Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 46: Đại kết cục




Từ lúc người hầu báo Đới Mộc Bạch đã đến, đến lúc Chu Trúc Thanh giúp Kỷ Vu tắm gội, đã qua nửa giờ, tính tình Tà Mâu Bạch Hổ từ trước đến nay không tốt, lúc này đã chờ ở đại sảnh đến mức không kiên nhẫn, uống nước trà hết ly này đến ly khác, Chu Trúc Thanh mới khoan thai đến muộn.

"Sao lâu vậy?" Giọng diệu Đới Mộc Bạch có chút gay gắt, trên mặt tràn đầy không kiên nhẫn, thấy nàng tới, lại uống lên một ly trà hoa cúc hạ hỏa.

"A Vu vừa mới tỉnh, em chăm sóc chị ấy trong chốc lát." Mặt Chu Trúc Thanh lãnh đạm, nhưng giọng điệu tràn đầy vui sướng không che giấu được.

Đại lão hổ còn táo bạo lập tức hạ hỏa, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, "Tỉnh... Tỉnh, vậy cậu ấy..." Đại sảnh còn có người hầu chờ ở một bên, Đới Mộc Bạch không nói câu kế tiếp ra, nhưng Chu Trúc Thanh đã hiểu ý hắn, mịt mờ gật gật đầu.

Có thể bình yên vô sự tỉnh lại, đã nói lên Truyền thừa Thần vị tám chín phần mười đã thành công, giả lấy thời gian, Kỷ Vu có thể chính thức trở thành Thần, mạnh hơn cả phong hào Đấu La, hơn nữa có được thọ mệnh vô tận.

Đới Mộc Bạch kích động nhảy khỏi ghế, nói: "Vậy thì cậu ấy đâu? Anh đi xem cậu ấy."

Không ngờ Chu Trúc Thanh lại dùng đôi mắt sắc bén nhìn hắn, độ ấm quanh thân cũng giảm xuống, tràn ngập hàn khí, Đới Mộc Bạch nuốt nuốt nước miếng, xấu hổ ngồi trở lại ghế, dưới ánh mắt lạnh như băng thân thể cao lớn cường tráng hận không thể cuộn lại như một chú mèo con, "Sao... Sao vậy? Đột nhiên..."

Chu Trúc Thanh nhẹ liếc hắn một cái, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, nói: "A Vu đang tắm."

Thì ra là thế, khó trách lạnh mặt, tính chiếm hữu của phụ nữ thật mãnh liệt!

Hai người nhanh chóng thương lượng sắp xếp chuyện kế tiếp để đối kháng với thế lực của Đới Duy Tư và Chu Trúc Vân, thấy thời gian đã trôi qua hai giờ, Chu Trúc Thanh nghĩ rằng Kỷ Vu đã tự xử lý xong, vì thế nói Đới Mộc Bạch chờ ở đại sảnh, nàng đi kêu Kỷ Vu, để cho Đới Mộc Bạch gặp cô một lần cũng làm cho hắn yên tâm.

Mới vừa tỉnh lại, thể lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, thời điểm Kỷ Vu đi ra trông có vẻ uể oải không phấn chấn, dưới ánh nhìn chăm chú tử vong của Chu Trúc Thanh, Đới Mộc Bạch gắt gao cắn môi dưới nghẹn cười, hiếm khi à nha, hiếm khi nhìn thấy bộ dáng lão Kỷ bệnh liệt dương như vậy, ha ha ha ha, quá buồn cười, nếu mọi người đều ở đây thì tốt rồi, như vậy mình không phải chịu đựng ánh mắt bây giờ của Trúc Thanh một mình.

Biểu cảm muốn cười của người đàn ông cao lớn uy mãnh thật sự rất khôi hài, Kỷ Vu oán hận cắn răng, cho cậu cười, sẽ có lúc cậu rớt đài như thế này.

Sau khi đùa giỡn, đột nhiên Đới Mộc Bạch nghiêm mặt nói: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh, một năm này mọi người đã xảy ra rất nhiều chuyện, nên có lẽ Trúc Thanh chưa kịp nói cho cậu."

Kỷ Vu ngồi nghiêm chỉnh, có chút vô thố nhìn Chu Trúc Thanh, cô vừa mới tỉnh lại, vui sướng khi nhìn thấy Chu Trúc Thanh nên đã áp nghi hoặc của mình xuống. Cô cho rằng bọn họ trở lại Tinh La đế quốc, không thấy những người khác của Sử Lai Khắc, chỉ là bởi vì bọn họ đã tốt nghiệp mà thôi,nhưng bây giờ thấy biểu cảm của Đới Mộc Bạch, Kỷ Vu mới phát hiện sự việc có lẽ không đơn giản như vậy.

Trong mắt Chu Trúc Thanh hiện lên một mạt màu đỏ, trầm giọng nói: "Sau trận chung kết, Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông đột nhiên hạ lệnh tróc nã Tiểu Vũ, bởi vì Tiểu Vũ là hồn thú mười vạn năm hóa hình. Cũng may phụ thân tam ca đến kịp thời mang anh ấy và Tiểu Vũ đi, bọn ta đã hẹn là sẽ tụ lại ở Học Viện Sử Lai Khắc sau năm năm nữa. Tình thế hiện tại giữa đế quốc và Võ Hồn điện chính là chạm vào là nổ ngay, phụ thân tam ca Hạo Thiên Đấu La và Võ Hồn điện càng là không đội trời chung, chỉ sợ không bao lâu nữa, sự bình yên của đại lục sẽ bị phá vỡ."

Cánh môi Kỷ Vu khẽ nhếch, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, cái này sao lại giống với khảo nghiệm của Pháp Tắc cho mình thế, chi bằng nói những đề mục đó chính là ảnh thu nhỏ của thế giới. Mà theo như suy đoán kết cục của mình trong khảo hạch...

"A Vu, chị đang suy nghĩ gì vậy?"

Kỷ Vu đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Chu Trúc Thanh kêu cô vài tiếng cũng không nghe thấy.

"A? Chị đang suy nghĩ Tiểu Vũ là con thỏ, vì sao ngày thường còn thích ăn thịt?" Kỷ Vu rũ mắt, không để Chu Trúc Thanh thấy sầu lo trong mắt mình.

Đế quốc và Võ Hồn điện khai chiến, Chu Trúc Thanh nhất định phải bước vào chiến trường, đao kiếm không có mắt, cho dù Võ Hồn điện tiêu vong là kết cục cuối cùng, nhưng Hồn Hoàn cô bị Pháp Tắc cải tạo thành kim sắc Hồn Hoàn, đã không có Hồn Kỹ, đến lúc đó cô phải làm như thế nào mới có thể bảo vệ nàng.

Chu Trúc Thanh bị cô làm gián đoạn, tức khắc dở khóc dở cười, không rối rắm rốt cuộc trước đó cô suy nghĩ cái gì nữa.

Thời gian không còn sớm, Đới Mộc Bạch thấy sắc trời đã muộn, sau khi cáo biệt với hai người liền trở về hoàng cung.

Thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ chớp mắt đã qua bảy năm, Kỷ Vu nhìn chém giết ầm ầm ngoài tường thành, dường như đã qua mấy đời, trong trí nhớ, bảy năm qua cô không ngủ không nghỉ, tăng hồn lực của mình tăng lên đến cấp 79, cách yêu cầu của Pháp Tắc còn một bậc cuối cùng, thời gian còn dư nửa năm. Kỷ Vu có một loại dự cảm, hôm nay có thể vượt qua bình cảnh, một phát đột phá cấp 80, sau đó là Pháp Tắc ban cho kim sắc Hồn Hoàn, cũng không có bất luận Hồn Kỹ gì.

Trong bảy năm qua, hai đại đế quốc liên hợp lại với nhau khai chiến với Võ Hồn điện, trận tuyệt thế chiến tranh chưa từng có này đã tiến triển đến giai đoạn gây cấn, Kỷ Vu đã cùng Chu Trúc Thanh lao đến tiền tuyến vô số lần, mà chính mình lại bởi vì không có Hồn Kỹ, căn bản không phát huy được thực lực của Hồn Thánh cấp 79, khi chiến đấu luôn là lực bất tòng tâm.

Quân hai bên giao chiến, trong tiếng gào rống chém giết, Kỷ Vu không hề cảm nhận được nhiệt huyết mênh mông, một Hồn Sư cả người toàn là máu từng bước từng bước ngã trên mặt đất, có lẽ là người của Võ Hồn điện hoặc có lẽ là người của đế quốc, tóm lại cuối cùng bọn họ cũng không thể đứng lên, Kỷ Vu nhìn ở trong mắt, trong lòng lại không có chút dao động nào.

Đây vốn là những gì cô đã trải qua trong lúc kiểm tra, trong lúc suy đoán, những trường hợp gặp qua trong ảo cảnh, cực kỳ giống nhau lại có chút khác nhau, Kỷ Vu cũng không nói được khác ở chỗ nào.

Chu Trúc Thanh một thân hắc y đánh tan quân địch, móng vuốt sắc bén thu hoạch từng sinh mệnh tươi sống, trên gương mặt trắng nõn nhiễm máu tươi của kẻ thù, tà mị yêu nghiệt. Bên cạnh nàng còn có Sử Lai Khắc Thất Quái, Cửu Bảo Lưu Ly Tháp của Ninh Vinh Vinh bay lên giữa không trung phát ra quang mang bảy màu, bao phủ sáu người khác, Áo Tư Tạp sao chép lại Hồn Kỹ của Mã Hồng Tuấn, hộ ở bên người cô nàng, dọn dẹp địch quân ở phụ cận, hai người Đường Tam và Tiểu Vũ vẫn ăn ý như vậy, hai người Đới Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn chiến đấu anh dũng, trên mặt mọi người là khí phách hăng hái của tuổi trẻ, bừng sáng trên chiến trường.

Thế công của Võ Hồn điện dần suy sụp dưới sự theo đuổi không bỏ của đế quốc, xác chết đã rải rác khắp chiến trường, Kỷ Vu nghiêng người bóp nát tim binh lính đánh lén mình, đột nhiên xuất thần nhìn thân ảnh Chu Trúc Thanh linh hoạt du tẩu giữa hai quân, đôi con ngươi phiếm kim sắc chứa đầy kiêu ngạo.

"A Vu! Cẩn thận!"

Chỉ nghe thấy Chu Trúc Thanh hô to một tiếng, Kỷ Vu quay đầu nhìn về phía sau lưng, không biết khi nào thân ảnh quỷ mị hành tung bất định của Quỷ Đấu La đã ở phía sau cô, một kích kia xông thẳng vào tim Kỷ Vu, tránh cũng không thể tránh, Kỷ Vu lập tức tụ hồn lực toàn thân lại, chuẩn bị dùng thân thể mạnh mẽ chịu một kích này, lại không ngờ tốc độ của Chu Trúc Thanh còn nhanh hơn, Hồn Kỹ thứ tư, U Minh Ảnh Phân Thân, hai thân ảnh che trước mặt cô.

Nháy mắt tiếp theo, Chu Trúc Thanh phun ra một ngụm máu tươi, mới hơn cấp 70, nàng căn bản ngăn không được một kích toàn lực của Phong Hào Đấu La, Kỷ Vu ôm nàng, khóe mắt muốn nứt ra, "A Thanh!"

Sử Lai Khắc Thất Quái cảm nhận được động tĩnh bên này, vội vàng tiến lại gần Kỷ Vu, hợp lực ngăn cản Quỷ Đấu La, chừa ra chút thời gian và không gian cho Hồn Sư trị liệu chữa trị cho Chu Trúc Thanh, nhưng thuật trị liệu liên tiêp được sử dụng, sinh mệnh Chu Trúc Thanh vẫn bị xói mòn cuồn cuộn không ngừng.

Kỷ Vu ôm Chu Trúc Thanh khóe miệng không ngừng chảy máu, tay trái run rẩy vỗ về mặt nàng, bi thương khóc lớn, "Vì sao... Vì sao... A Thanh, em đừng... Đừng..."

Ninh Vinh Vinh đã thu hồi phụ trợ cho những người khác, toàn lực dùng hồn lực phụ trợ đến trên người Hồn Sư trị liệu, nhưng bất chấp điều này, hơi thở Chu Trúc Thanh cũng càng ngày càng yếu.

Chu Trúc Thanh dựa vào lòng Kỷ Vu, nỗ lực hấp thu độ ấm từ thân thể cô, nhưng vẫn rất lạnh, "A Vu, ôm chặt em." Kỷ Vu nghe lời siết chặt tay, không ngừng vuốt ve tóc nàng, tìm kiếm một chút an ủi, em nhất định sẽ không sao cả!

Thân thể run rẩy không khống chế được, nước mắt Kỷ Vu vỡ đê, từng giọt từng giọt rơi trên mặt Chu Trúc Thanh. Sáu người khác của Sử Lai Khắc Thất Quái hồng mắt quay đầu đi, không đành lòng nhìn cảnh này.

Sắc mặt Chu Trúc Thanh trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, lại nở một nụ cười nhạt nhẽo, "A Vu, em thực may mắn... Có thể ở tám tuổi năm ấy gặp được chị, chỉ là đáng tiếc, em... Khụ, không thể ở bên chị nữa."

Trái tim Kỷ Vu co rút, hèn mọn khẩn cầu, "A Thanh, đừng nói những lời này, xin em, đừng bỏ chị." Như không thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình, trong mắt chỉ có người nằm trong lòng dần dần mất đi hơi thở.

"Thực xin lỗi, tôi đã tận lực." Hồn Sư trị liệu tiêu hao hồn lực trong thân thể quá mức, Ninh Vinh Vinh cũng kiệt lực tê liệt ngã xuống trên đất, sự nỗ lực của hai người cũng chỉ kéo dài sinh mệnh của Chu Trúc Thanh một nén nhang.

Chu Trúc Thanh nhận mệnh nhắm mắt lại, giãy giụa in trên môi Kỷ Vu một nụ hôn, thỏa mãn nặng nề ngủ trong vòng tay người yêu nàng, có lẽ sẽ mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ, nàng sẽ cùng Kỷ Vu vĩnh viễn vô ưu vô lự ở bên nhau.

Trong mắt Kỷ Vu đã không chảy ra nước mắt được nữa, cô gắt gao ôm thân thể lạnh lẽo của Chu Trúc Thanh, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm lại cơ thể nàng một lần nữa, cô vẫn luôn duy trì động tác này, cả người vẫn không nhúc nhích như kẻ ngốc.

Cho đến khi Đới Mộc Bạch nhìn không được, giận dữ hét lên: "Trúc Thanh chết rồi, bộ dáng này của cậu là muốn đi cùng em ấy sao? Cậu muốn cho Trúc Thanh ở một thế giới khác cũng áy náy bất an sao?"

Tà Mâu Bạch Hổ trước nay kiên cường bá đạo, giờ phút này cũng nhịn không được chảy nước mắt, người nằm ở đó là em gái thanh mai trúc mã của hắn, làm sao hắn không đau khổ, nhưng mà người kia đã qua đời, hiện tại quan trọng nhất chính là báo thù cho em ấy, bộ dáng Kỷ Vu mơ màng hồ đồ làm sao hắn không tức giận cho được!

"Đúng vậy, Trúc Thanh chết rồi. Vậy thì tôi còn sống làm gì nữa?" Ánh mắt Kỷ Vu mờ mịt, lẩm bẩm nói.

Đột nhiên, hồn lực trong thân thể Kỷ Vu đánh sâu vào kinh mạch, một dòng nước ấm áp chiếm cứ ở đan điền, vậy mà đột phá cấp 80 trong tình huống như vậy. Kỷ Vu nhìn Võ Hồn thư hiện ra, cười cười trào phúng, hiện tại đột phá còn có ích lợi gì, người mà ta muốn bảo vệ đã không còn nữa.

Võ Hồn thư đột nhiên tự lật từng trang, ánh mắt Kỷ Vu chết lặng nhìn trang nó mở ra kia, chỉ thấy phía trên viết: Kết thúc, lấy huyết làm dẫn, hồn lực làm trận, hy sinh chính mình vì đại giới hủy thiên diệt địa. Phía dưới dòng chữ còn có một trận pháp đồ, sinh động như thật, ánh mắt Kỷ Vu khẽ nhúc nhích, đột nhiên rút ra gao găm bên hông cắt cổ tay, máu tươi từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Kỷ Vu đặt Chu Trúc Thanh nằm thẳng trên mặt đất, lấy nàng làm trung tâm, hồn lực từ Võ Hồn mao bút trên tay trái phóng ra, từng bút từng bút dần dần phác họa ra hình dáng ban đầu của trận pháp, kỳ quái chính là, ngoại trừ Kỷ Vu, mọi người đều ngừng động tác tại chỗ.

A Thanh không còn nữa, thế giới này còn tồn tại làm gì? Không bằng biến mất theo em ấy đi!

Đôi mắt Kỷ Vu đỏ bừng, động tác trên tay trái chậm rãi hoàn thành trận pháp, máu chảy vào trong trận pháp. Còn lại một nét bút cuối cùng, chỉ cần hạ một nét này xuống, thế giới này sẽ không còn tồn tại nữa, tay cầm bút của Kỷ Vu đang run rẩy, chậm chạp không hạ bút.

A Thanh đã không còn nữa, ngay cả dấu vết em ấy từng tồn tại mình cũng phải hủy diệt sao?

Kỷ Vu vô thố nhìn quanh bốn phía, trên mặt sáu người Sử Lai Khắc Thất Quái che giấu không được mệt mỏi cùng bi thương, thương tâm không chỉ một mình cô. A Thanh sẽ hy vọng mình làm như vậy sao? Kỷ Vu tự hỏi chính mình, đáp án quá rõ ràng, không phải sao?

Máu tươi trên cổ tay đã ngừng chảy vì tự lành, máu trong trận pháp cũng ngừng lan tràn, không biết khi nào bút trong tay Kỷ Vu đã biến mất không thấy đâu.

Bước từng bước nặng nề đến bên cạnh thân thể Chu Trúc Thanh, chân mềm nhũn thẳng tắp quỳ trên mặt đất, từ trong hồn đạo khí lấy ra một chiếc khăn trắng tinh, cúi người chậm rãi lau sạch gương mặt cho Chu Trúc Thanh, "A Thanh, chờ chị giúp em báo thù xong, sẽ đến hên em ngay."

Kỷ Vu đi từng bước một đi đến bên người Quỷ Đấu La, dứt khoát lưu loát cắm dao găm vào yết hầu hắn...

"A Thanh, đừng sợ, A Vu sẽ vĩnh viễn ở bên em." Kỷ Vu nằm bên cạnh Chu Trúc Thanh, nắm tay nàng, trước sau như một, an tường nhắm mắt.