Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 137: Gặp mặt Băng Tuyết Nhị Đế (2)




Tuyết Đế nghe được Âm Dương giới thiệu thì ánh mắt bình tĩnh như u đầm kia cũng hiện lên một chút gợn sóng.

Có thể nhiều Hồn Thú không biết đến Âm Dương Hỗn Độn Điểu nhất tộc, nhưng nàng biết a.

Lúc trước ở Cực Bắc Chi Địa cũng từng sản sinh ra một Âm Dương Hỗn Độn Điểu, Hồn Thú này đối với khống chế nguyên tố cực kỳ thông thạo, hơn nữa trí thông minh cũng rất cao, học một hiểu mười, học mười hiểu trăm, cũng hiến được rất là nhiều kế sách cho Cực Bắc chi chủ lúc đó.

Mà Cực Bắc chi chủ lúc đó là một 30 vạn năm Hung Thú Tuyết Thần Điêu cũng đối với Âm Dương Hỗn Độn Điểu có ái mộ chi tình, chỉ tiếc là cả hai chưa đến được với nhau thì Âm Dương Hỗn Độn Điểu đã chết dưới sát thương của thiên kiếp.

Mà Tuyết Thần Điêu trước đó không lâu vừa mới hứng chịu thiên kiếp, nội thương lẫn ngoại thương còn tại, nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Âm Dương Hỗn Độn Điểu ra đi.

Về sau nàng cũng vì chuyện này mà tâm tình hư nhược, cuối cùng thì không thể nào vượt qua được lần thiên kiếp tiếp theo mà chết đi.

Ở một bên khác Băng Đế tất nhiên cũng biết được điển tích này, liền dùng ngữ khí khó tin nói với Tuyết Đế.

"Tuyết tỷ, Âm Dương Hỗn Độn Điểu không phải từ lâu về trước đã chết rồi sao?"

Tuyết Đế lúc này cũng khôi phục lại vẻ băng lãnh lúc trước, đáp lại.

"Âm Dương Hỗn Độn Điểu sẽ không bao giờ bị tuyệt diệt, nhưng mỗi đời cũng chỉ có một con."

"Quy luật ở đằng sau ta không rõ ràng lắm, nhưng dựa theo những gì Tinh Thần Lực của ta dò xét được cùng với cái tên "Âm Dương" được ghi chép lại, thì Âm Dương Hỗn Độn Điểu này là thật không giả, hơn nữa cũng đã vượt qua được thiên kiếp."

Băng Đế gật đầu thể hiện đã rõ, sau đó hỏi.

"Vậy chúng ta muốn gặp hắn sao?"

Tuyết Đế đến đây thì trầm mặc.

Đối phương là Âm Dương Hỗn Độn Điểu không giả, nhưng bấy nhiêu là không đủ để nàng tin tưởng hoàn toàn Âm Dương.

Dù sao một đầu 10 vạn năm Hồn Thú đi chung với con người, hơn nữa còn có Cực Hạn Đấu La, không nói đáng nghi là không thể nào.

Trí tuệ lưu chuyển, Tuyết Đế truyền âm.

"Được, nhưng chỉ có ngươi cùng đầu Thanh Ngọc Điểu kia được tiến vào, còn hai vị kia thì ở bên ngoài. Nếu không đáp ứng được thì chúng ta không còn gì để nói."

Âm Dương nghe vậy nét mặt hiện lên chút khó xử.

Nếu chỉ có một mình hắn thì không có gì, nhưng nếu thêm cả Thanh Ngọc Điểu thì mọi chuyện đã khác biệt. Bởi nếu giữa cả hai xảy ra xung đột thì Thanh Ngọc Điểu chắc chắn sẽ bị tổn thương đầu tiên, mà hắn thì sẽ lâm vào tình thế khó khắn khi vừa phải đối diện với các Thiên Vương, vừa phải bảo vệ Thanh Ngọc Điểu.

Lúc này lân phiến của Thuỷ Long Vương từ ngực của Thế Hoa bay ra ngoài, chui vào trong bộ lông của Âm Dương, nói.

"Ta sẽ đi theo ngươi, đáp ứng nàng."

