Nhìn Chu Trúc Thanh nhắm mắt hấp thu dược thảo, Kỷ Vu thở dài, tìm một góc ngồi xuống, ngưng thần tĩnh khí, chuyên chú vào dược thảo trước mặt.
Dược thảo vừa tiến vào trong cơ thể, một luồng khí mát lạnh lao thẳng lên đỉnh đầu, thần đài Kỷ Vu như được khai thông, ngũ cảm đều trở nên nhanh nhạy hơn rất nhiều, lại như đặt mình vào một thế giới khác.
Mở mắt ra, người muốn gặp nhất đã ở ngay trước mặt, Kỷ Vu cười nói: "Đợi chị bao lâu?"
Chu Trúc Thanh giúp cô sửa sửa đầu tóc có chút tán loạn, nói: "Không lâu lắm, một canh giờ mà thôi. Mệt không?"
Kỷ Vu đứng lên, có chút không giải thích được, mệt? Mình làm gì?
Chu Trúc Thanh thấy cô nghi hoặc khó hiểu cũng không nói gì, chỉ là lôi kéo tay cô mang cô trở về ký túc xá. Ký túc xá vẫn đơn sơ nhưng lại ấm áp như cũ, không gian tuy rằng không lớn, nhưng nơi chốn đều là dấu vết sinh hoạt của hai người. Nhưng dường như trong đầu Kỷ Vu đã mất đi một đoạn ký ức, làm sao cũng không thể nhớ nổi.
Trên bàn để một tờ giấy có nét bút, là Kỷ Vu trong giờ dạy thực chiến, nhàm chán trộm vẽ Chu Trúc Thanh, vài nét bút ít ỏi vẽ nàng lên trên giấy. Kỷ Vu cầm bức chân dung kia lên, trong mắt hiện lên một tia ý cười, tuy rằng A Thanh ghét bỏ mình vẽ em ấy thô ráp nhưng cực kỳ thích, xem như là bảo bối.
Đặt tờ giấy mỏng xuống, Kỷ Vu xoay người ngây ngẩn cả người, một phong cảnh tuyệt mỹ hiện ra trước mắt.
Kỷ Vu nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy dục niệm của mình vang lên, "A Thanh."
Một thân thể ấm áp ngã vào lòng Kỷ Vu, hai tay gắt gao ôm lấy cô, mê ly mông lung gọi, "A Vu, A Vu ~"
Hồ nước phẳng lặng trong lòng lập tức nhấc lên sóng to gió lớn, Kỷ Vu ngơ ngác nhìn người con gái mình âu yếm, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Dường như Chu Trúc Thanh không hài lòng với sự thờ ơ của cô, đầu lưỡi khẽ liếm vành tai cô, đôi tay ái muội c.ởi quần áo Kỷ Vu ra, "A Vu không muốn em sao?"
Kỷ Vu đột nhiên hoàn hồn, cúi người hung ác cắn cánh môi nàng, nghiền nát thật mạnh, tiếng nước ái muội vang vọng khắp ký túc xá, Kỷ Vu gặm cắn xé rách như phát điên, cho đến khi khóe miệng Chu Trúc Thanh tràn ra mùi máu tươi mới dừng lại.
Rời môi, giữa hai đôi môi còn dính một sợi chỉ bạc, ánh mắt Kỷ Vu thoải mái, "A Thanh sẽ không chủ động như vậy, tất cả đều là tưởng tượng của chị, đúng không. Tuy rằng A Thanh như vậy chị cũng thực thích, nhưng mà loại chuyện này chị càng muốn làm với A Thanh ở hiện thực, thực xin lỗi, chị phải tỉnh."
Chu Trúc Thanh cười sờ sờ đầu cô, nói: "Đừng rối rắm những việc không vui đó, chị phải biết rằng em vẫn luôn yêu ngươi sâu sắc, cả đời này sẽ không thay đổi."
"Chị biết."
Mặt trời dần dần thay đổi từ mọc lên ở phía đông sang lặn ở phía tây. Mọi người đã lục tục tỉnh lại từ tu luyện, Kỷ Vu mở mắt ra, thở một hơi, đứng lên đi đến bên người Đường Tam, nhợt nhạt cười nói: "Cô phụ một phen ý tốt của cậu."
