Đâu Chỉ Mình Anh

Chương 21




Ngôi nhà chìm trong im ắng khi Alice bước vào cửa trước, hai tay cô ôm một đống túi giấy màu nâu đựng đồ tạp hóa.

Cô đặt các túi giấy lên bàn bếp và dừng lại vì thấy gì đó ở bên ngoài. Rướn mình ra trước để nhìn rõ hơn, cô mỉm cười nhìn Harry đang cúi người thưởng cho Snoop một mẩu thức ăn. Snoop, rõ ràng rất ngưỡng mộ Harry, đang lóc cóc chạy theo anh khi cả hai đi về phía ao. "Đồ phản bội," cô thì thầm nhưng nụ cười vẫn nở trên môi.

Cô mở túi lấy đồ ăn ra, nhóm lò sưởi rồi chui đầu qua cửa phòng làm việc và thấy Joe đang gõ lên máy tính liên tục.

"Anh có cần gì không?" cô nói.

"Không em yêu ạ. Anh chỉ đang làm chút việc thôi. Không lâu đâu."

"Nhưng anh Joe, hôm nay là ngày cuối năm mà."

"Em yêu, anh biết mà. Anh xin lỗi, chính thế nên anh sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Anh hứa đấy. Mười lăm phút nữa anh sẽ có mặt ngoài đó."

Alice thở dài. "Emily đâu anh?"

"Không biết. Em thử tìm trên lầu xem."

Alice đóng cánh cửa phòng làm việc lại và nhẹ nhàng bước lên lầu rồi gõ cửa phòng Emily.

"Em à? Cậu có trong đó không?"

Im lặng.

Cô đẩy cửa ra và thấy Emily đang ngồi cựa quậy người, cô mở tròn mắt. "Chuyến bay mệt quá," cô lầm bầm ngái ngủ. "Không ngờ là ở đây đến cả tuần rồi mà tớ vẫn mệt lả."

"Ôi Chúa ơi, tớ xin lỗi nhé. Tớ có làm cậu thức giấc không? Chán quá. Xin lỗi, cậu cứ ngủ tiếp đi. Xin lỗi nhé." Alice bắt đầu đóng cửa phòng lại.

"Không sao đâu," Emily nói. "Cậu quay lại đây đi. Dù sao thì tớ cũng vừa mới dậy mà." Cô vỗ vỗ lên giường. "Đến đây nói chuyện với tớ đi."

Alice buông giày khỏi chân và nằm lên giường cạnh Emily, cô lăn vào nửa giường còn lại để đối diện với Em, đầu gối lên tay và mỉm cười với cô bạn gái thân thiết nhất.

"Cậu đang mơ gì đó rất nguy hiểm đúng không?" Alice nói.

"Tớ chỉ biết nó rất kỳ quặc nhưng cũng không nhớ nữa."

"Vậy không liên quan đến" – cô hạ thấp giọng và khẽ khàng – "Colin chứ?"

"Không mà!" Emily nói. "Suỵt. Harry đâu?"

"Đang ở bên ngoài chơi với Snoop."

"Anh ấy nhớ Dharma đấy."

"Em à, tớ biết cậu không muốn tớ nói điều này đâu, nhưng anh ấy đáng yêu lắm. Làm sao cậu không yêu anh ấy điên cuồng được nhỉ?"

Emily thở dài. "Tớ không biết. Tớ thực sự không biết. Dù sao thì nếu cậu nghĩ anh ấy đáng yêu đến vậy thì anh ấy là của cậu đấy."

"Cảm ơn cậu," Alice khịt mũi. "Nhưng dù sao cũng không cần đâu. Cứ làm như là tớ chưa có đủ việc để giải quyết không bằng."

"Có vẻ như Joe đang rất ngoan mà."

"Tớ tin là máy tính của anh ấy cũng cho là như vậy."

Emily nhíu mày. "Cậu nói vậy là sao?"

