Chớp mắt một cái 3 tháng đã trôi qua,
Bây giờ trời đã bắt đầu chuyển sang đông, đã không còn những chiếc lá vàng ở trên cây nữa mà chỉ còn những hành cây khô quắt đang bơ vơ giữa gió đông lạnh lẽo.
Ở Đông Quân Phủ,
Thế Hoa mang trên người một bộ quần áo đơn giản đạm mạc, đang ngồi trên bàn làm việc mà đọc thư mà Thiên Nhận Tuyết gửi đến.
Nội dung cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ nàng đã cứu được bao nhiêu người, có bao nhiêu tên mắt mù mà gây chuyện đến nàng rồi bị xử lý, tiếp đó là một chút lời yêu thương.
Hai người bọn họ cũng thường xuyên trao đổi thư từ qua lại với nhau, nhưng do Thiên Nhận Tuyết di chuyển liên tục nên bình thường cũng là một tuần một lần.
Suốt nửa năm qua, đọc thư và viết thư vào cuối tuần chính là một thói quen mới với Thế Hoa.
Thế Hoa lúc này cầm bút lên, từ hộc tủ lấy ra một từ giấy, suy nghĩ một lúc thì bắt đầu viết thư hồi âm.
"Tuyết nhi thân ái..." Từng chữ được viết ra, ký tự bắt đầu phủ đầy tờ giấy.
Nếu như Vân Tịch ở đây thì có thể để thấy chữ viết mà Thế Hoa ký cho hắn cùng chữ mà Thế Hoa viết bây giờ đã có sự khác biệt cực kỳ lớn.
Chữ viết lúc trước có thể nói là tiêu chuẩn nhưng không có gì đặc sắc, nhưng bây giờ lại có một chút "hồn" ở bên trong.
Liền người thường xuyên thấy chữ của Thế Hoa như Thiên Nhận Tuyết cũng thấy được sự cải thiện tích cực trong nét chữ cùng văn phong của Thế Hoa khi viết.
Thế Hoa khi học ở Uyển Đình cùng Hắc Uyển Đồng thì không chỉ là mấy môn đạo đức hay kỹ năng ứng xử đơn giản mà còn có cả tứ nghệ bao gồm cầm, kỳ, thi, hoạ.
Theo như Hắc Uyển Đồng nói thì tứ kỹ chính là cách tốt nhất mà nàng biết để rèn luyện tâm cảnh, bởi nó sẽ luôn là tấm gương để hiện ra tính cách của một người.
Thế Hoa mặc dù đối với tứ kỹ rất là hướng tới, dù sao một nam nhân có thể am hiểu cả bốn lĩnh vực cầm, kỳ, thi, hoạ thì rất là soái a, nhưng mà thực sự trong lòng cũng không quá chắc chắn.
Kiếp này hắn trời sinh có thiên phú võ học cùng với trí nhớ yêu nghiệt nên mới có thể tập võ công từ trong Tinh Thần Chi Hải hay đọc thơ từ kiếp trước, nhưng với phương diện âm nhạc, chơi cờ, làm thơ hay hội hoạ đều chưa thử bao giờ nên không dám chắc.
Nhưng Thế Hoa cũng sẽ cố gắng thử a.
Cố gắng tuy không nhất định sẽ thành công nhưng nhất định sẽ có kết quả. Kết quả đó dù có như thế nào thì cũng sẽ khác so với không cố gắng.
Hắc Uyển Đồng chỉ có tu vi Hồn Thánh, nhưng trình độ về tứ kỹ đều nằm ở mức đăng phong tạo cực. Mỗi lần nàng hướng dẫn cho Thế Hoa thì có thể nói là từng chữ như ngọc như vàng, sắc xảo chính xác, kỳ diệu đến đỉnh cao.
Mặc dù chỉ tiếp xúc với Hắc Uyển Đồng chỉ có 3 tháng, nhưng Thế Hoa có thể rõ ràng là nàng đang dốc túi dạy dỗ bản thân, không hề giữ lại cái gì.
Thế Hoa cũng rất cảm kích việc này, bởi cũng nhờ sự chỉ bảo tận tình như vậy mà hắn không chỉ học được các loại kỹ năng mới (tuy chưa thành thạo) mà về mặt tâm hồn cũng đang diễn ra một màn lột xác chậm rãi.