Âm Dương thấy vậy thì lúc này còn có thể nói gì, Thuỷ Long Vương đi theo hắn không thể nghi ngờ là cách đơn giản nhất.

Khí tức của Thuỷ Long Vương đối với Hồn Thú có một loại áp chế cực kỳ cường đại, đặc biệt là Thuỷ - Băng hệ Hồn Thú, liền có tu vi cao như Băng Tuyết Nhị Đế tại cũng không phải là ngoại lệ.

Mà phẩm chất huyết mạch trong giới Hồn Thú chính là địa vị, có Thuỷ Long Vương thì việc nói chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Âm Dương lúc này truyền âm.

"Được, chúng ta đồng ý."

....

Khoảng 3 nén hương sau kể từ lúc Âm Dương rời khỏi nơi này, Băng Đế liền xuất hiện trước mặt Thế Hoa cùng Long Tiêu Dao, dùng giọng nói trong vắt của mình nói với hai người.

"Ta là Băng Đế, theo lời của Thuỷ Long Vương đại nhân đến đây mời hai người vào trong."

Thế Hoa cùng Long Tiêu Dao nhìn nhau rồi gật đầu, Long Tiêu Dao liền mở miệng nói.

"Vậy mời Băng Đế các hạ dẫn đường, ta cùng thiếu gia sẽ theo sau."

Ánh mắt của Băng Đế rất nhanh quét qua người của Thế Hoa, sau đó tại trước mặt hắn cùng Long Tiêu Dao gật đầu rồi biến mất, chỉ để lại một câu nói.

"Đi theo ta."

Dựa theo dấu vết của Băng Đế thì cả hai ngươi chỉ tốn khoảng nửa nén nhan liền đến nơi. Tất nhiên nếu lấy tu vi của Long Tiêu Dao thì chỉ cần nháy mắt liền tới, nhưng Thế Hoa tu vi còn thấp, mặc dù có《 Thiên Nguyệt Kính Ảnh Bộ 》cùng Không Gian nguyên tố giúp gia tăng tốc độ, nhưng thật sự thì không thể nào so với Cực Hạn Đấu La, nên thời gian kéo dài chủ yếu là do Thế Hoa.

Địa điểm mà hai người đến là một cái động băng khổng lồ, hàn khí phát tán ra so với bão tuyết ở bên ngoài càng lạnh lẽo hơn.

Thân ảnh của Băng Đế lúc này mới xuất hiện, nói với hai người.

"Hai vị vào thôi."

Cả hai theo bước chân của Băng Đế mà đi vào bên trong băng động.

Bên trong động băng này mặc dù không được cầu kỳ phức tạp như những kiến trúc ở Vũ Hồn Thành, nhưng sự xa hoa cùng lộng lẫy lại không hề kém cạnh.

Giống như ánh sáng bên trong cái động này đều là từ những viên Dạ Minh Châu được đính ở trên vách động, mỗi viên Dạ Minh Châu ở đây đều lớn như quả bóng rổ, giá trị ở bên ngoài ít nhất cũng mấy vạn Kim Hồn Tệ, mà số lượng mà Thế Hoa thấy được cũng phải cả trăm viên.

Chưa kể dọc theo con đường này Thế Hoa cũng thấy rất nhiều hồ nhỏ chứa một lọi nước cực kỳ lạnh nhưng không đóng băng, hơn nữa còn có màu lam đẹp mắt.

Đó không thể nghi ngờ là Mạc Linh Thuỷ, đây là cũng là một loại thiên tài địa bảo được rất nhiều Băng hệ Hồn Sư săn lùng, mặc dù không so được với Huyền Băng Tuỷ, nhưng số lượng chỉ cần bằng một bình rượu thì liền có thể đáng giá chục vạn Kim Hồn Tệ.

Liền ở Thiên Thuỷ học viện mặc dù đã vào Vũ Hồn Thành nhưng mỗi năm cũng phải chi một số lượng lớn tiền tài thu mua Mạc Linh Thuỷ để giúp cho nguỵ trang hoàn cảnh tu luyện bên trong khuôn viên trường tiếp tục hoạt động, mà mỗi năm cả học viện cũng chỉ sử dụng số lượng khoảng hai bình rượu mà thôi.

