Sáng hôm sau,
Ánh nắng mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, phủ lên gương mặt của Thế Hoa.
Hắn từ trong tu luyện mở mắt ra, nhãn thần lay động, Hồn Lực ngưng chuyển động mà thu vào thể nội.
"Chắc hẳn bây giờ hai nàng cũng đã quyết định rồi đi."
Ngày hôm qua Thế Hoa, Mã Tiểu Đào cùng Âm Dương cùng nhau nghiên cứu phương thức giúp Mã Tiểu Đào nhận được được Cực Hạn Chi Hắc Ám.
Âm Dương đương nhiên đã tính trước, liền đề nghị nàng đến Tà Ma Sâm Lâm ở Nhật Nguyệt Đại Lục săn giết một đầu 20 vạn năm Thôn Phệ Long.
Thôn Phệ Long giống như Địa Ngục Ma Long, đều thuộc chủng loại Tà Long, do tính tình quá hung tàn khát máu nên không được Hồn Thú nghênh đón.
Thôn Phệ Long toàn thân có màu đen lam, giống như như một con khủng long bạo chúa cỡ nhỏ. Nó sở hữu lực lượng tương đương với Cự Long nên trên mặt đất cũng được công nhận là bá vương.
Hơn nữa Thôn Phệ Long mang trong mình thuộc tính thôn phệ giống như Ám Ma Tà Thần Hổ, đều dùng con mồi làm chất dinh dưỡng để tiến hoá nên tốc độ tu luyện của loại Hồn Thú này rất nhanh.
Mà mục tiêu lần này là một cá thể Thôn Phệ Long cực kỳ mạnh mẽ, không những tu vi đã đạt đến Hung Thú cấp, mà chính bản thân nó cũng sỡ hữu Cực Hạn Chi Hắc Ám, khiến cho năng lực toàn diện đã vượt qua bản thân tu vi của nó.
Theo Thế Hoa hỏi ra mới biết thì đầu Thôn Phệ Long này đã từng thôn phệ được xác của một đầu Cự Long nên mới thành công đột phá liên tiếp hai đợt lôi kiếp.
Âm Dương lúc trước cũng từng trạm chán qua nó nên có cảm nhận được trong người của Thôn Phệ Long đã ngưng tụ được Long Đan, nếu để cho Mã Tiểu Đào hấp thụ được viên Long Đan đó thì không chỉ sẽ đạt được Cực Hạn Chi Hắc Ám, đề thăng bản thân huyết mạch mà còn có thể lấy tinh hoa của viên Long Đan đó làm nền tảng để ngưng tụ đệ nhị Hồn Hạch mới.
Phải biết Long Đan là tinh hoa của Long tộc Hồn Thú sau khi trưởng thành, bên trong chứa đựng bổn nguyên lực lượng cùng huyết mạch chi lực của chính nó.
Có thể nói Long Đan của Cự Long có thể so sánh với Hồn Hạch của Hồn Sư, thậm chí còn trọng yếu hơn.
Vào thời điểm 1 vạn năm sau, Long Thần Đấu La Mục Ân cũng là trong cơ duyên nhận được một viên Long Đan nên mới có thể thành tựu được Cực Hạn Đấu La.
Mà Mã Tiểu Đào vì không để cho Hung Thú Hồn Hoàn này bị lãng phí nên đã quyết định nói chuyện này với Bỉ Bỉ Đông, hi vọng hai người có thể cùng nhau đến Nhật Nguyệt Đại Lục một lần.
Âm Dương đối với chuyện giết Thôn Phệ Long cũng không có quá nhiều cảm xúc, dù sao tên kia cũng từng muốn ăn tươi nuốt sống hắn một lần, giết hắn là điều hiển nhiên.
Có thể nói là giết Thôn Phệ Long là một mũi tên trúng rất nhiều con nhạn, lợi ích nhiều bên được thoả mãn.
Thế Hoa cũng không cho ý kiến gì nhiều, chỉ có thể đem linh hồn của Âm Dương cùng phân hồn của Y Lai Khắc Tư tạm thời ký thác Tinh Thần Chi Hải của Mã Tiểu Đào để về sau thuận tiện giúp đỡ.
Dù sao Tà Ma Sâm Lâm cũng là địa bàn của Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể, có Y lão đi theo thì Thế Hoa cũng an lòng hơn.
Thế Hoa sau khi thay đồ thì theo thói quen ra bên ngoài, thấy được Diệp Linh Linh đã ở đây đợi sẵn.
