Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu

Chương 20: Psycho Pass - Take 05




Dịch & biên: Trần Bì

Thế rồi Đậu nhi bỏ tiết tháo vào túi, bình tĩnh nhấc tay gõ cửa.

''Shogo - kun? Anh có trong đó không?''

Bên trong vang lên tiếng bước chân, lát sau cánh cửa được mở ra, Makishima đứng ở cửa.

---- Hắn còn mặc đồng phục giáo viên học viện Ousou, chỉ là áo gi-lê đã cởi bỏ, khuy áo nơi cổ cũng tháo ra mấy nút, hiển lộ mảng lớn da thịt quanh vùng xương quai xanh, đoán chừng là đang chuẩn bị thay quần áo.

Bị sắc đẹp giết rất nhiều lần, Tiểu Đậu đã cơ bản có thể miễn cưỡng Hold được: ''Xin lỗi, em quấy rầy đến anh à...''

Shogo đại mỹ nhân trang bị phong độ quý ông tương đối vững chắc, không chờ cô nói xong đã nghiêng người nhường lối, khẽ mỉm cười. ''Mời vào.''

Tiểu Đậu tiến vào trong phòng, Makishima ở phía sau đóng cửa lại.

Cô đi thẳng đến cửa sổ, lúc này mới dừng bước, ''... Shogo - kun.''

Makishima tỏ ra khá thảnh thơi, nhấc tay biếng nhác chải vuốt lại mái tóc bạc vì thay y phục mà thoáng lộn xộn, ''Hửm?''

Tiểu Đậu không vội vàng trả lời mà từ từ xoay người, quay đầu nhìn Makishima đang đi về phía bản thân.

Ánh chiều tà xuyên vào cánh cửa sổ sát đất to lớn, hắt xuống một vùng sáng vàng nhạt ấm áp. Tsurutome Rin đắm chìm bên trong, mi mắt nửa rũ, khuôn mặt được ánh sáng màu vỏ quýt ấy chiếu đến hồng hào, đẹp tựa một pho tượng được tạo ra từ một người thợ danh tiếng.

... Khụ khụ.

Từ góc độ này, chắc hẳn có thể tăng thêm uy lực cho quầng sáng yandere sầu muộn văn nghệ của Rin đại mỹ nhân lên chút đỉnh đi? Chớ nói gương mặt đẹp không có tác dụng, dù là nhà triết học cũng có bản năng thẩm mỹ, bằng không Shogo đại mỹ nhân cũng sẽ không đòi hỏi ở phương diện quần áo như vậy rồi.

Cái này gọi là pha xử lý đỉnh cao, các bé đọc giả nè các bạn hiểu mà (...).

Sau đó cô từ tốn mở miệng.

"Rốt cuộc vào ban ngày, anh vẫn chưa trả lời em." Cô thầm thì. "... Shogo, xem em là gì?"

---- Cô không lại dùng kính ngữ.

Lặng im chốc lát, Tiểu Đậu cất bước về phía Makishima đang đứng sau lưng, mãi đến tận cách hắn cự ly rất gần thì dừng lại. Cô ngẩng đầu, chính diện nhìn vào đôi mắt hắn.

Makishima không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế một tay chống thắt lưng, một tay nhẹ phẩy tóc. Tiếp đó, hắn từ từ để tay xuống, dùng một loại biểu cảm như cười như không nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Em..." Ánh mắt cô mông lung lại quyến luyến bệnh chất, "Yêu Shogo."

Nói xong, cô chậm chạp giơ tay, duỗi hướng gò má hắn.

Ặc. Hơi hồi hộp.

Đại mỹ nhân, anh phải nể tình chút đi nha, tháng này Đậu thần có được phát lương hay không phải xem ngài đấy...

Rõ ràng chỉ trong chớp mắt lại như một thế kỷ dài đằng đẵng. Phút chốc, đầu ngón tay trắng muốt của Tsurutome Rin cứ thế rơi vào gương mặt Makishima.

