“ Song Nhi, em thật đẹp! ”
“ Anh đừng có chọc ghẹo em! ”
Đặng Song Nhi xấu hổ, lấy bàn tay che mắt của Vũ Dịch Đức không cho anh nhìn những chỗ nhạy cảm.
Nhưng hành động ngây thơ này làm anh thêm phần k1ch thích, kéo tay cô xuống, hôn vào lòng bàn tay, ôn nhu nhắc nhở:
“ Hãy nhớ mình đã là Vũ thiếu phu nhân, là vợ của tôi.
”
Vũ thiếu phu nhân?
Một danh xưng tôn quý mà hàng vạn các cô gái bên ngoài mơ ước, trong đó có cả Thái Tuyết Như!
Vợ của tôi?
Trái tim cô run lên mãnh liệt, lòng cô bối rối xao xuyến.
Cô yêu anh đấy, nhưng Vũ Dịch Đức anh có yêu Song Nhi cô không?
Trong lòng anh đang suy tính việc gì?
Tại sao lại thay đổi muốn kết hôn với cô?
Trong tim anh có tồn tại cái tên Thái Tuyết Như hay không?
Con người anh quá thông minh, thâm sâu...chẳng ai lường trước hay đoán được anh đang suy nghĩ, tính toán gì trong đầu.
Nhưng thôi...!cô không muốn nghĩ đến nữa!
Đặng Song Nhi không còn kháng cự, ngoảnh mặt sang bên tránh né ánh mắt nóng bỏng đang nhìn cô chăm chú say đắm.
Vũ Dịch Đức cong môi cười khẽ, cúi đầu hôn vào chiếc cổ và phần nhấp nhô nảy lửa của Song Nhi.
Sau đó dùng lưỡi li3m nhẹ đầu ng ực đỏ hồng nhỏ nhắn, thèm khát ngậm lấy cắn m*t hết bên này đến bên kia, dùng đầu lưỡi và răng khiêu khích điên cuồng.
Đặng Song Nhi mơ màng khép hờ đôi mắt, cảm giác tê tê ở ngực chạy rần khắp thân thể.
Cổ họng đột nhiên phát ra tiếng nỉ non yêu mị, mê hoặc động lòng người.
“ Ư ~~”
Hết cắn rồi m*t chùn chụp đỉnh đồi nhô lên thơm ngon, say sưa thích thú thưởng thức từng bên một.
X0a nắn bầu ng ực mềm mại còn lại đủ hình dáng kỳ quái, dùng ngón tay trêu chọc nhụy h0a đã ưỡn cứng từ lâu.
“ Ưm~~”
Bàn tay ấm nóng dịch dời xuống vùng cấm, sờ s0ạng chiếc bụng thon gọn, mang theo hơi nóng kéo chiếc qu@n lót mỏng tanh còn sót lại trên người của Đặng Song Nhi.
Song Nhi bừng tĩnh khẽ thở d ốc, cong người lên níu giữ bàn tay to lớn của Vũ Dịch Đức.
“ A...!đừng cởi mà...~”
“ Ngoan! ”
Đặng Song Nhi bị kh0ái cảm tấn công mãnh liệt, cộng thêm lời dụ ngọt và ánh mắt đầy ngọt ngào của Vũ Dịch Đức lấn chiếm hết lý trí, xô đẩy cô vào trong d*c vọng, cứ như vậy nghe lời buông lỏng bàn tay.
Vũ Dịch Đức mỉm cười, thành công kéo xuống chiếc qu@n lót đã ướt đẫm d*m th*y của Đặng Song Nhi.
Thân thể không một mảnh vải lần đầu bị đàn ông nhìn qua, chạm qua cô đương nhiên không giấu được ngại ngùng mà cơ thể càng ửng hồng hơn, nhưng như vậy càng làm tăng thêm phần quyến rũ đến mê người.
Bàn tay của Vũ Dịch Đức ngày càng tiến tới không chút kiêng dè.
Chạm vào vùng bí ẩn nhạy cảm mươn mướt của Đặng Song Nhi, nhưng môi lưỡi vẫn chăm sóc phía trên một cách chu đáo.
Dưới sự vuốt v3 tấn công k1ch thích xa lạ ở hai điểm nhạy cảm nhất, cơ thể cô bắt đầu dâng lên cảm giác quái lạ, sung sướng và thích thú!
