Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 4: Nửa đệ nhất




Vương Trọng cũng là tên kỳ quặc, thời trung học đã lấy một thiên “Luận tác dụng hạch tâm của chiến kỹ khống chế ở trong đoàn đội” dẫn tới học viện chú ý, cộng thêm thành tích ưu tú đã đốt cháy lên hồn hỏa liền trực tiếp đặc biệt chiêu mộ vào hệ chỉ huy, nhưng sự phát triển kế tiếp lại làm người ta mở rộng tầm mắt, vị “thiên tài” này giá trị tiềm lực trưởng thành chỉ có 5, thấp hơn trình độ bình quân, nói cách khác, hoàn toàn là kẻ theo phe lý luận, vốn tưởng hắn sẽ ở sau khi trải qua giáo dục chính thống nở rộ hào quang, kết quả... Trở nên tầm thường, phương diện học viện cũng là câm điếc ăn hoàng liên, có khổ không nói được, bản thân Vương Trọng càng trở thành trò cười của hệ chỉ huy.

Hệ chỉ huy không hề nghi ngờ là đại biểu tinh anh, cả một năm học, Vương Trọng cũng chỉ có một người bạn là Mã Đông.

Học viện Anh Hồn có bốn đại phân viện, dựa theo trọng điểm khác nhau: phân viện chỉ huy, phân viện dị năng, phân viện chiến sĩ, phân viện phù văn.

Phân viện chỉ huy là cái nôi của quan quân, phải là học sinh lý luận, thiên phú, thực chiến đều phi thường toàn diện, đương nhiên một số con em anh hồn gia tộc bối cảnh thâm hậu cơ bản đều ở phân viện này.

Phân viện dị năng chỉ tuyển nhận các học sinh có được năng lực đặc thù, dù sao ở trong người điểm hỏa hồn hỏa chỉ có một bộ phận nhỏ có thể có được dị năng, đồng thời cũng bao hàm nghiên cứu khoa học kỹ thuật dị năng.

Phân viện chiến sĩ thì tuyển nhận học sinh hồn lực trưởng thành tính ưu tú.

Về phần phân viện phù văn, thì tuyển nhận học sinh điểm hỏa hồn hỏa, nhưng chưa có đặc điểm nổi bật, phân viện phù văn cũng là phân viện lớn nhất, phân loại khoa cũng nhiều nhất, bao gồm khoa học kỹ thuật phù văn vân vân các nghề phụ trợ, dù sao thời đại này mỗi học sinh điểm hỏa hồn hỏa đều là tài nguyên, cho dù không có khuynh hướng chiến đấu cũng có thể làm rất nhiều chuyện.

Đương nhiên trên cơ bản toàn bộ học sinh phân viện phù văn đều có một trái tim chiến đấu, nếu điểm tổng hợp có thể thi đứng trong tOP mười năm học, thì có được đổi cơ hội nghề, trên lý luận học viện khác thành tích quá kém bị phán định không phù hợp yêu cầu chuyên nghiệp, cũng sẽ bị giáng đến phân viện phù văn, chỉ là loại tình huống này ở trong lịch sử hơn hai trăm năm thành lập trường chưa từng xảy ra.

Mã Đông tuy là hệ chỉ huy, nhưng lý tưởng đời hắn tựa như không có một xu quan hệ với trở thành anh hùng.

Vừa mở cửa nhà, đã ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi. Mã Đông đã chạy vào, “Vương thúc nhi, khẳng định là tay nghề của ngài, sườn xào chua ngọt, thực thơm!”

Một nữ nhân tao nhã đi ra, mỉm cười, “Tiểu Đông tới rồi, tùy tiện ngồi đi, xong ngay đây.”

“Dì Tuyết Lỵ, ngài lại đẹp lên rồi, bạn gái của cháu bằng được một nửa của ngài cháu đã phải thắp nhang cảm ơn!” Mã Đông cười nói.

“Ngươi thằng nhỏ này miệng như bôi mật ấy.” Tuyết Lỵ cười nói, tuy không trang điểm, ăn mặc cũng rất mộc mạc, nhưng vẫn không thể che dấu loại tao nhã xuyên suốt xương tủy đó.

Mã Đông cũng không phải chưa tiếp xúc với đời. Nói thật ra, những nữ nhân trang điểm đậm gọi là thượng lưu giai tầng kia so với dì Tuyết Lỵ thì kém nhiều lắm.

“Mồm mép gã này có thể đem người chết nói thành sống, thật không biết hôm nay ai lại rơi vào bẫy của hắn nữa.” Vương Trọng nói, tuy không biết quá trình, nhưng tân sinh bị Mã Đông thu phục khẳng định đã mắc bẫy.

“Má, ngươi đây là phủ định sức quyến rũ nhân cách của ta, các tiểu học muội kia vừa thấy ta, đã lập tức khóc lóc lao lên. Ài, ta con người này chỉ là quá chính trực thôi.” Mã Đông không chút khách khí gắp một miếng sườn.