Thời gian viết thư tốn khoảng hai nén nhan thì liền hoàn thành, hắn đem đem tất cả gói vào trong một cái bao thư, sau đó thì liền đưa cho thị nữ gửi đi.
Thư chưa được gửi đi bao lâu thì tiếng của một thị nữ khác vọng vào.
"Bẩm thiếu gia, Long Hoàng Giáo Tông đang ở bên ngoài muốn diện kiến."
Thế Hoa nghe vậy thì khoé miệng không khỏi hiện lên một nụ cười, xem ra là việc ở Nhật Nguyệt Đế Quốc đã hoàn thành.
"Được, nói với Long lão là ta sẽ ra ngay."
"Tuân mệnh." Thị nữ nói xong thì liền nhanh chân rời đi, không thể nào để Cực Hạn Đấu La chờ đợi được.
Thế Hoa rất nhanh liền đi ra đến phòng khách, rất nhanh liền nhìn thấy Long Tiêu Dao mà hắn đã không gặp 1 năm liền.
Long Tiêu Dao lúc này cũng để ý đến Thế Hoa, liền cười nói.
"Mới một năm không gặp, thiếu gia cũng đã trưởng thành hơn nhiều."
Mặc dù khí chất của Thế Hoa chỉ thay đổi một chút, nhưng Long Tiêu Dao nhìn hắn từ nhỏ đến lớn nên vẫn đem chuyện này ở trong mắt.
Thế Hoa nghe vậy thì cười đáp lại.
"Thời gian qua đúng là xảy ra nhiều chuyện, chúng ta ngồi xuống chứ?"
"Cung kính không bằng tuân mệnh."
Theo cả hai ngồi xuống, Thế Hoa cũng kể cho Long Tiêu Dao về những chuyện đã xảy ra ở một năm trở lại đây.
Long Tiêu Dao vừa uống trà vừa gật đầu, sau đó nói.
"Như vậy cũng tốt, tâm hồn được thanh tịnh đối với việc tăng tiến tu vi cũng có sự trợ giúp không nhỏ."
Hắn tu luyện được đến 99 cấp, hơn nữa còn ngưng tụ được song Hồn Hạch không phải chỉ dựa mỗi vào thiên phú mà còn là tâm cảnh. Chỉ có tâm như chỉ thuỷ mới có thể đột phá bình cảnh, tăng tiến cảnh giới, không thì cả đời sẽ bị kẹt lại một chỗ.
Vì vậy đối với hắn, việc Thế Hoa theo Hắc Uyển Đồng học tập không chỉ là một chuyện tốt, mà là chuyện cực tốt.
Đây cũng là lý do vì sao mà Độc Bất Tử lẫn Diệp Tịch Thuỷ có thể để Thế Hoa tạm nghỉ học tập thường xuyên ở bên mình để hắn đến Hắc gia học tập, bởi ở cấp độ của bọn hắn liền biết được tâm cảnh có mức độ quan trọng như thế nào.
"Còn Long lão, bên ngươi như thế nào?" Thế Hoa nhìn Long Tiêu Dao.
Long Tiêu Dao nghe Thế Hoa hỏi thăm thì đặt chén trà xuống, sau đó truyền âm nói.
"Âm Dương Hỗn Độn Điểu thì ta đã thuyết phục được, chỉ là nó muốn gặp mặt Thuỷ Hoả Long Vương."
Thế Hoa gật đầu, sau đó nói.
"Chuyện này cũng không quá đáng, dù sao Âm Dương Hỗn Độn Điểu cũng theo Long Thần nhất mạch, chúng ta thuyết phục được đã là không dễ dàng."
"Đúng rồi, hiện tại Âm Dương Hỗn Độn Điểu đang ở đâu?"
Long Tiêu Dao đáp.
"Nó cùng phối ngẫu của nó hiện tại đang ở Cực Bắc Chi Địa, dù sao ở đó ngoại trừ Hồn Thú ra thì chẳng có nhân loại nào biết nó tồn tại ở đó."
Thế Hoa nghe vậy thì bất ngờ.
"Đầu Thanh Ngọc Điểu vậy mà cũng đi theo sao?"
