Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 133: Cốt cách quý tộc




Ngồi xuống bàn trà, Hắc Uyển Đồng nhẹ nhàng mà thanh thoát cầm ấm trà rót cho mỗi người một chén, nước chảy mây trôi không chút động tác thừa.

Thế Hoa tiếp lấy uống một ngụm trà, một hương hoa nhẹ nhàng ngây lập tức tràn ngập vào vòm họng, tiếp đó là vị đắng nhẹ của trà, sau khi nuốt vào một khoảng thời gian thì cảm nhận được hậu vị ngọt thanh cùng với sự ấm áp chạy dọc theo cuống họng, tán ra theo mạch máu của cơ thể.

Trà này là một loại trà Ô Long, gọi là Thanh Long Trà, một đặc sản đặc biệt chỉ buôn bán ở nội bộ của Vũ Hồn Thành vào mùa thu, và tất nhiên cũng là sản phẩm của Hắc Nguyên thương hội.

Thanh Long Trà pha ra nước có màu vàng chanh trong suốt, hương thơm ngào ngạt đặc trưng, uống lâu dài có khả năng cân bằng nhiệt độ cơ thể cùng lưu thông khí huyết.

Do Thanh Long Trà chỉ có thể phát triển tự nhiên vào mùa thu trên gần nơi Long tộc Hồn Thú sinh hoạt nên số lượng có hạn, không phải ai cũng mua được.

Trà này hắn có cùng Long Tiêu Dao uống qua mấy lần, nên cũng tính là quen thuộc.

Thế Hoa không khỏi khen tặng.

"Thanh Long Trà quả nhiên phải uống vào mùa thu."

Người sành trà thường nói với nhau một câu như thế này.

Mùa xuân uống hoa trà (trà hoa), mùa hạ uống lục trà (trà xanh), mùa thu uống thanh trà, mùa thu uống hồng trà.

Mà Ô Long chính là nhất phẩm trong các loại thanh trà, uống vào mùa thu không thể nao phù hợp hơn.

Hắc Uyển Đồng thấy Thế Hoa một bộ ông cụ non thì không khỏi khẽ che miệng cười nhẹ, nói.

"Thiết Đề nói không sai, công tử ngươi đúng là khác biệt hơn so với người cùng lứa."

Trà ở Đấu La Đại Lục không phải là một thức uống quá khan hiếm, nhưng người chuyên tâm tìm hiểu lại không có bao nhiêu, mà người nghiên cứu sâu vào nó lại càng ít, nhất là tuổi trẻ sốc nổi như Thế Hoa.

Nhưng lấy ánh mắt của Hắc Uyển Đồng thì có thể biết được Thế Hoa đối với trà đạo có nghiên cứu, mặc dù không cao bằng nàng nhưng trình độ lại không thấp.

Thế Hoa cười nhạt, nói.

"Tiểu tử cũng thường xuyên uống trà, dần dà cũng có chút tâm đắc. Chỉ là bấy nhiêu so với Hắc phu nhân cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ."

Hắc Uyển Đồng nghe vậy thì cả cơ thể bỗng chốc khựng lại, ánh mắt bất giác nhìn Thế Hoa, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, nhân lúc Thế Hoa chưa chú ý đến khác thường của bản thân thì liền lắc đầu nói.

"Công tử ngươi tuổi còn nhỏ, có được kiến thức được như vậy đã là rất đáng quý, không cần khiêm tốn."

Nhấp một ngụm trà, nàng nói tiếp.

"Yêu cầu của công tử ta nhất định sẽ tiếp, nhưng lão nhân ta muốn cảm nhận được sát khí của công tử, có thể chứ?"

Thế Hoa gật đầu để lộ ra cái này cũng không có vấn đề gì.

Theo luồng suy nghĩ dao động, sát khí trong người của Thế Hoa bắt đầu dũng động, để lộ ra một sự áp bách đè ép lên cả đình viện.

Chim chóc ngừng hót, ong bướm ngừng đập cánh, mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng chỉ để lại sự lạnh lẽo khó thở đang thấm dần vào mỗi nhịp hô hấp.

Hắc Uyển Đồng tinh tế cảm nhận bầu không khí xung quanh, suy tư một lúc rồi mới nói với Thế Hoa.

"Công tử có thể thu lại sát khí rồi."

Thế Hoa gật đầu rồi cố gắng thu hồi sát khí trong cơ thể, tốc độ tuy nhanh nhưng sự khát máu trong lòng lại khó mà bình định lại, phải mất tận 5 phút mới có thể hoàn hảo trở lại.

Hắc Uyển Đồng đợi xong thì nói.

