Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 141: Xuân tới, Tiên Nhạc Trai




Chớp mắt một cái thì hai tháng đã trôi qua, những đợt khí lạnh của mùa đông bắt đầu lui khỏi Vũ Hồn Thành, nhường chỗ cho những đợt nắng xuân ấm áp.

Đầu năm gió xuân thổi nhẹ, đem một luồng sinh khí thổi vào Vũ Hồn Thành, đánh dấu cho một năm mới đầy sinh động.

Lúc này, Uyển Đình.

Ở khắp nơi trong khuôn viên chính là trăm hoa đua nở, khoe ra sắc đẹp của mình dưới ánh nắng xuân dịu nhẹ.

Gió đầu mùa cũng lay động, đem hương hoa lan toả khắp Uyển Đình.

Ong bướm dập dìu đôi cánh mỏng hướng theo hương thơm, sau đó lại vô tư đến những nụ hoa kia mà hút mật ngọt.

Toàn cảnh toàn sắc tạo ra một bức tranh đầy màu sắc sặc sỡ.

Xuân sang không thể nghi ngờ chính là thời khắc mà Uyển Đình đạt được vẻ đẹp rực rỡ nhất, làm cho nơi này như được thổi một luồng sinh cơ, khiến cho khắp nơi hiện lên sắc màu đa dạng.

"Cách!"

"Cách!"

Ở giữa khuôn viên đình viện, dưới tán cây, Thế Hoa cùng Hắc Uyển Đồng đang cùng nhau đánh cờ vua.

Không sai, "Kỳ" trong tứ nghệ mà Thế Hoa được học không phải là cờ vây mà là cờ vua.

Cái này cũng phải nói đến văn hoá của Đấu La Đại Lục, là một nơi mà văn hoá phương Đông cùng phương Tây giao thoa, dẫn đến tài nguyên văn hoá của Đấu La Đại Lục là phồn thịnh.

Ở mặc dù cũng có lưu truyền cờ vây cùng cờ tướng, nhưng trong giới quý tộc ở hai đại đế quốc thì phần lớn đều chủ sử dụng cờ vua làm chuẩn.

Thế Hoa đối với cái này cũng hiểu được, dù sao hai đại đế quốc nếu lấy ra so sánh với kiếp trước thì được phân loại vào phong kiến Châu Âu, nên lấy cờ vua làm chuẩn thì cũng không có gì lạ.

Thế Hoa lúc này đang nhìn trên bàn cờ, trên gương mặt hiện lên vẻ trầm tư.

Thế cờ bây giờ mặc dù nhìn rất bình yên, nhưng Thế Hoa lại có cảm giác đằng sau đó là sát cơ trùng trùng.

Chỉ cần hắn đi lệch một bước thì hắn sẽ hụt mất tiết tấu của mình mà phải thuận theo nước cờ của Hắc Uyển Đồng.

"Cách!"

Hắn cầm lên quân cờ của mình, đặt xuống.

Hắc Uyển Đông vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng ở trên mặt, theo Thế Hoa mà đánh xuống.

Hai người thông qua các con cờ chiến đấu, giao lưu chiêu thức qua lại khoảng thêm 20 bước nữa thì liền kết thúc.

"Chiếu!" Hắc Uyển Đồng cười nhìn Thế Hoa.

Mà Thế Hoa nhìn con vua của mình đã bị bao vây thì cười khổ nói.

"Lão sư, ta lại thua rồi."

Hắn tại 10 bước cuối cùng đều bị nước cờ của Hoắc Uyển Đồng dẫn dắt vào thiên la địa võng, đến lúc phát hiện thì đã bị bó tay bó chân.

Nếu tính ra từ lúc học đến giờ hắn cũng đã thua chính xác 262, liền một trận hoà cũng không có.

Nghĩ đến đây thì Thế Hoa đem ngón tay xoa lên trán của mình, trong đầu óc thành của hắn cũng không khỏi hiện lên một chút nản chí.