Đối với đầu Thanh Ngọc Điểu này thì Thế Hoa cũng có ấn tượng rất sâu sắc, bởi một Hồn Thú có tu vi 9 vạn năm có thể mặc kệ sát khí của Cực Hạn Đấu La mà tấn công Long Tiêu Dao thì không phải là một đầu Hồn Thú bình thường.
Long Tiêu Dao gật đầu, sau đó cũng thở dài nói.
"Haizzzz... Thiếu gia cũng biết Thanh Ngọc Điểu ngoại trừ tính tình hung bạo ra thì nhược điểm lớn nhất của bọn chúng là không thể nào đột phá ngưỡng cửa 10 vạn năm. Bây giờ nó đã đến kỳ hạn 9 vạn 9999 năm, không bao lâu nữa nó cũng sẽ kết ngọc mà chết đi."
Thanh Ngọc Điểu có tố chất cơ thể mạnh nhất trong Cầm loại Hồn Thú, hơn nữa còn có thể khống chế Không Gian nguyên tố nên khả năng thực chiến cực mạnh, khó ai có thể địch lại.
Nhưng khác với vẻ đẹp thanh tao thoát tục của bản thân thì Thanh Ngọc Điểu lại cực kỳ hung hãn hiếu chiến, đến mức mà nhân loại không cần ra tay thì bọn cũng đánh giết lẫn nhau nên về sau loài Hồn Thú này cũng từ từ thưa thớt dần.
Có lẽ vậy mà thiên nhiên lại cho nó một lời nguyền là không thể nào vượt qua được mốc tu vi 10 vạn năm, chỉ cần đến mốc tu vi này thì cơ thể sẽ biến thành tượng ngọc rồi chết đi.
Mà đầu 9 vạn 9999 năm Thanh Ngọc Điểu này kiềm hãm tu vi cũng sẽ chẳng bao lâu nữa, Âm Dương Hỗn Độn Điểu hẳn là muốn đến đây để làm
Thế Hoa nghe vậy xoa cằm suy tư, sau đó nói.
"Được, vậy ngày mai chúng ta đến Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn trước, rồi đến tuần sau thì sẽ đến Cực Bắc Chi Địa."
Long Tiêu Dao gật đầu, hắn cũng biết Thế Hoa định đến Băng Hoả Lưỡng Nhãn để làm gì.
...
Tuần sau, Cực Bắc Chi Địa.
Thế Hoa lúc này đang cùng với Long Tiêu Dao đi đến chỗ của Âm Dương Hỗn Độn Điểu.
Chỗ của Âm Dương Hỗn Độn Điểu cùng Thanh Ngọc Điển nằm gần ở khu vực biển tiếp giáp với Cực Bắc Chi Địa, ở đây mặc dù nhiệt độ thấp nhưng cũng không thấp bằng khu vực băng nguyên ở trung tâm, hơn nữa cũng ít 10 vạn năm Hồn Thú lãng vãng ở khu vực này hơn.
Đừng nhìn Âm Dương Hỗn Độn Điểu có tu vi 10 vạn năm mà có thể ở đây lượn lờ thoải mái, nó mặc dù có thể đánh nhau với 97 - 98 cấp Siêu Cấp Đấu La nhưng khắp Cực Bắc Chi Địa vẫn còn Tuyết Đế cùng Băng Đế có khả năng chiến đấu cực cao.
Nếu như bọn họ cảm thấy Âm Dương Hỗn Độn Điểu là mối đe doạ thì chưa chắc nó có thể toàn thân chạy đi, có khi còn liên luỵ đến cả Thanh Ngọc Điểu, nên ở khu vực ngoài rìa này lại tương đối an toàn hơn.
Trong lúc Thế Hoa đang đi thì một cái lân phiến màu xanh bên trong ngực của hắn vang lên giọng nói.
"Âm Dương Hỗn Độn Điểu đời này có thể tu luyện đến 10 vạn năm cũng không dễ dàng."
"Thuỷ tiền bối, Âm Dương Hỗn Độn Điểu tu luyện khó khăn như vậy sao?" Thế Hoa nghe Thuỷ Long Vương lên tiếng thì tò mò hỏi, thông tin về loại Hồn Thú độc nhất này ngay cả trong nguyên tác cũng không được ghi chép nhiều.
