Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 110: 110: Hẹn Hò





Trên bàn ăn sáng, nhìn Thế Hoa một bộ như không có gì mà dùng điểm tâm làm Thiên Nhận Tuyết không biết như thế nào cho phải.
Mà Thế Hoa nhìn nàng như vậy thì ra hiệu cho người lui xuống hết, sau đó đến gần nàng mà hỏi.
"Thế nào, vẫn chưa quen sao?"
Thiên Nhận Tuyết khẽ gật đầu.
Tuy biết ngày này thể nào cũng tới, nhưng đến khi thực sự xác nhận mối quan hệ với Thế Hoa thì vẫn có chút không thích ứng kịp.
Dù sao làm tỷ tỷ mấy năm rồi, bây giờ làm người yêu vẫn có chút là lạ.
Thế Hoa cũng phần nào hiểu được cảm nhận của nàng, suy nghĩ một lúc thì cầm tay nàng mà hỏi.
"Không thì hôm nay chúng ta đi hẹn hò như thế nào?"
"Hẹn hò?"
"Ân, hẹn hò.

Những cặp đôi bình thường khác cũng làm điều này, ngươi thấy như thế nào?"
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì trầm ngâm một chút rồi gật đầu.
Lúc trước hai người bọn họ cũng toàn là lấy thân phận tỷ đệ mà dạo phố, như bây giờ lấy thân phận tình lữ mà đi với nhau là chưa bao giờ.
Bây giờ nàng vẫn chưa làm quen được, nên nếu như thử hẹn hò lần này có khi làm bước đệm đầu tiên để làm quen sự thuế biến về mối quan hệ giữa hai người.
Hơn nữa hình như đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức hẹn hò với nhau, nên Thiên Nhận Tuyết cũng không khỏi mong chờ.
Thế Hoa thấy ánh mắt của nàng tràn đầy sự mong chờ thì mỉm cười, sau đó cầm chén cháo của nàng lên, múc một muỗng lên rồi nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết.
"Tuyết nhi, há miệng nào."
"Cái này, ta tự làm..." Thiên Nhận Tuyết chưa nói xong thì nhìn thấy ánh mắt lửa nóng của Thế Hoa nhìn vào đôi môi của mình thì cả người run lên một cái.
"Thế nào Tuyết nhi, ngươi định nói gì sao?"
Động tác khẽ liếm môi của Thế Hoa làm Thiên Nhận Tuyết mặt hồng thấu, cuối cùng vẫn là khẽ mở miệng tiếp nhận muỗng cháo kia.
Tuy nói nàng không bài xích việc thân cận với Thế Hoa, nhưng nàng dù sao vẫn là thiếu nữ mới lớn.

Nếu như có một ai đó nhìn thấy, lúc đó nàng cũng chẳng còn mặt mũi mà nhìn ai nữa.
"Vậy mới ngoan chứ, lại tiếp một muỗng." Thế Hoa mỉm cười, lại một muỗng cháo nữa mà uy Thiên Nhận Tuyết.
Mà Thiên Nhận Tuyết lúc này cũng từ xấu hổ cùng trở nên quen thuộc, cũng tự nhiên mà được Thế Hoa đút cho.
Sau khi cả hai đều ăn xong phần điểm tâm của mình thì một thị nữ ở bên ngoài vang giọng vào.
"Bẩm thiếu gia, Diệp tiểu thư đã đến."
"Ta đã biết."
"Tuyết nhi, ngươi có muốn đi cùng ta không? Dù sao ở đây cũng rất chán a." Thế Hoa hỏi nàng.
Thiên Nhận Tuyết suy tư một chút rồi lắc đầu từ chối.
"Bây giờ ta thấy chưa phải lúc.

Hai các ngươi nói về đều là Hồn Đạo Khí, ta ở mảng này không có hứng thú cho lắm."

