Tại Giáo Hoàng Điện.
Thiên Tầm Nhật nhấp trà, sau đó nhìn về phía Bỉ Bỉ Đông.
"Vậy là ngươi muốn đến Nhật Nguyệt Đại Lục với Hoả Phượng Đấu La sao?"
"Đúng vậy lão sư."
"Trước là để giúp Đào tỷ, sau là để đệ nhị Vũ Hồn của ta có thêm một Hồn Hoàn nữa."
Phải nói thuộc tính của Thôn Phệ Long cực kỳ phù hợp với thuộc tính của Phệ Hồn Chu Hoàng, hơn nữa phẩm chất còn rất cao, còn có tu vi 20 vạn năm nên Bỉ Bỉ Đông cũng không muốn vuột mất.
Thêm nữa chuyện này cũng là để giúp Mã Tiểu Đào, nên nàng lại càng không có lý do để không đi.
Thiên Tầm Tật gật đầu.
"Hoả Phượng Đấu La trong quá khứ cũng đã giúp ngươi rất nhiều, bây giờ giúp lại nàng cũng là phải đạo, chưa kể ngươi còn hấp thụ được thêm một cái Hung Thú Hồn Hoàn."
"Nếu may mắn mà nói, có khi khối Hồn Cốt kia lại có thể vừa vặn bù vào vị trí mà ngươi còn thiếu."
Dù sao vị trí Hồn Cốt mà Mã Tiểu Đào thiếu khác với vị trí mà Bỉ Bỉ Đông thiếu nên Thiên Tầm Tật cũng không sợ hai người xung đột lợi ích.
Với cả để đệ tử của mình đến một đại lục mới để mở mang tầm mắt cũng không phải là một ý tồi.
Nhãn quang càng khai phóng thì đối với tâm cảnh lại càng có lợi, con đường tu luyện về sau cũng sẽ rộng mở hơn.
"Được rồi, chuyện của Vũ Hồn Điện thì lão sư sẽ tạm quản lý giúp ngươi, ngươi cứ thoải mái đi là được."
Bỉ Bỉ Đông cười vui vẻ.
"Cảm ơn ngươi lão sư."
Thiên Tầm Tật bình thản lắc đầu.
"Cũng không có gì, cũng nhờ mấy năm nay ngươi cũng chỉnh đốn lại hệ thống của Vũ Hồn Điện nên hiệu suất làm việc cao hơn hẳn, khoảng thời gian tiếp theo ngoại trừ mấy việc nhỏ ra thì việc đến tay ta cũng không bao nhiêu."
"Hơn nữa Tuyết nhi thì đi lịch luyện, sư mẫu của ngươi thì tất bật với Thiên Thuỷ học viện nên thành ra ta cũng là người duy nhất trong nhà rảnh rỗi, nên đến nơi này làm việc cũng xem như là để tránh nhàm chán."
Lại nhấp một ngụm trà, Thiên Tầm Tật như nhớ lại cái gì rồi nói tiếp.
"À, mà ngươi nhớ nói chuyện này với tiểu Cẩn, ngươi đi lâu như vậy thì nàng hẳn cũng sẽ nhớ ngươi."
Nhắc đến đồ đệ của mình, Bỉ Bỉ Đông không khỏi hiện ra nụ cười.
"Đa tạ lão sư nhắc nhở, ta sẽ nói chuyện này với nàng."
...
Mà lúc này ở Bản Thể Điện.
Thế Hoa vừa mới Độc Bất Tử giao lưu quyền pháp xong.
Hai tay hắn lúc này đã tê rần, cả người thì cũng đã mềm nhừ.
Dù sao Độc Bất Tử ra tay thật sự quá hiểm ác, mặc dù lực đạo không mạnh nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, hơn nữa lại là còn tại vị trí lại yếu hiểm nên Thế Hoa đối phó cũng tương đối chật vật.
Độc Bất Tử đưa cho Thế Hoa một đan dược, sau đó nói.
"Hôm nay thiếu gia làm rất tốt."
Trong một tuần này mức độ cải thiện trong quyền pháp của Thế Hoa đã tăng nhanh với tốc độ chóng mặt, mặc dù trong mắt Độc Bất Tử thì vẫn hiện ra một chút non dại nhưng cũng đủ đã đem treo đánh phần lớn người.
