Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 28: Say rượu




Thời khắc mấu chốt, Đường Tam từ bỏ tấn công chính diện, Lam Ngân Thảo nhanh chóng theo sát Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh bị vây bởi hai gã hầu Hồn Sư cũng được hắn kéo ngược trở lại bên người, đồng thời được mang về còn có Đới Mộc Bạch mới vừa bị đối thủ ép lui. Trong khoảng thời gian ngắn, bảy người đã nhanh chóng tụ tập về một chỗ.

Nhìn đến đây, Đại Sư lại nói với Kỷ Vu: "Trong lúc chiến đấu, Hồn Sư hệ khống chế không chỉ cần phải khống chế đối thủ, đồng thời cũng cần phải khống chế đội ngũ, lúc này Đường Tam đã làm hết thảy để đảm đương tốt tất cả các nhiệm vụ. Tuy rằng trò là Hồn Sư hệ khống chế, lực tấn công lại rất xa so với Hồn Sư hệ cường công, nhưng đối với khả năng khống chế có lẽ còn không bằng Đường Tam. Cho tới nay, ta vẫn chưa thấy rõ định vị của trò là cái gì, sợi tơ có thể tấn công có thế khống chế, kết giới có thể bảo vệ, cực kỳ phức tạp, ta không để trò gia nhập với bọn họ, ngoại trừ nguyên nhân là hồn lực, một mặt khác chính là đặc điểm của Võ Hồn của trò không thích hợp với đoàn chiến, không có điểm nổi bật, không có vị trí cố định, những loại tình huống như thế này tốt nhất là chiến đấu một mình hoặc là dự bị, cho nên ta cũng không bảo trò hoàn toàn từ bỏ đoàn đội."

Kỷ Vu hoàn toàn hiểu ra, những năm đầu không ai hướng dẫn nên hấp thu Hồn Hoàn một cách ngẫu nhiên, dẫn tới định vị của chính mình không rõ, khó trách luôn cảm thấy một mình đánh quái tự tại hơn, hiện tại nghe Đại Sư giải thích đã hoàn toàn hiểu rõ.

"Thì ra là như vậy."

Trong sân, lúc này bởi vì bị Hồn Kỹ của Cuồng Chiến Đội áp chế, Sử Lai Khắc Thất Quái mượn dùng Ma Cô Tràng của Áo Tư Tạp bay lên không trung, tạm thời rời khỏi phạm vi tấn công của bọn họ.

Bay lên không trung, mỗi người Sử Lai Khắc Thất Quái lại ăn một cây xúc xích khôi phục thể lực và hồn lực.

"Tiểu Tam, phải làm sao bây giờ? Ma Cô Tràng chỉ có thể làm chúng ta bay lên một phút. Áo Tư Tạp thậm chí chỉ có thể bay nửa phút."

Đường Tam cũng không hoảng loạn, trầm giọng nói: "Nếu tôi đoán không lầm, tình huống của bọn họ trước mắt sẽ không duy trì lâu lắm. Hơn nữa, sau khi trạng thái này của bọn họ chấm dứt, nhất định sẽ có tác dụng phụ rất mạnh. Nếu không thì Võ Hồn của Hồn Sư hệ phụ trợ kia chẳng phải có thể mạnh hơn Thất Bảo Lưu Ly Tháp của Vinh Vinh hay sao?"

Mã Hồng Tuấn nói: "Nếu lúc chúng ta rớt xuống mà trạng thái hiện tại của bọn họ vẫn chưa giải trừ thì sao?"

Đường Tam trầm giọng, nói: "Vậy thì chỉ có thể đánh cược một keo. Thắng lợi tất nhiên là điều chúng ta mong chờ nhưng mọi người an toàn thì quan trọng hơn nhiều. Với trạng thái hiện tại của Cuồng Chiến Đội, chúng ta không có khả năng chống lại. Tiểu Áo, cậu còn có thể làm ra bao nhiêu cây Ma Cô Tràng?"

Áo Tư Tạp trước tiên đưa cho Đường Tam một cây, "Hồn lực của tôi cũng không còn nhiều, lúc cùng Đới lão đại tham gia hai chọi hai đã đưa cậu ấy một cây, lúc này chúng ta mỗi người một cây, đây là cây thứ chín. Nhiều nhất tôi chỉ có thể chế tạo thêm được một cây."

Đường Tam nói: "Tốt lắm, vậy cậu chế tạo thêm một cái cho tôi, sau đó, khi khả năng phi hành của các cậu sắp hết, toàn bộ hãy xuống khỏi đài."