"Hơn nữa ta cùng Y lão có hẹn học tập ma pháp, nên cũng không có thời gian."
"Vậy ta đi trước, có chuyện gì cứ kêu ta là được." Thế Hoa trước khi đi còn hôn trên trán của Thiên Nhận Tuyết một cái.
Nàng cứ như vậy nhìn Thế Hoa rời khỏi phòng ăn, cảm nhận dư ôn còn trên trán thì lẩm bẩm.
"Đúng thật là..."
Nhưng nhớ đến khuyên tai trên tai trái của Thế Hoa, thì ánh mắt của Thiên Nhận Tuyết bỗng hiện lên không rõ ý vị.
"Hồ Liệt Na cùng Diệp Linh Linh sao?"
...
Đến trưa, Thế Hoa sau khi phụ đạo cho Diệp Linh Linh xong thì quay lại phòng của mình, nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết đang xếp bằng minh tưởng.
Hắn cũng không làm phiền nàng mà ngồi ở trên bàn, từ hộc tủ lấy ra một tấm thư, suy nghĩ một chút nên viết gì rồi mới hạ bút xuống mà viết.
Sau khoảng 10 phút thì lá thư đã viết xong, Thế Hoa đi ra ngoài đưa lá thư cho một thị nữ.
"Ngươi giao lá thư này cho Trang Uyển Lâu, càng nhanh càng tốt."
"Là thiếu gia." Thị nữ nói xong liền nhanh chóng chạy đi.
Thế Hoa trở lại trong phòng, nhìn thấy Thiên Nhận Tuyết lúc này đã mở mắt, ngồi ở trên giường mà chờ đợi hắn.
"Ngươi khi nào thì minh tưởng xong vậy?" Thế Hoa ngồi bên nàng mà hỏi.
"Là khi ngươi tên vô lại này vừa mới vào phòng rồi." Thiên Nhận Tuyết dựa vào bờ vai của Thế Hoa mà nói.
Nàng vẫn còn có hơi sinh khí khi nhớ chuyện buổi sáng đâu.
"Trong mắt ngươi ta vô lại như vậy sao?" Thế Hoa cười khổ hỏi.
"Đúng vậy, ngươi là người vô lại nhất mà ta từng thấy." Thiên Nhận Tuyết ngay lập tức nói, ngữ khí như thể đây là sự thật đã cất giấu từ lâu.
Cho dù hai người đã có cơ sở tình cảm từ trước, nhưng thử hỏi ai giống như Thế Hoa cưỡng chế hôn bạn gái mới quen mấy lần một ngày, thật là vô pháp vô thiên.
Ân, còn vô lại nữa!
Thế Hoa gật đầu, miệng nhếch lên một nụ cười nguy hiểm, sau đó nâng cằm của Thiên Nhận Tuyết lên.
"Vậy người vô lại cũng nên làm chuyện vô lại."
Thế Hoa nói xong thì liền liền đem đầu hạ xuống, dùng lưỡi trực đảo hoàng long, đem mọi thứ bên trong miệng của Thiên Nhận Tuyết đánh đến mức nàng không thể nào làm gì ngoài trừ dùng tay nhéo eo của Thế Hoa.
Nhưng cơ thể của hắn qua sự dung hợp của Sinh Linh Chi Kim, chút lực của Thiên Nhận Tuyết thật đúng là không có chút tác dụng nào, hơn nữa còn bị tay của Thế Hoa cầm lại mà xoa nắn.
Thêm nữa là Thiên Nhận Tuyết với Thế Hoa cũng là không nỡ dùng nhiều sức, nên vùng vẫy một chút rồi cũng thuận theo.
Sau 10 phút thì mới thả nàng ra, nhìn Thiên Nhận Tuyết mặt đang hồng nhuận thì nói.
"Thế nào Tuyết nhi, ta còn vô lại sao?"
"Không phải chính ngươi biết sao?"