Ánh mắt của nàng dịu dàng ôn uyển như nước, đang tập trung nhìn vào cuốn sách trước mặt, đến khi tiếng chân thì mới quay đầu nhìn lại, đối với hắn cười nhẹ.
"Thế Hoa, chào buổi sáng."
Nụ cười của nàng nhẹ nhàng như nắng sớm, khi nở rộ thì giống như hoa lan lộng lẫy, nhưng cũng không thiếu phần bình yên dịu nhẹ.
"Linh Linh, chào buổi sáng." Thế Hoa đáp lại.
Diệp Linh Linh lúc này đứng dậy, tay vẫn cầm cuốn sách kia, nói.
"Chúng ta đi chứ?"
"Ân." Thế Hoa gật đầu, sau đó cùng nàng đi vào trong phòng chế tác Hồn Đạo Khí.
Vào đến phòng, Thế Hoa mới nói.
"Ngày mai Diệp tỷ sẽ bắt đầu kiểm tra trình độ của ngươi xem ngươi liệu có khả năng đột phá Hồn Đạo Sư cấp 6 hay không, lo lắng chứ?"
Diệp Linh Linh tự tin trả lời.
"Không có gì phải lo lắng, ta chắc chắn sẽ vượt qua."
Lúc trước nàng đã có đủ lượng kiến thức để vượt qua các bài kiểm tra lý thuyết, nhưng do sự hạn chế về Tinh Thần Lực mà không thể nào chế tác ra Hồn Đạo Khí cấp 6 chân chính.
Nhưng một năm trôi qua, dưới sự trau dồi cùng luyện tập không ngừng nghỉ, Tinh Thần Lực của nàng cách đây không lâu đã đột phá Linh Hải Cảnh đỉnh phong mà đạt đến Linh Uyên Cảnh sơ kỳ.
Phải biết hiện tại Diệp Linh Linh cũng chỉ mới có 12 tuổi, nhưng tu vi cũng đã cao đến 46 cấp, nếu như đủ chăm chỉ thì có thể tại đầu năm sau đột phá Hồn Vương, kết hợp với đệ tứ Hồn Hoàn vạn năm cùng Tinh Thần Lực cảnh giới đạt đến Linh Uyên Cảnh thì đã đầy đủ điều kiện trở thành một siêu cấp thiên tài.
Thế Hoa thấy tâm lý của nàng đã như vậy thì cũng gật đầu, sau đó hỏi.
"Sách Hồn Đạo Khí cấp 6 ngươi có đem chứ?"
Diệp Linh Linh gật đầu, sau đó đem sách ra.
Thế Hoa nói tiếp.
"Bây giờ người nhắm mắt lại, sau đó theo bản năng là chọn một trang bất kỳ của cuốn sách này, trang đó có Hồn Đạo Khí gì thì ngươi sẽ chế tác cái đó."
"Ta đã hiểu."
Diệp Linh Linh nói xong thì nhắm mắt lại, bàn tay theo bản năng mà lựa chọn một trang sách bất kỳ.
Nàng mở mắt ra, đập vào mắt của mình chính là hình ảnh của một cây thương, một nửa hiện lên lôi điện màu tím, một nửa thì là hoả diễm đỏ rực.
"Kinh Hồng Thương."
Thế Hoa nhìn thấy Hồn Đạo Khí này thì có chút ngoài ý muốn.
Kinh Hồng Thương tại cấp 6 Hồn Đạo Khí cũng không phải là thuộc dạng đơn giản, trái lại nó thuộc một trong những loại phức tạp nhất, bởi bản thân hai tổ hợp trận văn trên Kinh Hồng Thương có tính chất cực kỳ bá đạo, là Hoả nguyên tố cùng Lôi nguyên tố.
Hoả cùng Lôi đều là hai thuộc tính có tính chất phá hoại cực mạnh nên rất khó khiến cả hai hoà hợp lại với nhau, cái này yêu cầu Hồn Đạo Sư phải có kiến thức cực kỳ chuyên sâu đối với trận văn cấp 6 thì mới có thể thực hiện được.
Bình thường ngay cả Hồn Đạo Sư cấp 6 lâu năm cũng khó mà chế tạo ra được Kinh Hồng Thương, nên bình thường chỉ có Hồn Đạo Sư cấp 7 mới chế tác Hồn Đạo Khí này.
Mà Thế Hoa cũng không ngoại lệ.
Nên cân nhắc đến thực lực của Diệp Linh Linh, Thế Hoa lắc đầu.