Thế Hoa đem viên đan dược nuốt vào trong bụng, năng lượng ngay lập tức du động khắp thân thể, đem mệt mỏi trên người đều đánh bay sạch sẽ.
Thế Hoa mở miệng nói chuyện với Độc Bất Tử.
"Độc lão, ngươi có hiểu rõ về Long Thần Đấu La sao?"
Độc Bất Tử lúc này khựng lại, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Thế Hoa.
"Ý thiếu gia nói là một trong Hắc Bạch Song Thánh Long, Long Thần Đấu La - Mục Ân sao?"
Thế Hoa gật đầu.
"Đúng vậy."
Độc Bất Tử hơi nhíu mày lại, sau đó lại giãn ra, nói.
"Mặc dù ta không hiểu rõ lão già ấy bằng Long Tiêu Dao hay lão bà bà, nhưng cũng phần lớn chuyện của hắn ta đều nắm được."
Đại ca của Độc Bất Tử là Độc Tất Tử lúc trước từng xảy ra tranh đấu với Mục Ân, dẫn đến kết quả là Độc Tất Tử tử vong.
Từ đó Long Thần Đấu La cùng Bản Thể Đấu La luận lý thành chương mà có nợ máu, Độc Bất Tử tất nhiên cũng vì thế mà tương đối tinh tường Mục Ân.
"Mục Ân lúc trước có thể đi lên Cực Hạn Đấu La cũng là nắm giữ một viên Long Đan, Độc lão ngươi có biết viên Long Đan đấy ở đâu không?"
Thế Hoa cũng là nhờ lúc nói chuyện về Thôn Phệ Long nên mới nhớ đến viên Long Đan mà Mục Ân sở hữu rồi sau này truyền lại cho Hoắc Vũ Hạo.
Tất nhiên với tình huống của Thế Hoa hiện tại thì không cần phải sử dụng viên Long Đan này, hắn sở dĩ tìm kiếm là để cho Thiên Nhận Tuyết.
Loại thiên tài địa bảo này theo như trong nguyên tác miêu tả là từ một đầu Cự Long có thuộc tính Quang Minh ngưng tụ ra, có thể cung cấp cho người hấp thụ không những là được thăng tiến tu vi, huyết mạch được thanh lọc, mà cả khí lực của bản thân cũng được thăng hoa đến mức độ có thể so sánh với Cự Long.
Nếu Thiên Nhận Tuyết hấp thụ được viên Long Đan này, kết hợp với rèn luyện trong Thái Dương Chân Hoả thì nhục thân trình độ sẽ thuế biến đến mức không thể tưởng tượng được, về sau có sử dụng thần ban Hồn Hoàn thì niên hạn sẽ cao hơn nhiều, hoàn toàn có thể đột phá đến cấp bậc Hung Thú.
Mà quan trọng nhất là có thể đem nó làm nền tảng để Thiên Nhận Tuyết ngưng tụ Hồn Hạch mang thuộc tính Quang Minh, thành công đi trên con đường Âm Dương Hỗ Bổ.
Mặc dù nói thời điểm chênh lệch nhau là 1 vạn năm, nhưng Thế Hoa vẫn hi vọng là sẽ tìm kiếm được.
Độc Bất Tử gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Ta có biết một chút. Trước lúc đại ca lâm chung thì có nói cho ta biết Mục Ân có sỡ hữu một viên Long Đan nên tu vi mới có thể thăng tiến nhanh như vậy."
"Chỉ là ta đối với nơi lấy được viên Long Đan kia lại không rõ ràng. Thiếu gia là muốn lấy viên Long Đan đó sao?"
Mục Ân không chỉ là một cường giả có sức mạnh vô song, mà ngay cả trí tuệ cũng không thua bất kỳ ai, vì vậy mà phong cách làm cũng cực kỳ tỉ mẫn cẩn thận.
Hắn sau khi nhận được viên Long Đan kia thì cũng đã đem toàn bộ dấu vết dọn dẹp sạch sẽ, người khác muốn điều tra thì liền hạt bụi cũng chẳng kiếm được.
