Sau khi rời khỏi phòng của Quách Vũ Sinh thì Diệp Thiên Hành gặp được Tinh Húc.
"Lão gia an tường." Tinh Húc khom người.
"Thế nào, Linh Linh có chuyện gì sao?" Diệp Thiên Hành nói.
Tinh Húc là tâm phúc của Diệp Thiên Hành, được hắn giao phó để giám sát cùng bảo hộ Diệp Linh Linh.
Hắn ở đây cũng có nghĩa là có chuyện của Diệp Linh Linh muốn báo cáo.
"Là. Hôm nay tiểu thư đến thư phòng đọc sách, có vẻ nàng đang tìm kiếm thông tin về tâm dược."
Nghe đến hai chữ "tâm dược", Diệp Thiên Hành liền nghĩ ngay đến màn đối thoại của hai người vào ngày hôm qua, ánh mắt của hắn hiện lên sự thương tiếc vô bờ bến, hỏi.
"Nàng tìm kiếm được sao?"
Tinh Húc lắc đầu.
"Lão gia cũng biết trong thư phòng toàn bộ đều là nội dung liên quan đến đan dược cùng dược liệu, còn "tâm dược" thì hoàn toàn không có."
Diệp Thiên Hành gật đầu, sau đó ra lệnh.
"Ngươi cứ để nàng kiếm, tối đến ta sẽ nói chuyện với nàng."
"Tuân lệnh lão gia." Tinh Húc bái xong rồi lại biến mất.
Nghĩ lại những gì Tinh Húc nói thì Diệp Thiên Hành lại một lần nữa thở dài, ánh mắt nhìn về hướng phòng của Quách Vũ Sinh.
"Tiểu Sinh, ngươi phải cố lên a, bộ xương già này của ta cũng sắp gánh không nổi nữa rồi."
...
"Tâm dược, tâm dược... Rốt cuộc nó ở đâu a?" Diệp Linh Linh nhìn chồng sách kế bên mình thì có chút đau đầu.
Nàng đã lật 6 cuốn sách rồi, thế nhưng vẫn không thể kiếm được thông tin về thứ gọi là tâm dược.
"Tiểu thư, giờ ăn tối đã đến, lão gia đang đợi ngài ở phòng ăn." Tinh Húc ở bên ngoài gõ cửa rồi nói vọng vào trong thư phòng.
"Ta biết rồi Tinh thúc."
Diệp Linh Linh mặc dù vẫn còn muốn tìm kiếm tiếp nhưng cũng không thể để Diệp Thiên Hành đợi lâu, chỉ có thể đáp lại.
Nàng nhanh chóng đem sách đặt về chỗ cũ, sau đó dưới sự dẫn đường của Tinh Húc mà rời khỏi nơi này.
...
Diệp Linh Linh cùng Diệp Thiên Hành cùng nhau ăn tối.
Ở trên bàn, Diệp Thiên Hành thấy Diệp Linh Linh một bộ phân tán tinh thần thì cũng biết nàng là suy nghĩ về chuyện của tâm dược, suy tư một lúc thì nói.
"Linh Linh, gia gia nghe nói là hôm nay ngươi đến thư phòng."
Diệp Linh Linh được nghe hỏi thì cũng lấy lại tập trung, trả lời.
"Đúng vậy gia gia, ta muốn kiếm thông tin về một thứ gọi là tâm dược, nhưng kiếm mãi không thấy."
Diệp Thiên Hành làm bộ hứng thú mà ồ một cái, sau đó hỏi tiếp.
"Tâm dược sao? Tại sao Linh Linh nhà ta lại muốn tìm kiếm tâm dược đâu?"
Diệp Linh Linh nghẹo đầu nhìn gia gia của mình.
"Không phải là buổi sáng gia gia nói tâm bệnh cần tâm dược mới có thể chữa trị sao, vì vậy ta muốn kiếm thử tâm dược, xem có cách nào giúp phụ thân không."
Mặc dù đã có đoán trước nhưng đến khi nghe tôn nữ của mình nói ra thì mới cảm thấy đau lòng.