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì tức giận đánh vào ngực của Thế Hoa, nhưng cũng không dám nói hắn như vậy tiếp.
Nếu cứ mỗi lần như vậy đều bị hôn thì nàng sợ tất cả tiện nghi đều bị chiếm hết, nàng mới không ngốc đến mức mà để cho Thế Hoa được như ý.
Thế Hoa thấy nàng một bộ giận dữ thì ôm nàng vào trong lòng, đánh sang chủ đề khác nói.
"Chúng ta chuẩn bị đi hẹn hò rồi đấy, ngươi không muốn chuẩn bị gì sao?"
Thiên Nhận Tuyết lúc này mới nhớ đến chuyện này, lập tức nghi ngờ nhìn về phía Thế Hoa.
"Chúng ta đi ngay bây giờ luôn sao? Không phải hẹn hò thứ này thường buổi tối mới có thể làm sao?"
"Cũng không hẳn.


Chỉ là cả ngày hôm nay trời quang mây tạnh, nhiệt độ cũng không quá thấp, lúc nào cũng là thời điểm tốt nhất để đi dạo phố."
"Hơn nữa đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, nên ta muốn thời gian được dài một chút."
Thế Hoa vừa nói vừa dùng mũi cọ vào mũi của Thiên Nhận Tuyết.
Thiên Nhận Tuyết cũng nghe được sự mong chờ của Thế Hoa, sau một lúc thì nói.
"Vậy để ta thay đồ, ngươi ra ngoài trước đi."
"Ân." Thế Hoa gật đầu, hôn nàng một cái sau đó mới rời khỏi căn phòng.
...
Trên đường đi của Vũ Hồn Thành, Thiên Nhận Tuyết cùng Thế Hoa cùng nhau tay trong tay sánh vai đi trên con đường này.
Nhưng những ánh mắt cùng bàn tán xung quanh không khỏi làm mặt của Thế Hoa đen lại.

Bởi chiều cao chênh lệch của Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết đến 15 cm, nên mọi người nhìn Thế Hoa như thể là đệ đệ của Thiên Nhận Tuyết.
Mà Thiên Nhận Tuyết nhìn kế bên tiểu nam nhân của bản thân ăn quả đắng thì cười khúc khích không thể nào mà ngừng được.
"Tuyết nhi, thái độ của ngươi như vậy càng làm ta càng tổn thương hơn đấy biết không."
"Hừ, cho ngươi mới 10 tuổi đã bắt đầu hướng ma trảo đến ta, đáng đời." Thiên Nhận Tuyết ngạo kiều hừ một cái nói.
10 tuổi nam hài hẹn hò với 16 tuổi thiếu nữ, đúng là từ trước đến này chưa từng có.
"Ai, liền Tuyết nhi cũng không thông cảm cho ta, cuộc sống của ta đúng là chẳng còn giá trị gì nữa rồi."
Thế Hoa thấy nàng như vậy thì một bộ đau lòng nói.
"Liền miệng lưỡi của ngươi càng ngày là càng trơn tru." Thiên Nhận Tuyết cũng không còn ăn hắn một bộ này mà vô tình nói.
Nàng bây giờ cũng coi như biết được mức độ ăn nói của Thế Hoa, bất kỳ một câu nói nào của nàng đều có khả năng khiến cho Thế Hoa chiếm được tiện nghi.
Nên thấy hắn như vậy cũng không bị mắc lừa.
Thế Hoa nghe vậy thì thấy thú vị mà cười, nói nhỏ.
"Miệng lưỡi của ta thế nào thì chẳng lẽ Tuyết nhi ngươi còn không biết sao?"
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì mắc cỡ mà nhéo eo của hắn một cái, mắng một tiếng.
"Lưu manh!"
Thế Hoa mặc dù không thấy đau nhưng vẫn làm một bộ nhắn nhó mặt mày đau đớn, làm những người xung quanh không ngừng châu đầu ghé tai.