"Linh Linh, ngươi cứ lựa chọn thứ khác đi, không cần tính toán lần này."
Diệp Linh Linh nhìn cái thanh thương trước mặt thì hai bàn tay không khỏi nắm chặt, hai đường lông mày nhíu lại, như thể đang cân nhắc.
"Thế Hoa, ta muốn chế tác nó."
Thế Hoa tất nhiên là từ chối.
"Không được, hai tổ trận trên Kinh Hồng Thương rất nguy hiểm, miễn cưỡng chế tác nó sẽ khiến cho cơ thể của ngươi bị thương."
Diệp Linh Linh lại lắc đầu.
"Ta biết, nhưng kiến thức của ta về trận văn cấp 6 đã rất vững vàng, chắc chắn sẽ không xảy ra sơ xuất."
Thế Hoa nhíu mày.
"Một khi một trong hai tổ trận xảy ra sai sót thì bài xích năng lượng sẽ khiến Hồn Lực nổ tung, lực công phá có thể làm bị thương một Hồn Thánh, cơ thể của ngươi sẽ không chịu nổi. Vì vậy ta chắc chắn sẽ không đồng ý."
Diệp Linh Linh cắn chặt răng, ánh mắt kiên định nhìn Thế Hoa.
"Ta có bảo đảm là ta có thể làm được."
"Hơn nữa nếu có chuyện gì xảy ra đi nữa thì ta tin tưởng ngươi cũng có thể ra tay cứu ta."
Ánh mắt của Thế Hoa nhìn thật sâu vào mắt nàng, còn nàng thì dùng ánh mắt kiên định kia nhìn lại hắn.
Một hồi sau không thấy nàng có ý định nhường nhịn thì Thế Hoa cũng thở dài.
"Được rồi, được rồi, ta đồng ý."
Diệp Linh Linh từ trước đến giờ không có lúc nào là không nghe lời hắn, bây giờ thấy nàng kiên cường như vậy hắn cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể đồng ý.
Nhìn nàng vui vẻ như vậy thì Thế Hoa bực mình ở trong lòng.
"Để xem ngươi mà thất bại thì ta làm thế nào thu thập ngươi."
...
Rất nhanh Diệp Linh Linh đã bắt đầu chế tác.
Nàng bắt đầu với phần rèn đúc trước tiên, sau khi lựa chọn ra được vật liệu mà mình muốn sử dụng thì nàng bắt đầu rèn đúc.
Đợi phôi kim loại đã nóng lên thì hai tay của nàng lúc này đã biến thành kim loại, cầm búa lên mà huy động.
"Đoang, đoang, đoang..."
Từng tia hoả hoa bắn ra bên ngoài, chiếu sáng gương mặt nghiêm túc của Diệp Linh Linh.
Thế Hoa lúc này đang toả ra Tinh Thần Lực quan sát nàng thì không khỏi gật đầu.
"Nhịp độ ổn định, lực đạo vừa phải, hơn nữa tụ lực cũng rất đúng chỗ... Hơn nữa cũng đã tu luyện thành công Đoán Thiết Thủ. Một năm trở lại đây không chỉ có kỹ thuật đoán tạo được cải thiện, hơn nữa lực lượng bản thân cũng tăng lên đáng kể, thời gian này nàng cũng cố gắng rất nhiều."
Phải biết một Trị Liệu Hệ Hồn Sư thuần tuý như Diệp Linh Linh có thể nắm giữ loại lực lượng cơ thể này là vô cùng hiếm có, bởi nhục thân của bọn họ không được Vũ Hồn tăng cường nhiều như các Vũ Hồn khác, mà thường tập trung vào khả năng của chính Vũ Hồn đó.
Như Diệp Linh Linh, bên cạnh là việc phục dụng các loại thiên tài địa bảo khác nhau thì chính nàng cũng đã tự mình luyện tập để tăng cường, nếu không thì chỉ dùng ngoại vật chồng lên cũng không được như thế này.
Thời gian trôi qua, theo từng giọt mồ hôi chảy dọc trên trán, Diệp Linh Linh rất nhanh đã rèn ra được mũi thương cùng thân thương.
Đáng nói nhất là trình độ của nàng rất nhanh đã đạt đến được Thiên Đoán, mặc dù thủ pháp còn có chút miễn cưỡng nhưng là hàng thật giá thật Thiên Đoán.
"Không ngờ là nàng cũng đạt được đến bước này, xem ra là cũng nên đốc xúc tiểu hồ ly kia..."