Cái này cũng không phải hiếm có gì, cho dù có là ai, một khi trải qua loại chà sát về trí tuệ này cũng cảm thấy như vậy mà thôi.

Hắc Uyển Đồng nhẹ nhàng đem cờ cất đi, nói.

"6 tháng trước ngươi chỉ có thể đánh được với lão sư 14 bước, mà bây giờ tổng cộng đã được 47 bước, tiến bộ như vậy đã rất là không tệ."

Hắc Uyển Đồng chơi cờ vua cũng đã được gần hơn 80 năm, có thể nói độ am hiểu của nàng với môn cờ này đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực.

Mà Thế Hoa chỉ mới là một tân thủ mới làm quen cờ vua được nửa năm, tất nhiên chưa đủ trình độ để thắng nàng.

Hắc Uyển Đồng lúc đánh cờ với Thế Hoa cũng không có nương tay, đem toàn bộ kinh nghiệm của mình mà đối đầu, đồng thời cũng chỉ dẫn hắn.

Nhưng vạn sự lưu một tuyến không bao giờ làm tuyệt, Hắc Uyển Đồng muốn là Thế Hoa dưới áp lực mà phát triển nhưng cũng không muốn bị hắn dưới sự thất bại liên tục mà trở nên chán nản, nên nàng cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ dẫn hắn đến các khu đánh cờ vua tư nhân ở Vũ Hồn Thành để cho Thế Hoa giao lưu kỹ năng với các kiện tướng ở đó.

Thế Hoa dưới sự chỉ dẫn của Hắc Uyển Đồng trong nửa năm qua, kết hợp với thiên phú cùng sự cố gắng của mình, thì kỳ kỹ (kỹ thuật chơi cờ) đã đề thăng một cách nhanh chóng, tại các khu đánh cờ vua đạt được thành tích không quá tệ, cũng đánh ra được một hồi tên tuổi.

Liền trong đó có mấy cái lão nhân quen biết Hắc Uyển Đồng cũng đối với tài năng của Thế Hoa rất là tán thưởng, chờ đợi một ngày kỹ năng của Thế Hoa đủ thuần thục để làm đối thủ của bọn hắn, chứ hiện tại thì còn chưa được.

Dù sao kỹ năng nào cũng cần thời gian mài dũa mà đạt đến chín muồi, cờ vua cũng không ngoại lệ.

Thế Hoa vẫn chưa đủ trình độ để đối đầu với các lão nhân ấy, nếu có thử thì kết quả so với Hắc Uyển Đồng cũng không tốt là bao.

Nhưng nếu chỉ xét tại lứa tuổi thanh thiếu niên thì rất ít ai tại Vũ Hồn Thành có thể đánh bại được Thế Hoa, dù sao Hắc Uyển Đồng chỉ dạy cho Thế Hoa cũng rất là hà khắc.

Thế Hoa nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó nói với nàng.

"Lão sư, ngươi nói hôm nay ngươi có chuyện muốn nói với ta, không phải chỉ là muốn đánh bại ta thêm một lần a?"

Hắc Uyển Đồng đối với Thế Hoa đùa cợt cũng đã cảm thấy quen thuộc, nàng xoay đầu nhìn về phía nơi nam, nói.

"Hôm nay là mùa xuân, hoa anh đào ở Vũ Hồn Thành cũng đã nở rộ, lão sư là muốn cùng ngươi tới đó thưởng hoa, đồng thời cũng tới Tiên Nhạc Trai chọn cho ngươi một thanh cổ cầm phù hợp."

Thế Hoa nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, vui vẻ nhìn về phía Hắc Uyển Đồng.

"Lão sư, ta thông qua rồi sao?"

Hắc Uyển Đồng lúc này cũng đã không giấu được mỉm cười, hướng về Thế Hoa mà gật đầu, bên trong ánh mắt của nàng cũng không giấu nổi sự tự hào.

Tại nàng dạy cho Thế Hoa về tứ kỳ thì phát hiện Thế Hoa đối với "Cầm" có thiên phú cao nhất, sau đó là "Hoạ", "Thi" rồi cuối cùng là "Kỳ".

