•Cốc cốc cốc...
“ Thiếu phu nhân, cô có khách đến tìm.
”
Chỉ mới hơn 6 giờ sáng, người làm đã đi lêm gõ cửa phòng ngủ.
Đặng Song Nhi thẩn thờ ngồi trên giường nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Từ lúc Vũ Dịch Đức rời đi đến bây giờ, cô vẫn chưa chợp mắt được giây nào.
Đi ra mở cửa:
“ Là ai vậy chị? ”
“ Là phó tổng Ngô của tập đoàn Nam Cung Thị! ”
Đặng Song Nhi khẽ cắn làn môi dưới, lưỡng lự suy nghĩ một chút rồi cũng lên tiếng nói với người làm:
“ Bảo anh ấy chờ em một chút ạ! ”
“ Dạ! ”
Đặng Song Nhi đóng cửa phòng ngủ lại, lặng lẽ đi vào bên trong thay đồ, sửa sạng lại khuôn mặt đang rất thê lương mệt mỏi của mình.
10 phút sau, Đặng Song Nhi đi xuống, cô mặc chiếc đầm kín đáo, đơn giản và nhẹ nhàng.
Ngô Tân Vinh đang ngồi ở sofa sảnh lớn nhâm nhi tách trà trên tay, đưa mắt quan sát căn biệt thự của Vũ gia.
“ Phó tổng Ngô, anh đến tìm tôi à? ”
“ Đồ của em đây, tôi đến sớm sợ em không có ở nhà, gửi người làm tôi không an tâm lắm.
”
Ngô Tân Vinh lấy trong túi áo vest ra những thứ mà đêm qua hai tên đó đã lấy của Đặng Song Nhi đặt xuống bàn.
Khi đưa Song Nhi về, anh ngay lập tức đến Nam Bang lấy lời khai và dạy dỗ cho hai tên đó một trận sống dỡ chết dỡ, vô tình phát hiện họ đã lấy trang sức và điện thoại của cô.
Sợ sáng Đặng Song Nhi sẽ đi học, nên anh không cần nghỉ ngơi mà tranh thủ đến đây.
Và một phần anh cũng muốn nhìn cô, ngắm cô dù chỉ là một chút.
“ May quá, cảm ơn anh! ”
Đặng Song Nhi mừng rỡ, vội vàng cầm lấy chiếc nhẫn cưới nắm chặt trong tay, không quan tâm đến những thứ còn lại.
Đôi mắt của Ngô Tân Vinh hiện lên nét buồn, nhưng cũng nhanh chóng thu lại, đứng dậy, ý định muốn rời đi.
“ Tôi xin phép! ”
“ Khoan đã, anh đợi tôi một chút, tôi lên phòng lấy áo vest trả lại cho anh.
”
“ Ừ! ”
Đặng Song Nhi đeo chiếc nhẫn cưới vào tay, chạy vội lên phòng.
Vừa lúc này, Vũ Dịch Đức đã trở về.
Bước vào nhà, anh hơi bất ngờ khi nhìn thấy Ngô Tân Vinh xuất hiện ở đây.
Lên tiếng hỏi:
“ Phó tổng Ngô, anh đến tìm tôi à? ”
Vũ Dịch Đức ngồi xuống sofa đơn, thái độ bình tĩnh đến lạ thường.
“ Không, tôi đến tìm phu nhân của ngài! ”
Vũ Dịch Đức nhíu mày, khuôn mặt tập trung chăm chú nhìn Ngô Tân Vinh một lúc.
Không biết anh suy nghĩ việc gì, nhưng trong mắt nhìn thấy được sự hỗn loạn, dừng như đang suy tính việc gì rất quan trọng.
“ Cảm ơn anh tối qua đã cứu Song Nhi! ”
“ Không có gì, chỉ trùng hợp đi ngang.
”
“ Chỉ trùng hợp thôi sao? ”
Vũ Dịch Đức nhếch mép, nhướn mày trước Ngô Tân Vinh.
“ Vậy ngài nghĩ là gì? ”
Ngô Tân Vinh từ tốn hỏi lại.