Thiên Nhận Tuyết thấy vậy thì vội thả Thế Hoa ra, mà cánh tay kia rất nhanh lại bị hắn nắm được mà đan xen, tiếp tục trên phố mà đi dạo.
"Ta làm sao lại thích một cái tiểu lưu manh như ngươi đâu." Thiên Nhận Tuyết nhìn Thế Hoa thì lẩm bẩm nói.
...
Hai người cứ câu có câu không nói chuyện, cứ như vậy đi đến một toà lâu các có 4 tầng lầu, bên ngoài nhìn rất là hiện đại, nhưng vẫn giữ được nét giản dị trang nhã cần có.
Nơi đây được cấu tạo từ kính trong cùng gỗ nâu, nên khi ánh sáng chiếu vào làm cho nơi đây không giống như một toà kiến trúc thông thường, mà lại giống như một bức tượng lưu ly khổng lồ.
Mà bắt mắt nhất là phía trên toà lâu các có một cái bảng gỗ có 3 chữ màu vàng kim chói mắt ghi "Trang Uyển Lâu".
"Trang Uyển Lâu?" Thiên Nhận Tuyết nhìn nơi này thì bất ngờ nhìn Thế Hoa.
"Không phải ngươi luôn muốn đến đây một lần sao?" Thế Hoa nhìn nàng bất ngờ thì nói.

"Đúng là như vậy, nhưng ngươi làm sao mà biết được?" Thiên Nhận Tuyết vẫn rất thắc mắc mà hỏi.
Nàng nhớ nàng không nói cái này với Thế Hoa a.
Hắc Nguyên thương hội có 3 phần thu nhập là đến từ các sản phẩm vải, lông cùng da, nên để đáp ứng nhu cầu của một nhóm khách hàng "nhiều tiền" hơn thì bên cạnh những của hàng buôn bán quần áo bình thường ra thì Hắc Nguyên thương hội cũng mở ra khu vực bán quần áo cao cấp.
Mà cao cấp nhất ở trong hệ liệt (series) các khu bán quần áo cao cấp thì Trang Uyển Lâu chính là nơi cao cấp nhất.
Tuy nói Trang Uyển Lâu là một nơi bán quần áo, nhưng người đến đây không những phải có tiền mà địa vị xã hội cũng phải tương xứng mới được bước chân vào đây.
Thế Hoa nhìn nàng mà cười khẽ.
"4 năm trước khi Đông nhi tỷ cùng Tiểu Đào tỷ mặc quần áo từ chỗ này thì mắt của ngươi liền sáng cả lên, nhưng do lúc đó ngươi vẫn còn đang lớn nên hai người cũng không tiện dẫn ngươi đến đây."
"Mà giờ ta thân là bạn trai của ngươi, cũng không thể dẫn ngươi đến đây mua đồ được sao?"
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì không hiểu có cảm giác được quan tâm bảo bọc một cách kỳ lạ.
Cảm giác này so với phụ mẫu cùng gia gia của nàng rất khác biệt, rất...đặc thù.
"Chuyện 4 năm trước vậy mà ngươi vẫn nhớ sao?"
"Chỉ là chuyện của ngươi, ta đều nhớ kỹ."
Nói xong thì Thế Hoa dắt tay Thiên Nhận Tuyết đi đến cổng, cầm Trưởng Lão Lệnh đưa cho thị vệ.
"Xin cho ta hỏi tính danh của công tử cùng tiểu thư?" Thủ vệ thấy vậy thì cung kính hỏi.
Cầm được Trưởng Lão Lệnh chắc chắn không phải là vô danh tiểu tốt gì.
"Hai người này hẳn cũng là hậu đại của vị trưởng lão nào đó." Thủ vệ nghĩ thầm.
"Ta gọi là Đông Quân Thế Hoa, lúc trước ta đã thông báo cho lâu chủ của các ngươi rồi." Thế Hoa gật đâu rồi nói ra tên.