Trong lúc Thế Hoa đang suy nghĩ thì Diệp Linh Linh cũng đã không tốn thêm thời gian mà bắt đầu quá trình khắc trận văn.
Nàng mang lên một cặp kính, một tay cầm đao bắt đầu khắc.
Những đường khắc này cực kỳ nhỏ, nhưng khi phối hợp lại thì tổng số lại hơn cả trăm đạo phủ đầy khắp thân thương cùng mũi thương.
Sau khi khắc xong thì Diệp Linh Linh mới dám thở phào một hơi, bởi chỉ trong quá trình điêu khắc thì chỉ cần nàng xê dịch một chút thôi thì khi trận văn được khỏi động, cả trăm đạo trận văn này sẽ xung đột lẫn nhau.
"Bây giờ cũng đã đến lúc nguy hiểm nhất."
Thế Hoa nhướng mày, Hồn Lực cũng bắt đầu lưu động khắp cơ thể, chỉ cần Kinh Hồng Thương không ổn định thì hắn có thể đem Diệp Linh Linh bảo hộ ngay lập tức.
Diệp Linh Linh lúc cũng không dám hít thở mạnh, lấy ra hai phần kim loại đã được nung chảy từ trước đó ra, từng tia Hồn Lực được tỉ mỉ mà rót vào dòng kim loại, dẫn dắt bọn chúng chạy dọc theo trận văn đã được khắc trước đó.
Theo kim loại được chảy vào, sức mạnh của từng tổ trận cũng hiện ra rõ ràng.
Lôi cùng hoả như long tranh hổ đấu, bài xích nhưng lại cân bằng nhau.
Nhiệm vụ tối quan trọng của Diệp Linh Linh lúc này là phải đồng thời khống chế tốc độ chảy của các dòng kim loại để cân bằng sức mạnh của hai bên, nếu một trong hai bị chệnh lệch thì trận văn sẽ mất ổn định và bộc phát năng lượng của bọn chúng một cách mất kiểm soát.
Thao tác này không những phức tạp tỉ mỉ mà còn khiến cho Tinh Thần Chi Hải của nàng chịu một gánh nặng lớn trong khoảng thời gian thực hiện, nhưng nàng lại không dám sơ xuất, bởi vì chỉ cần một khắc mất tập trung thì mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể.
Nửa tiếng trôi qua, Diệp Linh Linh cuối cùng cũng thành công hoàn thành trận văn cuối cùng.
Một nửa trận văn mang màu tím của lôi điện do Điện Kim tạo thành, gọi là Kinh Lôi Tổ Trận.
Một nửa trận văn mang màu đỏ của hoả diễm do Viêm Thiết tạo thành, gọi là Hồng Hoả Tổ Trận.
Tinh thần của Thế Hoa cũng được thả lỏng, mọi chuyện đến đây thì đã xem như là an toàn, an toàn của Diệp Linh Linh cũng xem như là không bị đe doạ
Mặc dù gương mặt đã trở nên trắng bệt, đôi môi đã không còn hồng hào nữa, nhưng trong lòng của Diệp Linh Linh lại cảm thấy nhẹ nhõm không thôi
Quá trình khắc trận văn lúc nãy nàng đã cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, thêm cả quá trình đổ kim loại vào trận văn nữa đã khiến Tinh Thần Lực của nàng gần như cạn kiệt.
Thế Hoa từ sau khi nàng hoàn thành khắc trận văn thì đã phát hiện ra chuyện này, nhưng do Hồn Đạo Sư khi đang chế tác không thể nào can thiệp nên cũng chỉ có thể quan sát mà ứng phó.
"Hai loại tổ trận này vốn là không ai nhường ai, dưới sự khống chế của ta thì vẫn luôn ở mức ngang bằng, chỉ là vẫn chưa hoà hợp được với nhau. Nhưng nếu thêm Điện Quang Hoả Thạch vào thì cả hai sẽ phối hợp được nhịp nhàng với nhau."
Trong tay của Diệp Linh Linh cầm lên một viên pha lê có màu vàng trong suốt mà đặt lên trên Kinh Hồng Thương.
Điện Quang Hoả Thạch là một loại kim loại có chứa đựng tận 3 loại nguyên tố là Lôi, Quang cùng Hoả, ở bên trong nó có một lượng Quang Minh nguyên tố cực kỳ nhu hoà có thể khiến cho Lôi nguyên tố cùng Hoả nguyên tố hoà hợp với nhau như nước cùng sữa.
