Đậu Hủ Nương Tử Hành Thái Lang

Chương 20: Ta sai rồi




Tần Châu, phủ đô úy, Đông Uyển.

“Tỷ tỷ, đệ quyết định… đệ phải trở về tìm Thê Chủ.” Hàn Lương trong lòng lo sợ bất an, chàng thật sự không buông được Thu Diệp, nàng cứ lẳng lặng rời đi như vậy làm chàng trằn trọc, khó mà vào giấc.

“Hàn Lương, hai người đã không còn là phu thê, đệ trở về thì có ý nghĩa gì nữa? Cứ an tâm chờ thành thân đi.” Cố Huyên khuyên nhủ, thấy sắc mặt đệ đệ có chút tiều tụy, trong lòng nàng cũng không thoải mái, dù gì vẫn là một mối nhân duyên, nếu thật sự bất đắc dĩ, cuối cùng nàng sẽ tôn trọng lựa chọn của đệ đệ.

Trước đây, khi mẫu thân nhắc tới Thôi Tĩnh với nàng, Cố Huyên có phần không đồng ý, chỉ là một tiểu quan bát phẩm, còn lớn tuổi như vậy, lại dám vọng tưởng tới đệ đệ nàng thương yêu nhất! Ngày đó nàng tuổi trẻ khí thịnh, lời nói không giữ nổi trong lòng, tuy có giao tình với Thôi Tĩnh nhưng vẫn nói thẳng: “Đệ đệ ta là nhân tài, tương lai không phải ngũ phẩm trở lên ắt không gả, nếu không, mẫu thân ta có đồng ý thì ta cũng phải ngăn lại!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nào ngờ Thôi Tĩnh gợn sóng bất kinh, “Ta sẽ tự nỗ lực đạt tới kỳ vọng của đại nhân, mong người thành toàn cho tấm lòng thành của Thôi mỗ.” Nói xong, đem đôi ngọc bội khắc tịnh đế liên gỡ xuống một miếng đưa cho nàng, “Ngọc bội này nhờ đại nhân giao cho lệnh đệ, tương lai công thành danh toại ta sẽ tới tận nhà hỏi cưới.”

Nàng cầm miếng ngọc bội kia cho tới tận ngày xảy ra gia biến, trong lúc nguy nan, thâm tâm chợt lóe sáng, vào khoảnh khắc cuối cùng đã đem ngọc bội giao cho Hàn Lương.

“Thôi đại nhân… đệ muốn đi gặp nàng, nói chuyện rõ ràng, đệ không muốn gả cho nàng.” Hàn Lương lạnh lùng cắt đứt dòng hồi ức của Cố Huyên.

“Đệ quên sao? Nàng đã về kinh đô rồi, mấy ngày này có lẽ đang chuẩn bị cưới đệ, yên tâm đi, qua tháng chạp, nàng nhất định sẽ tới đón đệ, đừng nói tới chuyện gả hay không gả này nữa, đến lúc đó đệ ở kinh đô an tâm chờ kỳ khảo thí là được, đến khi có điều lệnh, tỷ sẽ tới kinh đô ngay, chúng ta lại có thể đoàn tụ.” Cố Huyên phục hồi tinh thần, vỗ vai đệ đệ, ý bảo chàng an tâm.

“Hủy nhân duyên của người khác, nàng ta vẫn còn mặt mũi tới đây sao? Uổng Thê Chủ đệ bình thường khen nàng tới mức không màng gì cả!” Hàn Lương đứng lên, cầm thư hòa ly trên thư án, xé tan nát.

“Hàn Lương… đệ!” Cố Huyên giơ tay lên, nhưng cuối cùng vẫn không hạ xuống nổi, “Không có thư hòa li này cũng không sao, ta sai người viết lại là được, nếu đệ có thời gian nhàn rỗi có thể luyện thêm tiễn pháp thương pháp đi!”

“Tỷ tỷ, xin lỗi, đệ phải đi…” Hàn Lương thần sắc buồn bực, cúi thấp đầu.

“Đệ! Nếu đệ dám đi thì đừng nhận người tỷ tỷ này nữa!” Cố Huyên tức run người.

“Tỷ tỷ, đệ phải trở về, tỷ không biết nàng ấy tàn nhẫn thế nào đâu, nếu còn không đi thì nàng sẽ thật sự không cần đệ nữa!” Hàn Lương cất bước rời đi, đột nhiên “vút” một tiếng, hàn quang lóe sáng, một thanh trường kiếm chắn trước mặt chàng.

Cố Huyên lấy kiếm chỉ chàng, giận dữ, “Ta hận nhất là người vong ân phụ nghĩa, bất kể người này có phải đệ đệ của ta hay không! Muốn đi đúng không?! Không cần tỷ tỷ đệ nữa đúng không?! Được, đệ đánh thắng ta thì có thể đi!”