Toàn bộ quá trình Thế Hoa học cầm từ lúc hoàn toàn không biết gì đến bây giờ thì nàng hoàn toàn nhìn ở trong mắt, thiên phú có thể được xưng là yêu nghiệt.

Mà Thế Hoa khi học tập cùng nàng thì đều sử dụng loại cầm cơ bản nhất, Thế Hoa vốn định mua loại tốt hơn về luyện tập thì lại bị nàng cản lại.

Bởi tại yêu cầu của nàng, danh khí phải phối với danh tài, nếu không thì sẽ giống như bảo vật rơi vào tay kẻ ngốc, không thể phát triển ra hào quang của chính mình.

Nên nàng quyết định chỉ khi cầm kỹ của Thế Hoa đạt đến độ cao nhất định thì mới cho phép hắn lựa chọn một loại cầm tốt hơn phù hợp với bản thân mình.

Mà Hắc Uyển Đồng bây giờ gọi hắn đến Tiên Nhạc Trai chọn lựa một cây cầm của riêng mình, cũng có nghĩa là nàng đã cảm thấy cầm kỹ của Thế Hoa đủ tốt.

Đây không chỉ là lựa chọn một cây cầm đơn giản như vậy, mà chính là sự công nhận đến từ Hắc Uyển Đồng.

Còn về vì sao hắn lại không tự chế tạo hoặc nhờ Diệp Tịch Thuỷ làm cho mình một thanh cổ cầm riêng thì cũng không khó giải thích.

Cổ cầm bản thân yêu cầu người chế tác hiểu rõ cấu tạo lẫn như cách hoạt động của cổ cầm, mà về mảng này thì tất nhiên là các nghệ nhân đã đắm chìm trong việc chế tác cổ cầm sẽ rõ ràng hơn hai người bọn họ.

Thế Hoa lúc này cũng thu hồi lại cảm xúc của mình, bình tĩnh nói.

"Lão sư, vậy khi nào chúng ta đi a?"

Hắc Uyển Đồng biết hắn đã không đợi được, liền nhẹ rời khỏi ghế, đáp lại.

"Liền bây giờ."

...

Tại khu vực trung tâm của Vũ Hồn Thành,

Bây giờ là đầu xuân, những cây anh đào được trồng ở nơi đã thoát ly cái giá rét của cuối đồng mà đắm chìm vào nắng ấm, những nhánh cây cũng vì đó mà bung hoa khoe sắc, nhuốm cả không gian ở nơi nhộn nhịp đầy người qua lại này một sắc hồng rực rỡ.

Xen kẽ trong làn gió xuân nhẹ dịu là hương anh đào tươi mát mà thoang thoảng, làm cho bất kỳ người nào khi hít thở cũng cảm thấy một tia an bình hiếm thấy trong tâm hồn.

Thế Hoa cùng Hắc Uyển Đồng đi đến phía trước một cái cây anh đào, ngắm nhìn những cánh hoa đang được tưới mình dưới dương quang.

Cả cây anh đào to lớn thẳng đứng như một cái trụ trời, rễ cây thô to như mãng xà nhộn nhạo dưới mặt đất đang ra sức điên cuồng đâm sâu vào đại địa.

Các nhánh cây thì theo trong lực mà bị kéo rũ xuống gần với mặt đất, bây giờ lại thêm cả hoa anh đào quấn quít nở rộ xung quanh, liền tạo ra một "thác nước" hoa anh đào nổi bật giữa Vũ Hồn Thành.

Cây anh đào này đã ở đây từ lúc Vũ Hồn Thành mới được xây dựng, qua nhiều năm được người dân ở đây chăm sóc mà có thể tồn tại được đến giờ.

Có thể nói nhiều đời người vừa sinh ra đã nhìn thấy nó, đến lúc chết đi cũng nhìn thấy nó sừng sững ở đó.

Tất cả lịch sử của Vũ Hồn Thành đều được cây anh đào này kiến chứng không thiếu một chút gì.

