Chớp mắt một tháng đã trôi qua, khép lại một mùa xuân đầy năng lượng mà chuyển sang mùa hạ nắng nóng.
Đối lặp với bầu không khí nhộn nhịp của trung tâm đại lục, bầu trời buổi chiều của Vũ Hồn Thành hiện lên vẻ thê lương mà buồn bã.
Tà dương đỏ thẫm hắt lên cả tầng mây mờ nhạt kia một màu cam đầy ý thơ, làm cho ánh chiều tại Vũ Hồn Thành như được bước ra từ một bức tranh sơn dầu.
Phía cổng nam của Vũ Hồn Thành, Thế Hoa ôm nhẹ Thiên Nhận Tuyết vào lòng, nói.
"Đi xa nhớ viết thư cho ta, biết không?"
Thiên Nhận Tuyết khẽ "Ân." một tiếng, yên lặng hít thở mùi hương trên cơ thể của Thế Hoa.
Bởi vì đệ nhị khảo của Thiện Lương Cửu Khảo nên nàng phải tạm thời rời khỏi Vũ Hồn Thành mà đi khắp đại lục.
Thực tế với tài lực của Vũ Hồn Điện thì đủ để gom lại người bị thương cho Thiên Nhận Tuyết chữa trị, nhưng Thiên Đạo Lưu sau khi đọc kỹ lại nội dung Thần Khảo ở khúc "tạo phúc thiên hạ thương sinh" thì phán đoán ra Thiện Lương Nữ Thần có ý định để Thiên Nhận Tuyết đi khắp đại lục lịch luyện, nên đã quyết định để tự một mình nàng ngao du đại lục, ngắm nhìn thiên hạ rộng lớn.
Thế Hoa đối với việc này cũng gật đầu đồng tình, để Thiên Nhận Tuyết ra ngoài lịch luyện hồng trần cũng là một chuyện tốt.
Chỉ là thời gian của cuộc lịch luyện này là 2 năm, có chút lâu a.
Nghĩ đến đây thì Thế Hoa cũng chỉ có thể trong lòng thở dài một cái, rồi nhìn sang Kim Nguyệt đang trườn bò trên mặt đất.
"Tiểu Nguyệt, ngươi đi theo Tuyết nhi nhớ thay ta bầu bạn chăm sóc nàng, nếu làm tốt thì sau khi trở về ta cho ngươi thêm một đoá Tiên Thảo."
Có Tiểu Bảo ở Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn thì Thế Hoa đối với Tiên Thảo cũng không quá keo kiệt, dù sao có thể sản xuất hàng loạt được nên tuỳ ý a.
Kim Nguyệt mặc dù không rõ lắm Tiên Thảo là thứ gì nhưng cũng nghe ra được đây là đồ tốt thì gật đầu một cái.
Sau đó nhìn sang Thiên Nhận Tuyết, có chút cưng chiều nói.
"Ngươi dẫn tiểu Nguyệt lên xe ngựa đi, ta cùng hai vị trưởng lão Xà Mâu cùng Thứ Đồn nói chuyện một chút."
Thiên Nhận Tuyết khẽ gật đầu, rời khỏi vòng tay ôm ấp của Thế Hoa mà cúi người ôm nhẹ Kim Nguyệt vào lòng, trước khi đi còn phải hôn lên má của Thế Hoa một cái rồi mới đi vào trong xe ngựa.
Cảm nhận trên má dư ôn còn tại, hắn không khỏi lắc đầu mà bất giác cười, sau đó nhìn sang phía hai vị trưởng lão.
Xà Long cùng Thứ Huyết bên trong Vũ Hồn Điện cũng được xem là danh nhân, được Thiên Đạo Lưu đem về Vũ Hồn Điện từ lúc nhỏ nên có ân với hắn, nên về sau cũng hiệu lệnh Thiên Sứ nhất mạch.
Trong số các trưởng lão thì Thế Hoa đối với hai người này có ấn tượng không nhiều, do cả hai thường xuyên bế quan tu luyện nên số lần Thế Hoa nhìn thấy hai người cũng chỉ ở trên đầu ngón tay.
Bọn họ cũng vừa xuất quan được nửa năm nên Thiên Đạo Lưu mới đưa việc này cho cả hai, dù sao bế quan lâu ngày gân cốt cũng cứng lại, ra ngoài để co giãn cơ thể cũng không tệ.
Thật ra với tu vi của Y Lai Khắc Tư thì Thiên Nhận Tuyết hoàn toàn an toàn trên con đường lịch luyện, nhưng có những thứ cần phải được "dọn dẹp" ở hậu trường thì lại cần hai vị trưởng lão này.