Thế Hoa gãi đầu.
"Không sai, ta là muốn lấy nó cho Tuyết nhi, nàng là muốn đi theo con đường Âm Dương Hỗ Bổ, nên có được viên Long Đan này cũng sẽ bảo đảm tỷ lệ thành công hơn."
"Chỉ là ta cũng không biết viên Long Đan này hiện tại có còn hay không."
Viên Long Đan muốn xuất hiện thì cũng phải đợi đầu Cự Long kia chết đi mới ngưng tụ được, mà Thế Hoa thì lại không biết được khoảng thời gian chính xác mà nó tử vong.
Độc Bất Tử xoa cằm, sau đó nói.
"Ngôn Thiếu Triết là đệ tử của Mục Ân, hắn nhận được Cực Hạn Chi Quang Minh thì hẳn là không thiếu công lao của viên Long Đan đó."
"Nếu thiếu gia muốn tìm hiểu về viên Long Đan kia thì nên hỏi hắn, hắn hẳn là biết câu trả lời."
Thế Hoa cũng là có ý này, hơn nữa hắn cũng muốn thăm Ngôn Thiếu Triết một chút.
...
Sáng hôm sau.
Vũ Hồn Điện học viện, phòng viện trưởng.
Nhân viên gõ cửa, thông báo.
"Bẩm viện trưởng, có người muốn gặp ngài."
Chất giọng có chút mệt mỏi của Ngôn Thiếu Triết vang ra ngoài.
"Là ai? Có hẹn trước với ta sao?"
Nhân viên có chút lúng túng nhìn sang Thế Hoa, sau đó cẩn trọng đáp lại.
"Bẩm viện trưởng là không có, nhưng người này có Giáo Hoàng Lệnh."
Trong phòng lúc này hiện ra một vài tiếng lục đục, sau đó cánh cửa phòng được mở ra, hiện ra thân ảnh của Ngôn Thiếu Triết.
Gương mặt của hắn có chút ốm yếu, hai mắt hơi thâm quần, rõ ràng là đang rất mệt mỏi, hơn nữa lại còn thiếu ngủ.
Thế Hoa mặc dù đã nguỵ trang nhưng Ngôn Thiếu Triết vẫn nhận ra đôi khuyên tai lấp lánh mà Hồ Liệt Na tặng cho hắn, sau đó liền nói với nhân viên kia.
"Từ đây ta sẽ xử lý, ngươi lui xuống đi."
"Tuân mệnh viện trưởng." Nhân viên đáp lại thì liền lui xuống.
Ngôn Thiếu Triết lúc này làm một dấu mời.
"Thiếu gia, mời vào trong."
Thế Hoa gật đầu đáp lại rồi ngay lập tức đi vào bên trong phòng.
Đập vào trong mắt hắn đầu tiên là chồng tài liệu xếp đầy ở khắp nơi trong phòng, kèm theo đó là một vài cuốn sách đang được đọc dở đang được để lăn lộn khắp nơi.
Chiến trận này làm ánh mắt của Thế Hoa có chút run rẩy, sau đó là có hơi lúng túng nhìn sang Ngôn Thiếu Triết.
"Ngôn thúc, có lẽ là ta đến không được đúng lúc lắm nhỉ?"
Ngôn Thiếu Triết lại lắc đầu.
"Chỉ là một số chuyện lặt vặt mà thôi, thiếu gia không cần phải để tâm nhiều."
"Ngược lại là không gian bừa bộn, để thiếu gia chê cười rồi."
"Không có việc gì, cũng là ta ta đến không báo trước."
Ngôn Thiếu Triết đem tất cả tài liệu ở trên bàn khách đều dọn dẹp, sau đó cùng Thế Hoa ngồi ở phái đối diện nhau.
Hắn rót cho mỗi người một chén trà, sau đó nói.
"Thiếu gia đến đây là có chuyện gì sao?"
Thế Hoa uống một ngụm tra, sau đó mới đem chuyện về viên Long Đan ra nói với Ngôn Thiếu Triết.
Hắn im lặng một lúc, sau đó nói.
"Thiếu gia nói không sai, ta trước đó từ lão sư biết được vị trí có thể lấy được viên Long Đan đó, cũng có thể giúp thiếu gia lấy được nó."
