Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 32: Chảy máu mũi




Cửa mở, sương mù bốc lên từ phòng tắm bay ra, một đôi chân thon dài trắng nõn, bóng loáng non mềm bước ra, hướng lên trên là phong tình bị khăn tắm che khuất, đầy đặn trước lồi sau vểnh làm Kỷ Vu nuốt nuốt nước miếng, ngón tay bất an nhéo quần, Chu Trúc Thanh chỉ khoác một chiếc khăn tắm ngắn ngủn, che phía trên không đủ nhưng cũng có thể miễn cưỡng che nơi bí ẩn phía dưới, đầu tóc ướt dầm dề, ngẫu nhiên sẽ có một giọt nước chảy xuống, chảy vào khe rãnh trước ngực kia rồi biến bất theo khăn tắm.

Thân thể thiếu nữ mới 12 tuổi đã phát dục đến tương đối thành thục, Kỷ Vu vốn không thể cưỡng lại được mị lực của Chu Trúc Thanh, huống chi nàng còn cố ý bày ra vũ mị, "A Thanh ~" Kỷ Vu cảm thấy giọng mình đều đang run rẩy, ngực như đang có một ngọn lửa, nóng lòng muốn phóng ra.

Kỷ Vu sa vào dụ hoặc do Chu Trúc Thanh mang đến, một bên suy nghĩ rốt cuộc Mạnh Y Nhiên đã hàn huyên gì với nàng, ban ngày vẫn còn tốt đẹp, nhưng sao bây giờ lại câu nhân thế kia?

Chu Trúc Thanh khẽ cắn răng, chịu đựng ngượng ngùng, bắt lấy khăn tắm trước ngực chậm rãi tới gần. Ngồi xuống bên mép giường, hôn Kỷ Vu một ngụm, ôn nhu nói: "Mau đi tắm. Em chờ chị." Hương khí nồng nàng thấm nhập vào mũi, Kỷ Vu nhịn không được hít sâu một hơi, mê luyến hôn xuống cổ nàng.

Em chờ chị, em chờ chị......

Kỷ Vu hốt hoảng vào phòng tắm, mở vòi sen, nước phun từ đỉnh đầu xuống, nhưng cả đầu óc cô đều là câu em chờ chị kia của Chu Trúc Thanh, chờ chị cái gì? Chờ chị tắm xong muốn làm gì?

Gấp không chờ nổi muốn tìm đến một đáp án, Kỷ Vu nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, từ lúc cô tiến phòng tắm đến đi ra phòng tắm cũng chỉ mới mười phút, lúc này Chu Trúc Thanh đã lau khô tóc, mái tóc nhu thuận đẹp đẽ phô ở trên giường, Chu Trúc Thanh trần trụi nằm trên đệm trắng tinh, cực kỳ giống một bức tranh chỉ vẽ vì Kỷ Vu.

Kỷ Vu lảo đảo phi lên giường như sói đói, thân thể đè ở trên người nàng, giọng nói khàn khàn: "A Thanh? Muốn làm gì?"

Chu Trúc Thanh co quắp nhéo chăn dưới thân, tứ chi cứng đờ, đỏ mặt nói: "Dụ dỗ chị."

Lời nói trắng ra làm Kỷ Vu suýt nữa khống chế không được chính mình.

Bụng nhỏ Kỷ Vu nóng lên, như có một luồng khí nóng xông thẳng lên trán, tức khắc thần trí hỗn độn, mơ mơ hồ hồ, dường như Kỷ Vu nhìn thấy một vệt màu đỏ chói trước mặt, một đôi tay nhỏ non mềm xoa mặt cô, bên tai hình như có một tiếng khóc nức nở vang lên.

"A Vu, chị chảy máu mũi!" Chu Trúc Thanh nôn nóng xoay người đè Kỷ Vu xuống giường, tay ôm mặt cô giơ cái mũi lên, lúc này Kỷ Vu mới phục hồi tinh thần lại, che lại cái mũi, nhẹ nhàng đẩy nàng ra vội vàng chạy về phía phòng tắm.

Chu Trúc Thanh không rảnh lo chính mình còn trần trụi, đứng dậy đi theo Kỷ Vu vào phòng tắm.

"A Vu, thế nào rồi? Máu ngừng chảy không?"

Kỷ Vu ngửa đầu lau sạch vết máu trên tay ở bồn rửa tay, khi máu không còn chảy nữa, mới cúi đầu chuẩn bị rửa sạch cái mũi, nhưng gương trên bồn rửa tay đối diện Kỷ Vu phản chiếu hình ảnh Chu Trúc Thanh đang đứng phía sau, lần đầu tiên Kỷ Vu cảm thấy gương của tửu điế.m được lau sạch sẽ đến như vậy.