Hắc Uyển Đồng nhìn xem cây anh đào vẫn đang sinh cơ bừng bừng thì mỉm cười, nói với Thế Hoa.

"Bây giờ đã là lần thứ 93."

Nhìn Thế Hoa đang khó hiểu nhìn nàng thì Hắc Uyển Đồng giải thích.

"Từ lúc ta được sinh ra đến giờ thì mỗi mùa xuân đều được phụ mẫu cùng ca ca dẫn đến đây ngắm hoa anh đào nở rộ, cầu nguyện cho thân nhân được khoẻ mạnh."

"Thói quen ấy vẫn được ta bảo trì đến giờ, mỗi năm ta đều đến đây cầu phúc cho gia tộc của mình."

"Mà năm nay chính là năm 93 mà ta đến nơi này ngắm hoa anh đào nở."

Hắc Uyển Đồng sống cũng đã lâu, niên linh cũng đã gần trăm tuổi.

Có thể nói là cây hoa anh đào này là nhìn nàng lớn lên, nên nàng với nó có một sự gắn kết đặc biệt.

Cái này không chỉ xuất hiện ở bản thân nàng, mà còn xuất hiện ở những người được sinh ra và lớn lên ở Vũ Hồn Thành.

Nói xong thì nàng chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm lại, một bộ thành kính vô cùng.

Rất nhanh đó thì nàng bỏ tay chắp trước ngực, sau đó nói với Thế Hoa.

"Thế Hoa, ngươi cũng tới một lần a."

Thế Hoa nhìn cái cây trước mặt thì có chút bó tay rồi.

Nếu như là ở kiếp trước hắn còn thấy loại niên hạn này có chút vĩ đại, nhưng mà tại nơi Hồn Thú nghìn năm nhiều không đếm hết như Đấu La Đại Lục thì niên hạn của cái cây này cũng thuộc dạng thường thôi.

Nhưng mà Hắc Uyển Đồng đã lên tiếng thì hắn chẳng thể nói gì, chắp tay trước ngực liền khấn.

"Lão thụ à, nếu như ngươi có linh, vậy thì hãy tiếp tục sống tốt. Còn Vũ Hồn Thành ta đảm bảo sẽ tiếp tục trường tồn, nên ngươi cũng đừng lo lắng."

"Xào xạc..."

Cây anh đào như hưởng ứng lời đáp của Thế Hoa, nhánh cây theo gió mà rung động, đem những cánh hoa rơi xuống mặt đất, đem cả bầu không gian phủ ngập trong cánh hoa.

Thế Hoa vừa khấn xong thì mở mắt, một cánh hoa đào ngay lập tức rơi vào trên tóc hắn.

Tóc của Thế Hoa nhờ có sự giúp đỡ của Tiểu Bảo mà đã mọc lại như thường, tất nhiên là không thể nào tránh được một hồi chê cười từ hắn.

Thế Hoa ngơ ngác nhìn không gian xung quanh, không khỏi bất giác mỉm cười rồi đem cất vào Hồn Đạo Khí, ánh mắt hắn ngược nhìn cái cây trước mặt.

"Vậy năm nay hẳn là năm thứ 8 của ta a, lão thụ."

Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết mỗi đầu năm cũng thường hay đi đến nơi này, tuy chủ yếu là ăn uống cùng giải trí, nhưng cũng không tránh được việc trích một chút thời gian ngắm nhìn cái cây này.

Nhớ đến Thiên Nhận Tuyết thì Thế Hoa không khỏi cảm nhận được một chút xúc động muốn gặp nàng, nhưng cuối cùng là bản thân đã được tu dưỡng tốt, ngay lập tức kiềm nén được ý nghĩ nhất thời của mình.

"1 năm nữa thôi, chỉ là 1 năm nữa thôi."

Thế Hoa hít sâu một hơi, sau khi lãnh tĩnh thì tới bên Hắc Uyển Đồng.

"Lão sư, chúng ta đi bây giờ chứ?"

Hắc Uyển Đồng đáp lại.

"Được, vậy đi theo ta."