"Chuyện của Tuyết nhi ta phải nhờ cậy hai vị trưởng lão rồi."
Xà Long cùng Thứ Huyết nghiêm túc nói.
"Đây là vinh hạnh của hai chúng ta, công tử không cần khách khí."
Cách đây 5 năm bọn họ bế quan tu luyện là để đột phá đến 95 cấp, bước vào cảnh giới Siêu Cấp Đấu La.
Chỉ là hai người họ thiên phú không tốt, không thể nào đột phá được cánh cửa kia nên cách đây nửa năm liền xuất quan.
Mà Thiên Đạo Lưu vốn còn đang cân nhắc để ai bảo vệ Thiên Nhận Tuyết thì nghe được cả hai xuất quan, liền quyết định để cả hai nhận nhiệm vụ này.
Nhưng vì cân nhắc đến sự an toàn của tôn nữ của mình mà Thiên Đạo Lưu đã đưa cho mỗi người một khối Hồn Cốt để đột phá lên 95 cấp, dù sao cũng còn một cái Đường Hạo vẫn còn lãng vãng ở ngoài kia.
Một tên Siêu Cấp Đấu La có tu vi 95 cấp kết hợp cùng với đệ cửu Hồn Hoàn 10 vạn năm, mặc dù hai trưởng lão không thể nào đánh thắng nhưng khi phối hợp cũng có thể đem Thiên Nhận Tuyết bảo vệ.
Xà Long cùng Thứ Huyết được Thiên Đạo Lưu tín nhiệm như vậy nên đối với nhiệm vụ bảo vệ Thiên Sứ Thần tương lai - Thiên Nhận Tuyết thực hiện rất là nghiêm túc.
Thế Hoa gật đầu nói.
"Trên lộ trình của Tuyết nhi, ta hi vọng hai vị tránh Pháp Tư Nặc hành tỉnh ra, lý do thì hẳn hai người đều biết."
Hai trưởng lão nghiêm trọng gật đầu, Quỷ Mị trước đó theo lời của Bỉ Bỉ Đông có đem tin tức của Đường Hạo nói cho cả hai, hi vọng hai người giúp Thiên Nhận Tuyết tránh đi đến quá gần khu vực hoạt động của Đường Hạo, ảnh hưởng đến kế hoạch của Thế Hoa trong tương lai.
Sau nói chuyện một hồi thì Thế Hoa mới chào tạm biệt Thiên Nhận Tuyết, rồi ở cổng nam nhìn chiếc xe ngựa đi càng ngày càng xa, đến khi khuất hết tầm mắt thì mới rời đi.
...
Buổi tối, Đông Quân Phủ.
Thế Hoa nhìn về phía mặt trăng đang phát sáng trên bầu trời thì không khỏi suy nghĩ nhiều thứ.
"Tính ra thì Tiểu Đào tỷ bế quan cũng được một khoảng thời gian rồi nhỉ?"
Thế Hoa không khỏi nghĩ đến Mã Tiểu Đào, kể từ khi hắn không còn làm việc ở Hoả Sư Đoàn nữa thì Mã Tiểu Đào đã bắt đầu bế quan đột phá 98 cấp, đồng thời cũng bắt đầu ngưng tụ đệ tam Hồn Hạch.
Chớ nhìn Mã Tiểu Đào ngày nào cũng một bộ ham chơi vui vẻ mà nàng làm biếng, thật ra mỗi khi có thời gian rảnh thì nàng đều đem tinh lực đến tu luyện, mức độ khắc khổ có thể thấy được lốm đốm.
"Chung quy vẫn là quá thiếu Hồn Cốt." Thế Hoa nghĩ đến chuyện này.
Mã Tiểu Đào hiện tại đang sở hữu 4 khối Hồn Cốt.
Thứ nhất là đầu Hồn Cốt của 10 vạn năm Ám Hắc Huyễn Ma Ưng mà Bỉ Bỉ Đông tặng cho nàng lúc trước.
Thứ hai là khối Bộc Liệt Phần Thiêu Chi Hoả Diễm tay phải Hồn Cốt của 5 vạn năm Viêm Loan, khối Hồn Cốt này cùng khối Hồn Cốt mà Mã Hồng Tuấn sẽ sở hữu trong tương lai sau Hồn Sư đại tái là như nhau.
Thứ ba là hai khối chân trái cùng chân phải Hồn Cốt đều đến từ một đầu 10 vạn năm Hồn Thú Thiên Thánh Long Ưng, giống như Thái Dương Thần Điểu cũng sỡ hữu Quang Minh nguyên tố cùng Hoả nguyên tố.
