Đầu Gối Sao, Lòng Nhớ Người

Chương 5: Dưới ánh trăng, bên dòng suối, cùng Giang Y




Editor: trabuocugung

Beta: d1IIII12

---

Chương 5: Dưới ánh trăng, bên dòng suối, cùng Giang Y

Úc Khê hơi do dự.

Không phải là vì nàng không có tiền để đến nhà tắm công cộng, mà là vì với tư cách là một người địa phương, nàng biết nhà tắm công cộng ở Chúc trấn thật sự rất bẩn.

Chúc trấn là một thị trấn nhỏ trong núi, kinh tế cực kỳ lạc hậu, lâu lâu có một vài người ngoài đến thì đều kinh ngạc vì nơi đây vẫn còn duy trì những tập tục sinh hoạt của vài chục năm trước. Trừ người dân địa phương ra thì người đến Chúc trấn là những tài xế lái xe chở đá và thổ sản, nhà tắm công cộng mọc lên chính là để phục vụ cho các đối tượng này.

Úc Khê nhìn thoáng qua Giang Y, cô đang ngâm nga một bài hát dân ca nào đó mà nàng không biết tên, đôi môi bị ớt cay và bia kíƈɦ ŧɦíƈɦ giờ vẫn còn đỏ mọng, đêm khuya không còn khô nóng như ban ngày, những cơn gió lạnh hiếm có thổi qua, chiếc váy màu xanh trên người Giang Y giờ giống như một cái cây vừa được nước mưa gột rửa.


Úc Khê mở miệng: "Cái này..."

Giang Y ngừng hát, hỏi: "Sao thế? Bạn nhỏ không biết nhà tắm công cộng ở đâu hả?"

"Không phải." Úc Khê nói: "Tôi biết một chỗ hợp để tắm hơn, chị có dám đi không?"

Giang Y cười: "Chỉ là tắm rửa thôi mà, có cái gì mà dám với không dám chứ?"

"Vậy..." Úc Khê giấu đi lòng bàn tay đang bị móng tay bấu chặt dưới chiếc ghế nhựa: "Đến bên suối rồi tắm rửa dưới ánh trăng đi."

******

Úc Khê đi trước, đôi tay đút trong túi quần jean.

Cái quần jean cũ này vốn là của em họ nàng, Úc Khê có vóc người cao ráo, tuy ống quần không quá dài nhưng chất vải thì có hơi thô ráp, ngày thường thì không cảm nhận được, vậy mà bây giờ nó cứ cọ xát vào chân nàng khiến cả chân lẫn lòng nàng đều nóng rực.

Đại khái là vì Giang Y đang đi cách nàng hai bước chân, tiếng giày cao gót va chạm với con đường lát đá tạo nên tiếng lộp cộp như muốn dẫm nát ánh trăng mờ nhạt đang được khảm trên con đường.


Hóa ra vào những đêm hè này, ánh trăng còn sáng hơn đèn đường.

Giang Y đã uống bia nên tiếng hát cũng lớn hơn bình thường, Úc Khê không biết bài hát kia tên là gì nhưng cũng có thể nghe được mang máng lời bài hát: "Đường tương tư sao thật dài thật dài, ánh trăng ngọt ngào khiến cho ta hoảng hốt, trên con đường lát đá ấy có hai vầng trăng..."

Bỗng nhiên, Giang Y ngừng hát.

Úc Khê bấu chặt ngón tay trong túi quần.

"Nè bạn nhỏ." Giang Y uể oải hỏi: "Còn bao xa vậy em?"

"Không xa đâu." Úc Khê nói: "Chúc trấn cũng rộng có chừng này thôi."

Nơi mà Úc Khê muốn mang Giang Y đến nằm ở bên cạnh Chúc trấn. Trước khi Úc Khê dọn đến căn nhà của cậu mợ trong thị trấn thì nàng ở cùng với bà ngoại trong thôn cạnh bên, ở rìa thôn có một con suối, vào những lúc trời đẹp thì nước suối sẽ đầy ắp những vì sao, khi còn nhỏ Úc Khê thường xuyên tắm rửa ở đó.