Cảm nhận được nhiệt độ nhợt nhạt từ da thịt Makishima, ngón tay cô không nhịn được khẽ run.

... Đây cũng không phải diễn! Đậu thần và dồng bọn đều sợ ngây người được chứ!

Ôi trời. Điều này nói rõ cái gì?

Shogo đại mỹ nhân, diễn biến này nghĩa là mặc cho sờ mó sao?

Đậu thần... Ừm, mạnh mẽ ném văng tiết tháo. (:3 っ)3

Ngón tay khẽ xê dịch về trước, lướt qua cái cằm đường nét thanh tú của Makishima, ngay sau đó lòng bàn tay hoàn toàn bao phủ lên gò má hắn.

''Muốn đụng chạm thế này, muốn chiếm giữ thế này.'' Cô gợi lên nụ cười nhàn nhạt. ''Bởi vì có khát vọng ấy, cảm giác 'sống sót' mới chưa bao giờ mãnh liệt như thế.''

Năm ngón tay cô hơi mở ra, theo sườn mặt dần dần vuốt ve xuống cần cổ, nhẹ nhàng đi một vòng, tiếp đó dừng ở mạch đập nơi cổ.

''Sự thôi thúc muốn tới càng gần hơn này chưa bao giờ chấm dứt. Cảm giác ấy... Cực kỳ tuyệt diệu.''

Cô kể lể như nói mê sảng, lập tức khẽ cười thành tiếng.

''... Vậy thì giờ đây, Shogo - kun cảm thấy thế nào? Chán ghét sao? Cảm thấy căm ghét sao?''

Giữa hai người rơi vào vắng lặng.

Shogo đại mỹ nhân, hắn... Không nhúc nhích.

Đờ, đờ mờ, độ tiếp nhận thế nào lại cao hơn so với tưởng tượng?

Ừm. Vì tiền lương, Đậu thần... Lại mạnh mẽ vứt phăng cái giới hạn gì đấy (...).

Thế là trong tiếng thủ thỉ, cô lại từ từ ghé sát vào hắn một ít... Sau đó cô ngẩng đầu lên, chóp mũi thân mật sượt qua gáy.

Môi nhẹ nhàng in lên hầu kết.

... Shogo đại mỹ nhân, Đậu thần đã cho anh đầy đủ thời gian đẩy tôi ra rồi nha. _(:3'' ∠)_

Mà cô nhìn không tới chính là, theo động tác này, Makishima bỗng buông mắt xuống, biểu cảm từ không biết xử trí thế nào lại chuyển sang hứng thú ----

Khoảnh khắc bị người trước mắt đụng chạm, hắn sinh ra một loại cảm xúc... Bắt đầu từ khi ý thức được mình là ''Cô độc'' thì chưa bao giờ có.

Là vui sướng, làm người ta khát cầu. Nhưng niềm vui sướng này so với cảm giác ''Nhặt được'' Choe Gu Sung, ''Nhặt được'' Mido, ''Nhặt được'' Ouryou Rikako... Không, là so với khai quật ra bất kỳ sự vật thú vị nào đều không giống nhau.

Là bắt đầu từ khi nào, đã không nhớ rõ.

Chỉ biết là thứ cảm xúc kì lạ này, lúc người trước mắt tiếp cận chính mình, bỗng bành trướng đến mức như có thực chất, nhưng cũng không làm cho người ta chán ghét, thậm chí...

[Muốn nhiều hơn nữa.]

Chỉ cần suy nghĩ thứ tình cảm này không biết từ đâu đến, cũng đã đặc biệt thú vị.

Bị thúc đẩy bởi loại cảm xúc lạ lẫm và kích động này, Makishima sinh ra một loại ham muốn tìm tòi bằng sự mê say mà bệnh trạng.