Sau khi biết sự tồn tại của ảo cảnh, Kỷ Vu đương nhiên hiểu được dụng ý của Đường Tam khi cho cô đóa hoa này, nhưng cô không thích người hư ảo, so với Chu Trúc Thanh ngoan ngoãn phục tùng mình trong ảo cảnh, cô càng thích A Thanh ở hiện thực ngạo kiều biệt nữu giống mèo hơn.
Đường Tam cười hiểu rõ, "Không sao."
"Meow ——" Một tiếng mèo nhẹ nhàng kêu hấp dẫn sự chú ý của mọi người, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Chu Trúc Thanh không biết khi nào đã mở hai mắt, như tỉnh lại từ một giấc mơ, một đôi mắt đẹp lưu chuyển, vẻ mặt có chút mờ mịt.
"Trúc Thanh. Thực lực của cậu tăng lên bao nhiêu rồi?" Tiểu Vũ nhảy nhót chạy qua tò mò hỏi.
Chu Trúc Thanh do dự một chút, "Trước mắt đã tăng lên năm cấp, có thể tăng đến cấp 40, khoảng chừng bảy cấp?"
"Cái gì mà khoảng chừng, bảy cấp chính là bảy cấp." Tiểu Vũ cười, dùng thân thể của mình che ánh mắt của những người sau lưng, đặc biệt là Kỷ Vu, giơ tay s.ờ soạng trên ngực Chu Trúc Thanh một phen, "Yên tâm, không phải ảo giác." Ngực Trúc Thanh lớn thật, hâm mộ quá!
"A ——" Chu Trúc Thanh bị Tiểu Vũ sờ kinh hô một tiếng, mặt đẹp tức khắc đỏ lên. Đôi mắt trộm nhìn Kỷ Vu một cái, thấy cô không phát hiện mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Cậu làm gì..."
Tiểu Vũ nghiêm mặt, nói: "Mình đang giúp cậu cảm nhận sự chân thật của tất cả. Không ngờ hiệu quả của Thủy Tiên Ngọc Cơ Cốt kia của cậu còn tốt hơn của bọn họ. Vậy mà tăng lên bảy cấp, vậy chẳng phải bây giờ cậu chỉ cần chờ đi thu hoạch Hồn Hoàn thôi sao?"
Ánh mắt Chu Trúc Thanh nhìn về phía Đường Tam đứng sau lưng Tiểu Vũ. Tiểu Vũ đang cảnh giác ngăn trở nàng, sợ nàng giống như Ninh Vinh Vinh tỉnh lại trước đó kích động nhào vào người Đường Tam, nhưng Chu Trúc Thanh chỉ hơi hơi khom người nói với Đường Tam, "Tam ca, cảm ơn anh."
Kỷ Vu nhìn gương mặt Chu Trúc Thanh giống như đúc trong ảo cảnh nhưng khí tràng không giống, đáy lòng không khỏi nổi lên vài phần chột dạ, nếu như A Thanh biết mình tưởng tượng ra em ấy thì có tức giận không?
Đáy lòng đang lo sợ bất an, lòng bàn tay đột nhiên ngứa ngáy, chỉ thấy Chu Trúc Thanh cào nhẹ lòng bàn tay cô, hỏi: "Hồn lực A Vu tăng bao nhiêu?"
Kỷ Vu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Chu Trúc Thanh, chột dạ quay đầu đi, lắp bắp nói: "Một... Một bậc." Bộ dáng né tránh này của cô dừng ở trong mắt Chu Trúc Thanh, nàng tự nhiên cho rằng cô vẫn còn chú ý việc về Tương Tư Đoạn Trường Hồng.
Hốc mắt Chu Trúc Thanh ửng đỏ, con ngươi lạnh lùng, trầm giọng nói: "Chụ để ý một đóa hoa phán đoán cảm tình giữa chúng ta như vậy sao?" Tay chậm rãi buông Kỷ Vu ra, trong mắt đẹp tràn đầy thất vọng, nàng cho rằng Kỷ Vu là hiểu nàng, có lẽ là nàng sai rồi...