Hắn lấy ra một tấm bản đồ. Hình ảnh bên trên rất khác với bản đồ của Đấu La Đại Lục, bởi vì đây là bản đồ của một vạn năm sau, khi hai đại lục Đấu La cùng Nhật Nguyệt va chạm.
Ngôn Thiếu Triết đem ngón tay chỉ lên một dãy sơn mạch ở phần lãnh địa phía Bắc của Nhật Nguyệt Đại Lục, nói.
"Nơi mà lão sư lấy được Long Đan là nằm ở phía rìa tây bắc của Cảnh Dương sơn mạch."
Thế Hoa đối với dãy sơn mạch cũng có hiểu biết nhất định.
Cảnh Dương sơn mạch là nơi giao hội của 4 dãy sơn mạch khác nhau nên cực kỳ giàu khoáng sản kim loại, được các Hồn Đạo Sư xem là thiên đường.
Hầu hết các Hồn Thú mang thuộc tính Kim, thực lực tuy mạnh nhưng tu vi lại phần nhiều cũng nằm ở phạm vi nghìn năm, vạn năm thì càng ít nên nơi này cũng không được tính là nguy hiểm, ít nhất là khi so với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hay Cực Bắc Chi Địa.
Làm Thế Hoa bất ngờ là nơi này lại là nơi mà đầu Cự Long kia ngã xuống, đúng là khiến cho chính hắn cũng không ngờ được.
Ngôn Thiếu Triết nói tiếp.
"Lão sư nói là nơi đó đã được tạo ra hơn vạn năm, trước cả lúc Sử Lai Khắc học viện được kiến tạo, nên hiện tại hẳn là xác của đầu Cự Long kia lẫn Long Đan vẫn còn ở nơi đó."
"Vốn dĩ ta dự định thêm một hai năm nữa sau khi ổn định học viện xong thì sẽ giao việc cho Đại Thiên, tiếp đó mới tới đó lấy Long Đan."
"Chỉ là không ngờ thiếu gia hiện tại lại hỏi về nó trước."
Thế Hoa nghe lời giải thích của Ngôn Thiếu Triết xong thì bỗng cảm giác hơi lúng túng, dù sao việc hắn hỏi như thế này hơi giống việc hắn cướp mất cơ duyên của người khác.
Ngôn Thiếu Triết thấy được phản ứng của Thế Hoa, lại giải thích.
"Thiếu gia cũng không cần lo lắng, hiện tại ta hoàn toàn không có nhu cầu đề thăng tu vi. Mục đích chính của ta lấy Long Đan cũng không phải là cho ta, mà là cho Tiểu Đào."
"Vốn dĩ là ta muốn dựa vào sức mạnh của Long Đan để giúp Tiểu Đào ngưng tụ đệ tam Hồn Hạch, sau đó thành tựu Cực Hạn Đấu La."
"Chỉ là không ngờ nàng lại từ chỗ của thiếu gia biết được một đoạn cơ duyên khác, cũng vì thế mà ta cũng không biết nên dùng viên Long Đan này vào việc gì."
"Bây giờ đưa nó cho thiếu gia so với việc đưa cho Tiểu Đào đối với ta cũng không khác gì nhau, nên thiếu gia cũng không cần cảm thấy nặng nề trong lòng."
Mặc dù nghe Ngôn Thiếu Triết nói như vậy nhưng Thế Hoa vẫn cảm thấy cứ như vậy lấy Long Đan thì không được tốt lắm, liền nói.
"Việc Tiểu Đào tỷ lấy được cơ duyên cũng là vận khí của nàng, ta cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, cùng với việc lấy Long Đan là hai chuyện khác nhau."
"Như vậy đi, Long Đan ta vẫn sẽ lấy, nhưng tương lai ta sẽ kiếm vật có giá trị tương đương trả lại cho Ngôn thúc."
Dù sao thì viên Long Đan này cũng quá quý trọng, không phải bất kỳ đầu Cự Long nào cũng có thể ngưng tụ.