"Là, lão sư." Thế Hoa trả lời sau đó liền đi theo nàng rời khỏi nơi này.

...

Mà ở một góc khác, một nữ hài cùng một lão giả cũng đứng dưới tán cây anh đào.

Nữ hài tử đem hai tay chắp lại, một bộ thành khấn đối với lão thụ mà lẩm bẩm cầu khấn, nhìn có chút đáng yêu.

Rất nhanh thì nàng liền mở mắt ra, đôi mắt màu tím hiện ra một vầng lấp lánh nhìn cánh hoa đào đang bay múa, sau đó vui vẻ đối với lão giả kế bên nói.

"Gia gia, lời khấn của ta hình như có linh nghiệm."

Lão giả bật cười xoa lên mái tóc của nàng, cười nói.

"Chắc hẳn là Tiểu Hi ngươi quá dễ thương nên ông trời mới đáp ứng a."

Nữ hài tử phồng lên miệng nhỏ, có chút quật cường nói.

"Tiểu Hi đã lớn rồi, không còn dễ thương nữa, mà là xinh đẹp."

Lão giả nghe vậy thì nụ cười trên mặt càng đậm hơn, gật gù nói.

"Không sai, Tiểu Hi nhà ta lớn rồi, đã trở nên xinh đẹp."

Chỉ là ngữ khí như đang nín cười, làm cho người nghe có cảm giác bị trào phúng.

"Gia gia, không cho phép ngươi cười." Nữ hài tử gương mặt đỏ lên, rõ ràng là bị giọng điệu của lão giả làm cho uỷ khuất

"Được rồi, được rồi, đừng giận gia gia, gia gia không cười, không cười."

"Rõ ràng là ngươi vẫn còn cười."

Hai người một già một trẻ cứ như vậy náo thành một đoàn, không bầu không khí nhộn nhịp của Vũ Hồn Thành lại lộ ra bình thường như vậy.

...

Một sư một đồ rất nhanh liền đến được Tiên Nhạc Trai.

Tiên Nhạc Trai tuy nói là nơi buôn bán, nhưng cấu trúc của nó lại giống một cái đền lớn hơn.

Nơi này ở bên ngoài được phủ lên một lớp ngọc thạch màu trắng, dưới dương quang chiếu rọi càng lộ ra các tia lấp lánh như pha lê, nhìn tiên khí mười phần.

Mà nổi bật ở trên đó là các đường vân màu xanh lam nhạt có hình dáng của khuông nhạc đang uyển chuyển uốn lượn xung quanh, đánh thẳng vào chủ đề của Tiên Nhạc Trai.

Thế Hoa cùng Hắc Uyển Đồng dưới sự hướng dẫn của thủ vệ liền rất nhanh tiến vào sảnh chính ở bên trong.

Tại sảnh chính ở bên trong, ngoại trừ nhân viên ở đây ra thì Thế Hoa lại không nhìn thấy một bóng người, cái này làm hắn có chút khó hiểu.

Tên tuổi của Tiên Nhạc Trai hắn cũng có nghe qua, cả Đấu La Đại Lục cũng chỉ có một cái là ở Vũ Hồn Thành, mặt hàng mà nơi này buôn bán chủ yếu chính là nhạc cụ, hơn nữa còn là loại đắt xắt ra miếng.

Nhưng mỗi ngày đều có người đến đây mua sắm, từ trọc phú mới nổi đến các đại thế lực, bất kỳ ai có tiền mà yêu thích âm nhạc cũng muốn tới đây mua sắm một lần.

Nhưng mà sự trống vắng ở hiện tại lại khiến Thế Hoa có chút nghi ngờ.

Trong lúc Thế Hoa đang suy tư thì một nữ tử như đã đợi ở đây sẵn thấy Hắc Uyển Đồng liền đi đến cung kính nói.

"Tiểu nữ Nhậm Tiểu Nhiên, ra mắt Hắc phu nhân, ra mắt công tử."

Hắc Uyển Đồng nhìn thấy trang phục của nàng là quản sự của Tiên Nhạc Trai thì cười nói.