Tiểu Đậu chỉ cảm thấy sau đầu nóng lên, một hồi mới ý thức được đó là tay Makishima.

Ngay sau đó, cái tay kia dùng một loại lực lượng mềm nhẹ nhưng không thể chống cự, ấn cô về trước, siết cô vào ngực.

Khuôn mặt chôn trong ngực Makishima, một hơi thở mát lạnh nhạt nhòa quấn quanh chóp mũi.

Tiểu Đậu ngơ ngác.

... Ai da, không, không phải là phản kích lại... chứ?

Quỳ cầu đừng OOC (1) nha đại mỹ nhân? (←皿←)

(1) Out of character, nhân vật trong truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc.

Đỉnh đầu bị đè nặng, Makishima cúi đầu, cằm gác lên đầu cô.

Vài sợi tóc bạc mềm mại của hắn quét qua trán của cô, kéo theo sự ngứa ngái làm người bất an.

Âm thanh làm màng nhĩ người ta rịu rã của chàng trai trầm thấp vang lên.

''Thì ra là vậy... Chỉ cần thế này sẽ cảm thấy vui vẻ sao?''

Bàn tay ở sau đầu Tiểu Đậu hơi ngưng rồi mơn trớn đuôi tóc, gò má, kế đó nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô.

Tiểu Đậu bị buộc ngẩng đầu lần nữa đối diện con mắt Makishima, ánh mắt người sau tối lại.

''Vô cùng thú vị...'' Hắn dùng một loại giọng điệu có chứa tính học hỏi, thậm chí là kính nể nói rằng. ''Không, cũng không phải là những thứ lúc trước đã từng cảm nhận qua, so với nó... Còn nhiều hơn nữa... Là vì sao đây? Lại... Cũng làm anh thấy sung sướng.''

Mặt mắn cúi thấp, để sát vào cô.

''Em muốn... Chính là những thứ như vậy sao?''

Giữa hai người cách thực sự quá gần, hô hấp quấn quýt lấy nhau. Chợt, trong tầm nhìn của cô chỉ còn lại đôi mắt màu hổ phách phảng phất có thể hút đi linh hồn người khác kia...

Trán bị in lại một nụ hôn nhợt nhạt.

Tiểu Đậu mờ mịt.

... Đờ mờ?! Diễn biến chẳng lẽ là nghĩ thông suốt!?

Makishima vẫn đang nói chuyện, điều này khiến cho lúc bờ môi hắn sát qua trán cô, mang theo một chút nhột mềm nhẹ.

''Đây chính là toàn bộ những gì em khát cầu sao?''

.......! Bàn tay vàng điều khiển độ thiện cảm - kun, Đậu thần trách oan ngươi! Hóa ra ngươi có ích như vậy!

Thắng lợi trong tầm tay, thêm chút củi lửa!

Lông mi Tiểu Đậu đột nhiên run rẩy rồi giơ tay lên, chậm rãi ôm eo Makishima.

Dưới cánh tay này, thắt lưng chàng trai hẹp mà mạnh mẽ, không có một tý sẹo lồi dư thừa. Cách áo sơ mi mỏng manh, cô còn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể hơi lạnh của hắn.

... Triết học gia đúng là triết tọc gia, trình độ thật khó xơi. Nếu còn tiếp tục nữa thì chính là tiết mục lẳng lặng ôm nhau, vậy sao được?

Đậu nhi trong lòng châm chọc, tay trượt tiến vào áo Makishima.

Ha ha. Đậu thần mới không nói rằng mỹ nhân quá đẹp, tiết tháo cái này... Có xu thế không nhặt về được đâu.

Cái này gọi là thủ pháp nghệ thuật không tiếng động chỉ dẫn, các bạn hãy cảm thụ. ( →3 →)

Cơ thể dưới bàn tay cũng không gầy yếu như tưởng tượng. Vân da nhấp nhô rõ ràng, cũng không nổi trội lại đều đều vừa đúng. Theo xương sống hướng lên trên, vừa chạm tới xương vai đang nhô ra, tiếng nói của cô gần như thở dài: ''Shogo..."