Thân ảnh Hàn Lương lảo đảo, liên tiếp lui lại vài bước, vội đưa tay đỡ chiêu, chẳng qua Cố Huyên từ nhỏ đã tập võ, lại được danh sư truyền thụ, ra chiêu thuần thục, chiêu thức sắc bén, Hàn Lương vốn không có phần thắng, khiên cưỡng lắm mới qua được một hồi liền bị nàng áp chế, nhốt trong phòng, để tôi tớ thay phiên trông coi.

Cố Huyên không có biện pháp nào với người đệ đệ này, tức giận ném vỡ không ít đồ đạc, bọn hạ nhân đều trốn ra rất xa, Từ thị theo phía sau vừa dỗ vừa khuyên: “Sư muội, cẩn thận đau tay!…”

“Huynh quen dỗ người rồi à!” Cố Huyên nhìn Từ thị một cái, ngửa đầu nuốt nước mắt vào trong.

“Sư muội, Hàn Lương là người tính tình quật cường, không bằng, thuận theo đệ ấy đi, dù sao nếu không thể vẹn cả đôi đường thì cũng phải bảo vệ được một bên, đừng để đến cuối cùng mất nhiều hơn được.” Từ thị nhìn Cố Huyên, đắn đo mãi mới nói.

“Nếu không phải Thôi đại nhân, nào có Cố thị ta hôm nay!” Cố Huyên siết chặt nắm tay, “Huynh nhìn Hàn Lương đi, quả thực là dầu muối không ăn! Hiện giờ Cố gia chỉ còn một mình ta, một bàn tay sao vỗ nổi thành tiếng! Nếu không thể khôi phục vinh quang gia tộc, ta làm sao có mặt mũi gặp cha mẹ và các tỷ tỷ dưới suối vàng!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ thị cất cao giọng, “Sư muội, trời không tuyệt đường người, lấy cách làm người của Thôi đại nhân, ắt sẽ không oán hận Cố gia, mặc kệ sau này ra sao, ta sẽ luôn ở bên cạnh muội, được không?”

“Huynh nói thì nhẹ nhàng… Hừ! Hàn Lương đối nghịch với ta như vậy, ta muốn nhìn xem đệ ấy có thể quật cường đến khi nào!” Cố Huyên oán hận nói.

***

Hàn Lương chạy rồi.

Ban đầu chàng bị giam lỏng hai ngày, không ăn không uống, tới rồi ngày thứ ba chàng nói đã suy nghĩ cẩn thận, ăn uống như bình thường, chỉ là Cố Huyên không yên tâm, vẫn không thả chàng ra ngoài, ai ngờ tới nửa đêm, một trận ồn ào náo động, gia nô nằm đầy đất, người lại không thấy đâu.

Cố Huyên nổi trận lôi đình, “Hòa thượng chạy được miếu đứng yên, ta không quản được đệ ấy, cứ để đệ ấy tự mà lăn lộn đi!”

“Sư muội, nam nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi… Thôi bỏ đi!” Từ thị theo sát phía sau, nhẹ giọng khuyên bảo.

“Huynh nói… năng lực của đệ ấy chỉ có một chút như vậy, sao có thể chạy được chứ?” Cố Huyên cảm thấy khả nghi, quay đầu nhìn Từ thị, “Có phải huynh giúp đệ ấy không?”

Từ thị không nói.

“Huynh nửa đêm nửa hôm đã đi đâu? Tỉnh lại ta không thấy huynh.”

“Đi tiểu đêm mà…” Từ thị không biết nói dối, biểu tình có chút mất tự nhiên.

“Huynh rốt cuộc muốn làm cái gì!” Cố Huyên nắm cổ áo Từ thị, ngẩng đầu căm tức nhìn hắn, “Khuỷu tay của huynh rốt cuộc là hướng về ai?!”

“Đệ ấy là đệ đệ ruột của muội!” Từ thị cũng bực, “Không phải bậc thang để muội thăng tiến!”

“Huynh nói cái gì? Sao huynh có thể nghĩ ta như vậy?” Cố Huyên nhíu mày, cả giận nói, “Uổng cho chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, không nghĩ tới ta ở trong lòng huynh là người như thế! Ta… chỉ là muốn báo đáp ân tình nàng ấy thôi! Ta chỉ là…”

“Vậy ta phải thấy muội là người thế nào?” Từ thị buồn bã, “Nếu hôm nay người Thôi đại nhân muốn cưới là ta, muội có phải cũng muốn đưa ta đi không?”