Mã Tiểu Đào lúc trước có nói với Thế Hoa, hai khối Hồn Cốt này là một trong những khối Hồn Cốt nằm trong bảo khố của Sử Lai Khắc, chỉ là không có ai có Vũ Hồn có Hoả nguyên tố đủ mạnh để tiếp nhận sức mạnh của nó.
Mà Vũ Hồn của Mã Tiểu Đào tuy có chút thiếu hụt nhưng lại đáp ứng điều kiện này, hơn nữa do Ngôn Thiếu Triết muốn sử dụng Quang nguyên tố bên trong hai khối Hồn Cốt này kiềm hãm lại tà hoả trong người nàng mà đã dùng hết công lao của mình ở Sử Lai Khắc để đổi lấy hai khối Hồn Cốt này cho nàng hấp thụ.
Nhưng chuyện đời khó nói, lúc Mã Tiểu Đào còn nhỏ yếu thì Quang Minh nguyên tố bên trong hai khối Hồn Cốt này còn có tác dụng, nhưng theo tu vi tăng cao thì khả năng áp chết tà hoả càng giảm, dẫn đến nàng phải liên tục trì hoãn tu luyện, hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian lại phải nhờ Hồn Lực của Ngôn Thiếu Triết trấn áp.
Nhưng mà Hồn Cốt phù hợp với Mã Tiểu Đào lại quá ít, niên hạn phù hợp thì không phù hợp thuộc tính, thuộc tính phù hợp thì niên hạn lại quá thấp.
Bây giờ nàng tự thân tu luyện đến 97 cấp thì có thể nói là không dễ dàng.
Mặc dù những thứ mà Tiểu Bảo đưa cho hắn có rất nhiều loại thiên tài địa bảo khác nhau, nhưng lại không có bất kỳ một khối Hồn Cốt nào.
Cái này cũng dễ hiểu, Hồn Cốt đối với phần lớn Hồn Thú là vô dụng, bình thường cũng chỉ để bọn chúng chôn vùi dưới nền đất.
"Cũng không biết chuyện của Canh Tân Thành, Đông nhi tỷ đã tính toán xong chưa ấy nhỉ?"
Về sau Thế Hoa cần sản xuất hàng loạt Đấu Khải cùng Cơ Giáp, mà Kim Chúc Chi Đô như Canh Tân Thành hoàn toàn là nơi phù hợp. Nhưng muốn đem Canh Tân Thành nắm giữ trong tay không phải là một việc dễ dàng.
Sau khi đến chỗ của Lực chi nhất tộc thì Thế Hoa đã đem ý nghĩ thâu tóm Canh Tân Thành đến nói Bỉ Bỉ Đông, nàng nói là chuyện này nàng đã có tính toán nên hắn không cần phải lo lắng, Thế Hoa cũng vì vậy mà đem việc này để lại cho Bỉ Bỉ Đông.
Lắc đầu để cho đầu não thanh tịnh một chút thì Thế Hoa mới bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
...
3 tháng sau, Bản Thể Điện, sân luyện tập.
Cả gương mặt của Thế Hoa tràn đầy những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, cả hai cánh tay đầy gân xanh nổi lên mà đem nắm đấm của bản thân hướng về phía của Độc Bất Tử mà tấn công, tốc độ cùng sức mạnh lớn đến mức tạo ra vô số tàn ảnh giữa không trung cùng những đợt gió lốc quay quanh sân luyện tập.
Độc Bất Tử trái lại cực kỳ nhàn rỗi, chỉ liền cần dùng một bàn tay liền có thể đỡ được toàn bộ đòn tấn công của Thế Hoa.
Đợi đến khi cú đấm cuối cùng rơi xuống thì lúc này Thế Hoa cũng đã thấm mệt mà nằm xoè xuống đất, há miệng thật to mà hít thở.
"Hộc, hộc, hộc..."
"Có vẻ sức lực của ta vẫn chưa đủ để Độc lão dùng hai tay a?"
Độc Bất Tử mỉm cười nói.
"Mới 3 tháng trước ta chỉ cần sử dụng một ngón tay liền có thể đỡ được, bây giờ đã dùng cả một bàn tay, thiếu gia xem như là có tiến bộ rồi."
Độc Bất Tử đối với sự tiến bộ của Thế Hoa đã rất là hài lòng.