Vũ Dịch Đức im lặng, nhưng ánh mắt sắc lạnh sâu thẫm vẫn không rời khỏi người của Ngô Tân Vinh một giây.
Sau đó đứng dậy, đi lại đối diện với Ngô Tân Vinh.
“ Tôi là đàn ông, anh cũng là đàn ông.
Một ánh mắt, một cử chỉ của anh, chẳng lẽ tôi không nhìn ra anh có ý với Song Nhi.
”
Ngô Tân Vinh nhất thời không phản ứng kịp, chỉ biết im lặng vì đã bị Vũ Dịch Đức nhìn thấu tim đen.
Cũng không quá bất ngờ, anh thừa biết Vũ Dịch Đức thông minh và nhạy bén như thế nào, nhưng lời nói có thể dối được chứ làm sao dối ánh mắt đây.
Anh chẳng thể khống chế hay rời mắt được khi đối diện với Song Nhi, anh cứ tham lam quyến luyến.
“ Nếu anh yêu cô ấy, tôi sẽ...!chúc phúc cho cả hai.
”
Ngô Tân Vinh hơi sững sốt, bất ngờ với câu nói của Vũ Dịch Đức.
Nhanh chóng giải thích:
“ Vũ tổng, ngài hiểu lầm chuyện gì rồi! “
Vũ Dịch Đức bật cười, vỗ vào vai của Ngô Tân Vinh rồi đi lại sofa ngồi xuống.
“ Được được, cứ xem như tôi hiểu lầm đi.
”
“ Phó tổng Ngô, áo vest của anh, thật lòng cảm ơn anh rất nhiều! ”
Đặng Song Nhi có chút e ngại, kiêng dè khi Vũ Dịch Đức tồn tại ở đây.
Bối rối đưa túi giấy về trước cho Ngô Tân Vinh, sau đó lén lút nhìn qua anh, sợ anh tiếp tục nổi nóng trước mặt của Ngô Tân Vinh.
“ Không có gì...! Vũ tổng, tôi xin phép ra về...Hy vọng ngài sẽ không hiểu lầm! ”
Vũ Dịch Đức thong thả đứng dậy, bước lại gần Đặng Song Nhi và Ngô Tân Vinh.
Đưa tay về phía trước, lên tiếng nói:
“ Phó tổng Ngô ra về thong thả, tối nay nếu anh không bận, tôi muốn mời anh đến dùng bữa cơm xem như lời cảm ơn anh đã cứu vợ tôi.! ”
Ngô Tân Vinh mỉm cười, lịch sự bắt tay với Vũ Dịch Đức, trả lời:
“ Thật tiếc quá, trưa nay tôi phải đi Ý công tác.
”
“ Tiếc thật, đành để dịp khác vậy.
Tôi tiễn anh! ”
Đặng Song Nhi cau mày nhìn theo hai bóng lưng của hai người đàn ông đang bước đi, thật khó hiểu với thái độ và cách cư xử của Vũ Dịch Đức.
Dù là vợ chồng, nhưng cô mãi vẫn không đoán ra anh đang suy nghĩ, tính toán việc gì trong đầu.
Sờ vào chiếc nhẫn cưới trên tay mình, tim cô bất giác nhói lên.
Những câu nói và hành động lúc lạnh, lúc nóng của Vũ Dịch Đức thật sự đã khiến cô tổn thương và đau lòng.
Vũ Dịch Đức quay trở vào, bốn mắt chạm nhau, chỉ thấy sự lạnh lẽo trong ánh mắt đối phương chứ chẳng còn cuồng nhiệt, say đắm như phút ban đầu.
Đặng Song Nhi quay người sang hướng khác, muốn biểu hiện rằng mình đang rất giận anh.
Lại một hành động làm cho Song Nhi cô thất vọng, Vũ Dịch Đức lướt ngang đi thẳng lên lầu, chẳng một câu hỏi thăm hay dỗ dành, xin lỗi.
Đặng Song Nhi đưa đôi mắt ngấn nước nhìn theo, mếu máo rồi bật khóc...
“ Em ghét chết anh! ”.