Trên đường còn rất nhiều thứ thiên tài địa bảo khác mà liền Thế Hoa cũng không thể kể tên, nhưng dựa trên năng lượng ba động thì liền có thể biết là giá trị liên thành.

Rất nhanh thì cả hai liền đến được trung tâm của băng động.

Ở giữa nơi này là một cái cây, một cái cây làm bằng pha lên màu lam trong suốt.


Cả thân cây rất lớn, bán kính cũng phải 2 mét, cao ước chừng cũng phải 40 mét, dưới những nhánh cây thì lá mọc xum xuê, những chiếc lá trong suốt mà sắc bén như dao cạo được ánh sáng chiếu vào hiện lên vầng sáng màu xanh dương cực kỳ đẹp mắt.

Mà xen giữa những tán lá chính là những chùm quả đang được kết trái xum xuê, bọn chúng cũng có kích cỡ khác nhau, nhỏ thì trái nhãn, còn to thì bằng cả một trái dừa. Tuy kích cỡ khác nhau là vậy nhưng tất cả đều có vẻ ngoài y hệt, vỏ ngoài óng ánh long lanh phát ra vầng sáng màu lam nhạt, dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu còn có thể thấy được một luồng khí màu trắng đang lưu chuyển bên trong.

"Đây là...Băng Tinh Quả? Không, lại có chút không giống." Thế Hoa lẩm bẩm.

Băng Tinh Quả là Băng hệ thiên tài địa bảo, đối với Hồn Sư sở hữu Băng thuộc tính thì khi phục dụng sẽ làm cho Hồn Lực tăng lên ở một mức độ nhất định.

Thế Hoa bình thường cũng thấy cỡ nhỏ như trái nhãn là ở mức độ chục năm, nhưng còn lớn như quả dừa kia thì thực sự còn là lần đầu.

Hơn nữa trên vỏ còn có đường vân như vảy rồng rất nhợt nhạt, rõ ràng Băng Tinh Quả bình thường không có loại đặc điểm này.

Lúc này một tiếng nói cứng nhắc truyền ra.

"Vị công tử này nói không sai, đây chính xác là Băng Tinh Quả, còn cái cây này là một gốc Băng Tinh Thụ có niên hạn hơn 20 vạn năm."

"Chỉ là nơi nó mọc là tử địa của một đầu thượng cổ Băng Long có tu vi 50 vạn năm, nhiều năm hấp thụ tinh huyết của Chân Long khiến cho Băng Tinh Thụ này xảy ra biến dị, nên Băng Tinh Quả được kết trái có chút dị thường."

Thế Hoa quay người lại thì liền thấy Tuyết Đế đang nhìn hắn, kế bên còn có Âm Dương Hỗn Độn Điểu cùng Băng Đế.

Thế Hoa ngay lập tức hành lễ.

"Ta tên Đông Quân Thế Hoa, gặp qua Tuyết Đế tiền bối."

Tuyết Đế gật đầu, sau đó nói.

"Thuỷ Long Vương đại nhân đã nói chuyện của ngươi với chúng ta, nếu ngươi đã là người được hai vị Long Vương tin tưởng, thì tất nhiên cũng nhận được sự tin tưởng từ chúng ta."

"Chỉ cần là việc không gây hại đến với Cực Bắc Chi Địa, chúng ta sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi."

Mặc dù nói vậy nhưng nàng cũng không rõ lắm tại sao Thuỷ Long Vương lại lựa chọn một nhân loại như Thế Hoa để đánh cược, nên nàng trong lòng cũng đối với Thế Hoa cũng hiện lên chút tò mò.

Mà tâm lý này không chỉ dừng ở Tuyết Đế, mà chính Băng Đế cũng đối với nam hài này cực kỳ hứng thú.

Dù sao nhân loại có thể gặp mặt các nàng đã ít, hơn nữa còn có thể nói chuyện như Thế Hoa thì thật đúng là lần đầu tiên.

Lúc này lân phiến của Thuỷ Long Vương cũng đã bay vào ngực của Thế Hoa, truyền âm nói.

"Ta đã giải thích mọi chuyện cho nàng, mặc dù không quá chi tiết nhưng hiện tại Tam Đại Thiên Vương của nơi này cũng sẽ không xem ngươi là kẻ thù."