“ Đừng căng thẳng, tôi sẽ nhẹ nhàng nhất có thể! ”
Quỳ trên giường, giam cơ thể mảnh mai của Đặng Song Nhi ở giữa hai ch ân anh.
Chiếc áo sơ mi được cởi ra, cô như bị hớp hồn trước cơ ngực quyến rũ của anh.
Vũ Dịch Đức khẽ cười, bàn tay nhanh nhẹn tiếp tục mở thắt lưng.
Chiếc quần âu được nén xuống nền là lúc Đặng Song Nhi muốn đập đầu ngất đi.
Bắp chân to khỏe săn chắc, bộ phận nam tính phồng lên to chướng được ẩn núp trong qu@n lót, nó muốn giải phóng để được hiên ngang tung hoành.
Rất nhanh thân hình tr@n trụi đầy khỏe khoắn lộ diện, trưng bày trước mắt.
Con c* l*ng vừa được Vũ Dịch Đức thả tự do liền bật lên chỉa thẳng vào mặt của Đặng Song Nhi, như cây súng đang nhắm hướng mà bắn và nó còn nguy hiểm, đáng sợ hơn ngàn lần.
Tức khắc cô đã xanh mặt, hét toáng lên, dùng hai tay che mặt lại.
“ Aaa.
”
“ Song Nhi...!”
Vũ Dịch Đức cương quyết kéo tay của cô xuống, ra giọng dụ dỗ:
“ Tôi nghĩ chỉ đau một chút thôi! ”
“ Thật không anh? ”
Song Nhi hít hít chiếc mũi, khuôn mặt vẫn chưa hết hoảng sợ.
C ái ấy của anh to bự như vậy, của cô chật hẹp như vậy làm sao vừa cớ chứ?
Có nên tìm hiểu kỹ càng lại không?
“ Thật! ”
Vũ Dịch Đức khẳng định chắc nịch mặc dù anh cũng không chắc chắn lắm.
Biết có đau đấy, nhưng đau nhiều hay đau ít thì làm sao anh biết được, anh có phải là phụ nữ đâu.
Điều quan trọng là ‘ em trai ruột ’ của anh đang trướng đau, nó đang gào thét mắng anh ngu ngốc.
Không thể để thời gian tiếp tục trôi qua vô nghĩa như vậy, nếu cứ xà quầng thế này thì tới sáng vẫn chưa xong.
Nghĩ thế, Vũ Dịch Đức dứt khoát đem hai chân của Đặng Song Nhi mở rộng sang hai bên thắt lưng của mình, cầm v ật cứng rắn đặt trước cửa h*a h*yệt xinh đẹp ướt ác của cô cọ sát muốn xông vào.
Đặng Song Nhi thở gấp, bầu ng ực phập phồng, nhấp nhô.
Cảm giác vừa thích, nôn nao, hưng phấn, nhưng đan xen là sự lo sợ.
“ Khoan...!khoan đã, anh ơi! ”
Lại khoan?
Bao giờ mới xong đây?
“ Em chuẩn bị xong rồi! ”
Đặng Song Nhi nhìn thấy khuôn mặt bất mãn, thất vọng lẫn nhẫn nhịn của Vũ Dịch Đức thì đau lòng.
Liền thay đổi quyết định, từng ngón tay siết chặt grap giường chuẩn bị đón nhận cơn đau.
Vũ Dịch Đức âm thầm hít lấy một hơi.
Nhịn hôm nay thì ngày mai cũng làm, thôi thì súng đạn đã sẵn sàng thì phải mau ra trận!
“ Em nhịn đau một chút, tôi nghĩ sẽ nhanh hết thôi.
”
Dứt lời, Vũ Dịch Đức hết sức nhẹ nhàng, từ từ đến chật vật tiến vào bên trong, nhưng chưa tới đâu thì lại rút ra.
Lần này, người hụt hẫng là Song Nhi, nhưng cũng không lâu cô đã đón nhận cơn đau xé thịt vì bị anh mạnh bạo xuyên qua vách ngăn nơi n0n mềm.
“ Aa...!”
Đau một chút đâu?
Sung sướng khi làm chuyện ấy đâu?
Đặng Song Nhi đau đớn đến mức run rẩy cả người, mấy giây sau không nhịn được liền òa khóc nức nở.
Đau thế này, ngu ngốc lắm mới đi ngoại tình!.