Mà ngay lúc này một tiếng nói như oanh như yên vang ra.
"Hoan nghênh Đông Quân công tử cùng Thiên tiểu thư đến Trang Uyển Lâu."
Một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của cả hai người.
Dáng người của nàng uyển chuyển mà tao nhã, mái tóc đen dài bóng mượt kết thành búi phượng, mắt phượng có đồng tử đen như tinh không vũ trụ, nụ cười không màng danh lợi như có như không luôn để ở trên miệng.
Nàng đến trước mặt Thiên Nhận Tuyết cùng Thế Hoa, tỏ ra xin lỗi nói.
"Không ra tự tay tiếp đón hai người, cái này cũng là Uyển Đình tắc trách."
"Hắc lâu chủ cũng không nên như vậy, cái này cũng là do thời gian ta đến quá gấp gáp." Thế Hoa mỉm cười lắc đầu.
Ở Trang Uyển Lâu muốn đặt hẹn trước ít nhất cũng 3 tháng mới có chỗ, hắn vào buổi trưa ra yêu cầu đã là phá vỡ quy tắc.
"Đông Quân công tử là khách hàng quan trọng với Hắc Nguyên thương hội, liền Trang Uyển Lâu cũng không phải là ngoại lệ." Hắc Uyển Đình khẽ cười nói, mặt ngoài không hề thể hiện sự khó chịu với Thế Hoa.
Mà thực sự nàng cũng không khó chịu mấy, nàng thân là tôn nữ của Hắc Kiên, đương nhiên cũng loáng thoáng nghe được trọng lượng của "Đông Quân công tử" trong gia tộc có bao nhiêu cân nặng.
Ngay khi Thế Hoa ở trước công thì nàng đã phát hiện từ lâu, nhưng phải đợi đến khi đối phương cầm ra Trưởng Lão Lệnh thì nàng mới xác nhận được, rồi mới ra mặt ngay sau đó.
Thế Hoa tất nhiên cũng hiểu môn đạo ở bên trong, nên mới không trách nàng.
"Vị đây hẳn là bạn gái của Đông Quân công tử, Thiên tiểu thư a." Hắc Uyển Đình chuyển sang quan sát một bên Thiên Nhận Tuyết.
"Quả nhiên là công tử không nói quá.

Thiên sinh lệ chất, diễm áp quần phương."
"Ân, là ta."
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì nhìn vừa giận vừa thẹn nhìn về phía Thế Hoa.
Nói trước mặt nàng khen nàng thì thôi đi, liền với người khác cũng thật dám nói nàng như vậy.
Bộ nàng không cần mặt mũi gặp người khác sao.
Thế Hoa thấy vậy chỉ biết lúng túng sờ mũi một cái.
Cái này cũng thật là lỗi của hắn, đúng là khi viết thư có ghi một chút lời thật lòng.
"Ai da, xem ta hồ đồ rồi.


Mời mọi người vào bên trong rồi chúng ta bắt đầu." Hắc Uyển Đình thấy thế thì ngay lập tức giải vây cho Thế Hoa mà mời hai người vào trong.
...
Mọi thứ trong Trang Uyển Lâu được bài trí rất là đơn giản.
Mặt sàn màu trắng ngà cùng với những bộ bàn ghế nhỏ màu nâu cùng các bức bình phong dưới ánh nắng nhẹ của chiều thu thông qua các lớp kính làm nơi đây có một cả giác vừa ấm áp lại vừa thơ mộng đến lạ.
Hắc Uyển Đình lúc này đã đến bên một bộ bàn ghế, ưu nhã làm một dấu mời.
Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết khi ngồi xuống thì được nàng rót cho hai chén trà trong suốt mà ấm áp.
"Mời."
"Cảm tạ."
Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết cầm ly trà lên mà thưởng thức, trà này với Thế Hoa thì không thể nào xa lạ hơn, chính là Thất Thải Thanh Tâm Trà.