Nghe nói ở đấy có người chết đuối, cũng không biết có thật hay không.

Bước ra khỏi thị trấn, đường lát đá biến thành bùn đất. Trong núi khá là ẩm ướt, hai người còn đi trong rừng cây nên đất rất mềm. Úc Khê quay đầu nhìn lại, Giang Y đang đi một cách xiêu vẹo trên đôi cao gót, gót giày dẫm lên đất tạo thành một cái lỗ nhỏ.

Đang lúc Úc Khê đang do dự xem có nên nói "Để tôi đỡ chị" hay không thì Giang Y chợt đứng yên, cô cởi đôi cao gót ra rồi ném luôn vào cái chậu đang ôm trong tay, sau đó lại thở ra như lúc uống hớp bia đầu tiên: "Đã quá!"

Ánh trăng rọi xuống, chiếu lên gương mặt đang cười rộ của Giang Y.

Úc Khê giật mình, nàng không dám nhìn thẳng mà cúi đầu, lại nhìn thấy đôi chân trắng nõn của Giang Y, đến cả ngón chân của cô cũng giống như phát sáng, hệt như vỏ sò, lộ ra khí chất của một người phụ nữ trưởng thành.
Chẳng giống mấy ngón chân tròn vo như đá cuội của nàng chút nào, trông chúng thật ngớ ngẩn.

"Em nhìn gì thế?" Giang Y cười hỏi.

Làn gió thổi qua rừng thông, thổi bay mùi nước hoa, mùi hoa sơn chi và cả mùi sữa tắm cùng dầu gội trong cái chậu mà Giang Y ôm trong tay.

Hình như là mùi hoa hồng, cũng là loại mùi thơm nồng rẻ tiền.

Úc Khê ho nhẹ một tiếng: "Không nhìn gì cả, đi thôi."

******

Chúc trấn quả thật không lớn lắm, cái thôn mà Úc Khê ở trước kia càng nhỏ hơn, vậy nên hai người nhanh chóng đến dòng suối nhỏ kia.

Giang Y ôm chậu đứng cạnh Úc Khê, cô lắc đầu, mái tóc xoăn dài như những thân cây leo uốn lượn theo gió dường như có sức sống của riêng nó. Giang Y hơi do dự: "Nước suối này trong thật đấy, mà dùng để tắm được hả?"

"Được." Úc Khê đáp: "Nước ở đây là nước chảy, nó sẽ cuốn hết sữa tắm với dầu gội đi."
Giang Y cười, cô đặt cái chậu lên đám đá cuội dưới chân rồi đưa tay lên người.

Úc Khê nuốt nước bọt.

Nàng biết Giang Y đang đặt tay ở đâu, là cái khóa kéo của váy.

Giang Y nghiêng đầu rồi cười với Úc Khê: "Bạn nhỏ à, em không tránh đi một lúc được sao?"

Úc Khê miễn cưỡng "Ừm" một tiếng rồi xoay người đi hai bước, nàng chọn một cục đá trông có vẻ không cộm mông rồi ngồi xuống, đưa lưng về phía Giang Y.

Tiếng sột soạt truyền đến tai nàng.

Là một người cùng giới với cô, Úc Khê có thể phân biệt sự khác biệt của từng tiếng động đó, nàng biết khi nào Giang Y cởi váy và khi nào thì cởi nội y.

Thật ra nàng ước bản thân đừng nhạy bén như vậy, bởi chính sự nhạy bén đó khiến nàng mặt đỏ tai hồng.

