ vậy mà giao cho thiếu gia liệu có sáng suốt không?"

Dù sao cái đồ đằng quỷ dị đó xem ra có quan hệ cực sâu với Thánh Linh Giáo, thậm chí là chính cả Thánh Đế.

Hắn mặc dù không thích Thánh Linh Giáo, nhưng Thánh Đế cũng hư hư thực thực là Thần cấp cường giả, hơn nữa từ những giáo lý của Thánh Linh Giáo xem ra thì tính khí cũng không có ôn hoà như Thiên Sứ Thần, nên cũng không thể mặc kệ.

Diệp Tịch Thuỷ nhìn về hai thân ảnh càng đi về phía xa thì nói.

"Chuyện này có giấu khỏi thiếu gia thành công thì chúng ta cũng không giải quyết được gì, lỡ như mà bị phát hiện thì sẽ làm gây ảnh hưởng tiêu cực đến mối quan hệ đang tốt đẹp chúng ta cùng thiếu gia. Mà thiếu gia cũng không thích làm đoá hoa trong nhà kính, ngược lại những thứ như thế này lại phù hợp với khẩu vị của hắn."

"Hơn nữa bên Vũ Hồn Điện cũng đang có cho mình lực lượng rất lớn, chúng ta không nhất thiết phải lo lắng vô ích."

Long Tiêu Dao nghe vậy thì liền nghĩ đến ngay Bỉ Bỉ Đông cùng Thiên Nhận Tuyết, có hai kẻ song Thần vị này thì một cái Thánh Đế đúng là có chút lép vế.

"Ngươi nói đúng, ta có lẽ là lo lắng quá thừa thải rồi."

Diệp Tịch Thuỷ ở sau lưng ôm hắn.

"Tính cách của ngươi trước giờ là vậy... Lo rồi sẽ loạn, nhưng cũng nhờ điểm đó mà ta lại rất thích ngươi, Tiêu Dao."

Long Tiêu Dao cũng chỉ cười nhẹ mà không nói gì, lẳng lặng đem hai bàn tay đặt lên trên bàn tay của nàng.