Đợi hai người dùng trà xong thì Hắc Uyển Đình hỏi.
"Nếu Thiên tiểu thư ở đây may y phục mà nói, vậy mời đi theo ta để đo đạc số liệu."
"Còn hắn thì như thế nào?" Thiên Nhận Tuyết nhìn Thế Hoa, cũng không thể nào để hắn đợi nàng ở đây a.
"Thiên tiểu thư đừng lo, việc đo đạc cũng chỉ tốn 5 phút mà thôi."
"Ân, ngươi đi đi, đừng có lo cho ta." Thế Hoa gật đầu nói.
"Vậy ngồi đây đợi ta, đừng có mà đi lung tung đó." Thiên Nhận Tuyết nói xong thì cùng Hắc Uyển Đình vào trong.
Mà Thế Hoa nhìn nàng vào sâu bên trong thì lắc đầu cười khổ, xem ra là Thiên Nhận Tuyết đôi khi vẫn theo bản năng xem hắn là đệ đệ mà đối xử.
Nhưng cũng không sao, thời gian vẫn còn dài, nàng rồi sẽ quen thôi.
...
Nửa tiếng sau,
Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết ra khỏi Trang Uyển Lâu, trên tay của Thế Hoa còn có hai bao đồ.
"Thế nào? Vui vẻ chứ?" Thế Hoa nhìn Thiên Nhận Tuyết mặt tươi như hoa thì hỏi.
"Ân, chỉ là y phục bên trong đó hơi đắt quá." Thiên Nhận Tuyết lẩm bẩm, mới lúc nãy thôi nàng đã tiêu gần 9000 Kim Hồn Tệ cho hai bộ váy cùng hai đôi giày vải.
Đó còn chưa tính tới 5000 Kim Hồn Tệ cho bộ váy mà Thế Hoa đặt may cho nàng.
"Không có gì, chỉ cần tiêu tiền cho ngươi ta thấy đều đáng."
Dù sao cũng là để cho hắn ngắm, nên Thế Hoa cũng không thấy quá đau lòng.
"Đúng rồi Thế Hoa, vì sao ngươi không ở đó mua đồ đâu?" Thiên Nhận Tuyết lúc này mới hỏi thắc mắc của bản thân.
Lúc nãy cả nàng cùng Hắc Uyển Đình đều muốn để Thế Hoa mua một chút quần áo nhưng đều bị hắn từ chối.
"Ta bây giờ vẫn còn đang lớn, quần áo mua dùng cũng không được bao lâu." Thế Hoa lắc đầu.
Hắn còn nhớ sau khi dung hợp Sinh Linh Chi Kim thì cơ thể biến đổi tương đối lớn, dẫn đến toàn bộ tủ quần áo của hắn phải thay một lần đâu, nên trước 14 tuổi thì hắn tạm thời sẽ chưa mua sắm quần áo nhiều.
"Nhưng ngươi mua cho ta nhiều rồi, ngươi cũng phải để ta mua cho ngươi thứ gì chứ?" Thiên Nhận Tuyết lẩm bẩm nói.
Rồi ánh mắt của nàng va chạm đến một cửa hàng quần áo cho nam sinh, làm cho Thiên Nhận Tuyết kéo tay của Thế Hoa mà nói.
"Thế Hoa, chúng ta đi mua đồ cho ngươi được chứ?"
"Cái này..."
"Đi mà, được chứ?
Nhìn Thiên Nhận Tuyết đang nũng nịu kế bên thì Thế Hoa cũng không có tâm từ chối.
Dù sao cũng là lần đầu tiên hẹn hò, từ chối mãi lại phá hoại đi bầu không khí.
"Được rồi, nhưng chỉ được mua ít thôi biết không?"
"Ân." Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì Thế Hoa dưới ánh mắt hâm mộ của bao người, được nàng dắt tay dẫn vào cửa hàng quần áo.