"Sao có thể!" Kỷ Vu dùng sức giữ chặt tay nàng đặt ở bên môi hôn hôn, muốn nói cho nàng không phải như thế, nhưng lời nói đến bên miệng lại nói không nên lời, trên mặt Kỷ Vu hiện lên một màu đỏ ửng quỷ dị, "Chị... Buổi tối trở lại ký túc xá, chị sẽ... Sẽ nói cho em."
Chu Trúc Thanh ừ một tiếng, áp suy nghĩ phức tạp xuống, không nói nữa, trước mắt vẫn là chuyên tâm hấp thu dược hiệu, xong việc lại nói chuyện rõ ràng với cô.
Mấy ngày sau, mọi người Sử Lai Khắc hoàn thành bế quan tạm thời, Kỷ Vu đang muốn tâm sự với nàng những gì xảy ra trước đó, Chu Trúc Thanh lại bởi vì đến cấp 40 nên cần phải đi thu hoạch Hồn Hoàn, vừa ra cửa, Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long, Đại Sư liền mang Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh đi đến một nơi gần đây nhất, cũng chính là nhà cũ lúc trước của Độc Cô Bác, để săn giết hồn thú ở Lạc Nhật sâm lâm, Kỷ Vu cũng không có thời gian giải thích với Chu Trúc Thanh.
Mấy ngày nay Chu Trúc Thanh không ở bên, Kỷ Vu đi học vẫn luôn không hăng hái, mắt lạnh nhìn một nam học viên tên Long Nam đánh nhau với Đường Tam vì Tiểu Vũ, khi nào A Thanh mới trở về!
Đột nhiên, cái bàn trước mặt chấn động, Kỷ Vu bừng tỉnh, híp hai mắt lại, tiếp theo lại thả lỏng thân thể, "Tiểu Vũ, làm sao vậy?"
Tiểu Vũ nhìn bộ dáng không còn gì để sống của Kỷ Vu mà cạn lời, thè lưỡi, "Lão Kỷ, bộ dáng mất hồn mất vía này là làm sao vậy, Trúc Thanh không ở đây là chị không có sức lực?"
"Uh huh ~"
Tiểu Vũ vốn đang chuẩn bị hỏi cô có muốn đi dạo hay không, nhưng thấy không có hứng thú, vừa lúc không ai quấy rầy cô nàng và Đường Tam đi hẹn hò.
Ngày đầu tiên A Thanh không ở đây, nhớ em ấy.
Ngày thứ hai A Thanh không ở đây, nhớ nàng nhớ em ấy.
Ngày thứ ba A Thanh không ở đây, nhớ em ấy nhớ em ấy nhớ em ấy...
Không ngờ bộ dáng này của cô đã dừng ở trong mắt cô fan cứng chèo CP nào đó, thậm chí trong tương lai công thành danh toại, hết thảy đã trần ai lạc định, bộ dáng si mê này của cô cũng truyền đi khắp đại lục.
Trong khoảng thời gian này, Đường Tam đã bán ám khí cho Thất Bảo Lưu Ly Tông thu được năm trăm vạn Kim Hồn, Kỷ Vu đã vô cảm với sự ưu tú của hắn, chỉ là có chút đỏ mắt năm trăm vạn Kim Hồn tệ kia.
Năm trăm vạn Kim Hồn tệ, hâm mộ ~
Sau khi Ninh Vinh Vinh trở về từ Thất Bảo Lưu Ly Tông, Áo Tư Tạp đã thổ lộ với cô nàng, không ngờ Ninh Vinh Vinh trực tiếp từ chối, một lời này chính là không có đường sống. Việc này cũng đã nằm trong dự kiến của Kỷ Vu, ngày thường Ninh Vinh Vinh cũng từ chối ý tốt của Áo Tư Tạp rất nhiều, mọi người đều đã nhìn ra ý tứ của cô nàng, chỉ riêng Áo Tư Tạp cho rằng đó là thẹn thùng.
Hôm nay thời tiết thực tốt, Kỷ Vu đang nằm ở nóc nhà phơi nắng, đột nhiên nghe thấy phía dưới có một giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền đến, "Tiểu Áo, thực cảm tạ anh đã thích em, nhưng mà có phải anh hiểu lầm hay không, em đối với anh, ngoại trừ tình cảm giữa đồng đội với nhau thì cũng không có gì khác. Có lẽ, nếu em không gặp được Kỷ Vu, có thể em đã rung động với anh vì anh rất tốt với em."
Kỷ Vu nhíu nhíu mày, sao lại nhắc đến mình, Vinh Vinh, em đừng thích chị nha, không có kết quả đâu, thể xác và tinh thần chị đều là của A Thanh rồi.
Đang tự luyến, chỉ nghe thấy Ninh Vinh Vinh nói tiếp: "Nhưng mà, sự xuất hiện của chị ấy làm em hiểu rằng, một người còn có thể sống tự tại như vậy. Tuy rằng ở trong tông môn em làm xằng làm bậy vô pháp vô thiên, nhưng mà hết thảy em đều cần thiết phải vì tông môn, có lẽ nhiều năm sau, vì phát triển tông môn, em sẽ liên hôn với gia tộc khác, nói cho dễ nghe thì Thất Bảo Lưu Ly Tông là Võ Hồn phụ trợ mạnh nhất, nhưng suy cho cùng thì lực công kích thấp là sự thật không thể chối cãi.
Mà một nửa kia của em cần thiết phải là Hồn Sư hệ cường công, những việc này em đều không có lựa chọn. Nhưng mà sự tự do tự tại của Kỷ Vu làm em cảm thấy, người sống cả đời, nếu không thể làm việc mình thích, tùy ý một hồi, thì có lợi ích gì. Tiểu Áo, những việc em đang nói tuy là có chút xa vời nhưng cái em muốn nói chính là em không muốn bị bất cứ thứ gì trói buộc bao gồm tình cảm, có lẽ rất nhiều năm sau, em sẽ thích một người nào đó, nhưng không phải hiện tại, không phải anh."
Cho đến nay, tính tình Ninh Vinh Vinh trước mặt mọi người đều là điềm mỹ nghịch ngợm, hôm nay lại nói nhiều như vậy, nghiêm túc như vậy, sắc mặt Áo Tư Tạp tái nhợt, hắn cuối cùng cũng hiểu Ninh Vinh Vinh thật sự không thích hắn, cũng không có khả năng thích hắn.
"Thực xin lỗi." Ninh Vinh Vinh thấy bộ dáng đau buồn của Áo Tư Tạp, nội tâm cảm thấy áy náy.
Áo Tư Tạp nhịn cảm giác muốn khóc xuống, nói: "Người nên nói thực xin lỗi phải là anh, là anh mang đến bối rối cho em. Em yên tâm, anh sẽ không dây dưa nữa, về sau, chúng ta là đồng đội, là anh em."
Kỷ Vu nhìn Áo Tư Tạp chạy khỏi, nhướng mày, "Tình cảm ha, hại người nha!" Đáy mắt lại xẹt qua một tia thâm ý.
Tự do tự tại sao? Có thể chị sẽ làm em thất vọng đó!
Năm ngày sau, Kỷ Vu chờ Chu Trúc Thanh thật lâu cuối cùng đã trở lại, đương nhiên cô lựa chọn không nhìn thấy Đại Sư, Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long và cả Đới Mộc Bạch.
"A Thanh ~ chị rất nhớ em, buổi tối đều ngủ không ngon, em xem mắt chị còn xuất hiện quầng thâm nè." Chu Trúc Thanh nhìn mặt người nọ vẫn khí phách hăng hái thần thái phi dương như cũ, nhịn không được ném một ánh mắt xem thường trước mặt mọi người.
Sau khi hấp thu đệ tứ Hồn Hoàn, thần thái Đới Mộc Bạch có vẻ sáng láng, cả người dường như lại trở nên cao thêm vài phần, đồng thời khí phách cũng bức người hơn, cũng càng thêm trầm ổn, hơi thở trên người nội liễm, tuy rằng không cảm giác được rõ ràng lắm, nhưng mọi người trong Sử Lai Khắc Thất Quái đều biết, thực lực vị lão đại này đã tăng thêm.
Mà Chu Trúc Thanh dường như có vẻ không nổi bật như vậy, ngược lại khí chất càng thêm trầm tĩnh, càng làm cho người ta dễ dàng xem nhẹ sự tồn tại của nàng, điều này đối với Hồn Sư hệ mẫn công mà nói không thể nghi ngờ là có ích rất lớn.