Theo Điện Quang Hoả Thạch được đính vào vào, một lượng năng lượng màu vàng bao phủ khắp Kinh Hồng Thương. Hai đạo tổ văn dưới sự ảnh hưởng của nguồn năng lượng này cũng không còn bài xích nhau nữa mà bắt đầu cộng hưởng với nhau.
Hai luồng khí thế kinh khủng hoà thành một, sự huỷ diệt cùng tàn bạo ngay lập tức bao phủ toàn bộ không gian.
Cấp 6 Hồn Đạo Khí - Kinh Hồng Thương, đã hoàn thành mỹ mãn!
"Ân, đã hoàn thành...rồi." Diệp Linh Linh nói xong thì tầm mắt bỗng trở nên mờ mịt, sau đó té xỉu mất.
Thế Hoa thấy vậy thì hết hồn, nhanh tay đem nàng đỡ lại, tránh cơ thể của nàng va chạm vào mặt đất.
Tiếp cận gần lại thì Thế Hoa mới thấy hai môi của nàng lúc này đã tím lại, cơ thể cũng lạnh buốt, rõ ràng là cơ thể không chịu nổi năng lượng tiêu hao.
Thế Hoa ngay lập tức lấy đan dược ra đem bỏ vào miệng của nàng, sau đó đem Hồn Lực dẫn đạo nó trôi vào bụng của nàng, tiếp đó lần lượt đem Sinh Mệnh Chi Lực, Thái Dương Chi Lực cùng Nguyệt Quang Chi Lực dẫn đạo vào kinh mạch của nàng.
Để dòng năng lượng chạy dọc theo kinh mạch của nàng mấy chu thiên thì Thế Hoa mới ngừng lại, sau đó nét mặt vốn căng thẳng cuối cùng cũng giãn ra.
"May mắn chỉ là mệt nhọc quá độ cùng với thiếu hụt Hồn Lực, ngược lại không ảnh hưởng đến bản nguyên sinh mệnh..."
Nhìn Diệp Linh Linh đã hít thở đều thì Thế Hoa không khỏi lẩm bẩm.
"Thật là, cũng không biết nên gọi ngươi là mạnh mẽ hay là cứng đầu đây."
...
Ở không gian mơ hồ...
Một tiểu nữ hài đem bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình cầm nắm lấy những ngón tay nhăn nheo của lão già bên cạnh, non nớt nói.
"Gia gia, bệnh của phụ thân thực sự không có cách nào sao?"
Phụ thân của nàng từ lúc nàng được sinh ra đến giờ đều thân mang bệnh nặng, mặc dù đã phục dụng rất nhiều loại thuốc nhưng lại không chữa được.
Nàng mặt dù còn nhỏ nhưng cũng biết gia gia của mình rất lợi hại, được xưng là thiên hạ đệ nhất, nhưng đối với bệnh tật của phụ thân cũng thất thủ vô sách.
Lão giả cũng phiền não lắc đầu, không biết là nói với chính mình hay là nói với tiểu nữ hài.
"Người bệnh thì thảo dược, nhưng tâm bệnh thì lại cần tâm dược."
Tiểu nữ hài nghẹo đầu, kéo kéo ngón tay của lão già, nói.
"Gia gia, phụ thân ta là bị trúng tâm bệnh sao?"
Lão giả không trực tiếp trả lời mà chỉ nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
"Được rồi Linh Linh, chuyện của người lớn thì để người lớn giải quyết, ngươi không cần nghĩ nhiều."
"Chỉ cần ngươi có thể ngoan ngoãn là được rồi, hiểu không?"
Diệp Linh Linh phồng miệng, đem 4 ngón tay giơ lên cao.
"Gia gia, ta cũng đã 4 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa."
Diệp Thiên Hành bỗng chốc phì cười, hai tay xoa đầu khiến tóc của nàng xù lên.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy nắng.
"Nữ nhi, Linh Linh sống ở đây vẫn rất tốt, ngươi ở thượng thiên đó nhớ phù hộ cho nàng."
...
Diệp Linh Linh ở trong thư phòng,
Xung quanh nàng toàn là sách vở, nội dung chủ yếu đều liên quan đến y dược.
Diệp gia đối với chiến đấu không tinh thông, nhưng về mảng y đạo không có mấy ai bằng, cũng vì vậy mà tài liệu về y thuật cùng thảo dược rất đa dạng.