"Ý tớ là khi ở đây, có vẻ như mọi việc anh ấy làm chỉ là đọc báo hoặc ngồi hàng giờ trước máy tính làm những việc mà chỉ có Chúa mới biết là việc gì. Anh ấy nói là phải làm việc nhưng có tới phân nửa số lần tớ mở cửa phòng làm việc, anh ấy vội tắt màn hình, vì vậy mà tớ biết có lẽ là anh ấy đang chơi trò Solitaire dở hơi."

"Có thể anh ấy nghiện mấy trang khiêu dâm trên mạng," Emily nhăn răng.

Alice đảo tròn mắt. "Tớ nói với cậu rồi, không có gì khiến tớ ngạc nhiên nữa đâu. Dù sao thì cậu cũng nên dậy đi, vì sẽ có tiệc và chúng mình phải ăn mặc diêm dúa lộng lẫy đấy."

"Được thôi. Cậu sẽ mặc gì cho bữa tiệc? Váy áo sành điệu hay bình thường đây?"

Alice nhún vai. "Chắc là tớ sẽ mặc quần đen và áo len chui cổ cũng màu đen."

"Không biết mặc gì nên chọn màu đen à?"

"Hẳn rồi. Cậu thì sao?"

"Tuần trước tớ mua một cái áo in hình con báo tại SoHo. Chắc là tối nay tớ sẽ diện nó lần đầu tiên đây."

Alice cười vang. "Chắc chắn cậu sẽ giúp người dân ở đây có chuyện để bàn tán đấy."

"Họ có ghét tớ không nhỉ?"

"Không đâu. Chỉ có phụ nữ thôi. Có lẽ đám đàn ông sẽ dành cả buổi tối thèm khát cậu. Nhất là James."

"James nào cơ?"

"Gã dâm đãng ở đây thôi. Chỉ được mỗi cái mồm miệng dẻo như kẹo kéo."

Emily mỉm cười. Đây chính xác là điều mà Alice vẫn luôn nói về Joe.

"Anh ta tốt không?"

"Cậu quan tâm à?"

"Chỉ tò mò thôi."

"Thật ra là anh ta vui lắm. Chỉ là thích tình tính tang khi nửa kia của cậu không có ở bên cạnh thôi. Còn vợ anh ta thì đúng là một cơn ác mộng. Cô ta và Joe chơi quần vợt với nhau, và cô ta là mụ đàn bà lẳng lơ, tớ không tin cô ta một tẹo nào. Cô ta rất duyên dáng với Joe, nhưng lại khá lạnh lùng và sắt đá với tớ."

"Nghe ghê quá nhỉ."

"Ở đây cô ta là người duy nhất tớ không ưa. Nhưng thôi, không phải lúc nào cậu cũng quý mến tất cả mọi người được. Nào, dậy thôi. Dậy đi. Gặp cậu dưới nhà nhé."

"Oa!" Joe ngẩng mặt lên huýt sáo một hơi dài khi Emily đi xuống lầu và xoay tròn một vòng trước cây thông.

"Cám ơn anh, nhưng sao?" cô nói. "Anh không nghĩ là bộ trang phục này quá lộ liễu đấy chứ?"

"Trông em quyến rũ chết người đấy," Joe nói và nhìn chằm chằm vào bộ ngực gợi cảm trong chiếc áo nửa trong suốt và đôi giày cao gót mảnh khảnh của cô. "Đủ ngon để ăn thịt đây."

"Anh Joe kia!" Mặc dù rất vui mừng trước lời tán dương của Joe nhưng Emily vẫn không thích chơi trò tán tỉnh với anh.

"Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng quả thực trông em tuyệt quá."

"Và anh đảm bảo bọn họ sẽ không nghĩ em là cô nàng hư hỏng chứ?"

"Ôi, tất nhiên, nhưng dù sao thì họ cũng sẽ thèm khát em thôi."

"Ôi chết tiệt. Em đi thay đồ ngay đây."

"Đừng!" Joe nói. "Có lẽ em sẽ là nàng báo tuyệt vời nhất mà họ thấy từ trước tới nay."

"Chúa ơi. Thế thì em lại càng phải thay đồ. Giờ thì rõ rành rành ra rồi."