Mà năng lượng bên trong của nó cực kỳ dồi dào, bằng chứng là mặc dù đã giúp cho Mục Ân thăng cấp thành Cực Hạn Đấu La nhưng năng lượng còn lại vẫn đủ để giúp Hoắc Vũ Hạo tạo dựng nền tảng để ngưng tụ đệ nhị Hồn Hạch.
Có thể nói viên Long Đan này so với 10 vạn năm Hồn Cốt còn đáng quý hơn nhiều.
Đó cũng là lý do mà Thế Hoa không thể "không khách sáo" mà nhận lấy được.
Ngôn Thiếu Triết thấy vậy thì cũng chỉ có thể thở dài, nhưng gương mặt lại không giấu được sự vui vẻ.
Có nợ thì phải có trả.
Chỉ là một điều đơn giản như vậy nhưng giữa người và người với nhau còn khó có thể tuân theo, chứ nói gì đến giữa chủ tớ nhau.
Theo vai vế thì Thế Hoa hoàn toàn có thể lấy đi Long Đan mà không trả cho Ngôn Thiếu Triết lại bất kỳ thứ gì, nhưng hắn lại hứa là sẽ làm vậy.
Mặc dù chỉ là một lời hứa nhưng trong mắt của Ngôn Thiếu Triết thì đã thể hiện được một cách rõ ràng nhân phẩm của Thế Hoa, cũng chứng minh là hắn đã đi theo đúng người.
"Vậy thiếu gia là muốn để Tiểu Đào nàng đi lấy Long Đan sao?"
"Ân, lấy thực lực của nàng cùng Đông nhi tỷ thì cũng không cần phái thêm ai đi bảo vệ cả."
"Hơn nữa hai người bọn họ là nữ nhi gia, để Long lão hoặc Độc lão đi cũng không được tốt lắm."
Ngôn Thiếu Triết gật đầu, sau đó nói.
"Vậy ta sẽ thông báo chuyện của Long Đan với nàng, chuyện sau đó thiếu gia không cần phải để tâm đến nữa."
"Nhưng ta cũng phải nói trước với thiếu gia, lệ khí bên trong Long Đan rất lớn, liền lão sư cũng phải dùng hơn trăm năm ôn dưỡng mới có thể khiến phần lệ khi này biến mất. Vì vậy Long Đan phải trải qua xử lý mới thể để cho Thiên tiểu thư hấp thụ."
"Chuyện này ta đã biết."
Thế Hoa đối với chuyện này cũng hiểu rõ, mặc dù với Ngôn Thiếu Triết là vấn đề lớn nhưng với hắn mà nói thì cách giải quyết cũng có rất nhiều.
Đầu tiên là Y Lai Khắc Tư, chỉ cần vị Tử Linh Thánh Pháp Thần đem phần lệ khí này rút ra là được, quy trình tương tự với lúc xử lý quái niệm của Độc Cô Nhạn lúc Vũ Hồn của nàng thuế biến thành Tu La Độc Long.
Thứ hai là Âm Dương, Âm Dương có kiến thức chuyên sâu được bồi đắp từ nhiều đời, xử lý lệ khí trong Long Đan tất nhiên là cũng có cách.
Thứ ba là Thiên Đạo Lưu, uy áp của Thần cấp Vũ Hồn cùng với Thần Lực từ một vị Cực Hạn Đấu La đủ để đem lệ khí đánh thành khói bụi.
Và cuối cùng là sử dụng huyết mạch áp chế từ Thuỷ Hoả Long Vương, Cự Long có gặp Long Vương thì không khác con giun là bao, tuỳ ý bị cắn xé.
Có thể nói ngoại trừ vị trí của Long Đan, tất cả những thứ khác Thế Hoa đã lên kế hoạch ổn thoả.
"Cốc, cốc, cốc." Bỗng nhiên lúc này một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
"Bẩm viện trưởng đại nhân, người của Hình Phạt Điện đến nói có việc đã hẹn trước, nói là đến để đem một nam hài gọi là Mã Hồng Tuấn đến đây cho ngài." Giọng nói này là của nhân viên lúc nãy dẫn Thế Hoa vào gặp Ngôn Thiếu Triết.
Ngôn Thiếu Triết đáp lại.
"Được rồi, nói với bọn họ ta sẽ ra ngay."
"Tuân mệnh."