Tuyết Lỵ cũng không nhịn được cười. Có mặt Mã Đông không khí luôn có thể rất náo nhiệt, ánh mắt nhìn Vương Trọng tràn ngập quan tâm yêu thương. Mười năm trước, cô và Vương Chiến Phong đều cho rằng Vương Trọng không chống đỡ qua được, nhưng Vương Trọng lại khôi phục thần kỳ, đây quả thực chính là món quà lớn nhất của ông trời.

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, có Mã Đông kẻ dở hơi này, cả buổi tối đều là tiếng cười nói vui vẻ, Vương Chiến Phong cũng ngoại lệ uống chút rượu, dì Tuyết Lỵ cũng không giấu diếm thân phận trẻ mồ côi của Vương Trọng, Vương Trọng cũng không oán trách, trái lại ở trong ngôi nhà này hắn nhận được càng nhiều sự ấm áp hơn.

Cả đêm ấm áp không nói, tiễn bước Mã Đông, Vương Trọng trở lại phòng mình, nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng cũng có chút cảm khái. Hắn rốt cuộc trưởng thành rồi, tiến vào Anh Hồn học viện vẫn luôn là giấc mộng của hắn, cũng hy vọng tìm được phương pháp giải quyết vấn đề của bản thân, nhưng tựa như không có trợ giúp gì.

Một năm trôi qua, nhìn tân sinh ùa vào, Vương Trọng cũng cảm nhận được áp lực, nhưng nghĩ lại, mình từ cơ thể yếu ớt nhiều bệnh tới hôm nay, còn có cái gì phải thầm oán, nếu không đủ, nói rõ mình cố gắng không đủ, năm thứ hai, mình phải cố gắng lên, nghĩ một chút Vương Trọng liền tiến vào mộng đẹp, vẫn là thế giới hắc ám kia, mười năm như một ngày, một dải cầu vồng lướt qua trong bóng đêm vô biên, khóe miệng Vương Trọng lộ ra nụ cười.

Chú hề chơi đùa số mệnh Simba đạp cầu vồng từ trên trời giáng xuống, xoay tròn một cái giữa không trung, chuẩn bị đáp xuống đất tao nhã, chẳng qua hạ cánh không quá ổn, mông ngồi bệt xuống đất.

“Vương Trọng, hôm nay sao lại muộn như vậy!” Chú hề lơ lửng không trung xoay vòng, hoa chân múa tay.

“Hôm nay là sinh nhật trưởng thành của ta, không có quà sinh nhật thì thôi, vậy mà dám quên, lại đây, ngày hôm qua ngươi thua, để ta véo mũi một phát, đừng nghĩ quỵt nợ!” Vương Trọng cười vẫy tay đối với Simba. Mười năm qua, bởi vì có Simba, hắn mới có thể sống sót, kiên trì sống sót..

Cái gọi là trò chơi của chú hề chơi đùa số mệnh thiên kì bách quái, năm năm trước các loại huấn luyện cổ quái, có thú ngữ, di sản văn hóa lộn xộn của thời đại cũ, năm năm sau, chú hề chơi đùa số mệnh sẽ biến thân trở thành đủ loại quái vật lăn qua lộn lại với Vương Trọng, nói là biến thân, đương nhiên không thiếu được đánh cược một chút, điều này làm cảnh trong mơ của Vương Trọng vĩnh viễn không tịch mịch.

Simba theo bản năng co lại, “Khụ khụ, thằng nhóc, chú hề chơi đùa số mệnh sẽ không quỵt nợ, chỉ là chúng ta hôm nay có chuyện quan trọng hơn cần thảo luận.” Simba nghiêm trang nói, nhưng một chú hề càng đứng đắn thì tỏ càng khôi hài, chỉ cần không phải lúc thí luyện, Simba sẽ phi thường thú vị đáng chơi.

“Chiêu này ngươi đã dùng rất nhiều rồi, nhưng, làm bạn, ta có thể nghe cái gọi là chuyện quan trọng của ngươi trước một chút!” Vương Trọng cười nói.

Simba khẽ lật tay, một hình ảnh lập thể xuất hiện, như là một mảng khí hải bốc hơi giàu sức sống, chỉ là trên không khí hải lại bị hào quang bao phủ, giống như phong ấn, chỉ có khí tức rất mỏng manh có thể phát tán ra.

Vương Trọng hoạt động ngón tay, không có ý tốt nhìn chằm chằm cái mũi chú hề, “Ngươi lại phóng hồn hải của ta làm gì, hậu quả trào phúng là rất nghiêm trọng.”

“Khụ khụ, ta là hạng người như vậy sao, nghiêm túc một chút, chuyện chú hề chơi đùa số mệnh vĩ đại hôm nay nói với ngươi rất quan trọng!” Simba trợn mắt.