Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 48: Tuổi




Thời điểm Chu Trúc Thanh trở về mang theo một người hôn mê bất tỉnh, người Chu gia phần lớn đều biết bộ dạng cô, cho nên khi Kỷ Vu đi phòng bếp tìm hạ nhân, thực dễ dàng lấy được nguyên liệu nấu ăn, mân mê loay hoay ở phòng bếp nhỏ một hồi, cuối cùng canh gà đen nóng hôi hổi cũng ra nồi.

Khoảnh khắc Kỷ Vu đẩy cửa phòng ra, tai Chu Trúc Thanh khẽ nhúc nhích cuốn chăn xoay người đưa lưng về phía cô, đắp chăn qua đỉnh đầu, cuộn ở trên giường giống như một tiểu nãi miêu.

"A Thanh đến uống canh gà đen chị đặc biệt nấu cho em này, rất bổ dưỡng, tối hôm qua em bị mệt mỏi..."

"Hừ!" Nghe cô nhắc đến tối hôm qua, Chu Trúc Thanh đột nhiên giận sôi máu, tên cầm thú này còn không biết xấu hổ mà đề cập đến chuyện tối hôm qua!

"Sao vậy?" Kỷ Vu vội vàng đặt canh xuống, muốn xốc chăn lên nhưng không được, đau lòng nói: "Nơi đó còn đau sao?"

Người phụ nữ không biết xấu hổ này, lời nói xấu hổ như vậy làm sao có thể nói ra...

Mặt Chu Trúc Thanh bạo hồng, xốc chăn lên, hờn dỗi nói: "Chị còn nói!"

Kỷ Vu nhìn vành tai đỏ bừng đến đỏ mắt, thật muốn véo nó, tối hôm qua cô đã liếm hôn qua nơi đó, biết tai nàng non mềm như thế nào.

Kỷ Vu ngựa quen đường cũ ôm nàng lên đùi mình, dỗ dành: "Không giận không giận, chị không nói nữa."

Tay phải lấy canh gà đen qua, tay trái cầm thìa múc canh, thổi thổi, đút đến miệng nàng, "Uống một chút đi, chị đã hầm rất lâu."

Chóp mũi ngửi thấy mùi thơm, mặt Chu Trúc Thanh hòa hoãn chút, hé miệng ý bảo Kỷ Vu đút.

Bộ dáng nàng mềm mại làm nũng, ngoại trừ khi còn nhỏ đây vẫn là lần đầu tiên Kỷ Vu thấy, trong lòng không khỏi bắt đầu tâm viên ý mã, nhưng cô gái nhỏ của cô đã rất mệt rồi.

Một chén canh xuống bụng, Chu Trúc Thanh cảm thấy bụng nhỏ ấm áp, tâm tình mèo con thoải mái, cuối cùng cũng nguyện ý để sen xúc phân sờ sờ bụng.

"Còn buồn ngủ không? Hay là muốn rời giường?" Kỷ Vu buông chén, cúi sát vào, rất tự nhiên liếm tí canh còn trên môi nàng, hỏi.

Chu Trúc Thanh tức giận trừng cô một cái, ngập ngừng nói: "Không xuống giường được... Chân mềm."

Kỷ Vu muốn cười lại không dám cười, bộ dáng khóe miệng run rẩy làm Chu Trúc Thanh bất đắc dĩ không thôi, tức giận nói: "Muốn cười thì cứ cười đi."

"Ha ha ha!"

Kỷ Vu cùng Chu Trúc Thanh nằm trên giường một lát, giúp nàng ấn ấn phần eo và tứ chi bủn rủn, thật sự rất ân cần.

Sau khi Kỷ Vu tỉnh lại từ ảo cảnh liền dính trên người Chu Trúc Thanh như một đứa trẻ, chỉ cần một khắc không thấy nàng cô sẽ hoảng sợ. Khi Chu Trúc Thanh tu luyện, cô ở bên cạnh nhìn không chớp mắt một cái, chỉ nhìn chằm chằm nàng. Khi ngủ, cánh tay ôm nàng luôn tăng thêm lực trong vô thức, nửa đêm Chu Trúc Thanh thường thường bị cô đánh thức, xong việc Kỷ Vu áy náy không thôi, rồi lại khống chế không được chính mình.

Bất đắc dĩ hai lòng đổi tư thế ngủ, Kỷ Vu nằm trong ngực Chu Trúc Thanh, tứ chi gắt gao ôm lấy người nàng, thân thể giống như em bé cuộn trong lòng mẹ. Chu Trúc Thanh chưa bao giờ cảm nhận được bộ dáng Kỷ Vu ỷ lại chính mình rõ ràng như thế, cái này làm cho nàng vừa ngọt ngào vừa đau lòng.