Còn về tại sao Thuỷ Long Vương lại ở đây thì là do Thế Hoa có đến Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn nhờ đến đây để nói chuyện với Âm Dưỡng Hỗn Độn Điểu, cuối cùng là quyết định để tàn hồn tạm thời ký thác tại miếng vảy rồng này.
Thuỷ Long Vương bản thân đã cực kỳ suy yếu, hơn nữa còn là ở dạng tàn hồn nên sẽ không sợ gây chú ý cho Thần Giới. Chỉ là do cần phần có Thần Lực liên tục bảo trì thần hồn nên thời gian tách rời khỏi xác của bản thân ở Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn không được lâu, tối đa kéo dài cũng chỉ được 1 tháng, nhưng cũng đủ để đến gặp mặt người quen cũ.
"Ngươi hẳn cũng biết Hồn Thú có tu vi 10 vạn năm cũng không nhất thiết phải sống đến 10 vạn năm. Hồn Thú cũng giống như nhân loại Hồn Sư, có kẻ là phế phẩm không thể nào đột phá đến tu vi nghìn năm như Phong Phí Phí, cũng có kẻ vừa sinh ra đã có tu vi trăm năm như Ám Kim Khủng Trảo Hùng hay Thái Thản Cự Viên."
"Nhưng Âm Dương Hỗn Độn Điểu thì khác, bọn chúng cũng giống như Thuỵ Thú, tuy trời sinh khai mở linh trí nhưng tu vi không thể tăng đột ngột mà chỉ có thể tích trữ qua từng năm, mỗi một năm nó sống chính là tu vi của nó."
"Mà Âm Dương Hỗn Độn Điểu nếu quá mạnh sẽ gây thiên địa chán ghét, nên khi đột phá 10 vạn năm thì thiên kiếp sẽ buông xuống trấn sát bọn họ. Mà uy lực của thiên kiếp này rất mạnh, nên nếu các đời Âm Dương Hỗn Độn Điểu không có Hồn Thú khác hộ pháp thì phần lớn đều sẽ chết ở ngưỡng cửa này."
"Nhưng đại đạo công bằng không lấy đi của ai tất cả, nếu vượt qua được ải này thì sẽ tốc độ tu luyện của bọn họ sẽ tăng vọt, 1000 năm tu luyện của nó sẽ bằng kẻ khác tu luyện 10 vạn năm, liền tinh anh trong Chân Long như Long Thần Cửu Tử bọn ta cũng chưa chắc có được loại tốc độ tu luyện này."
"Vào thời đại đỉnh cao, chủ thượng đã thu phục được rất nhiều tinh hệ dưới trướng của mình, mỗi tinh hệ đều có một đầu Âm Dương Nhị Khí chưa được đản sinh linh tính. Bởi vì nhìn thấy tiềm năng của nó mà chủ thượng đã dùng khí tức của mình dẫn đạo lượng Âm Dương Nhị Khí này mà tạo ra Âm Dương Hỗn Độn Điểu nhất tộc, đồng thời cũng thu phục bọn họ về dưới trướng làm hỗ trợ cho mình quản lý các tinh cầu."
Thế Hoa nghe vậy thì tặc lưỡi, tốc độ tu luyện này thì Thâm Hải Ma Kình Vương cũng chịu thua.
Thâm Hải Ma Kình Vương mặc dù có tu vi gần trăm vạn năm, nhưng từ lúc sinh ra đến giờ cũng chỉ có 30 vạn, có thể nói là tốc độ tu luyện gấp 3 lần Hồn Thú bình thường. Mà Âm Dương Hỗn Độn Điểu chỉ cần vượt qua 10 vạn năm đầu tiên thì tốc độ tu luyện sẽ tăng lên một trăm lần, không cần đến 1 vạn năm liền đuổi theo kịp.
Tất nhiên là độ kiếp cũng không dễ dàng, liền thiên kiếp đầu tiên đã vượt qua Hung Thú thiên kiếp, vậy không phải những lần sau lại càng mạnh hơn sao?