Máu mới ngừng lại sôi trào lần nữa, một dòng nước ấm xẹt qua chóp mũi, Kỷ Vu tức khắc ngẩng đầu, dở khóc dở cười nói với Chu Trúc Thanh: "Bảo bối, em mặc quần áo vào trước đi. Nếu không máu mũi của chị sẽ ngăn không được mất."

Chu Trúc Thanh cúi đầu nhìn, mặt đỏ bừng chạy ra phòng tắm, kéo ra một bộ áo ngủ cực kỳ bảo thủ mặc vào, sợ lại k.ích thích đến Kỷ Vu.

Đồng thời trong lòng thầm mắng, Mạnh Y Nhiên cũng không phải là người đáng tin cậy, về sau nhất định phải giới thiệu cho Vinh Vinh nhận thức, để hai người bọn họ tai họa cho nhau đi!

Qua năm phút, Kỷ Vu thật vất vả mới ngừng máu được, rửa sạch sẽ cái mũi mới đi ra phòng tắm, thấy Chu Trúc Thanh đã mặc quần áo xong, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói là may mắn hay là mất mát.

Hai người an tĩnh nằm ở trên giường, Chu Trúc Thanh vuốt ve chóp mũi Kỷ Vu, mang theo xin lỗi, nói: "Thực xin lỗi, A Vu, sớm biết rằng là như thế này, em sẽ..."

Không chờ nàng nói xong, Kỷ Vu đã dùng môi ngăn chặn lời kế tiếp của nàng, không đứng đắn nói: "A Thanh, đáng giá, lại thêm một lần chị cũng nguyện ý."

Chu Trúc Thanh liếc cô một cái, xoay người, "Không đứng đắn." Nhưng khóe miệng lại hiện lên độ cung động lòng người, tuy rằng không có được hiệu quả như mong muốn nhưng biểu hiện của Kỷ Vu cũng đủ để cho nàng thỏa mãn.

Kỷ Vu có thể nghe thấy nội tâm vui sướng từ trong giọng nói của nàng, khẽ cười một tiếng, ôm thật chặt cánh tay người trong lòng, dịu dàng cọ cọ lên mái tóc Chu Trúc Thanh, ngủ một cách đầy mãn nguyện.

Vợ vợ hai người các nàng, mỗi người bị hai vợ vợ nhà Mạnh Y Nhiên bẫy một lần, Kỷ Vu tiêu phí mấy giờ ghi chú sổ tay dỗ vợ, trong mắt Chu Trúc Thanh chính là lừa loại người đầu gỗ như Kỷ Vu này, mà Chu Trúc Thanh thậm chí còn bị Mạnh Y Nhiên lừa gạt đi dụ dỗ Kỷ Vu, còn làm hại cô chảy máu mũi không ngừng. Thật không hổ là một cặp mà!

Ngày hôm sau hai người liền cáo biệt Mạnh Y Nhiên và Mộc Phàm, trước khi đi Kỷ Vu còn đưa lưng về phía ngược lại Chu Trúc Thanh, ném một ánh mắt "Làm rất tốt" với Mạnh Y Nhiên, cảm thấy mỹ mãn ôm eo Chu Trúc Thanh đi đến Tinh Đấu đại sâm lâm.

"Chết muộn tao!" Mạnh Y Nhiên nhỏ giọng nói thầm một câu, thấy hai người các nàng đã đi xa, mới trở lại phòng. Tối hôm qua Mộc tỷ tỷ qua mệt đến tàn nhẫn, hiện tại còn đang ngủ, mình phải nhanh chóng trở về với chị ấy.

Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh hai người xứng cùng ăn ý, một khi tìm được mục tiêu liền dứt khoát lưu loát động thủ, sau khi thuận lợi thu hoạch Hồn Hoàn xong, lại vội vã chạy về học viện, khi đó đã trôi qua mười ngày.

Nhìn thấy thân ảnh của Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh từ xa, Áo Tư Tạp trực tiếp ăn một cây Ma Cô Tràng, rơi xuống trước mặt hai người Kỷ Vu chỉ trong vài giây, một phen nước mắt nước mũi kể lể với cô Đường Tam có bao nhiêu tàn bạo, chính mình sống trong mười ngày này, mỗi ngày như là một năm.

Đã trải qua giám sát ma quỷ của Đường Tam, mọi người vô cùng hoan nghênh sự trở về của Kỷ Vu, hận không thể tổ chức một bữa tiệc mừng cô trở về.