"Chuyện của Thanh Ngọc Điểu đã xử lý xong, nhưng mà năng lượng ta trữ lại trong miếng lân phiến này cũng không còn nhiều nên tàn hồn hiện tại sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông, việc còn lại các ngươi tự xử lý lấy."

Thế Hoa đáp lại.

"Cảm tạ ngươi, Thuỷ tiền bối."

Lúc này cũng không nghe được Thuỷ Long Vương đáp lại, hắn đã rơi vào ngủ đông.

Thế Hoa lúc này nói với Băng Tuyết Nhị Đế.

"Vậy ta cũng không khách khí nữa, hiện giờ ta cần một nơi để Âm Dương tiền bối bắt đầu thực hiện Hồn Linh chi pháp, không biết hai vị có nơi nào như vậy không?"

Vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, Thế Hoa liền quyết định bây giờ để cho Âm Dương Hỗn Độn Điểu hiến tế cho bản thân, dù sao Cực Bắc Chi Địa cách Vũ Hồn Thành cũng rất xa, Thế Hoa cũng không tiện di chuyển qua lại quá nhiều.

Hắn bây giờ mặc dù chỉ có 48 cấp, nhưng vẫn có thể để Âm Dương Hỗn Độn Điểu sử dụng Hồn Linh chi pháp, đem năng lượng bản nguyên của bản thân tiến nhập vào người của Thế Hoa giúp hắn thăng đến 50 cấp, sau đó bắt đầu hấp thụ Hồn Hoàn.

Mặc dù năng lượng sau khi hấp thụ đệ ngũ Hồn Hoàn sẽ không được đề thăng nhiều như những lần hấp thụ Hồn Hoàn trước, nhưng đó cũng không còn là vấn đề.

Tuyết Đế gật đầu, chuyện này này nàng cũng đã được thông báo trước nên không quá bất ngờ.

"Đi theo ta."

Băng Đế đang định đi theo chung vui thì bị Tuyết Đế giao cho nhiệm vụ.

"Băng Băng, ngươi đi cùng với Tiểu Bạch đi thông báo cho các Hồn Thú khác một lúc nữa dù có dị tượng gì thì cũng không được đến gần khu hạch tâm, nói với bọn chúng đây là lệnh cấm."

Băng Đế lúc này như một quả bóng bị xì hơi, ỉu xìu nói.

"Ta biết rồi, Tuyết tỷ."

Sau đó thân hình thất tha thất thểu rời đi khỏi nơi này.

Thế Hoa đem mọi chuyện để ở trong mắt, không khỏi đối với Băng Đế cầu phúc.

Tuyết Đế tính tình băng lãnh, nếu như Băng Đế muốn cùng nàng kết thành ái tình thì khó như lên trời, chưa kể Tuyết Đế chỉ xem Băng Đế như muội muội, khả năng là vô hạn bằng không.

Bây giờ chỉ có hi vọng nàng nhanh sớm thức tỉnh, tránh tự hành hạ bản thân.

Tuyết Đế lúc này dẫn đầu đoàn người, Thế Hoa cùng Âm Dương ở giữa, còn Long Tiêu Dao ở phía sau.

Trên đường đi, Tuyết Đế mở miệng.

"Khí tức của vị công tử đây ta có chút quen thuộc? Không biết là chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?"

Thế Hoa nghe vậy thì đáp lại.

"Cách đây khoảng 4 năm ta có đến Cực Bắc Chi Địa một lần, lúc đó dưới cơ duyên xảo hợp mà ở hướng đông nam tìm kiếm được một cái động chứa đầy vạn năm Huyền Băng Tuỷ, về sau do hấp thụ loại thiên tài địa bảo này mà cũng sở hữu được Cực Hạn Chi Băng."

Tuyết Đế bước chân lúc này không tự chủ trật mất một nhịp, nhưng rất nhanh liền lấy lại nhịp điệu.

"Vậy ra ngươi là một trong ba đạo khí tức nhân loại kia, chỉ là vị Cực Hạn Đấu La lúc đó không phải là vị phía sau ngươi a?"