Thời gian một phút vô cùng ngắn ngủi, chớp mắt cũng sắp tới rồi, nhìn xuống thành viên của Cuồng Chiến Đội, trạng thái cuồng bạo vẫn chưa có dấu hiệu giải trừ.

Tri Chu nữ Hồn Sư sau phút chốc giật mình đã tỉnh táo lại, bảy người đồng thời cất cánh, vậy chứng minh đây cũng là tác dụng của Hồn Kỹ. Đường Tam đánh cuộc, tại sao cô nàng lại không đặt cược thời gian phi hành của đối phương ngắn hơn so với thời gian duy trì của trạng thái cuồng bạo chứ?

Sau khi Áo Tư Tạp cố hết sức chế ra cây Ma Cô Tràng thứ mười đưa cho Đường Tam, lập tức bay ra ngoài đấu hồn đài.

Lúc này, gần như hồn lực của hắn đã hao hết, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, cả người bị bao trùm bởi cảm giác thoát lực. Mà lúc này, tác dụng của ba tháng huấn luyện ma quỷ trước đó mới hiện ra, mặc dù trong cơ thể thoát lực cực kỳ khó chịu nhưng hắn vẫn bảo trì thanh tỉnh như cũ, so với người bình thường thì không giống nhau, tác dụng phụ do việc hồn lực tiêu hao quá độ gây ra cũng không thể hiện ra ngoài nhiều lắm.

Sau nửa phút tiếp theo, Sử Lai Khắc Thất Quái ngoại trừ Đường Tam, đều nhất nhất hướng ra ngoài đài bay xuống, thoát ly khỏi chiến trường trên đấu hồn đài. Không lâu sau, khi Đường Tam đã ăn cây Ma Cô Tràng cuối cùng, thân thể các đội viên của Cuồng Chiến Đội run rẩy một trận, ngoại trừ Tri Chu nữ Hồn Sư, cuồng loạn trong mắt năm người khác dần dần biến mất, toát ra biểu cảm ngây thơ, ánh sáng nơi đáy mắt cũng dần dần trở nên thanh triệt hơn, mà hồn lực dao động trên người bọn họ càng kịch liệt giảm xuống.

Khóe môi Đại Sư hơi nâng, nói với Kỷ Vu: "Đi thôi, thắng hay thua đã định."

Kỷ Vu nhìn đấu hồn đài, nâng bước theo sát Đại Sư đi về phía lối ra đấu hồn đài, quả nhiên, vài phút sau, bởi vì Hồn Hoàn thứ ba của Đường Tam là Nhân Diện Ma Chu nên hoàn toàn áp chế Tri Chu nữ Hồn Sư, cuối cùng nắm cổ cô nàng, trận đấu hồn đoàn chiến này, đến tận đây cuối cùng cũng kết thúc.

"Sử Lai Khắc Thất Quái thắng."

Kỷ Vu đang đợi ở lối ra, ánh mắt sáng ngời khi nhìn thấy bọn họ, cười nói: "Chúc mừng!"

Đới Mộc Bạch cười ha ha, "Hôm nay chúng ta thắng đậm, đi, các anh chị em, tôi mời, chúng ta uống rượu đi."

Bảy người vẫn mang mặt nạ như cũ, đăng ký tích phân của mình trong tiếng hoan hô rồi rời khỏi Tác Thác Đại Đấu Hồn Tràng sau khi lĩnh thù lao tương ứng.

Trở lại tửu điếm, Đại Sư lần nữa gọi mọi người vào phòng Đường Tam, tổng kết cảm tưởng về đoàn chiến, mọi người cảm thấy trận đoàn chiến vẫn còn có chút ngây ngô, Áo Tư Tạp càng áy náy cho rằng chính mình kéo chân mọi người, không ngờ một tia mỉm cười dần dần phóng đại trên gương mặt cứng đờ của Đại Sư.

"Các trò đều nói không đúng. Ta muốn nói chính là hôm nay các trò đã làm thực tốt, ta vô cùng vừa lòng. Không sai, các trò vẫn chưa đủ ăn ý, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên các trò phối hợp đoàn chiến. Dưới tình huống các trò phối hợp không tính là hoàn toàn ăn ý nhưng vẫn đạt được thắng lợi cuối cùng. Có thể làm được như ngày hôm nay, các trò đã ra ngoài dự kiến của ta. Cảm ơn các trò, đã mang đến bất ngờ cho ta."

Nếu là lời khen từ một người khác, có lẽ sẽ không có cảm giác gì nhiều. Nhưng lời khen này đến từ một người vốn dĩ trước giờ chưa hề khen ai, loại cảm giác như vậy thậm chí làm cho Thất Quái hưng phấn hơn cả kết quả thắng lợi vừa rồi.

Sau một lúc, nụ cười trên mặt Thất Quái đã tắt nhưng trong mắt bọn họ lại như có ngọn lửa hưng phấn. Cho dù là Đường Tam vốn trầm ổn hay Chu Trúc Thanh vốn lạnh như băng cũng không ngoại lệ.

Phất Lan Đức ở một bên nghe đến đó cũng không khỏi cười, "Tôi nói này Đại Sư, hôm nay cậu không phải cố ý vào đây chỉ để khen mấy đứa nhỏ này đúng không."

Đại Sư đạm nhiên cười, nói: "Đương nhiên không phải, tôi chỉ là muốn nói cho bọn họ, bọn họ là tốt nhất. Nhưng vẫn chưa phải là hoàn mỹ. Ngày mai ta cho phép các trò ngưng tham gia đấu hồn một ngày, nhưng ngoại trừ nghỉ ngơi các trò phải tổng kết được những điểm được điểm mất của trận đấu hôm nay, cuối ngày trước khi tham gia đấu hồn nói lại cho ta. Kỷ Vu, chỉ cho trò thời gian ở lại chúc mừng bọn họ, thời gian còn lại phải nhớ không thể chậm trễ. Được rồi, bọn ta phải đi. Nhớ kỹ, lúc bọn ta không ở đây đừng gây chuyện. Đặc biệt là không nảy sinh xung đột với bất kỳ Hồn Sư nào. Bởi vì các trò rất có thể sẽ gặp được Hồn Sư thuộc về một ít gia tộc."

Phất Lan Đức nói: "Đại Sư dặn dò không sai, cố gắng tránh chuyện phiền toái. Nhưng có người bắt nạt các trò, nếu quá đáng thì cũng nên cho bọn họ biết thế nào là Sử Lai Khắc."

Mã Hồng Tuấn âm thầm thè lưỡi, cùng Áo Tư Tạp đang đứng bên cạnh liếc nhìn nhau, không khỏi đều cười, mấy ngày trước, bọn họ vừa mới chọc vào một vị Hồn Tông, hơn nữa, Mã Hồng Tuấn còn nhắm ngay bộ vị nào đó của đối phương mà nướng.

Các lão sư đều đi rồi, tám người tự nhiên cũng thiếu trói buộc, Đới Mộc Bạch không quên trước đó mình đã nói qua, cũng đi không xa, gọi một bàn đồ ăn thịnh soạn trong tửu điếm, cộng thêm hai thùng rượu tốt nhất, mời mọi người cùng ăn uống.

"Tiểu Tam, tôi kính cậu một ly. Tuy rằng thực lực không bằng cậu nhưng uống rượu chỉ sợ cậu không phải là đối thủ." Áo Tư Tạp có chút không tốt bụng bưng ly lên.

Không chờ Đường Tam nâng ly, Tiểu Vũ đã chặn lại, "Áo Tư Tạp, anh muốn chuốc say anh ấy sao? Em uống cùng anh." Nói xong, Tiểu Vũ thể hiện đầy đủ phong thái đại tỷ của bản thân, một ngụm uống cạn ly rượu.

Áo Tư Tạp bất đắc dĩ uống cạn, khóe mắt lại nhìn thấy Đường Tam ngồi ở chỗ kia cũng uống lên theo.

"Được rồi, rượu ngon chính là nhân phẩm tốt. Em kính mọi người." Lần này đứng lên chính là Ninh Vinh Vinh.

Cô nàng cũng không vội vã uống rượu, đứng ở nơi đó nhìn mọi người, vành mắt ửng đỏ, "Thời điểm vừa mới đến học viện, em đã từng mang đến không ít phiền toái cho mọi người. Nhiều ngày trôi qua như vậy, chúng ta vẫn luôn tu luyện bên nhau, chiến đấu bên nhau, cùng vượt qua sinh tử trắc trở. Cảm ơn mọi người, đồng đội của em. Ly rượu này em kính mọi người, đồng thời cũng muốn nói với mọi người một câu em vẫn nói không nên lời. Thực xin lỗi."

Nói xong ba chữ cuối cùng, Ninh Vinh Vinh uống một ngụm rượu, trong lúc uống cạn, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống xuôi theo gò má trắng nõn.