"Tâm dược, tâm dược, tâm dược..." Diệp Linh Linh vừa lẩm bẩm vừa tìm kiếm xung quanh.
Nàng từ nhỏ đã thông minh, vào năm hai tuổi đã có thể nói được lưu loát, 3 tuổi thuộc lòng các loại văn tự, đến bây giờ thì cũng đã có thể tra cứu tư liệu mà không cần sự hỗ trợ của người khác.
Chỉ là nàng đã ở đây được một canh giờ những vẫn chưa tìm thấy bất kỳ thông tin gì về thứ gọi là tâm dược.
Nhìn những cuốn sách được xếp thành từng hàng dài trên kệ, Diệp Linh Linh cũng không khỏi hơi nản chí.
Nội dung sách khô khan không nói, mà ở đây có hơn cả trăm quyển, đến lúc nào mới tìm kiếm được thông tin cần thiết a?
Nhưng nhớ đến tình trạng cơ thể của phụ thân đang ngày càng đi xuống thì nàng lại hừng hực nhiệt huyết, ánh mắt kiên cường nhìn từng hàng sách cao.
"Vì phụ thân."
...
Ở một căn phòng khác,
Diệp Thiên Hành đang cầm tay bắt mạch cho một nam tử, sau đó không khỏi thở dài.
"Tiểu Sinh, ngươi cố gắng đợi thêm một chút nữa, đợi ta cùng Vô Địch tìm kiếm thêm một chút loại thảo dược khác thì bệnh của ngươi được chữa khỏi."
Nam tử được hắn bắt mạch lúc này đang nằm ở trên giường.
Hốc mắt của hắn sẫm màu như thức trắng nhiều đêm, mái tóc dài xơ xác không có chút sức sống, gò má ốm yếu, đôi môi tái nhợt, rõ ràng đã lâm phải trọng bệnh.
Ánh mắt của hắn rất trong suốt, lắc đầu đối với Diệp Thiên Hành mà đáp lại.
"Nhạc phụ đại nhân, ngươi cũng biết bệnh của ta không phải là thứ mà đan dược có thể chữa trị..."
Nam tử đang nói thì cả người run lên, sau đó nặng nề ho nặng mấy cái.
Diệp Thiên Hành ngay lập tức truyền Sinh Mệnh Chi Lực vào cơ thể của nam tử, đợi hắn ổn định lại thì nói.
"Không chữa được thì cũng phải chữa được, Linh Linh mất đi Ân nhi, không thể nào lại mất đi cả ngươi nữa."
Quách Vũ Sinh nghe Diệp Thiên Hành nói đến chuyện của nữ nhi thì ánh mắt hiện lên thống khổ cùng tự trách.
4 năm trước khi mà Diệp Linh Linh được sinh ra thì Diệp Như Ân đã tự mình rời khỏi thế gian, để lại Diệp Thiên Hành một mình với nữ nhi mới được sinh ra.
Mặc dù đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra, nhưng khi nhìn cơ thể của Diệp Như Ân ngày càng lạnh xuống thì Quách Vũ Sinh vẫn không thể nào chống lại được đả kích.
Mười mấy năm bầu bạn, tâm hồn giao thoa, tri kỷ vô gian, cùng cam cộng khổ.
Cả thế giới của hắn sụp khổ ngay lúc nàng mỉm cười ra đi, chỉ để lại trái tim trống rỗng cùng căn bệnh quái ác hành hạ bản thân suốt 4 năm.
4 năm trôi qua nhưng hắn không thể đi được quá 1000 bước chân, phần lớn thời gian cũng là đều nằm trong căn phòng này, ánh mắt vô thần nhìn 4 vách tường heo quạnh.
Hắn từ đầu đã không thể hoàn thành trách nhiệm của một người phụ thân, chỉ có thể đem trách nhiệm chăm sóc Diệp Linh Linh đặt lên vai của Diệp Thiên Hành, một lão nhân đã gần trăm tuổi.
Bất lực chứng kiến người mình yêu rời khỏi thế gian, hắn chính là một kẻ làm trượng phu tồi tệ.
Không thể chăm sóc cho nữ nhi của mình một cách đàng hoàng, hắn chính là một người phụ thân bất tài.
Đem trách nhiệm của bản thân đùn đẩy cho Diệp Thiên Hành, hắn chính là một hậu bối vô trách nhiệm.
Hắn, Quách Vũ Sinh một kiếp này vô cùng đáng thương, nhưng cũng cực kỳ đáng trách...