Môi Makishima giật giật.

Rồi nó chầm chậm trượt xuống, như có như không cọ xát mi mắt và sống mũi cô, sau đó...

Cứ như vậy hôn vào môi cô.

... Ha ha. Không hề áp lực, cám ơn các vị khán giả.

Trải qua sự kiện sóng to gió lớn là lồng chó lưỡi hôn nọ, ngây thơ trong sáng như Shogo đại mỹ nhân ngài đây, hoàn toàn không thể lay động đấu hồn vững như núi của Đậu thần (...).

[Kích hoạt Kim đồng hồ tình yêu, đang ghi chép số liệu nhân vật... Ghi chép thất bại. Kim đồng hồ đang bị trục trặc.]

... Shit, tình huống gì đây!?

Tiểu Đậu không thể bình tĩnh, thân thể không tự chủ được run lên một cái.

Ngay sau đó phần eo của cô bỗng bị ôm lại, dưới chân trống không, suýt nữa mất cân bằng. Kèm theo tiếng ma sát xột xoạt, Makishima ôm cô thuận thế ngồi xuống ghế salon bên chân hai người, Tiểu Đậu liền bị ép ngồi trên đùi đại mỹ nhân bằng một tư thế cực kỳ quặc.

Môi hai người đã tách ra, Tiểu Đậu chống ngực Makishima ngẩng đầu, vừa vặn tiến vào trong con mắt thâm thúy đến mức làm người sợ hãi kia ----

Ngón tay hắn còn đang tỉ mỉ vuốt ve sau gáy cô, thậm chí đang phác hoạ vị trí của huyết quản. Rõ ràng là động tác suồng sã, đổi lại bình thường thì độ nhẫn nại của Đậu thần đã sớm chịu không nổi mà phải chạy trốn rồi... Thế nhưng bị người đàn ông này làm như thế thì cô lại có loại ảo giác lẽ ra nên như vậy.

Kim đồng hồ vừa hỏng, kế hoạch cũng thất bại. Tiểu Đậu sắp diễn không nổi nữa, ánh mắt mơ màng: ''Shogo - kun, em...''

''Hửm?'' Makishima nhàn nhạt đáp lời, kéo cô về phía trước rồi dịu dàng đặt cô lên ghế salon.

Chàng trai tóc bạc ở trên cao nhìn xuống, một tay chống bên tai cô, rũ mắt tinh tế quan sát cô rồi ngón tay theo cổ vẫn miêu tả đến khuy áo trước ngực.

Những nơi ngón tay đi qua, lông măng loạt xoạt nổi lên.

Tiểu Đậu kinh hoàng ---- Khốn kiếp! Lại chơi lố!? Shogo đại mỹ nhân à đầu óc ngài thế nào mà mới thông một lần thôi, có cần mở lớn vậy không, chuyện này không khoa học!!

Makishima đưa tay ra, che mắt cô lại ---- Tầm nhìn đột nhiên rơi vào trong bóng tối. Giây lát sau, ghế sô pha phát ra một tiếng vang nhỏ, chợt bên tai ngưa ngứa, cô cảm thấy hô hấp của Makishima đã gần trong gang tấc.

N' đại đại ông mau trở về, Đậu thần một người chịu đựng không nổi...!!

Tiểu Đậu nhịn không được, há mồm muốn nói chuyện, không ngờ vừa hé môi thì một ngón tay thò vào! Cô theo phản xạ muốn khép hàm răng lại, một giây sau cái cằm đã bị không nhẹ không nặng bị kìm lại.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Makishima rơi vào trên lưỡi, mang đến cho cô cảm giác sinh lý chống cự kèm thêm cảm giác xấu hổ.