Cũng không phải là nàng muốn làm gì, dù sao hôm qua nàng đã đem tiền nhét vào ngực Giang Y nhưng cũng không dám làm gì thật. Nàng chỉ dựa vào trí tưởng tượng để hình dung ra thân hình tuyệt mỹ với vòng eo mềm mại và bờ mông căng tròn sau chiếc váy của cô mà thôi.
Úc Khê hồi tưởng một chút --- nàng đã từng ảo tưởng như vậy về người giáo viên tiếng Anh của trường cấp hai mà nàng thích chưa nhỉ?

Chưa từng.

Trong cái thị trấn vừa chật hẹp vừa xám xịt này, chỉ có mỗi Giang Y là hoạt sắc sinh hương.

Trong những năm thanh xuân u ám của Úc Khê, cũng chỉ có mỗi Giang Y là hoạt sắc sinh hương.

Giang Y vừa cởϊ qυầи áo vừa hỏi: "Nè bạn nhỏ, em có chắc sẽ không có ai đến đây không thế?"

"Chắc chắn." Úc Khê nhặt một cành cây rồi siết chặt, sau đó lại chà lên mặt đá cuội, tạo nên tiếng xoèn xoẹt rất nhỏ.

Những người đã từng ở trong cái thôn nhỏ này đều đã già, người thì mất rồi, người có thể dọn đi cũng đã dọn đi hết, vậy nên cái thôn đã gần như bị bỏ hoang, làm gì có ai đến bên dòng suối này nữa chứ.

"Ùm" một tiếng.
Úc Khê siết chặt lấy cành cây trong tay, tâm trí cũng nhảy theo người kia.

Giang Y xuống nước rồi.

Tiếp theo, mùi hương nồng của loại dầu gội rẻ tiền kia bay đến, nó trộn với mùi hương tươi mát của nước suối và lá thông tạo thành một tấm lưới vây lấy Úc Khê.

Giữa tiếng nước chảy, Giang Y lại ngân nga giai điệu ban nãy: "Trên con đường lát đá có hai mặt trăng, một uống say, một với bộ đồ mỏng tang..."

"Nè." Úc Khê thấp giọng: "Chị từ đâu đến vậy?"

Giang Y ngừng hát, nhưng tiếng nước chảy vẫn còn đấy, ánh trăng vừa thanh lãnh vừa nóng rực như tưới vào lòng Úc Khê. Giang Y cười nói: "Sao thế? Tra hộ khẩu hả?"

"Không phải." Úc Khê nói: "Do tôi chưa thấy chị trong thị trấn bao giờ."

"Từ một nơi rất xa." Giang Y cười: "Phương Bắc."

Úc Khê cũng đoán thế.

Nàng hoa hoa nhánh cây trên mặt đá cuội, xoèn xoẹt.
"Nè bạn nhỏ." Lần này Giang Y mở lời: "Hôm qua em tới tiệm bida tìm chị là vì tối hôm trước chị thấy chuyện kia hả?"

Ý là chuyện cậu mợ ép Úc Khê lấy chồng.

Úc Khê nhớ đến bộ dáng dựa vào cửa hút thuốc hôm qua của Giang Y

Úc Khê đáp: "Tôi còn tưởng chị sẽ ra tay cứu tôi chứ."

Khi đó gót chân của Giang Y không chạm đất, chiếc giày cao gót nửa treo trên chân như thể cô sẽ rút nó ra và ném vào đầu chị Vương bất cứ lúc nào.

"Có lẽ đó." Giang Y cười cười: "Cơ mà tôi không ngờ một đứa nhóc như em lại hổ báo đến vậy."

Thẳng tay đập vỡ bát luôn.

Úc Khê bật cười: "Ừ, tôi có cách riêng của tôi mà."

Nàng nhẫn nhịn nhiều năm chỉ để đợi đến lúc nàng đủ 18 tuổi, sau đó sẽ không cần phải nhịn nữa.

Nhanh thôi.

Lại là tiếng nước ào ào, hẳn là Giang Y đã gội đầu xong và giờ thì đang thoa sữa tắm lên người.
Vòng eo mềm mại, bờ mông căng tròn, đôi chân thon dài.