Ngôn Thiếu Triết nhìn sang Thế Hoa.
"Thiếu gia muốn gặp Phượng Hoàng Chi Thần tương lai với ta sao"?
Hắn từ bên phía Quỷ Mị biết được Thế Hoa có ý định để hắn nhận Mã Hồng Tuấn làm đồ đệ, nên đối với việc người của Hình Phạt Điện đến cũng không thấy quá bất ngờ.
Ngôn Thiếu Triết đối với chuyện này cũng không bài xích, ngược lại là là cảm thấy hứng thú vạn phần.
Hậu thế của vạn năm sau lưu truyền, Mã Hồng Tuấn bởi vì tà hoả nhiễu thân nên thường xuyên phong lưu nơi kỹ viện thanh lâu, kết hợp với bản tính lười biếng nên bỏ lỡ giai đoạn tu luyện hoàng kim của Hồn Sư, lãng phí thiên phú tuyệt luân của mình.
Dẫn đến hậu quả là không thể nào hoàn thành được Thần Khảo của nhất cấp Thần chi Hoả Thần, chỉ có thể lui về tiếp nhận vị trí của nhị cấp Thần chi Phượng Hoàng Chi Thần, khiến cho hắn không thể đem chân ái của đời mình là Bạch Trầm Hương lên Thần Giới, cuối cùng là chỉ có thể tại phàm giới bồi bạn cùng nàng đến khi nàng rời khỏi thế gian.
Ngôn Thiếu Triết tự hỏi Mã Hồng Tuấn dưới khả năng giáo dục, kiến thức cùng tài nguyên của bản thân hắn thì thành tựu trong tương lai sẽ đạt đến mức độ nào?
Chỉ cần nghĩ đến việc đó thôi thì ngọn lửa nhiệt huyết bên trong Ngôn Thiếu Triết đã sục sôi.
Thế Hoa lại từ chối đề nghị của Ngôn Thiếu Triết.
"Ta bây giờ can dự vào cuộc gặp mặt của hai người các ngươi cũng tương đối thừa thãi, một mình Ngôn thúc ngươi đi là được rồi."
"Nhưng khi nào hắn thức tỉnh Vũ Hồn thì Ngôn thúc có thể nói với ta, đến lúc đó vừa có thể gặp mặt vừa áp chế tà hoả trong người của hắn."
Theo năng lượng bản nguyên của Thuỷ Hoả Long Vương bồi dưỡng thì không chỉ tốc độ tu luyện của Thế Hoa tăng cao, mà phẩm cấp của Cực Hạn Chi Băng cùng Cực Hạn Chi Hoả mà hắn sỡ hữu cũng thăng hoa theo thời gian.
Thậm chí do bên trong còn dung hợp cả Thần Lực còn sót lại của hai vị Long Vương nên cấp độ đã vượt qua các Hung Thú khác sỡ hữu Cực Hạn Chi Hoả, Băng.
Bởi vậy việc áp chế đóm tà hoả nhỏ bé của Mã Hồng Tuấn là dễ dàng như trở bàn tay, thậm chí hắn còn có thể thanh tẩy tận gốc hoàn toàn mà không cần Mã Hồng Tuấn phục dụng Kê Quan Phượng Hoàng Quỳ hoặc nội đan của dị thú Thập Thủ Liệt Dương Xà.
Ngôn Thiếu Triết cũng không miễn cường hắn, nói.
"Thiếu gia đã nói vậy thì được rồi, vậy để ta tiến thiếu gia."
"Không cần phải phiền Ngôn thúc, ta tự đi được rồi."
"Gặp lại ngươi sau, Ngôn thúc."
Nói xong thì Thế Hoa liền biến mất, vô ảnh vô tung.
Còn Ngôn Thiếu Triết ở lại thì chỉ cười lắc đầu, sau đó ở trong phòng thì bắt đầu chỉnh đốn lại trang phục của cũng như thần thái của mình.
Ấn tượng ban đầu luôn luôn là quan trọng nhất trong cuộc gặp mặt đầu tiên, chưa kể đến là hắn còn muốn thu đối phương làm đồ đệ.
Vì vậy khâu chuẩn bị không thể nào sơ sài được.