Ở thời đại Long Thần thống trị thì Âm Dương Hỗn Độn Điểu có thể hiển lộ tài năng của mình. Nhưng bây giờ là thời kỳ mà Thần Giới không cho Thần Thú xuất hiện, cho dù có đạt đến tu vi trăm vạn năm thì cũng chỉ có thể lăn lóc chờ đợi bị làm thịt.
Thực tế này đối với phần lớn Hồn Thú ở Đấu La Tinh đều không rõ ràng, chỉ có một số Hung Thú là biết được chân tướng.
"Thuỷ tiền bối, nếu như một Âm Dương Hỗn Độn Điểu chết đi thì sẽ như thế nào?" Thế Hoa đối với cái này cũng rất là thắc mắc.
Âm Dương Hỗn Độn Điểu nhất tộc tại một thời điểm ở một tinh cầu cũng chỉ có thể có một con, nếu nó chết đi thì chẳng lẽ tuyệt chủng sao?
Thuỷ Long Vương ân cần giải đáp.
"Bản thân Âm Dương Hỗn Độn Điểu là đại diện cho Âm Dương Nhị Khí của một hành tinh nên có thể nói nó là một phần của tự nhiên, bởi vậy trừ khi một tinh cầu bị huỷ diệt hoàn toàn thì bọn chúng vẫn sẽ tồn tại."
"Khi Âm Dương Hỗn Độn Điểu khi chết đi thì sẽ có hai trường hợp."
"Thứ nhất là khi Âm Dương Hỗn Độn Điểu có hậu đại, thì Âm Dương Nhị Khí của đời trước sau khi chết đi sẽ theo tự nhiên truyền vào hậu đại có huyết mạch nồng đậm nhất, huyết mạch thăng hoa khiến đời sau biến thành Âm Dương Hỗn Độn Điểu thật sự."
"Còn nếu không có hậu đại thì Âm Dương Nhị Khí sẽ bị thiên địa hấp thụ, sau một khoảng thời gian nhất định chính tinh cầu kia sẽ đem Âm Dương Nhị Khí đó phụ thân lên một Điểu loại Hồn Thú bất kỳ trên tinh cầu, biến thành đời Âm Dương Hỗn Độn Điểu tiếp theo."
"Vậy không phải là rất giống Thuỵ Thú sao?" Thế Hoa cũng không phát hiện ra Thuỷ Long Vương khác thường, hỏi tiếp.
Thuỵ Thú ở tại một khoảng thời gian thì sẽ không xuất hiện hai con, chỉ có một đầu chết đi thì đầu Thuỵ Thú khác mới được sinh ra. Mà Âm Dương Hỗn Độn Điểu cũng vậy, sau khi chết đi lại được thiên địa dựng dục trở lại.
Thuỷ Long Vương đáp lại.
"Vừa đúng cũng vừa sai, bản thân Âm Dương Hỗn Độn Điểu sau khi được sinh ra thì ít nhiều cũng thông qua Âm Dương Nhị Khí mà biết được ký ức của các đời trước. Không giống với Thuỵ Thú sau khi chết đi thì thiên địa sẽ tạo ra một Thuỵ Thú mới hoàn toàn không biết gì cả."
Thế Hoa vấn an được rất nhiều kiến thức từ phía của Thuỷ Long Vương, sự bao quát về tri thức mà Thuỷ Long Vương có được là do sự bồi dưỡng từ tuế nguyệt dài đằng đẵng, so với một kẻ có tuổi đời hai kiếp chưa được đến nửa thế kỷ như Thế Hoa thì đúng là một trời một vực.
Thời gian cứ như vậy rất nhanh liền trôi qua, lúc này giọng của Long Tiêu Dao vang lên.
"Thiếu gia, chúng ta đã tới nơi."
"Ân." Thế Hoa đáp lại, nhìn về phía cửa hang trước mặt.
Hang động này nằm trên đỉnh một ngọn núi vô danh nằm ở ven biển, hướng cửa hàng thuận hướng gió thổi nên không có một chút gió lạnh nào thổi vào.
Đường viền ven hang rất góc cạnh, không có một chút hao mòn tự nhiên nào, nên có vẻ đây là hang được Âm Dương Hỗn Độn Điểu đào, dựa vào kích cỡ thì hai đầu Hồn Thú này có kích cỡ rất lớn.
"Âm Dương, ta cùng thiếu gia tới rồi đây." Giọng của Long Tiêu Dao vang vọng vào bên trong.
Khi giọng của Long Tiêu Dao tiến vào bên trong thì ở bên trong hiện ra hai cặp mắt có màu vàng kim sáng chói..
Từng tiếng bước chân nặng nề phát ra, Âm Dương Hỗn Độn Điểu liền xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Nó cao khoảng 10 mét, toàn thân chia thành hai màu trắng đen khác biệt, đôi mắt màu vàng kim tràn ngập cỗ lão cùng trí tuệ, khí tức cường đại của 10 vạn năm Hồn Thú không cần chủ động phát tán ra cũng có thể cảm nhận được.
Hắn nhìn về phía Thế Hoa, có hơi đề phòng nói.
"Ta là Âm Dương, trực thuộc Âm Dương Hỗn Độn Điểu nhất tộc. Công tử hẳn là vị thiếu gia mà Long Tiêu Dao nhắc đến, Đông Quân Thế Hoa?"
Giọng của Âm Dương là một giọng nam trầm tính có tuổi khoảng 30, ngữ khí rất nhã nhặn lịch sự, mang lạ một cảm giác đáng tin cậy trong lần gặp mặt đầu tiên, chỉ là đôi mắt tang thương lão luyện lại mang cho người ta một cảm giác bị nhìn thấu.
"Tiểu tử Đông Quân Thế Hoa ra mắt Âm Dương tiền bối." Thế Hoa hơi khom người mà giới thiệu bản thân, sau đó liền đem lân phiến của Thuỷ Long Vương ra bên ngoài.
"Thuỷ tiền bối, đến lượt ngươi rồi." Thế Hoa nói, hắn biết Âm Dương Hỗn Độn Điểu là muốn gặp Thuỷ Hoả Long Vương, còn hắn là thứ yếu mà thôi.
"Tiểu tử ngươi thật sự là vội vàng." Âm thanh của Thuỷ Long Vương vang lên.
Cả miếng long lân phát sáng, hiện lên một hư ảnh mờ ảo, tiếp đó là phát ra một âm thanh nhu hoà đến tai của Âm Dương.
"Tiểu hoả tử, ngươi có nhận ra khí tức của ta sao?"
Âm Dương Hỗn Độn Điểu cảm nhận được khí tức của Thuỷ Long Vương thì thì cả người theo bản năng run lên một cái, đôi mắt đầy bình tĩnh bắt đầu hiện lên gợn sóng, tiếp đs là đầu cúi xuống thật sâu.
"Tiểu bối Âm Dương xin diện kiến Thuỷ Long Vương đại nhân."
Trong ngữ khí của Âm Dương Hỗn Độn Điểu đã không còn sự lịch thiệp ban đầu, mà thay vào đó mà hỗn tạp rất nhiều cảm xúc với nhau.
Vui mừng, nghẹn ngào, xúc động... Từng đợt sóng cảm xúc như giấu ở trong huyết mạch lúc này trỗi dậy, phá vỡ sự trầm tĩnh hắn bồi dưỡng được từ lâu.
Đã bao nhiêu năm từ Long Thần đại chiến a?
Đã gần trăm vạn năm! Đó là một khoảng thời gian dài dằng dặc đối với bất kỳ một sinh vật nào, cho dù đó có là Hồn Thú.
Rất nhiều thần minh đã vẫn lạc, rất nhiều thần cách đã biến mất, liền tôn chủ của bọn hắn cũng theo đó mà chết đi.
Gần trăm vạn năm trôi qua, tuế nguyệt thoi đưa có thể khiến cho bất kỳ lòng trung thành nào vỡ vụn, nhưng từng đời Âm Dương Hỗn Độn Điểu khi tại thế đều đem việc chờ đợi Long Thần tái thế là lý tưởng sống của bản thân, đem ý chí này truyền qua từng đời mà kéo dài.
Mà hắn, Âm Dương Hỗn Độn Điểu đời thứ 173 của Đấu La Tinh, trung tâm của Thuỷ Long Vương lại có thể gặp được một trong Long Thần Cửu Tử - Thuỷ Long Vương, cớ sao mà không xúc động đâu.