Úc Khê lấy cành cây chà lên mặt đá cuội: "Nghe nói ở đây có người chết đuối đấy."

"Bạn nhỏ à, muốn làm chị sợ hả?" Giang Y cười: "Em nghĩ chị sẽ sợ sao?"

Úc Khê cười.

Giang Y nói: "Hay là tôi kể chuyện ma cho em nghe đi."

Không ngờ truyện ma của Giang Y lại cũ rích đến vậy, chẳng đáng sợ chút nào, Úc Khê chỉ cảm thấy buồn cười, sau đó toàn bộ sự chú ý chuyển đến giọng nói của Giang Y.

Tóc của Giang Y thật quyến rũ, eo của Giang Y thật quyến rũ, đến cả giọng nói cũng quyến rũ.

Toàn bộ giống như cành liễu mùa xuân, quấn quanh cơ thể của nàng.

Tiếng nước ào ào lại vang lên, hẳn là Giang Y đã rời khỏi suối.

Úc Khê siết chặt cành cây trong tay.

Muốn nhìn lén quá.

Không được nhìn lén.

Nhìn lén hay không nhìn lén.

Hẳn là Giang Y đang dùng khăn lông để lau tóc, tiếng sột soạt vang lên, cô vẫn đang kể cái chuyện ma nhàm chán kia: "Người phụ nữ đó cầm đầu của chính mình, cái lưỡi dài thườn thượt..."
Chắc là Giang Y không phát hiện đâu ha? Úc Khê càng siết chặt cành cây trong tay, trong đầu vẫn đang do dự, vậy mà cái đầu đã tự ý quay qua.

Đó là bóng lưng của cô dưới ánh trăng.

Dường như vì Giang Y quá trắng nên từng đường cong trên cơ thể cô như hòa lẫn vào ánh trăng mờ ảo, chẳng thể nhìn rõ được, nhưng cái sự mơ hồ ấy lại khến cô càng thêm quyến rũ hơn. Chỉ cần Giang Y hơi nghiêng người là có thể nhìn thấy khuôn ngực đầy đặn đang phập phồng của cô.

Đó là một vẻ đẹp tuyệt mỹ, thuần khiết và làm rung động lòng người.

Là vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành, cắt ngang những năm tháng non nớt của Úc Khê.

Úc Khê siết chặt cành cây, cảm giác đau đớn ập đến khiến nàng phải quay đầu, hóa ra trên cành cây có một đoạn nhô ra làm rách tay nàng, một giọt máu đỏ trào ra.
Nàng không có dũng khí để quay đầu lại lần nữa.

Dưới ánh trăng, không thể nhìn rõ tấm lưng trơn bóng của Giang Y.

Tiếng sột soạt sột soạt lại vang lên, chắc là Giang Y đang dựa vào cây để mặc váy vào, một lát sau, mùi thơm nồng của loại nước hoa rẻ tiền càng tới gần, bàn tay ướt dầm dề ấn nhẹ lên đầu Úc Khê.

"Bạn nhỏ, đêm nay cảm ơn em nhé."

"Không có gì." Úc Khê đứng lên, ra vẻ không cần khách sáo.

Giang Y cười, tay ôm bồn, xách giày cao gót đi trước.

Úc Khê đi theo sau, dõi theo bóng Giang Y.

"Sau này tôi có thể đến tiệm bida tìm chị không?"

"Tới làm bài tập hả?" Giang Y lười nhác cười một tiếng, tiếng cười như làn gió đêm phảng qua người Úc Khê: "Được thôi."

Úc Khê vòng tay ra sau lưng.

Giọt máu ban nãy đã đông lại, trông giống như đôi môi hồng hào căng mọng của Giang Y.
Úc Khê không muốn lau nó đi, nàng muốn để vệt đỏ ấy và mình giống như hình với bóng.

---

Bài hát mà Giang Y hát là Khi trăng tròn – Bobby Chen & Yisa Yu: https://www.youtube.com/watch?v=t66bUuf3ciY