Đầu Heo, Tớ Thích Cậu, Cậu Có Tin Không

Chương 39: Chương 39





- Tôi sao?
Người này là đầu heo sao nhưng sao tôi không có ấn tượng gì hết. Đầu heo đây sao người mà tôi tìm kiếm là người này sao?
Nhưng một chút ấn tượng về người này tôi đều không có.
- Vậy cậu ta đâu?
- Từ lúc bà sang nước ngoài thì cậu ấy cũng biến mất, không ai biết bây giờ cậu ta ở đâu cả.
Biến mất sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Thật là khó hiểu mình thì bị tại nạn Kim thì lại là người ngây ra còn người này thì mất tích. Rốt cuộc... Rồi đột nhiên tôi đầu tôi hiện một số hình ảnh rất kì lạ tôi và Kim đang ở đâu đó còn có của người.
- A...
- Y Y bà sao rồi lại đau đầu sao?
Hình ảnh đó mờ mờ ảo. Rốt cuộc là tại sao tôi và hai người đó lại ở đấy.
Thôi vậy có cố tôi vẫn chưa thể nhớ được ngoài mấy cái kí ức lờ mờ.
Tôi đi đến phòng chủ tịch.
- Em định để Kim chờ đợi em mãi như vậy sao?
- Em đâu có cấm,cậu ta thích làm gì thì kệ cậu ta.
Anh Minh đến ngồi cùng tôi.
- Nhưng cậu ta cũng rất tốt mà. Cậu ta luôn bên cạnh chăm sóc em. Em cũng nên đáp lại gì cậu ta chứ.
Tôi cũng có ý định sẽ bù đắp nhưng tôi không thích cậu ta thì phải làm sao?

- Vậy anh muốn em phải yêu cậu ta sao?
- Việc yêu thì cứ để sau cũng được. Cậu ta đã đợi em lâu như vậy mà với lại ba mẹ em đều rất thích cậu ta anh tin cậu ta có thể chăm sóc em thật tốt.
Tôi biết Kim là một chàng trai tốt mà bao cô gái muốn. Nhưng không lẽ tôi phải dối với lòng mình sao? Tôi có thể làm vậy sao? Đúng là phiền phức mà.
Tôi lên sân thượng, tôi tưởng chỉ có mình thôi chứ vậy mà đã có người khác chiếm mất rồi.
Tôi lại gần người đó.
- Trời tối rất lạnh cô nên trở về phòng. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô đó.
Cô ấy nhìn tôi cười.
- Tôi chỉ muốn ở đây nói chuyện với bạn trai tôi một lúc thôi.
Bạn trai sao? Sao tôi không thấy ai ở đây hết vậy.
- Anh ấy đang ở trên thiên đường.
Thì ra là vậy.
- Tôi sắp phải kết hôn rồi. Nên tôi muốn lên đây để tạm biệt anh ấy.
- Cô rất yêu người đó?
Cô ấy gật đầu rồi nhìn sang tôi cười.
- Cô yêu người đó vậy sao lại quyết định lấy chồng chứ như vậy không phải rất tội cho người chồng cô sao?
Cô ấy im lặng một lúc rồi nhìn lên trời.
- Tôi biết chứ nhưng anh ấy đã hi sinh rất nhiều cho tôi rồi. Tuy tôi không thể yêu anh ấy lúc này nhưng tôi có thể bù đắp cho anh ấy cả một đời.
Bù đắp sao? Tôi có thể bù đắp cho cậu ấy.
Đúng vậy tôi đã sống 8 năm mà không cần có kí ức đó, vậy tại sao tôi lại phải cố níu giữ kí ức đó làm gì chứ.
Cuộc đời của tôi còn rất dài còn rất xa. Tôi không thể chôn mình mãi trong kí ức đó.
Cô ấy nói không sai tuy không thể yêu bây giờ nhưng sau này có lẽ sẽ khác. Tôi nên bỏ qua những gì không cần thiết đi. Có thể như thế cuộc sống của tôi sẽ chở nên tươi đẹp hơn.
Sáng tôi đang nằm ngủ thì tiếng chuông cửa lại phá giấc ngủ của tôi.
- Thật là song Dương đâu rồi sao không ai có ra mở cửa vậy?
Tuy rất bực mình nhưng tôi vẫn phải lê cái xác xuống giường.
- Đợi một chút.
Mới sáng sớm ai lại đến cơ chứ.
- Cô có phải là Lâm Y Y không ạ?

- Là tôi.
- Cô có bưu phẩm ạ.
Ủa ai lại gửi bưu phẩm cho mình chứ. Tôi đem vào thì bên trong là những chậu hoa và bánh. Ố ai lại tặng mình thứ này vậy. Bên trong có thiệp. Tôi mở ra.
" Cô bác sĩ xinh đẹp đây là hoa chúng con trồng và bánh chúng con làm. Sau này cô nhớ đến thăm tụi con nha.
Chúng con yêu cô nhiều"
Đáng yêu quá cơ mấy đứa trẻ dễ thương này.
- Cảm ơn các con.
Tôi để những chậu hoa ra vườn.
- Chúng mày phải nở thật là đẹp đó.
Tôi đang tưới hoa thì có người vào.
- Ai lại vào vậy chứ?
Tôi ra mở cổng thì ra là Kim.
- Vào đi.
- Sao hôm nay em dậy sớm vậy mọi lần đến chiều em mới dậy.
Tôi cũng phải có ngoại lệ chứ. Tôi ngôi ăn bánh do bọn trẻ làm còn Kim thì khác là cậu ấy đang lau rọn nhà cho tôi.
Tôi nghe mọi người nói lại là tôi không biết làm bất cứ gì hết nên hầu hết việc nhà tôi đều không động vào.
- Sao em không thuê ôsin?
Tại sao tôi phải thuê chứ bây giờ đang có người dọn mà tội gì phải bỏ tiền vào những việc vô bổ chứ.
Tôi ngồi xem tin tức cho đến chiều. Thôi đến lúc đến bệnh viện rồi. Mấy hôm nay nghỉ nhiều rồi phải tập trung thôi.

- Em đi đâu vây?
- Đi làm.
- Em ăn xong rồi đi.
Oa bữa ăn thịnh soạn quá.
- Anh ngồi xuống ăn luôn đi.
Tôi và Kim ăn vui vẻ. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi cảm thấy cậu ấy chăm chỉ như vậy chắc mọi lần tôi mắt nhắm mắt mở rồi. Không thấy cậu ấy vô cùng tuyệt như vậy.
- Thức ăn không ngon sao?
- À không.
Tôi ăn xong. Vào chuẩn thay đồ còn việc dọn dẹp đều là Kim.
- Này, tối mai chúng ta đi xem phim đi.
Kim nghe tôi nói xong đơ như tượng nhìn tôi.
- Nếu cậu không thích thì thôi vây.
- Đâu có đi mà.
Nhìn cậu ấy cười thật là đẹp trai vậy mà cậu ta lại không chịu cười. Đúng là phí của trời.