Kỷ Vu cười nói: "Xem ra mấy ngày này tiểu Tam quản lý mọi người rất tốt, nếu không..."

"Đừng, lão Kỷ, vẫn là chị tốt nhất, mười ngày này ngay cả hảo cảm của Tiểu Vũ đối với Tam ca đều giảm xuống không ít." Ninh Vinh Vinh vội vàng đánh rớt suy nghĩ của cô, thậm chí không tiếc "bán đứng" bạn cùng phòng.

Sắc mặt Tiểu Vũ ửng đỏ, nhéo Ninh Vinh Vinh một phen, ngượng ngùng nhìn Đường Tam không nói chuyện.

Đường Tam vừa nghe Tiểu Vũ không thích hắn như vậy, không khỏi khẩn trương lên, chột dạ hỏi: "Thật... Thật vậy chăng?"

Kỷ Vu buồn cười nhìn gương mặt đỏ bừng của Đường Tam và Tiểu Vũ, nói: "Vinh Vinh nói giỡn thôi."

Chu Trúc Thanh ở một bên dáng vẻ từng trải gật gật đầu, Vinh Vinh luôn thích nói hươu nói vượn.

Đường Tam rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ, ánh mắt dịu dàng trước sau như một.

Mọi người trêu đùa một phen, trở về chủ đề chính, Đới Mộc Bạch hỏi: "Lão Kỷ, Trúc Thanh, hai người đạt được Hồn Kỹ gì thế? Triển lãm cho mọi người xem một chút đi!"

Kỷ Vu cười một cái, vươn tay trái, Võ Hồn thư kim sắc nổi lên ở không trung, một vàng, ba tím, hai đen, sáu Hồn Hoàn chậm rãi dâng lên từ lòng bàn chân, "Ngôn linh · Thuấn di."

Chỉ thấy bóng người biến mất tại chỗ không thấy, một lần nữa xuất hiện ở năm mét sau lưng mọi người "Trong thời gian ngắn cái này có thể sử dụng bao nhiêu lần?" Đường Tam như suy tư gì hỏi.

Tuy rằng Hồn Kỹ này rất hữu dụng, nhưng nếu thời gian hồi phục quá lâu, ngược lại trong lúc chiến đấu sẽ thể hiện ưu thế không quá lớn.

Đường Tam mới vừa vừa hỏi xong, nháy mắt Kỷ Vu đã xuất hiện trước mặt Đường Tam, Đường Tam kinh ngạc nhìn cô gái cười như không cười trước mặt, thầm nghĩ: Vậy mà không có hạn chế, vậy thì chẳng phải là cùng cấp bậc sẽ khó có thể khống chế được cô sao.

Nháy mắt tiếp theo, bóng dáng Kỷ Vu lại về tới bên cạnh Chu Trúc Thanh, lắc đầu giải thích nói: "Có thể liên tục thuấn di ba lần. Qua ba lần, phải đợi mười phút mới có thể lại dùng ba lần nữa. Có thể xem như một Hồn Kỹ đền bù thân pháp tôi không đủ tốt." Kỷ Vu nhoẻn miệng cười, hiển nhiên cô tương đối hài lòng với Hồn Kỹ này.

Ninh Vinh Vinh có chút hâm mộ, nói: "Hồn Kỹ này thật tốt, nếu em có loại Hồn Kỹ này, ở đấu hồn còn sợ bị quân địch nhằm vào sao? Haizz, đáng tiếc em là một Hồn Sư hệ phụ trợ."

Mã Hồng Tuấn không hứng thú lắm với loại Hồn Kỹ không có lực công kích này, hưng phấn nhìn Chu Trúc Thanh nói: "Thất muội, mau cho tứ ca nhìn xem Hồn Kỹ của em!"

Từ lần trước Chu Trúc Thanh ngủ ngốc mơ màng gọi hắn là tứ ca, thái độ Mã Hồng Tuấn đối đãi với nàng nhiệt tình không ít, nhưng là lại không phải nhiệt tình của nam đối với nữ, mà là tình cảm của anh trai đối với em gái, Mã Hồng Tuấn bất tri bất giác nghiễm nhiên biến bản thân thành một người cuồng em gái.

Chu Trúc Thanh lãnh đạm gật gật đầu, Võ Hồn bám vào người, hai mắt Kỷ Vu nhìn tai mèo và đuôi mèo tỏa sáng, nhìn theo động tác của Chu Trúc Thanh không chớp mắt.