"Ngươi hẳn là tôn nữ của Tiểu Vi a, không ngờ đã lớn như vậy rồi."

Nhậm Tiểu Nhiên cũng đã gần 30 tuổi, dáng người cao ráo, mái tóc kết thành búi phượng.

Nàng mang trên mình là một bộ trường bào màu trắng viền vàng kim, bên trên được thêu lên hình của một đoá hoa quỳnh, đây là y phục mà chỉ quản sự của Tiên Nhạc Trai mới có thể mặc.

Thế Hoa nghiêng mắt nhìn những người khác, phần lớn cũng là trang phục màu lam hoặc là màu tím nhạt, mặc dù không được xa hoa lộng lẫy như của Nhậm Tiểu Vi nhưng được ở chỗ sinh động hoạt bát.

Nhậm Tiểu Nhiên vẫn như cũ cung kính đáp lại.

"Nãi nãi vốn là muốn tự mình tiếp Hắc phu nhân, nhưng tình trạng sức khoẻ của nàng gần đây không được tốt, nên liền để tiểu nữ ra tiếp đón, mong Hắc phu nhân tha thứ."

Hắc Uyển Đồng lại lắc đầu.

"Không có gì, nàng cũng đã nói với ta qua thư nên ngươi cũng không cần lo lắng."

Nói xong thì nàng mới nhìn xung quanh, nói tiếp.

"Hơn nữa các ngươi đáp ứng ta không tiếp khách nhân, đã được xem là có lòng rồi."

Nhậm Tiểu Nhiên lúc này nhìn về phía Thế Hoa, sâu kín nói.

"Nãi nãi có nói qua phu nhân cùng công tử đều không thích có người nhìn chằm chằm, nên đã yêu cầu hôm nay ngoại trừ hai người thì liền ai cũng không tiếp."

Phải biết mặc dù thứ có giá tiền tiện nghi nhất ở Tiên Nhạc Trai cũng đủ để một người thương nhân lăn lộn cả đời mới có thể mua được, nhưng lại rất chuộng người mua sắm tấp nập.

Chưa kể còn có nhiều khách hàng quan trọng đã đặt hẹn từ trước, nên thu nhập mỗi ngày của Tiên Nhạc Trai là rất nhiều, không thể nào tự tiện đóng cửa, nhất là vào ngày đầu xuân nhộn nhịp như hôm nay.

Nàng biết có thể được nãi nãi của nàng - chủ nhân đương nhiệm của Tiên Nhạc Trai cho đặc cách đến mức này thì giao tình giữa nãi nãi nàng cùng Hắc Uyển Đồng là chưa đủ, mà chủ yếu là do Thế Hoa.

Thân phận của hắn cả nàng cùng nãi nãi đều không rõ ràng, nhưng có thể khiến cho Hắc Uyển Đồng yêu cầu không gian riêng thì rõ ràng không phải là người thường.

Thế Hoa nghe vậy thì bừng tỉnh, chả trách tại thời điểm nhộn nhịp như thế này lại mà ở đây liền không có một bóng người.

Xem ra ảnh hưởng của Hắc Uyển Đồng vẫn còn đó.

Hắc Uyển Đồng nghe vậy thì gật đầu hài lòng. Không nói đến nàng, mà thân phận của Thế Hoa có chút đặc thù, càng ít người hữu tâm biết được càng tốt.

Sau đó nói.

"Vậy cổ cầm cho đồ đệ của ta thì Tiểu Nhiên ngươi hẳn đã chuẩn bị a."

Nhậm Tiểu Nhiên ngay lập tức bước qua một bên, làm thủ dấu mời.

"Tiên Nhạc Các đã đem tất cả cổ cầm chất lượng tốt đến để ở bên trong, mới Hắc phu nhân cùng công tử đi theo ta."

Nhưng đúng lúc này một nam tử vội vàng đi tới, trên vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc nhưng vẫn cảm nhận được sự gấp gáp bên trong ánh mắt của hắn.