Alice bước xuống lầu trong đôi giày da lộn đế bằng và cô bật cười khi nhìn thấy Emily.

"Ái chà," cô nói. "Trông cậu lạ quá."

Trông Emily khá lo lắng. "Cậu có nghĩ là cái áo này khêu gợi quá không?"

"Quá khêu gợi, nhưng ai mà quan tâm cơ chứ."

"Cậu chắc chứ?"

"Rất chắc chắn luôn. Harry thấy sao?"

"Anh ấy đang tắm. Được rồi. Tớ sẽ đợi xem Harry thấy sao."

Vài phút sau Harry xuất hiện, mái tóc anh vẫn ướt nhẹp. Đôi mắt anh mở to khi nhìn thấy Emily.

"Oa," anh nói.

"Anh có thích không?"

"Trông em thật khó tin," anh nói. "Nhưng em có nghĩ là bộ đồ này phù hợp với miền nông thôn không? Ý anh là, Alice thì mặc quần và đi giày đế bằng. Trông em đẹp lạ thường, nhưng có lẽ em sẽ cảm thấy hơi lạc lõng một chút."

Alice quan sát trong khi Emily tỏ ra bực tức. "Em cảm thấy đẹp lạ thường," cô nói. "Và đây là chiếc áo em sẽ mặc."

Joe cười. "Đừng lo, Harry, cô ấy sẽ là tâm điểm của bữa tiệc."

Bốn người bọn họ dừng xe trong bãi đỗ xe của gia đình Sally và Chris. Những bóng đèn trắng nhấp nháy giữa tán lá kim của cây thông đang lấp lánh sáng trong bãi đỗ xe, và nến lung linh trên khắp các cửa sổ, mang đến cho ngôi nhà một bầu không khí lễ hội truyền thống.

Sally xuất hiện trước cửa trong chiếc váy nhung đen dài, trong tay cô là một ly rượu đánh trứng, và cô hôn chào Joe và Alice.

"Rất vui được gặp mọi người," cô nồng nhiệt nói và đặt ly rượu xuống để bắt tay Harry và Emily. "Để tôi cất áo khoác của anh chị."

Đôi mắt cô mở hơi to trước hình con báo in một cách phóng túng trên ngực áo Emily, nhưng cô đủ tế nhị để lấy lại tâm trạng bình thường, cô nở một nụ cười và dẫn mọi người vào phòng khách trang trọng.

"Tôi sẽ quay lại ngay thôi," Sally nói. "Tôi phải mang nước cho mọi người và kiểm tra đồ ăn. Chris đang đi quanh đâu đó thôi, và tất nhiên anh chị cũng biết là vợ chồng Kay và James cũng đang ở đằng kia. Chris!" cô gọi với, "Đến đây chào mọi người đi anh!" và thế là cô biến mất.

"Ai kia?" Emily thì thầm qua khóe miệng khi Kay đang tiến về phía họ với một nụ cười rạng rỡ và cặp chân dài miên man. "Ô, đừng nói với tớ là cô ta đấy nhé. Cô ả này đúng là ác mộng."

"Ừ." Alice đeo một nụ cười giả tạo trên mặt khi cô gật đầu. "Tớ đang tự hỏi làm sao mà cậu biết được điều đó đây. Kay! Gặp chị thật vui quá!"

"Chào Alice, quả là lâu quá rồi không gặp chị." Kay lạnh lùng mỉm cười, và sự nhiệt tình chỉ xuất hiện trong đôi mắt cô ta khi cô ta quay sang phía Joe. "Chào đồng đội," cô ta nói, đôi môi như hơi bĩu ra, và đôi mắt thì nhấp nháy với sự nồng nhiệt khác thường.

"Chào đồng đội!" Joe cười và cúi xuống dành cho Kay một cái hôn nhanh lên má. Alice quay sang Emily và đảo mắt lia lịa khi Emily cố nén cười. "Đây là bạn chúng tôi, Emily và Harry," Joe nói. "Họ từ Luân Đôn sang."