Cho tới nay, hình tượng của Kỷ Vu trong lòng Chu Trúc Thanh đều là ổn trọng mang chút chọc ghẹo, thành thục có mị lực, mạnh mẽ và có thể dựa vào, đây là lần đầu tiên cô lộ ra yêu ớt rõ ràng như vậy.

Chu Trúc Thanh đau lòng những gì cô đã trải qua trong ảo cảnh, vì thế dành càng nhiều thời gian ở bên cô, hai người không có việc gì sẽ đi dạo phố, tuy rằng Kỷ Vu không thích mua sắm nhưng cô thích tiêu tiền cho Chu Trúc Thanh.

Còn có một nguyên nhân khác chính là, có một đại lão hổ thấy cô tỉnh lại rất vui vẻ, vung tay lên nói chi phí Kỷ Vu dùng ở Tinh La hắn đều sẽ bao.

Không tiêu tiền của mình, vậy thì mua mua mua!

"A Thanh, em thấy chiếc băng đô tai mèo này đáng yêu không?" Kỷ Vu lấy một chiếc băng đô tai mèo màu hồng nhạt trong cửa hàng trang sức mang lên cho Chu Trúc Thanh, con ngươi tràn đầy hài hước.

Meo meo và băng đô mèo là tuyệt phối.

Khác với đôi tai màu đen của U Minh Linh Miêu, băng đô là màu hồng phấn nộn nộn mà các bạn nhỏ rất thích, vừa rồi Chu Trúc Thanh còn thấy một cô bé 7 8 tuổi quấn lấy mẹ muốn mua cái này.

"Chị có tai em còn chưa đủ sao?" Chu Trúc Thanh không được tự nhiên mà sờ sờ băng đô trên đầu, trong giọng nói mang theo một tia ghen tuông.

Chu Trúc Thanh luôn luôn cao quý lãnh diễm vậy mà ghen với một cái băng đô mèo, sau khi độ cung nơi khóe miệng Kỷ Vu giơ lên liền chưa từng hạ xuống.

"A Thanh không thích sao? Rất đáng yêu, đặc biệt là ở trên đầu em, vô cùng quyến rũ ~"

Đôi tai nhỏ tinh xảo khẽ nhúc nhích, ngón út Chu Trúc Thanh câu lấy tay trái Kỷ Vu, nhỏ giọng nói: "Thật vậy sao?"

"Đương nhiên, A Thanh vĩnh viễn là đáng yêu nhất trong lòng chị."

Tươi cười rạng rỡ vô song dưới ánh mặt trời lay động tâm trí nàng, trong lòng Chu Trúc Thanh lặp lại, A Vu cũng vậy.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào kéo tay rời cửa hàng trang sức, lập tức thấy một người phụ nữ không muốn gặp.

Ánh mắt Chu Trúc Thanh hơi tối lại, sắc mặt lạnh băng nhưng lộ rõ tươi đẹp lập tức trở nên âm trầm, không khỏi phân trần mà dắt tay Kỷ Vu đổi đường đi. Nhưng người trước mặt không muốn buông tha các nàng như vậy, chỉ nghe thấy một giọng nói bén nhọn chói tai vang lên ở bên tai.

"A, em gái ngoan của ta, xác sống ngươi mang về tỉnh rồi à?"

Xác sống trong miệng nàng ta chính là Kỷ Vu, bởi vì trước kia chưa từng có ai không ăn không uống hôn mê suốt một năm mà mạch đập vẫn còn nhảy. Khi Chu Trúc Thanh mang Kỷ Vu trở lại Chu gia, đã có không ít người cười nhạo ý nghĩ kì lạ của nàng, nhưng theo thời gian trôi, đi dấu hiệu sinh mệnh của Kỷ Vu vẫn tồn tại, nhưng dù vậy cũng không có bao nhiêu người tin tưởng cô sẽ tỉnh lại.

"Chu Trúc Vân, chị một hai phải tiêu ma tình cảm giữa chúng ta hầu như không còn sao?" Ánh mắt Chu Trúc Thanh lạnh băng nhìn người phụ nữ thành thục quyến rũ trước mặt, tay đang nắm tay Kỷ Vu âm thầm siết chặt.

Người tới đó là chị gái của Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Vân, bên người nàng ta còn đi theo một người đàn ông cao lớn có bộ dáng vài phần tương tự Đới Mộc Bạch. Từ động tác thân mật giữ hai người bọn họ không khó để nhìn ra, người đàn ông này là vị hôn phu của nàng ta, đồng thời cũng là anh trai của Đới Mộc Bạch, Đới Duy Tư.