"Lượng sát khí mà công tử sở hữu mặc dù không cường đại giống như Sát Thần Lĩnh Vực, nhưng phẩm chất cũng không hề kém cạnh. Hơn nữa theo như công tử viết trong thư thì lượng sát khí này vẫn sẽ tiếp tục gia tăng trong tương lai nên nếu nắm giữ được thì sẽ là một trợ giúp rất lớn."

"Nhưng cái này cũng kiến nảy sinh ra một vấn đề nhỏ."

"Niên linh của công tử khác với Giáo Hoàng hay Thiết Đề, hai người bọn họ trong quá trình trưởng thành đều được sát lục tẩy lễ, sau đó mới đến Sát Lục Chi Đô nhận được Sát Thần Lĩnh Vực, nên khi học tập kiểm soát sát ý cũng không tốn nhiều thời gian."

"Nhưng công tử thì khác biệt."

"Công tử mặc dù trưởng thành hơn người đồng lứa, nhưng suy cho cùng niên linh vẫn còn nhỏ, có trải qua sát lục nhiều đi nữa cũng không bằng hai người bọn họ được, dẫn đến tâm linh cũng chưa đủ vững vàng để tránh sự ảnh hưởng của sát khí."

"Nên thời gian hai năm là khoảng thời gian đầy đủ để ta có thể giúp công tử lắng đọng tâm hồn, tẩy sạch duyên hoa, từ đó kiểm soát được sát ý của bản thân."

Thế Hoa nghe Hắc Uyển Đồng giải thích thì cũng không khỏi tán đồng.

Hắn mặc dù có một linh hồn trưởng thành bên trong cơ thể, nhưng 18 năm ở kiếp trước liền một con gà hắn cũng chưa giết. Mặc dù tâm linh cũng đã vững vàng hơn do trải qua sát lục mấy năm gần đây, nhưng cũng không thể nào so với Bỉ Bỉ Đông hay Thiết Đề được.

Kể từ lần đầu giết người đến nay cũng chỉ được 5 năm, mặc dù đã làm quen được với sát lục nhưng vẫn chưa đủ để chống lại sự ảnh hưởng của sát khí.

Giống như bây giờ hắn tuy chưa sử dụng hết hoàn toàn sát khí của mình nhưng lại phải tốn 5 phút để điều chỉnh tâm tình. Vậy nếu trong tương lai lượng sát khí này còn lớn thêm nữa thì làm sao Thế Hoa có thể kiểm soát?

Liền Đường Tam thân là đệ tử của Đường Môn, giết người như ngoé nhưng cũng tốn 1 năm ở Nguyệt Hiên mới kiểm soát được sát khí, vậy thì hắn tốn hai năm ở đây thì lại như thế nào? Thời gian của hắn còn nhiều, không vội vàng mất hai năm.

Thế Hoa lúc này cung kính khom người hướng về phía Hắc Uyển Đồng, nói.

"Vậy hai năm tiếp theo, tiểu tử phải nhờ phu nhân chỉ bảo rồi."

Hắc Uyển Đồng gật đầu, sau đó nói.

"Vậy ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu bài học đầu tiên vào 8 giờ sáng, công tử không có vấn đề gì chứ?"

"Được, hoàn toàn không có vấn đề." Thế Hoa thoải mái gật đầu.

Do học tập nghi lễ quý tộc cần được Hắc Uyển Đồng chỉ dẫn cùng sửa sai liên tục nên Thế Hoa hiện tại đã tự không còn đến chỗ của Diệp Tịch Thuỷ cùng Độc Bất Tử trực tiếp học tập nữa mà là tự đem tài liệu về nghiên cứu, đến cuối tuần thì mới đến hỏi câu hỏi.

Có thể nói trong 2 năm tới, toàn bộ 5 ngày bình thường trong tuần của Thế Hoa đều được hướng lên đến học tập lễ nghi với Hắc Uyển Đồng.

Nói xong thì Thế Hoa mới sực nhớ ra cái gì thì hỏi.

"Không biết ta có cần chuẩn bị thứ gì hay không a? Như đồng phục, nhạc cụ..."

Hắc Uyển Đồng lắc đầu.

"Ngày mai công tử chỉ cần đến là được, mọi thứ còn lại Hắc gia sẽ tự động chuẩn bị sắp xếp."

"Vậy thì làm phiền phu nhân rồi."

...

Thế Hoa sau khi cáo biệt nàng thì rời khỏi Hắc Nguyên Trang, lên xe ngựa mà trở về Đông Quân Phủ.

Trời quang lãng mạn, hương thu ngào ngạt, gió lạnh miên man.

Thế Hoa thông qua cửa sổ nhìn về phía đám mây đang trôi khuất ở phía trên bầu trời mà ngẫm nghĩ.

"Không biết tương lai ta sẽ trở thành dạng người gì đây?"

Thế Hoa lúc trước cũng học qua một số lễ nghi căn bản mà thôi, cũng không quá đào sâu. Mà bây giờ định mệnh đưa đẩy lại khiến hắn không khỏi chuyên tâm vào thứ này, có thể nói là không có kế hoạch trước.

Nhưng hắn đối với cái này lại có một cảm giác hứng thú cùng tò mò không thôi, không biết sau này bản thân sau khi học được những thứ này sẽ thay đổi đến mức nào.

"Thật đáng mong chờ a."

...

Mà ở bên trong Uyển Đình, trong tay của Hắc Uyển Đồng cầm một tấm ảnh, ánh mắt xa xăm nhìn về phía mà Thế Hoa rời đi, trong đầu khỏi nhớ đến một vài ký ức cũ.

Đó là lúc nàng còn trẻ tuổi, ở trong một căn phòng chơi cầm, ngón tay như ngọc thon dài chuyển động theo quy luật trên những chiếc dây cầm cứng ngắc, từng đợt âm luật thanh thuý êm tai được cất như điểm xuyến cho không gian buồn tẻ.


Ở gần đó chính là ánh mắt của một tiểu nữ hài đang lấp lánh như ngôi sao, đang hâm mộ mà nhìn nàng.

Tiếng cầm trong không gian chậm dần, cuối cùng là kết thúc.

Tiểu nữ hài lúc này đem lên cho nàng một chén nước trà vẫn còn ấm nóng, nói.

"Lão sư, uống trà a."

Hắc Uyển Đồng nhận lấy chén nước trà, uống một ngụm rồi xoa đầu nàng cười nói.

"Ngươi a, bây giờ pha trà cũng có một chút công phu, Thanh Long Trà cũng biết pha, không tệ."

Tiểu nữ hài nghe lão sư khen tặng mà gương mặt không khỏi hồng hào, mặc dù trong lòng đã rất bành trướng nhưng lại xoa nhẹ cái mũi, khiêm tốn nói.

"Tiểu nữ cũng thường xuyên uống trà, dần dà cũng có chút tâm đắc. Chỉ là bấy nhiêu so với Hắc phu nhân cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ."

"Ngươi cái tiểu nha đầu này, còn biết với lão sư làm bộ."

Hắc Uyển Đồng nhìn nàng chững chạc đàng hoàng thì bật cười, còn nhẹ kéo mũi nhỏ của nàng, trêu đến nữ hài cả mặt đều đỏ bừng.

Nhớ lại ký ức lúc trước, khoé miệng của Hắc Uyển Đồng không khỏi hiện lên một nụ cười hạnh phúc, lại nhìn vào tấm hình trong tay.

"Tên của người này cũng là "Hoa" giống như ngươi a đệ tử, xem ra duyên phận của người làm lão sư như ta đối với cái tên này đúng là là không cạn."

...

Ngày hôm sau, Hiểu Đình.

Hắc Uyển Đồng hôm nay mang lên cho mình một cặp mắt kính, cả thân mang cung trang quý phái, tay cầm phấn viết lên trên bảng hai chữ.

"Cốt cách."

Nhìn hai chữ này, Thế Hoa mới biết được như thế nào mới gọi là "Nét chữ, nết người."

Nhẹ nhàng không câu thúc, mỹ lệ không khoa trương.

Ôn hoà mà vẫn không kém phần khí khái, thanh cao nhưng cũng rất khiêm nhường - đây là những gì Thế Hoa có thể cảm nhận được qua chữ viết của nàng.

Thật khó mà có thể tin được đây là những gì mà một người có thể cảm nhận được qua chữ viết, đặc biệt là người không chuyên như Thế Hoa.

Hắc Uyển Đồng đem phản ứng của Thế Hoa đều thu vào trong ánh mắt, trong lòng không khỏi khẽ cười, sau đó thì bắt đầu giảng giải.

"Vào quá khứ, khi hai đại đế quốc mới bắt đầu vào những ngày đầu thành lập, bên cạnh những chức quan, tướng thì quý tộc chính là lực lượng trung kiên để giúp cho các đời đại đế quản lý đất nước."

"Nhưng muốn trở thành quý tộc vào lúc đó lại không dễ dàng, những kẻ được chọn bên cạnh tu vi cường đại ra thì "Cốt khí" cùng "Phẩm cách" là hai thứ không thể thiếu được."

Hắc Uyển Đồng nói xong thì đưa phấn lên trên bản, từ hai chữ "Cốt cách" phân tách ra hai nhánh gồm "Cốt khí" cùng "Phẩm cách", sau đó chỉ vào chữ trên bảng giải thích nói.

""Cốt khí" ở đây ý chỉ là vẻ đẹp cùng khí chất ở bên ngoài."

"Tuy cổ nhân có khuyên "Tốt gỗ hơn tốt nước sơn.", nhưng thực tế đã chứng minh, ấn tượng đầu tiên của một người đối với một người khác luôn luôn là vẻ ngoài cùng khí độ, tiếp đó mới là những giá trị vô hình khác."

Thế Hoa gật đầu, ở kiếp trước thì chuyện này cũng rất là rõ ràng.

Một cuốn sách vẻ ngoài xấu bẩn cho dù có nội dung hay thì phần lớn người cũng sẽ bỏ qua, nhưng nếu sở hữu một tấm bìa lộng lẫy thì cho dù nội dung có dở tệ thì cũng có một lượng lớn người mở đọc thử một lần.

Người nếu không thể nào chăm sóc hay chuẩn bị chỉn chu cho vẻ bề ngoài thì liền nhìn một cái cũng không thèm, chứ nói gì đến tìm hiểu giá trị của con người bên trong.

"Nhưng vì vậy cũng đừng xem nhẹ "Phẩm cách", kỳ thực nó mới là thứ quan trọng nhất. Nó là phẩm hạnh, cũng chính là cách thức đối nhân xử thế của một người đối với mọi thứ xung quanh."

"Nếu nói con người là một cái cây thì "Cốt khí" chính là vỏ cây cùng lá cây, còn "Phẩm cách" chính là bộ rễ. Một cái cây có một bộ rễ khoẻ mạnh vững chắc thì mới có thể tiếp tục nuôi dưỡng vẻ vỏ cây cùng lá cây của mình, còn có một bộ rễ bị nhiễm độc thì cho dù vỏ hay lá trên cây có đẹp đến mức nào thì đến một ngày cũng sẽ mục ruỗng."

"Nhưng những quý tộc về sau dường như đã quên hết những giá trị cốt lõi này, chỉ biết bồi đắp cho vẻ ngoài của mình thật lộng lẫy sạch sẽ nhưng lại không quan tâm đến những giá trị đạo đức căn bản, biến bản thân thành một cái cây với phần thân sáng chói nhưng bộ rễ đã bị mục ruỗng."

Hắc Uyển Đồng nói đến đây thì không khỏi thở dài.

Quý tộc đời đầu được tuyển chọn cực kỳ nghiêm khắc, bởi hai đại đế quốc cần nhân tài để chèo lái tương lai, bình định dân tâm, phát triển đế quốc.

Nhưng càng về sau thì tham vọng về tiền tài cùng quyền lực giống như một loại thuốc phiện, khiến các quý tộc hiện đại dù có đạp đổ danh tiếng mà tổ tiên xây dựng mà hướng tới một cuộc sống an nhàn xa xỉ, ham tiền hám vị, cho dù đó có là bóc lột những người ở tầng dưới chót đi chăng nữa.

Mà những kẻ này giống như một khối u ác tính cắm rễ vào đại lục, vắt kiệt những giá trị cuối cùng của bình dân để chia chác cho bản thân.

Còn hai đại đế quốc, bọn họ làm gì?

Tinh La cùng Thiên Đấu mỗi năm đều cần phải chi một lượng lớn tiền tài để vận hành cho toàn bộ hệ thống chính quyền cũng như bổ xung quốc khố, mà cay nghiệt nhất chính là tiền mỗi năm thu thuế của đế quốc cũng có một số lượng đáng kể là đều đến từ những quý tộc này. Vì vậy nên hai đại đế quốc về sau cũng đối với hành động chèn ép này cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, mà quý tộc chỉ cần không cần làm "quá đáng" liền có thể vĩnh viễn hút máu của thường dân trở thành chất dinh dưỡng của mình.

Bản thân gia chủ đời đầu của Hắc gia là Hắc Nguyên cũng từng đắm chìm trong chính vòng xoáy này mà đánh mất bản thân, đến cuối đời khi tiềm cận với cái chết thì mới thức tỉnh bản thân, đem di chúc khuyên nhủ hậu đại của mình không nên tiếp tục bước lên con đường này, rồi mới dẫn đến về sau Hắc gia đầu nhập vào Vũ Hồn Điện.

Chỉ là Hắc Nguyên thay đổi không có nghĩa là những người khác thay đổi không có nghĩa là người khác thay đổi, rất nhiều người đã chìm trong vòng xoáy đó đến mức không thể nào tách rời.