“Huynh!…” Cố Huyên có chút xấu hổ, buông cổ áo Từ thị, hừ một tiếng, quay người đi, “Không nói lý!”

“Ta biết, tuy muội chưa từng nói rõ, nhưng cũng chỉ là vì báo ân mới ở bên ta, là ta trước nay luôn tự mình đa tình mà thôi.” Từ thị vừa nói vừa mang theo mất mát, “Chúng ta quen biết từ nhỏ, nếu muội thật sự thích ta, lúc trước sẽ không bỏ ta để cưới vị phu quân môn đăng hộ đối kia. Nếu Cố gia của muội vẫn còn, nếu ngày đó hắn không chết, ta sợ là đời này chỉ có thể nhìn muội từ xa … Ta cho rằng trong lòng muội vẫn có ta… Nhưng tất cả đều bởi ngày ấy ta liều mình cứu muội bỏ chạy, muội vì vậy mới cưới ta đi.”

Cố Huyên á khẩu không trả lời được, trên mặt trắng hồng đan xen.

“Thật đúng là lừa mình dối người! Ta chỉ là ngọn cỏ ven đường, không xứng ở bên cạnh muội. Nếu như thế… không bằng hôm nay tự thỉnh rời đi, tránh làm cản trở tiền đồ của đại nhân!” Từ thị tự giễu vài câu, trên mặt đầy sự cô đơn.

“Sư huynh!” Cố Huyên cảm thấy mọi chuyện lệch khỏi quỹ đạo, vội kéo tay áo Từ thị, “Ai nói ta… là vì báo ân…”

“Vậy muội có từng thật lòng thích quá ta không?” Từ thị hỏi, thấy Cố Huyên chần chờ không đáp, than một tiếng, “Thôi!” liền xoay người rời đi.

Cố Huyên nắm chặt không buông, Từ thị ra chiêu đánh tới, làm Cố Huyên buông tay, nhảy người lên nóc nhà, “Nếu ta đã muốn đi, ai có thể ngăn cản? Cố đại nhân… Tự giải quyết cho tốt đi.”

Trong nháy mắt, Từ thị biến mất, Cố Huyên sững sờ ở đó, kinh ngạc không thôi. Từ thị này, bọn họ mười mấy năm nay sát cánh đồng hành, cùng nhau vào sinh ra tử, sống nương tựa lẫn nhau… Sao có thể nói đi là đi chứ?

***

Lại nói tới Hàn Lương, nhờ được Từ thị giúp đỡ nên chàng trốn thoát ra, cưỡi khoái mã ngày đêm lên đường, tới thôn Cố Hà thì đã là nửa đêm, cửa sân khóa từ bên trong, chàng trèo tường đi vào, trong viện lạnh tanh, Đại Hoàng đang ủ rũ thấy Hàn Lương liền nhảy dựng dậy vẫy đuôi.

Hàn Lương rón ra rón rén vào phòng, phát hiện thuốc rơi đầy đất, Thu Diệp nằm trên giường, chăn đắp nửa người, sắc mặt đỏ lên, hơi thở dồn dập, chàng vội duỗi tay sờ thử, trán nàng nóng bỏng, vành mắt Hàn Lương nháy mắt đỏ lên, chàng ôm chặt Thu Diệp, nhịn không được mà rơi lệ, “Oan gia mà!… Nàng đây là muốn mạng của ta sao?”

Thu Diệp đang mơ mơ màng màng, hé được mắt ra nhìn, lại không mở nổi miệng để nói chuyện, Hàn Lương sợ hãi, vội lấy chăn bọc nàng lại, nấu thuốc, đợi uống thuốc xong, Thu Diệp toát mồ hôi một hồi rồi mới yên ổn vào giấc.

Ngày thứ hai Thu Diệp tỉnh lại liền phát hiện Hàn Lương đang nắm chặt tay nàng, ngủ gật một bên. Nàng muốn rút tay ra nhưng làm thế nào cũng không rút nổi, ngược lại còn đánh thức Hàn Lương.

“Thê Chủ, nàng tỉnh rồi!” Hàn Lương đặt tay trên trán nàng, “Cám tạ trời đất, hôm qua nàng làm ta sợ muốn chết.”

Thu Diệp quay đầu đi không nhìn chàng, “Cố tiểu quan nhân, đây không phải nơi ngài nên tới, mau rời đi đi thôi.”

“Thê Chủ… ta sai rồi.” Hàn Lương sống chết không buông tay, xoay người ôm lấy nàng, vùi đầu trên cổ nàng. “Ta sai rồi!”

Thu Diệp cường ngạnh đứng dậy, đợi bình tĩnh một chút, từ kẽ răng rít ra một chữ: “Lăn!”