Đới Duy Tư nhìn Kỷ Vu với ánh mắt khinh miệt, như thể cô là một con kiến nhỏ bé, không đáng quan tâm chút nào. Kỷ Vu hơi hơi nhướng mày, người đàn ông này có bệnh à?

Nhìn Chu Trúc Thanh gỡ băng đô tai mèo trên đầu xuống, đáy mắt Chu Trúc Vân xẹt qua một tia phức tạp, thân thể rúc vào người Đới Duy Tư, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy châm biếm.

"Ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ không thích loại đồ vật này từ tám tuổi năm ấy, không ngờ sau bao nhiêu năm, ngươi vẫn ấu trĩ giống quỷ thích khóc trước đây."

Ấu trĩ?

Kỷ Vu liếc nhìn băng đô của Chu Trúc Thanh, kinh ngạc cảm thán: "A Thanh nhà tôi đáng yêu như vậy, còn không được đáng yêu hơn một chút sao? Nhưng cũng đúng, phụ nữ lớn tuổi như chị làm sao có thể hiểu được sở thích của người trẻ tuổi chúng tôi."

Phụ nữ lớn tuổi? Bà đây năm nay cũng mới 21 thôi!

Chu Trúc Vân hung tợn trừng Kỷ Vu, móng tay mới làm hơi dùng sức cắm vào lòng bàn tay, cắn chặt răng, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Điều không thể nói với phụ nữ chính là tuổi, đặc biệt không thể nói người đó lớn tuổi.

"Nghịch ngợm." Trong mắt Chu Trúc Thanh tràn đầy cưng chiều, giống như phụ huyng dung túng trẻ hư, như thể giây tiếp theo sẽ nói với Chu Trúc Vân, cô chỉ là một đứa con nít, có biết cái gì đâu.

Thấy hai người các nàng hoàn toàn bỏ qua chính mình, Chu Trúc Vân bực mình, đôi ngực ngạo nhân không ngừng phập phồng, nói một câu tàn nhẫn sau đó lôi kéo Đới Duy Tư tính tình táo bạo muốn động thủ rời khỏi.

"Chúng ta chờ xem, ta thật muốn nhìn xem đến cuối cùng ngươi còn cười được nữa hay không!"

"Sao chị vẫn còn già mồm như vậy chứ? A Thanh, em nhìn xem nếp nhăn nơi khóe mắt của chị ta đều sắp dính lại với nhau rồi kìa, chắc chắn không được bảo dưỡng tốt, không giống em, càng nhìn càng đẹp!"

Hai người kia còn chưa đi bao xa thì nghe thấy những lời này, bước chân lảo đảo một cái, ánh mắt Đới Duy Tư không tự chủ nhìn đôi mắt Chu Trúc Vân, ngay cả Chu Trúc Vân quen thuộc với cơ thể mình nhất cũng nhịn không được duỗi tay sờ sờ đuôi mắt.

Cảm giác khi chạm vào vẫn bóng loáng trước sau như một, làm gì có nếp nhăn nơi khoé mắt, quay đầu nhìn lại, hay lắm, hai người kia đang cười mình.

Lúc này Chu Trúc Vân mới phát hiện mình bị xác sống kia lừa, tức giận đến hung hăng dậm chân, không kịp kiểm tra, giày cao gót hung hăng đạp lên trên chân Đới Duy Tư, dưới ánh mắt bất thiện của nàng ta đại lão hổ ấm ức không dám kêu đau.

"Lúc chị ngủ say, chị ta có bắt nạt em không?"

"Không có, em sẽ không ngây ngốc để chị ta khi dễ."

"Chị không tin. Chị ta trông rất chanh chua." Vẻ mặt Kỷ Vu chắc chắn, nghĩ vừa rồi mình còn không phát huy tốt lắm, lần sau gặp lại nhất định phải đánh phủ đầu chị ta, mỗi câu đều phải đạp lên nỗi đau của chị ta.

Chu Trúc Thanh bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh đột nhiên bắt đầu kích động, con ngươi hơi rũ, "Chị ta không có bắt nạt rm, chỉ là... Thường xuyên nói chị sẽ không tỉnh lại..."

Khí áp quanh thân nàng đột nhiên giảm xuống, cả người bao phủ trong bi thương, đôi mắt Kỷ Vu hơi nheo lại, thầm nghĩ: Dám làm A Thanh đau lòng, vừa rồi nên đánh chị ta một trận.

Đi dạo một ngày. Hai người chơi mệt mỏi chậm rãi đi về Chu gia dưới ánh chiều tà, bóng sau lưng hai người kéo dài dính vào thành một, thân mật gắn bó bên nhau không thể tách rời.