"A Vu, cẩn thận." Chu Trúc Thanh dặn dò Kỷ Vu một tiếng, ý bảo nàng sẽ sử dùng Hồn Kỹ lên người cô, Kỷ Vu sủng nịch nhìn nàng, một bộ dáng tùy ý ngươi.

"Hồn Kỹ thứ ba, U Minh Trảm." Hồn lực Chu Trúc Thanh bao trùm đôi tay, đồng thời giơ tay lên cao, hồn lực theo đôi tay chuyển động thành một bóng đen hình trăng lưỡi liềm chém về phía Kỷ Vu.

Nháy mắt tiếp theo, Hồn Hoàn thứ nhất của Kỷ Vu sáng lên, hình thành một kết giới kiên cố quanh thân, U Minh Trảm của Chu Trúc Thanh chém vào kết giới, tuy rằng chỉ để lại một vết sâu trên đó nhưng lực tấn công của Hồn Kỹ cũng thực không tồi, suy cho cùng thì kết giới của Kỷ Vu đã hoàn chỉnh ngăn trở một Hồn Kỹ của Triệu Vô Cực. Tuy rằng lúc ấy Triệu Vô Cực đã đánh nát kết giới, nhưng mà chênh lệch hồn lực giữa Triệu Vô Cực và Chu Trúc Thanh cũng không phải là nhỏ tí tẹo, Chu Trúc Thanh có thể đạt tới hiệu quả như vậy ở trong mắt mọi người đã là vô cùng mạnh.

Buổi tối, sau khi đón gió tẩy trần cho hai người, mọi người khó có được thả lỏng trong chốc lát, sôi nổi trở lại ký túc xá nghỉ ngơi, hận giường không thể ở ngay bên cạnh, đi hai bước là có thể nằm xuống.

Thời gian kế tiếp, tuy rằng sau khi Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh thu hoạch Hồn Hoàn, cấp số hồn lực tăng trưởng rất lớn, hồn lực của Kỷ Vu đã đạt tới cấp 62, Chu Trúc Thanh đã đạt tới cấp 32, nhưng các nàng cũng không thả lỏng tu luyện hồn lực, ngược lại càng thêm mất ăn mất ngủ.

Mà loại trạng thái này, là Đại Sư đã đề xuất một phương pháp tu luyện không ngủ cho bọn họ. Mỗi ngày trừ bỏ một ít rèn luyện Hồn Kỹ tất yếu và hoạt động thân thể, thời gian còn lại đều dành cho việc tu luyện hồn lực. Quá trình tuy rằng buồn tẻ nhưng đối với lợi ích thực lực tăng lên, không thể nghi ngờ là có chỗ tốt rất lớn.

Dưới sự k.ích thích của Đường Tam ngày này qua ngày khác, không chỉ là Đới Mộc Bạch, bao gồm Áo Tư Tạp lười biếng nhất, những người khác mấy ngày nay cũng đều nỗ lực tu luyện hồn lực của bọn họ.

Trước mắt, cấp bậc hồn lực của Sử Lai Khắc Thất Quái từng người là:

Tà Mâu Bạch Hổ Đới Mộc Bạch, chiến Hồn Tôn ba Hồn Hoàn, cấp 38.

Hương Tràng Chuyên Mại Áo Tư Tạp, khí Hồn Tôn ba Hồn Hoàn, cấp 31.

Thiên Thủ Tu La Đường Tam, chiến Hồn Tôn ba Hồn Hoàn, cấp 33.

Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn, chiến hồn Đại Sư hai Hồn Hoàn, cấp 28.

Nhu Cốt Mị Thỏ Tiểu Vũ, chiến Hồn Tôn ba Hồn Hoàn, cấp 32.

Thất Bảo Lưu Ly Ninh Vinh Vinh, khí hồn Đại Sư hai Hồn Hoàn, cấp 27.

U Minh Linh Miêu Chu Trúc Thanh, chiến hồn Đại Sư ba Hồn Hoàn, cấp 33.

Mà sau khi Kỷ Vu đột phá cấp 60, tốc độ hồn lực tăng trưởng rõ ràng chậm lại, sau một tháng tiến độ không hề tăng lên, nhưng hồn lực dự trữ đã bão hòa, đã đến điểm giới hạn giữa cấp 62 và cấp 63.

Thời gian trôi qua thực nhanh, hai tháng nghĩ ngơi chỉnh đốn đã trôi qua trong nháy mắt, thấy thời gian ước định sắp đến, theo lệnh của Phất Lan Đức, mọi người thu thập hành trang, chuẩn bị xuất phát lên đường đến Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia.