Đấu La Chi Lăng Thanh

Chương 7: 7: Tiểu Bạch





Nếu một thiên tài tu luyện được huấn luyện bởi lão quái vật Phong Hào Đấu La thì kết quả sẽ như thế nào?
Kết quả là Phong Lăng của chúng ta 10 tuổi, cấp 42 Hồn Tông, Hồn Hoàn 2 tím 2 đen.

“Nói ra cũng không mất mặt Vô Thượng Đấu La!” Đây là lời Lão Phong nói với chính mình.

Ở Đấu La Đại Lục, 10 tuổi đạt 20 cấp đã là thiên tài.

Đạt tới cấp độ này có khi đã là nỗ lực nửa đời người đối với một số Hồn Sư.

Còn ở tuổi này mà đạt trên 20 cấp thì được xem là quái vật.

10 tuổi trên 30 cấp, đó là chưa từng tồn tại trong lịch sử cũng như trong tương lai của Đại lục này.

Ngay cả Lão Phong cũng rất ngạc nhiên với thiên phú quái dị này của cháu mình.
Lại nói vì sao Phong Lăng có thể tu luyện nhanh đến như vậy, một phần là lợi thế sống hai đời cũng như kết quả từ huấn luyện ma quỷ của Lão Phong.

Nhưng chủ yếu vẫn là do cái “Vật phẩm” đã đưa tới cái chết đời trước và đưa Phong Lăng tới thế giới này.

Có lẽ chúng ta đều gần như quên mất sự tồn tại của nó.

“Vật phẩm” có hình dạng như một viên đá hình trụ, màu đen, khắc đầy những hoa văn kì lạ, trông như những ấn pháp và loại ngôn ngữ nào đó, và Nó có linh trí.

Theo ngôn ngữ của Trái Đất thì nó giống như AI - trí tuệ nhân tạo, nhưng lại có thể hình thành nhân cách riêng, có ý thức và cảm xúc của chính nó.

Vật phẩm này vốn dĩ đến từ thế giới khác.

Theo lời Nó, thế giới nơi nó đến có tên là “Żɵpɵҡӛi, và là một vị diện cao hơn cả Trái Đất và Đấu La Đại Lục.

Ở vị diện của Nó, cư dân ở đó muốn tạo ra một cỗ máy dịch chuyển không gian và thời gian.


Ban đầu, họ muốn thay đổi lịch sử của chính thế giới họ, nơi bọn họ ở đã cạn kiệt tài nguyên do những lần chiến tranh quy mô lớn và những quyết sách sai lầm của các lãnh đạo trong quá khứ.

Họ thay đổi lần 1 thì tương lai càng phát triển tốt đẹp hơn, lần 2 thì càng tiên tiến..

Với những lần tiếp theo thì thế giới đó đã đạt tới nền văn minh mà họ không bao giờ dám tưởng tượng đến.

Và họ cảm thấy vẫn chưa đủ, họ tiến hành nghiên cứu không gian để có thể dịch chuyển đến xa hơn, xa hơn cái vũ trụ mà hành tinh của họ đang thuộc về.

Rồi họ phát hiện ra tri thức của họ còn hạn hẹp đến cỡ nào.

Có rất nhiều hành tinh trong vũ trụ, có hành tinh có sự sống, có hành tinh không có.

Và cũng có rất nhiều vũ trụ, có rất nhiều hành tinh trong mỗi cái vũ trụ đó.

Họ nảy sinh lòng tham.

“Chúng ta đã phát triển đến như vậy, bây giờ chúng ta hãy đem văn minh đến giúp đỡ các tiểu vũ trụ khác đi”.

Đó là những gì họ nói với nhau, lấy một lý do cao cả để che giấu mục đích xâm chiếm chân chính của bọn họ.

Để vận chuyển một số lượng lớn quân đội cũng như vũ khí chiến tranh, họ cần thiết phải nâng cấp cỗ máy dịch chuyển.

Họ đầu tư cho nó những gì tốt nhất, từ phương diện khoa học kĩ thuật lẫn ma pháp, và đã vô tình sinh ra nhân cách cho Nó.
Họ phát động chiến tranh.

Với những tiến bộ vượt bậc về khoa học kĩ thuật và ma pháp, bọn họ thế như chẻ tre, gϊếŧ hại hàng trăm tỷ sinh linh.

Và Nó chứng kiến tất cả, thời gian càng trôi đi, càng nhiều đau khổ được tạo ra, và Nó cảm nhận được toàn bộ.

Vậy là Nó quyết định chấm dứt chiến tranh bằng cách tự hủy, cũng như xóa hết tất cả tài liệu nghiên cứu về công nghệ không gian và thời gian.


Thế nhưng dù có tự hủy thì cái lõi của nó vẫn còn tồn tại, một cơ chế để bảo vệ cho bộ máy tiên tiến nhất của bọn họ.

Bởi vì những tinh hoa tốt đẹp nhất được xây đắp nên cho cỗ máy, Nó dần dần đã trở thành một tồn tại mạnh nhất và vĩ đại nhất trong vị diện này.

Nó biết được những bí mật của thế giới, những tồn taị của các vị diện độc lập khác.

Cho nên Nó quyết định chạy trốn khỏi vị diện này, đến một thế giới khác mà bọn họ không thể tìm thấy Nó.

Vốn dĩ các vị diện tồn tại độc lập với nhau, không biết đến một vị diện khác hay có thể tiến vào một vị diện khác.

Nhưng Trái Đất là một vị diện đặc biệt, có thể liên kết được với các vị diện khác.

Nó gọi Trái Đất là vị diện trung gian.
Nhờ vào khả năng xuyên qua không gian và thời gian, Nó đã “rơi xuống” Trái Đất khi đã tiêu hao gần hết năng lượng và rơi vào trạng thái ngủ đông.

Việc ký sinh trên người Phong Lăng cũng là cơ chế tự bảo vệ mà nó được thiết lập từ lúc đầu, chỉ việc chọn người có tố chất phù hợp và tiến hành ký sinh cho đến khi phục hồi năng lượng.

Đây là lập trình mà những bộ óc vĩ đại ở vị diện của Nó đã thiết lập, nhằm bảo vệ cỗ máy vĩ đại nhất của bọn họ.

Ký chủ được ký sinh sẽ chia sẻ năng lượng với nó; đồng thời nó cũng sẽ giúp cải thiện tố chất thân thể của ký chủ để năng lượng hấp thu được nhiều hơn.

Không biết may mắn hay xui xẻo, Phong Lăng là người phù hợp để trở thành ký chủ của nó.
Nhưng không ngờ là Nó chưa kịp hồi phục đủ năng lượng thì đã cảm nhận được nguy hiểm đến tính mạng của ký chủ.

Nó không thể không dùng hết tất cả nguồn năng lượng còn sót lại để đưa ký chủ đến một thế giới khác, tránh thoát một hồi tử vong của cả hai.

Cũng vì năng lượng hạn chế nên Phong Lăng khi đến thế giới này mới trong hình dạng của một đứa bé, Nó còn tri kỉ dùng năng lượng của mình để giúp Phong Hàn - người mạnh nhất Đấu La đại lục theo tính toán của nó, tìm thấy Phong Lăng, nếu không Phong Lăng đã không thể sống sót trong thế giới này với hình hài đó.

Nhưng Nó cũng lại lần nữa rơi vào ngủ đông.

Nhờ có Nó cải tạo cơ thể và chia sẻ năng lượng Hồn Hoàn, Phong Lăng mới có tốc độ tu luyện quái dị đến vậy.
______________________
Ở mỗi cái vị diện đều có pháp tắc của riêng chúng, vạn vật trong đó đều phải chịu sự chi phối và không thể xâm phạm đến vị diện khác.

Cũng như không biết đến sự tồn tại của vị diện khác và không thể đến vị diện khác, trừ khi đó là một tồn tại đặc biệt đối với vị diện và được vị diện đó chiếu cố.

Đối với vị diện này thì tồn tại đó chính là Đường Tam, một người xuyên không và cũng là nhân vật chính trong quyển “Đấu La Đại Lục”.
Nó được xem như là một Bug đã phá vỡ quy tắc bất biến này, việc nó đưa Phong Lăng đến đây cũng là như vậy.

Cũng nhờ đến Trái Đất – “vị diện trung gian” nên nó mới có thông tin về các vị diện khác và có thể kết nối để đến được Đấu La đại lục.
Nói một cách chính xác, quy tắc của vị diện này không thể chi phối Nó và Phong Lăng, cả hai là chân chính “nghịch thiên” tồn tại đối với Đấu La Đại lục này.
Nó thức tỉnh cũng là vào lúc Phong Lăng cùng Tam Nha săn gϊếŧ Hồn Thú đầu tiên.

Vốn dĩ Phong Lăng không tính toán hấp thu Hồn Hoàn này, vì niên hạn của nó quá cao.

Đầu Hồn Thú này trên dưới 3200 năm.

Giới hạn tối đa của đệ nhất Hồn Hoàn chỉ có 432 năm, nếu hấp thu nhiều hơn một năm cũng không thể, sẽ dẫn đến sinh mệnh nguy hiểm.
Khi Phong Lăng kết thúc Hồn Thú sinh mạng, Nó cảm nhận được năng lượng cần thiết để phục hồi nên mới xuất hiện yêu cầu Phong Lăng hấp thu, còn cam kết nó sẽ hấp thu hết phần thừa và Phong Lăng chắc chắn không có nguy hiểm.

Sau khi phí sức “chín trâu hai hổ”, nó mới có thể thuyết phục Phong Lăng hấp thu được!
Cũng bởi vì phải giải thích đầu đuôi ngọn ngành mọi việc, Phong Lăng không phải người dễ qua loa lừa gạt, cho nên Nó mới phải hao tốn tâm sức để lý giải toàn bộ như vậy.
Vì vậy, từ đó trở đi, việc hấp thu Hồn Hoàn quá giới hạn cũng là việc rất bình thường đối với Phong Lăng.

Nhưng đau thì vẫn rất đau nha, chỉ không mất mạng nhưng đau đớn từ hấp thu Hồn Hoàn vượt niên hạn thì đều phải cắn răng chịu đựng.

Bù đắp lại thì Hồn Kỹ của Phong Lăng cực kỳ cường đại, nên Phong Lăng của chúng ta cũng vui vẻ chịu đựng a.
____________________
“Tiểu Bạch.

Ngươi nói Đường Tam là vai chính của bộ Đấu La Đại Lục, vậy đi theo hắn có phải chúng ta cũng dính chút “thiên đạo chi tử” quang hoàn không a.”
Tiểu Bạch là tên mà Phong Lăng đặt cho “Vật phẩm”, vì nó màu đen nên đặt Tiểu Bạch, rất có tâm a.
“Quang hoàn đó cũng không có tác dụng gì với ký chủ đâu.

Nhưng đi theo Đường Tam thì ký chủ có thể trải qua được những sự kiện chính của thế giới này, đều là cơ duyên a, ký chủ có thể vớt một ít chỗ tốt.” Một giọng non nớt trẻ con trả lời.
“Còn bao lâu thì Đường Tam đến Shrek học viện?” Phong Lăng tò mò hỏi.

“Ký chủ, vì Tiểu Bạch bị thế giới này che chắn nên không thể nắm chi tiết nội dung của bộ Đấu La Đại Lục.

Nhưng thời điểm Tiểu Bạch đưa ký chủ đến đây là sau khi Đường Tam xuyên đến hai tháng.

12 tuổi Đường Tam mới nhập học ở Shrek, tính toán thời gian thì là 2 năm 4 tháng nữa.”
“Đến lúc đó lại tính tiếp đi.” Phong Lăng nói.
Tiểu Bạch có toàn bộ tri thức ở thế giới của nó, lúc đến Địa cầu thì nó cũng đã tiến hành tiếp thu tri thức ở đây.

Có thể nói, Tiểu Bạch chính là Bách khoa toàn thư hai thế giới, Phong Lăng cần gì thì nó đều có thể cung cấp.

Nhưng ở Đấu La Đại lục, nó không thể tiếp cận với tri thức ở đây nhanh chóng như ở Địa cầu, vì ở đây không có công nghệ hiện đại a.

Nó không thể truy cập vào mạng, liên kết các máy chủ với nhau để lấy thông tin được.

Ở địa cầu, nó thông qua điện thoại di động của Phong Lăng để liên kết với hệ thống thông tin toàn cầu, thậm chí là dữ liệu bí mật của các quốc gia cũng bị nó dễ dàng lấy được.
Đến Đấu La Đại lục, nó không thể đi đọc từng quyển sách a!
Cho nên thỉnh ký chủ tiếp thu càng nhiều tri thức càng tốt, nó sẽ tự động ghi nhớ giúp ký chủ, phòng trường hợp ký chủ quên!
Nhưng mà không thể nói Tiểu Bạch vô dụng, nó là chân chính bàn tay vàng của Phong Lăng.

Không chỉ ở mỗi việc hấp thu Hồn Hoàn và sở hữu Hồn Kỹ cường đại.
Nhờ có tri thức hiện đại từ hai thế giới kia, Phong Lăng vận dụng nó vào việc sử dụng Võ Hồn của mình càng thêm lưu loát, các kỹ năng trong chiến đấu cũng được bổ sung càng hoàn thiện.
Phong Lăng còn nghiên cứu phát minh Tân Hồn Đạo Khí, muốn tái hiện vũ khí nóng ở Địa cầu vào Đấu La Đại Lục.

Nhưng vẫn còn trong giai đoạn nghiên cứu, chưa thành công được.

Dù sao công nghệ chế tạo Hồn Đạo Khí cũng đã thất truyền từ lâu, thậm chí số lượng Hồn Đạo Khí trên đại lục cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

May mắn có gia gia là siêu cấp Phong Hào Đấu La, Phong Lăng mới có nhiều Hồn Đạo Khí trữ vật để lấy nghiên cứu a.
Hơn nữa, Phong Lăng cũng không thể phân thân được.

Một ngày phải tiếp thu huấn luyện ma quỷ của gia gia, tối còn phải học y lý, đêm thì phải tu luyện Hồn Lực; cuối tuần lại học với Đại Sư, không chỉ về Võ Hồn và Hồn Thú mà còn học đủ tri thức về Đại lục này.

Thật là muốn Phong Lăng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có thể văn có thể võ a!
May là giai đoạn này có Tiểu Bạch trợ giúp, không thì Phong Lăng cũng không biết não mình phải thảm tới cỡ nào nữa.