Hài tử ở tuổi này đáng ra phải vô tư chơi đùa với bạn bè mới phải, chứ không nên quan tâm những vấn đề nặng nề như thế này.
Hắn xoa đầu tôn nữ của mình, gương mặt lộ ra vẻ hiền từ nói.
"Tâm dược không phải là một loại thảo dược, nên tất nhiên ngươi kiếm ở trong thư phòng sẽ không thấy."
Diệp Linh Linh nghe xong thì cảm thấy một sự hụt hẫng ở trong lòng, cảm giác này giống như tia lửa đang le lói thì bị dập tắt vậy.
"Vậy gia gia, rốt cuộc tâm dược là gì a?" Diệp Linh Linh nhìn về phía Diệp Thiên Hành.
Gia gia của nàng có trí tuệ rất uyên thâm, hơn nữa nghe ngữ điệu của hắn thì có vẻ hắn biết được "tâm dược" là gì.
Diệp Thiên Hành cũng không giấu diếm mà chỉ vào trong tim của mình, bắt đầu giảng giải.
"Tâm dược là một loại thuốc để chữa trị cho trái tim bị tổn thương ở bên trong."
"Trái tim ở bên trong?"
"Ân. Linh Linh, khi ngươi cảm thấy buồn bã thì ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?"
"Ừm... Ta sẽ cảm thấy rất mỏi mệt."
"Vậy khi nào ngươi sẽ hết buồn đâu?"
"Hết buồn sao?... À, là khi mà ta tâm sự với gia gia, lúc đó gia gia sẽ lắng nghe ta, an ủi ta, có khi là giúp ta giải quyết vấn đề đó."
Diệp Thiên Hành gật đầu.
"Phụ thân của Linh Linh ngươi cũng như vậy, hắn không phải là bị bệnh thật sự, mà là trái tim bị bủa vây bởi quá nhiều thứ tiêu cực như nỗi buồn dẫn đến tinh thần nặng nề, gián tiếp dẫn đến tình trạng của cơ thể không được tốt."
"Vì vậy mỗi ngày gia gia đến thăm hắn là để khuyên nhủ hắn, để hắn có thể tiết những thứ cảm xúc không tốt đó đi, từ đó mới trở nên khoẻ mạnh một lần nữa."
"Đó mới là "tâm dược" để chữa tâm bệnh."
Diệp Linh Linh như được mở ra một chân trời mới, hào hứng hỏi.
"Vậy ta cũng có thể tạo ra tâm dược để giúp phụ thân sao?"
"Có thể. Không có bất kỳ bậc phụ mẫu nào mà không hạnh phúc hơn khi mà thấy hài tử của mình được khoẻ mạnh lớn lên."
Sau đó Diệp Thiên Hành gắp một miếng thịt gà vào trong chén của Diệp Linh Linh, khuyên nhủ.
"Linh Linh vì vậy cũng phải ăn mau chóng lớn, không được để phụ thân buồn hiểu không?"
"Ta biết rồi, gia gia."
Diệp Linh Linh gật đầu, đem muỗng múc từng muỗng cơm lớn để vào miệng mà nhai, tốc độ nhanh kinh người, với hi vọng là chất dinh dưỡng mau ngấm vào cơ thể để có thể lớn nhanh hơn.
"Chỉ cần phụ thân vui vẻ thì hắn có thể sẽ hết bệnh."
Trong đầu của Diệp Linh Linh lúc này cũng chỉ có một ý niệm đơn giản như vậy.
Diệp Thiên Hành cũng bắt đầu ăn, chỉ là cảm xúc trong lòng không tốt nên hắn chẳng thấy thức ăn ngon đến thế nào.
...
Trong phòng bệnh, mùi thuốc nhàn nhạt xen lẫn ở trong không khí.
Diệp Linh Linh rón rén đi vào bên trong, hai cánh tay nhỏ nhắn đặt lên thân của Quách Vũ Sinh mà lung lay.
"Phụ thân."
Quách Vũ Sinh mở ra đôi mắt nặng nề của mình, âm thanh hư nhược nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp lại.
"Linh Linh, sao ngươi lại đến đây?"
Nơi này dù sao cũng là phòng bệnh, nên Diệp Linh Linh cũng không được đến đây thường xuyên.
Thường thì nửa tháng thì nàng mới đến đây một lần cùng với Diệp Thiên Hành.
Nàng đặt lên bên người hắn một trái đào, sau đó nói.
"Hôm nay Linh Linh có một trái đào ngon, muốn tặng cho phụ thân."
Quách Vũ Sinh gắng gượng mà ngồi dậy, nhìn thấy quả đào màu hồng vẫn còn cuống lá đang được đặt bên mép giường thì không khỏi chỉ vào bản thân mình.
"Tặng ta?"
"Đúng vậy, ta vốn là muốn nấu tặng phụ thân món gì đó, nhưng Tinh thúc lại không cho ta đi vào bếp."
Nghe được tới đây thì trong lòng của Quách Vũ Sinh như được một dòng nước ấm chảy qua, gương mặt thiếu sức sống cũng bất giác hiện lên nụ cười.
Đây cũng được xem là lần đầu tiên hắn được nữ nhi của mình tặng cho một thứ gì đó, mặc dù chỉ là một quả đào nhưng cũng đủ để hắn cảm nhận được tâm ý của Diệp Linh Linh.
Hắn cố gắng đem cánh tay của mình lên đầu của nàng.
"Cảm ơn ngươi, Linh Linh."
Diệp Linh Linh thấy hắn vui như vậy thì cười ngọt ngào mà hỏi.
"Mà phụ thân, Linh Linh tặng quà cho ngươi, ngươi có cảm thấy vui vẻ sao?"
"Vui vẻ."
"Cực kỳ vui vẻ sao?"
"Ân, cực kỳ vui vẻ."
"Hì hì, vậy thì được rồi."
"Bây giờ Linh Linh phải rời khỏi đây trước, nếu không gia gia phát hiện sẽ la ta mất. Phụ thân ở đây nhớ ăn quả đào này đó, Linh Linh đã mất rất nhiều công sức để chọn lựa đó."
Diệp Linh Linh nói xong thì liền rời đi, trước khi đi còn hôn má phụ thân của mình một cái.
Đợi đến khi thân ảnh của nàng khuất khỏi tầm mắt của Quách Vũ Sinh thì Diệp Thiên Hành lúc này mới xuất hiện, nhìn về phía hắn.
"Cảm giác được nữ nhi của mình quan tâm như thế nào?"
Quách Vũ Sinh cũng không thắc mắc tại sao Diệp Thiên Hành bây giờ mới xuất hiện, ngữ khí không rõ lắm mà đáp lại.
"Rất kỳ lạ... nhưng cũng rất tốt."
Hắn đáng ra phải là người quan tâm đến nàng, chứ không phải ngược lại.
Diệp Thiên Hành gật đầu, sau đó nói tiếp.
"Nàng ngày hôm qua có đến thư phòng để tìm kiếm tâm dược để chữa bệnh cho ngươi."
"Tâm dược?"
Diệp Thiên Hành một lần nữa gật đầu, sau đó đem chuyện của ngày hôm qua nói ra.
Diệp Thiên Hành nói xong thì không để ý đến phản ứng của Quách Vũ Sinh mà cầm lên trái đào mà Diệp Linh Linh đem đến, dùng tà áo lau sạch, sau đó mới đặt ở trong tay của hắn.
"Tiểu Sinh, nếu Linh Linh đã ở một bên cố gắng như vậy thì ngươi thân là một người phụ thân cũng không thể để nàng được thất vọng."
Nói xong thì Diệp Thiên Hành liền biến mất.
Quách Vũ Sinh ở trong phòng trầm mặc, ánh mắt của hắn hiện lên một tia thanh minh, cuối cùng là mỉm cười mà đem trái đào lên miệng để cắn nuốt.
...
Thu đi đông đến xuân sang.
Diệp Linh Linh mỗi một tuần sẽ đến "lén lút" đến chỗ của Quách Vũ Sinh hai đến ba lần, có lần thì sẽ đem trái cây, có lúc thì sẽ đem hoa, mỗi lần còn ở lại cùng hắn nói chuyện cùng tâm sự, giúp cho căn phòng vốn chán chường của hắn càng được lấp đầy bởi nhân khí.
Cũng vì vậy mà tình trạng tâm lý lẫn cơ thể của Quách Vũ Sinh được cải thiện, mặc dù vẫn chưa thể đi được nhưng khí sắc đã vô cùng tốt.
Mà Diệp Thiên Hành thì thở phào, trong mấy năm trở lại đây thì tin tức này là tin tốt nhất mà hắn từng được nghe.
Ít nhất là cho đến bây giờ.
...
"Lão gia, lão gia..." Một thị nữ hốt hoảng vô cùng hướng về phía của Diệp Thiên Hành.
Diệp Thiên Hành nhìn ra ngay đây chính là thị nữ ở chỗ của Quách Vũ Sinh, trong lòng chợt cảm thấy không ổn.
Thị nữ chỉ tay về một hướng mà nói.
"Cô gia...cô gia, không ổn, không ổn rồi!"
Diệp Thiên Hành nghe vậy thì trong lòng như sấm dậy, ngay lập tức xách thị nữ hướng về phía phòng bệnh.
...
Một nén nhan trôi qua,
Diệp Thiên Hành đem ánh mắt thẫn thờ nhìn Quách Vũ Sinh.
Tình trạng của Quách Vũ Sinh hiện giờ cực kỳ tệ, mạch đập đã rối loạn không chịu nổi, hơn nữa nhịp tim cũng rất yếu, sinh lực trong cơ thể đã không còn lác đác mấy, rõ ràng là đã đến hồi cuối cùng cuộc đời.
"Khốn kiếp, là hồi quang phản chiếu."
Quách Vũ Sinh vốn không phải là được cải thiện, mà là do cơ thể biết hắn đã không thể cứu chữa nên đã dồn hết những nguồn năng lượng cuối cùng vào thời gian cuối đời của mình.
Diệp Thiên Hành lúc này hận không thể tát mình một bạt tai, chỉ có bấy nhiêu chuyện mà cũng không phát hiện được.
Quách Vũ Sinh cũng biết được tình trạng của cơ thể của mình đã vô phương cứu chữa, trên mặt hiện ra nụ cười nhạt, nói.
"Nhạc phụ đại nhân... ta biết là có thể ta yêu cầu quá đáng, nhưng ta vẫn muốn gặp Linh Linh một lần cuối, có thể chứ?"
...
"Phụ thân!" Diệp Linh Linh chạy đến bên giường của Quách Vũ Sinh, đôi mắt hiện lên từng giọt nước mắt lên, hoa lê đại vũ khiến người nhìn đau lòng.
Diệp Thiên Hành xoa đầu nhìn nàng.
"Linh Linh, phụ thân sắp rời khỏi thế gian này rồi."
Diệp Linh Linh ngay lập tức lắc đầu, lắp bắp nói.
"Người không thể đi, Linh Linh không cho người đi."
"Linh Linh, nhìn phụ thân."
Đợi nàng ngẩng đầu lên nhìn thì Quách Vũ Sinh gạt đi giọt nước mắt trên khoé mi của nàng, chậm rãi nói
"Phụ thân trên đời này có hai chuyện tiếc nuối nhất."
"Thứ nhất chính là không thể cứu nương tử của chính mình."
"Nếu như ta có thể làm được như vậy thì Linh Linh ngươi khi được sinh ra đã có thể có một gia đình trọn vẹn."
"Mà thứ hai là không thể thoát khỏi ám ảnh của quá khứ mà có thể nuôi dưỡng ngươi nên người."
"Ta cả đời này nợ nhiều nhất chính là mẫu thân của ngươi, mà thứ hai đó là ngươi, nữ nhi của ta."
Vừa nói xong thì Quách Vũ Sinh nặng nề ho khan, hộc ra bừng hớp máu lớn.
"Khụ khụ khụ..."
"Phụ thân! Gia gia, gia gia, phụ thân hắn... Hắn thổ huyết!" Diệp Linh Linh nàng nói càng hoảng, nước mắt chảy ra ướt cả gương mặt.