Nội tâm Kỷ Vu có chút xúc động, cô không ngờ một đại tiểu thư cao cao tại thượng không coi ai ra gì đã trưởng thành tới bộ dáng bây giờ, chỉ mất vài tháng.

Ninh Vinh Vinh lại rót đầy một ly rượu, nói với Kỷ Vu: "Lão Kỷ, cảm ơn một phen lời nói của chị ngày nhập học đó, làm em hiểu rõ em tự đại đến mức nào, ngu không ai bằng đến cỡ nào. Em kính chị một ly!" Nói xong lại là một ngụm cạn sạch rượu.

Kỷ Vu cười cười không nói, cầm lấy chén rượu trước mặt tiêu sái uống một hơi cạn sạch, không ngờ giây tiếp theo đầu óc liền không quá thanh tỉnh, đồ ăn trước mặt quay cuồng.

"Vinh Vinh, đừng uống nhiều như vậy." Áo Tư Tạp ân cần nhắc nhở. Nhìn bộ dáng hiện tại của Ninh Vinh Vinh, vui mừng nhất chỉ sợ cũng là hắn. Lần đầu tiên nhìn đến Ninh Vinh Vinh, hắn đã xác định mục tiêu, sau đó lại gặp phải đả kích, nhưng hắn không biết chính là, về sau hắn còn gặp phải đả kích lớn hơn nữa, thậm chí từng có một lần cho rằng Kỷ Vu đã "dạy hư" cô nàng.

"Vinh Vinh, chúng ta là đồng đội, cũng là anh em, hiện tại là anh em, về sau cũng là anh em, sớm tại thời điểm trở về từ Tinh Đấu đại sâm lâm, mọi người đã tiếp nhận em. Sau này đừng nói này đó. Tới, mọi người uống rượu. Nhưng mà, tuổi mọi người đều quá nhỏ, uống ít một chút."

"Đúng vậy, quá nhỏ, uống ít." Kỷ Vu đột nhiên ngã vào vai Chu Trúc Thanh, học Đới Mộc Bạch, nói hai chữ nhảy hai chữ ra ngoài.

Mọi người đều nghi hoặc nhìn cô, giây tiếp theo đều dở khóc dở cười, một chén rượu vậy mà cũng không uống được sao?

Tiểu Vũ để sát vào, nhỏ giọng nói: "Trúc Thanh hôm nay bị người ta đùa giỡn đó ~"

"Ai!" Đầu óc Kỷ Vu nhất thời thanh tỉnh, đột nhiên vỗ bàn đứng lên, thất tha thất thểu đi đến trước mặt Tiểu Vũ, ánh mắt mơ mơ màng màng mang theo một tia tàn nhẫn, "Ai?"

Ninh Vinh Vinh ném cho Tiểu Vũ một ánh mắt thức thời, ái muội đâm đâm bả vai Chu Trúc Thanh, trong miệng còn phát ra tiếng chậc chậc mang theo ý vị không rõ.

Tiểu Vũ vừa thấy Kỷ Vu như vậy có hơi sợ, nhận được ánh mắt cố lên của đồng đội, lá gan lại lớn lên, nói: "Là Cuồng Tê, đội trưởng Cuồng Chiến Đội mà bọn em vừa đối chiến. Lúc ở phòng nghỉ nói năng lỗ mãng với Trúc Thanh."

Chu Trúc Thanh vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào, đẩy Ninh Vinh Vinh ồn ào qua một bên, nhẹ giọng kêu: "A Vu, đừng làm loạn."

Nghe được giọng nói dễ nghe quen thuộc, Kỷ Vu thu lại tất cả tàn nhẫn trong mắt, giống một em bé ngoan ngoãn ngơ ngác nhìn người đi đến bên cạnh nắm lấy tay mình, ấm ức nói: "Vô lễ, tính sổ."

Dưới ánh mắt trên đùa của mọi người trong học viện, trên mặt Chu Trúc Thanh nổi lên một tia đỏ ửng, thật là bó tay với tổ tông này.

"Hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai lại tính sổ được không?"

"Ừm. Được rồi." Qua mười hai giờ đêm nay, chính là ngày mai, chỉ là mấy tiếng mà thôi, chờ nổi.

Sau khi Kỷ Vu an phận, bảy người tiếp tục uống rượu mừng, chỉ là thứ rượu này uống lên, càng uống càng không khống chế được, bao gồm Đới Mộc Bạch lúc ban đầu nói phải uống ít một chút, nhưng cuối cùng cũng chỉ là không ngừng uống rượu. Bữa ăn này uống suốt hai canh giờ mới kết thúc.