Thế Hoa không giống như Thiết Đề chuyên tâm luyện quyền pháp, mà tinh lực còn bị phân tán cho rất nhiều kiếm pháp, thương pháp cùng ma pháp, nhưng tốc độ phát triển lại không hề thua Thiết Đề, hơn nữa còn có dấu hiệu nhanh hơn mấy phần.
Chỉ cần bấy nhiêu thì cũng đã có thể thấy được thiên phú của Thế Hoa đáng sợ đến nhường nào.
Thế Hoa nghe Độc Bất Tử bình luận mà cười khổ.
Hắn dù sao trong người cũng có sức mạnh khoảng 3 vạn cân a, tức là 18 tấn a, không nhỏ tí nào. Mà Độc Bất Tử lúc đầu chỉ dùng một ngón tay, lúc đó sức đả kích có thể biết được.
Bây giờ 3 tháng trôi qua, trình độ hiểu biết của Thế Hoa đối với quyền pháp cũng có sự cải thiện nhất định, đối với lực lượng trong cơ thể có thể điều chỉnh hiệu quả hơn mới khiến cho Độc Bất Tử lấy cả bàn tay ra đỡ lại.
"Độc lão, mấy ngày trước ta còn thấy Thiết Đề đại ca, sao bây giờ lại không thấy nữa vậy?"
Thế Hoa nhớ mấy ngày trước còn thấy được Thiết Đề khoe với hắn là đã kiểm soát được sát ý, mà bây giờ liền cái bóng cũng không thấy
Độc Bất Tử đáp.
"Hắn mấy ngày trước sau khi gặp ta xong thì đã rời khỏi Vũ Hồn Thành đến Thực Vật học viện với tiểu Yên rồi."
Độc Bất Tử làm một mặt phiền muộn, chẳng lẽ tình yêu so với cảnh giới chí cao còn hấp dẫn?
Nếu không phải Thiết Đề hết lời cầu xin thì Độc Bất Tử đã bắt hắn bế quan tu luyện đến 90 cấp mới được ra.
Thế Hoa nghe vậy thì cũng hiểu được, Tử Mộng Yên cùng Thiết Đề cách nhau cũng đã được một năm không gặp, tâm tình nóng vội cũng có thể hiểu được.
Như hắn mới cách Thiên Nhận Tuyết 3 tháng cũng đã có chút ngứa ngáy...
Độc Bất Tử lúc này như nhớ lại cái gì, nhìn về phía Thế Hoa nói.
"Thiếu gia không phải là cần điều chỉnh sát khí trong người sao? Bây giờ tiểu Đề đã đi, thiếu gia hẳn là có thể đến Hắc Uyển Đồng học tập quý tộc lễ nghi a."
Hắc Uyển Đồng là muội muội của Hắc Kiên, trực thuộc Hắc gia nhất mạch.
Nếu nói Hắc Kiên là trụ cột sức mạnh của Hắc gia thì Hắc Uyển Đồng chính là bộ mặt của Hắc gia, điều hướng Hắc gia hoạt động trơn tru không tì vết.
Nàng trời sinh Vũ Hồn không phải là Huyết Ma Cuồng Hùng của Hắc gia, mà là Hùng Miêu, một loại Phụ Trợ hệ Thú Vũ Hồn.
Với Tiên Thiên Hồn Lực 7 cấp, nàng mặc dù chỉ có thể tu luyện đến Hồn Thánh, nhưng với vẻ đẹp trời sinh cùng thiên phú đối nhân xử thế cực kỳ tinh tế cùng trang nhã mà biến thành danh nhân của Đấu La Đại Lục.
Tuy cách thời điểm đó đã mấy thập kỷ, tuổi tác của Hắc Uyển Đồng đã cao và nhan sắc cũng đi xuống, nhưng người ở thời đại đó không ai là không biết Hắc gia đã từng có một bông hoa xinh đẹp động lòng người khiến cả đại lục mê đắm.
Nàng đối với lễ nghi quý tộc có sự am hiểu cực kỳ sâu rộng, có thể nói cầm kỳ thi hoạ tất cả mọi chuyện nàng đều thông thạo, không thể chê bất kỳ một thứ gì.
Cũng vì vậy mà Bỉ Bỉ Đông, Mã Tiểu Đào cùng với Thiết Đề dưới sự dẫn dắt của nàng thì rất nhanh liền có thể kiểm soát được sát ý của Sát Thần Lĩnh Vực.
Thế Hoa gật đầu đáp.
"Ta mấy ngày trước cũng đã có gửi thư đến Hắc phu nhân, ngày mai chúng ta liền gặp mặt."