Diệp Thiên Hành từ bên ngoài đi vào, bắt tay của Quách Vũ Sinh, Sinh Mệnh Chi Lực điên cuồng chảy vào bên trong.
Một lúc sau thì Quách Vũ Sinh mới nằm xuống, làn da xám xịt chỉ còn mỗi ánh mắt là sáng tỏ, hắn cười nói đối với Diệp Thiên Hành.
"Nhạc phụ đại nhân, ta người con rể này mấy năm này đã làm khổ cực ngươi rồi."
"Chỉ là ta vẫn hi vọng ngươi có thể thực hiện giúp ta một nguyện vọng cuối cùng, tương lai của Linh Linh, ta hi vọng ngươi có thể tiếp tục thay ta dìu dắt nàng."
Diệp Thiên Hành nặng nề gật đầu, bản thân sinh mệnh của Quách Vũ Sinh đã tắt, có thêm Sinh Mệnh Chi Lực cũng chỉ là kéo dài thêm vài khắc đồng hồ.
Quách Vũ Sinh sau đó nhìn sang Diệp Linh Linh.
"Linh Linh, phụ thân không có gì để dạy ngươi, chỉ có một thứ muốn để lại cho người."
Hắn đem ra một cái nhẫn màu trắng ngọc, đặt lên tay của nữ nhi.
"Đây là Hồn Đạo Khí mà mẫu thân của ngươi chuẩn bị cho ngươi trước lúc nàng mất, hôm nay phụ thân đưa cho ngươi cũng là vật quy nguyên chủ."
"Ở bên trong là thư của hai chúng ta viết cho Linh Linh, cứ mỗi sinh nhật thì ngươi cứ mở ra một tấm, xem như là nỗ lực bù đắp của chúng ta vì đã không làm tròn trách nhiệm của đấng sinh thành."
Hai mắt của Diệp Linh Linh lúc này đã đỏ hoen vì khóc, chỉ có thể vừa lắc đầu vừa bập bẹ mấy chữ.
"Phụ... phụ... thân... tốt... nhất. Không... không... vô... vô.. dụng..."
Quách Vũ Sinh nghe được thì nước mắt cũng không tự chủ mà chảy ra, cười hạnh phúc.
"Cảm ơn ngươi, Linh Linh."
Diệp Linh Linh lúc này nắm chặt tay hắn, nhìn hắn.
"Phụ thân, phụ thân đừng rời Linh Linh được không?"
"Xin lỗi ngươi Linh Linh, ta..."
"Mỗi ngày ở bên cạnh phụ thân đều rất vui vẻ, mấy tháng qua ta đều rất hạnh phúc, cùng ngươi nói chuyện, cùng ngươi tắm nắng, cùng ngươi hái hoa, nghe người kể về mẫu thân..."
"Phụ thân, ngươi đừng rời khỏi Linh Linh được không, gia gia sẽ rất đau khổ, mà ta... cũng sẽ rất thương tâm."
Diệp Linh Linh nói đến đây thì đã cực kỳ thoát lực, có thể là nàng biết đây là lần cuối mà nàng có thể gặp được phụ thân, cũng có là trong thâm tâm nàng có hi vọng là một phép màu nào đó sẽ xảy ra.
Như trong những câu chuyện cổ tích, nữ chính luôn luôn trong nghịch cảnh lấy được hào quang, lấy được hạnh phúc đó sao?
Quách Vũ Sinh thấy nữ nhi như vậy thì tâm như bị lăng trì, nhưng ở hồi cuối ở cuộc đời, tất cả những gì mà hắn có thể nói là hai chữ "Xin lỗi."
Sau đó thì hai mắt của hắn nhắm nghiền lại, hơi thở chậm dần rồi ngừng hẳn.
Quách Vũ Sinh, bình yên tạ thế.
Diệp Thiên Hành nắm chặt bàn tay, mở miệng an ủi tôn nữ của mình.
"Linh Linh, ngươi..."
Nhưng đến khi hắn quay đầu thì đã thấy Diệp Linh Linh đã ngất xỉu mất.
...
Diệp Linh Linh mở đôi mắt của mình ra.
Khoé mắt của Diệp Linh Linh có chút ẩm ướt nên tầm nhìn có chút mơ hồ.
Nàng theo bản năng đem tay xoa nhẹ hai khoé mắt, muốn tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.
Lúc này một giọng nói truyền đến.
"Tỉnh táo rồi chứ?"
Diệp Linh Linh bỗng chốc khựng lại mấy giây, sau đó mới nghiêng đầu nhìn qua, thấy ngay Thế Hoa đang ngồi trên một cái ghế được đặt bên cạnh giường mà nhìn nàng.
Diệp Linh Linh mới nhớ lại mọi chuyện, có chút ngượng ngùng nói.
"Thế Hoa, ta đã bất tỉnh bao lâu rồi?"
"Không sai biệt lắm một canh giờ."
"Một canh giờ sao, cũng không lâu lắm."
Diệp Linh Linh lẩm bẩm, sau đó nhìn không gian xung quang, gương mặt hơi xấu hổ mà hỏi.
"Đây là phòng ngươi sao?"
Thế Hoa gật đầu.
"Không sai."
"Ở Đông Quân Phủ không có phòng ngủ cho khách, chỉ có phòng ngủ chính của ta ở nơi này cùng với mấy chỗ khác ở khu vực khác nơi thị nữ sinh hoạt. Mà ta cũng không thể cho tôn nữ của Hải Đường Đấu La ở nơi như vậy nên chỉ có thể đem ngươi đến đây."
"Nếu ngươi không thích mà nói thì ta có thể..."
"Nơi này rất tốt, ta không có vấn đề gì."
Diệp Linh Linh ngay lập tức đáp lại.
Đây là lần đầu tiên vào phòng của người khác phái nên có cảm giác mắc cỡ là điều tất nhiên, tuy nhiên lại không có cảm giác bài xích.
Có thể là do nơi này là phòng ngủ của Thế Hoa, nên cảm giác của nàng mới như vậy.
"Hơn nữa cũng là ta cậy mạnh nên mới ngất xỉu, chỉ cần ngươi không thấy phiền là được rồi."
Diệp Linh Linh lúc này chột dạ không dám nhìn Thế Hoa, định đợi hắn giáo huấn.
Giống như mỗi lần được hắn phụ đạo một dạng, nàng chỉ cần sai một lỗi thì liền sẽ phải nghe hắn phê bình.
Nhưng mãi không có thấy hắn có hành động gì, Diệp Linh Linh lại len lén nhìn hắn.
Thế Hoa nhìn nàng giống như nữ hài làm sai chờ bị phạt thì thấy chút buồn cười, nhưng nghĩ đến lúc nãy nàng đang ngủ mơ thấy phụ thân đã mất của mình, hơn nữa còn chảy nước mắt thì trong lòng lại hiện lên sự thương cảm.
Hắn phất phất tay.
"Được rồi, dù sao ngươi cũng hoàn thiện Kinh Hồng Thương nên ta cũng sẽ không tính toán lần này nữa."
"Hơn nữa..."
Thế Hoa đem ra một tấm khăn mùi xoa đưa cho nàng, nói.
"Chuyện quá khứ không thể thay đổi được, tương lai thì không thể nói trước, nên ngươi hãy cứ cố gắng cho hiện tại cái đã, không cần phải dày vò vì những chuyện đã qua."
"Diệp tỷ, Long lão, Na Na cùng ta ở hiện tại hay tương lai đều ở bên ngươi nên có chuyện gì thì hãy chia sẻ với chúng ta, không cần phải đem mọi sự đều giấu trong lòng."
Diệp Linh Linh tiếp nhận khăn tay, đem lau những giọt nước mắt còn dính lại rồi nhìn Thế Hoa.
"Ngươi...Ngươi biết hết rồi sao?"
Thế Hoa gật đầu.
"Một chút."
Hắn trước khi chiêu mộ Diệp gia thì tất nhiên cũng đọc qua tình báo của bọn họ, nên chuyện của Quách Vũ Sinh cùng Diệp Linh Linh cũng biết rõ một hai.