Thế Hoa cũng không giấu diếm, nói.

"Tiền bối nói không sai, Cực Hạn Đấu La 4 năm trước đến đây là người của Thiên Sứ nhất tộc, sở hữu Lục Dực Thiên Sứ Vũ Hồn, thuộc tính đối lập với Hắc Ám Thánh Long Vũ Hồn của Long lão."

"Vậy không biết là vị Quang Minh Nữ Thần Điệp ở nơi đó như thế nào rồi?"

"Nàng sau khi độ Hung Thú thiên kiếp thì thương thế quá nặng, sống không được bao lâu nên chỉ có thể hiến tế cho..."

Trên đường cả hai cùng nhau trao đổi thông tin, Thế Hoa một lời, Tuyết Đế một lời, chủ yếu là dưới dạng kẻ hỏi người đáp.

Làm Thế Hoa cảm thấy lạ là dù biết Quang Minh Nữ Thần Điệp hiến tế cho Thiên Nhận Tuyết, hay Độc Bất Tử - người của Thế Hoa là người săn giết 10 vạn năm Thái Thản Tuyết Ma thì nàng cũng không hiện lên một chút cảm xúc mãnh liệt nào.

Mãnh liệt nhất là khi biết được Thế Hoa có 3 vị Cực Hạn Đấu La nhận hắn làm chủ, thì nàng cũng chỉ "Ồ!" một tiếng mà thôi.

Liền lúc Thế Hoa hỏi nàng tại sao nàng lại không ra tay cứu Quang Minh Nữ Thần Điệp, nàng chỉ nói.

"Lúc nàng đến đây, bọn ta chưa kịp cảm nhận được thì thiên kiếp đã hạ xuống, bọn ta cũng không tiện chen ngang."

"Hơn nữa nếu có biết đi nữa thì chúng ta cũng không đồng ý, ta cùng Băng Đế lúc đó đang chuyên tâm củng cố căn cơ của mình chuẩn bị cho thiên kiếp tiếp theo, lỡ như bởi vì thiên kiếp của nàng khác mà làm tổn thương bản thân, rồi hậu quả là liền thiên kiếp của mình cũng vượt qua được mà tử vong, thì đó không phải là tự mình ngu xuẩn mà tự giá hoạ vào thân sao?"

Liền thiên kiếp Hung Thú của A Thái nàng cũng không ra tay giúp đỡ, thì chẳng có lý do gì nàng lại giúp một Hồn Thú ngoại lai như Quang Minh Nữ Thần Điệp.

Chỉ vì một phút giây chính nghĩa hay đồng cảm mà đánh mất cơ hội sống của bản thân thì há chẳng phải là điều ngu xuẩn nhất sao?

Kỳ thực Tuyết Đế không sai, chỉ là mỗi hành động của nàng đều rất là lý trí, lý trí đến mức không một tia cảm tình nào có thể xen vào được.

Mà sự lý trí hoàn toàn này trong mắt thế nhân gọi là "vô nhân tính", nhưng không phải chính sự "vô nhân tính" này mới đem lại kết quả tốt nhất cho nàng sao?

Tuyết Đế tu luyện được đến 69 vạn năm cũng không phải là không có lý do.

Nàng không phải là loại hay bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng không phải thánh mẫu đi lo chuyện bao đồng.

Nếu như nàng thực sự muốn giết Quang Minh Nữ Thần Điệp chiếm đống Huyền Băng Tuỷ kia thì trọng thương Quang Minh Nữ Thần Điệp đã chết không biết bao nhiêu lần.

Nhưng cuối cùng thì sao?

Quang Minh Nữ Thần Điệp vẫn ở đó tu dưỡng vết thương mà không bị tác động một chút nào trong suốt 2000 năm đến khi Thế Hoa gặp nàng.

Giúp người mà không hại mình, đó mới là con người của Tuyết Đế.

Đây là phát hiện của Thế Hoa khi nói chuyện với Tuyết Đế, nhưng nó cũng khiến trong đầu hắn hiện lên một câu hỏi.

Trên đời này rốt cuộc phải là chuyện như thế nào mới khiến cảm xúc của một người như Tuyết Đế dao động?

Thật tò mò a...