Sau vụ việc ở Tuỳ Tâm tiểu tửu quán thì mong muốn kiểm soát được sát ý của Thế Hoa đã được đem lên hàng ưu tiên, trải qua một khoảng thời gian thì bây giờ chính là thời điểm học tập.
...
Ngày hôm sau, Hắc Nguyên Trang.
Đây là nơi sinh sống của tộc nhân trực hệ của Hắc gia, nó cùng tên của thương hội được lấy tên theo vị Ma Hùng Đấu La đầu tiên của gia tộc là Hắc Nguyên.
Vì Hắc gia là sự kết hợp giữa quý tộc cùng thương nhân nên kiến trúc của Hắc Nguyên Trang toát nên sự hoa lệ cùng xa xỉ. Không chỉ nơi này được làm từ những loại nguyên liệu trân quý hi hữu, mà thiết kế của nơi này hiện lên sự cổ kính của năm tháng, ngay lập tức biểu hiện được cái gì gọi là danh gia vọng tộc.
Thế Hoa hôm nay mang một bộ trang phục màu đen viền bạc đơn giản, kết hợp với mái tóc trắng được búi lên cao thì liền tạo ra một bộ thiếu niên lang nhanh nhẹn.
Hắn lúc này vừa từ xe ngựa xuống trước cổng của Hắc Nguyên Trang, không thể không cảm khái đúng là thâm niên gia tộc có khác, không thể nào so với những kẻ mới nổi được.
Thị vệ thấy Thế Hoa thì liền cung kính nói.
"Bẩm Đông Quân công tử, Hắc phu nhân đã đợi ngài từ lâu, mời."
Hôm nay hắn nhận lệnh từ Hắc Uyển Đồng tiếp đón Thế Hoa nên vừa thấy liền nhận ra ngay.
Thế Hoa gật đầu, đi theo thị vệ vào trong Hắc Nguyên Trang.
Không phải nói Hắc Nguyên Trang đúng là rộng lớn, không chỉ đường nét kiến trúc làm người ta phải than thở, mà còn có những vườn hoa sặc sỡ um tùm đang được ong bướm dập dìu thụ phấn làm cho nơi này giống như một thế ngoại đào viên, hoàn toàn cách biệt với Vũ Hồn Thành nhộn nhịp ngoài kia.
Lúc này cả hai đến một đình viện nhỏ bên trong Hắc Nguyên Trang.
Nơi này so với kiến trúc cổ xưa ở bên ngoài thì nơi này lại có phần hiện đại cùng đơn giản hơn, nhưng lấy ánh của Thế Hoa vẫn cảm nhận được trong đây có một loại vận đạo khiến người ta không khỏi có cảm giác trang trọng lên.
Bên trên cổng đình viện còn treo bảng ghi hai chữ, "Uyển Đình".
Thị vệ lúc này chắp tay nói với một thị nữ đang đứng ở cửa đình viện.
"Bẩm báo với Hắc phu nhân là ta đã dẫn công tử đến."
"Ân." Thị nữ gật đầu sau đó liền đi vào bên trong.
Một lúc sau thì cánh cửa của căn nhà gỗ được hai thị nữ mở ra.
Xuất hiện ở trung tâm là một nữ lão nhân đã bước sang tuổi ngũ tuần, mặc dù trên mặt đã hiện lên một số vết nhăn của năm tháng nhưng vẫn không thể nào che lấp được đường nét mỹ nhân trên gương mặt, phối hợp với làn da hồng hào đã có thể hoàn toàn thể hiện ra cái gì gọi là đẹp lão.
Trên người nàng lúc nào cũng như có như không toả ra một loại khí chất cực kỳ thoải mái, khiến người vừa gặp mặt nàng liền có một cảm giác thân thiết tự nhiên.
Thế Hoa lúc này hơi khom người, chắp tay đối với nàng nói.
"Tiểu tử Đông Quân Thế Hoa, gặp qua Hắc phu nhân."
Hắc Uyển Đồng lúc này cũng đáp lễ.
"Lão nhân Hắc Uyển Đồng, xin ra mắt công tử."
Nàng cũng từ miệng của ca ca của nàng biết được thân phận của Thế Hoa, tuy không rõ ràng quá nhiều chi tiết nhưng thân phận so với tôn nữ của Đại Cung Phụng không kém bao nhiêu.
Về tình về lý thì nàng cũng phải gọi hắn "công tử".
Hắc Uyển Đồng lúc này cho hạ nhân lui xuống, sau đó nói với Thế Hoa.
"Chúng ta vừa thưởng trà vừa nói chuyện a."
"Theo ý của phu nhân."