Kết hợp với tiếng lẩm bẩm của nàng cùng với biểu cảm đau khổ vào lúc nãy thì liền biết được nàng mơ vì chuyện gì.
Nhưng vì để hoà diệu bầu không khí nên Thế Hoa cũng không nói sâu vào, mà trêu chọc nói.
"Hơn nữa lúc nãy ngươi khóc muốn ướt hết cái gối của ta rồi, ta muốn giả bộ không biết cũng không được."
Diệp Linh Linh hốt hoảng nhìn về phía chiếc gối, kết quả là mặc dù có một vài chỗ thấm nước mắt nhưng cũng không khoa trương đến mức như Thế Hoa miêu tả.
Nàng bĩu môi nói.
"Ta cũng không khóc nhiều như vậy a."
Thế Hoa nhún vai, tiếp đó rời khỏi ghế mà đứng dậy, nói.
"Lúc nãy ngươi ngất xỉu là do đã sử dụng Tinh Thần Lực quá độ nên ta đã giúp ngươi điều hoà lại Tinh Thần Chi Hải."
"Cũng may mắn cho ngươi là trong hoạ đắc phúc, Tinh Thần Lực của ngươi trong cực hạn cũng đã đột phá đến Linh Uyên Cảnh trung kỳ, chỉ là chưa ổn định nên một tuần tiếp theo ngươi chỉ có thể sử dụng 5 phần Tinh Thần Lực của mình, đợi đến khi tinh thần hồi phục thì có thể bắt đầu sử dụng như bình thường."
"Còn bên Diệp tỷ thì ngươi cũng không cần lo lắng, ta đã thông tri với nàng rồi, bài kiểm tra của ngươi sẽ được dời lại đến hai tuần sau, nên cứ thoải mái nghỉ ngơi đi."
Diệp Linh Linh gật đầu, nhỏ giọng nói.
"Làm phiền ngươi lo lắng rồi Thế Hoa."
Thế Hoa lắc đầu.
"Với quan hệ của chúng ta thì cũng không cần phải khách khí."
Sau đó Thế Hoa chỉ vào phần bụng của nàng.
"Ngươi ngất cũng lâu rồi, thế đã đói bụng chưa chưa?"
Diệp Linh Linh lúc này mới để ý lên đồng hồ ở trên tường, bây giờ đã 1 giờ trưa, qua thời điểm ăn trưa đã một khoảng thời gian.
Nàng xoa xoa lên bụng của mình, sáng nay nàng chỉ ăn một chút đồ ăn rồi đến đây, nên bây giờ bao tử có chút cồn cào.
"Ân, có một chút."
"Được, vậy cùng ta ra ngoài ăn trưa, trưa giờ chưa có gì vào bụng nên ta cũng đói rồi."
"Ngươi vẫn chưa ăn trưa sao?"
Thế Hoa gật đầu, sau đó cười nói.
"Ngươi khóc nhiều như vậy, ta cũng không thể nào thoải mái bỏ đi mà ăn trưa a."
Rõ ràng là một câu nói không có ý gì, nhưng vào đến trong tai của Diệp Linh Linh lại giống như là mật ngọt.
Thế Hoa đi đến bên cạnh giường, giương tay ra hiệu cho nàng đỡ.
"Đi thôi."
Diệp Linh Linh hơi không tự nhiên mà đỡ lấy tay của Thế Hoa, nhờ hắn trợ lực mà rời khỏi giường, sau đó mới cùng cùng nhau đến phòng ăn.
Nhìn bàn tay vẫn còn dư ôn của cái nắm tay lúc nãy, rồi lại nhìn thân ảnh của thiếu niên đang cùng mình sánh vai, nàng không khỏi đem bàn tay chạm lên ngực của mình mà cảm nhận được nhịp tim đang mạnh mẽ rung động.
Trái tim của nàng như được thái dương lấp đầy, ấm áp đến nao lòng.
"Ta giống như... lại thích hắn thêm một chút nữa."
Nhưng sâu tận bên trong đó vẫn còn thứ gì đó kìm hãm lại, khiến cho sự ấm áp này vẫn không thể nào đủ đầy.
"Chỉ là còn hắn... hắn thích ta sao?"