Kay chậm rãi quay người và dò xét Emily từ đầu xuống chân. "Ái chà," cô ta vui vẻ nói, "trang phục tuyệt quá," nhưng giọng nói của cô ta lại thể hiện sự khinh miệt, và Emily cảm thấy cô không cần thiết phải giả vờ tỏ ra lịch sự.

"Tôi cũng muốn nói y như vậy về trang phục của chị," cô nói và ném trả cho Kay ánh mắt tương tự khi cô nhìn chằm chằm vào chiếc váy ngắn nhỏ xíu hiệu Lycra và cái áo hai dây đính hạt xê quin trước mặt.

Nét mặt Kay cứng đờ và cô ta quay sang Harry, nụ cười lại vụt trở lại trên môi. "Chà, chào anh," cô ta nói. "Tôi là Kay."

"Chào chị. Tôi là Harry." Anh lịch sự bắt tay cô ta và ngắm nhìn khe ngực của cô ta.

"Chúa ơi, đàn ông quả là đáng ghét quá phải không?" Alice thì thầm với Emily. "Mình đi lấy đồ uống thôi."

"Ý kiến hay đấy," Emily đồng ý và quay sang với hai người đàn ông tháp tùng. "Bọn em quay lại ngay thôi."

Họ đi ra khỏi phòng khách, chụm đầu cười rúc rích với nhau.

"Cô ta quả là khủng khiếp phải không?" Alice nói. "Joe thì nghĩ cô ta 'rất vui', còn tớ thì nghĩ cô ả thật kinh tởm. Cậu có thấy cách cô ta nhìn Joe không? Cứ như mình là món quà của Chúa ấy."

"Còn cách cô ta nhìn Harry thì sao?"

"Ừ. Trông như thể cô ta nghĩ rằng hôm nay là Giáng sinh vậy."

Hai cô gái cười ầm lên với nhau.

"Thế hai cô gái đáng yêu này đang cười vì cái gì vậy nhỉ?"

Họ đột ngột dừng lại và quay sang nhìn James. "À, anh James, mà, bọn tôi đang nói về anh đấy."

"Thật sao?"

"Thật ư?" Emily cũng sững sờ, nhưng trông không vui vẻ lắm.

"À, thật ra là bọn tôi đang nói về vợ anh, rằng tối nay chị Kay rất đẹp."

James nhướng mày khi anh ta nhìn vào bộ ngực của Emily được che giấu điệu đà bên dưới hình con báo. "Thế thì tôi phải nói rằng vợ tôi đang phải cạnh tranh khốc liệt đây," anh ta nói.

"Miễn sao đó là thứ duy nhất khốc liệt." Emily cười sảng khoái.

"Emily." Alice huých mạnh khuỷu tay vào cô, bởi vì mặc dù cô nhận thấy lời bông đùa vô hại chẳng ảnh hưởng đến ai, nhưng lời lẽ khêu gợi vốn bình thường ở nhà sẽ giống như quả bom tấn ở đây.

Quả là vậy, trông James có vẻ hơi sốc.

"Xin lỗi anh," Emily lầm bầm. "Tôi không có ý gì đâu. Chắc hẳn anh là James." Cô chìa tay ra và James cầm tay cô với vẻ biết ơn.

"Đúng vậy. Còn cô?"

"Tôi là Emily. Rất vui được gặp anh."

"Lại một cô gái người Anh đáng yêu nữa," anh ta nói. "Chúng tôi đã làm gì để xứng đáng nhận được hai món quà này nhỉ?"

"Anh James à?" Kay vòng ra góc nhà và gia nhập với họ, James bối rối. "Anh làm gì ở đây vậy?"

"Anh nói chuyện với Alice," anh ta nói. "Xin lỗi em yêu nhé. Em muốn uống gì nữa nào?"

"Một ly Cosmopolitan." Cô ta lộ rõ vẻ tức giận. "Em sẽ phải đợi anh chăng?"

"Không không. Anh đi ngay đây. Rất vui được gặp cô," anh ta nói với Emily và vội vàng chạy tọt vào bếp tìm đồ uống cho vợ.

"Thứ động lực kỳ quái ghê," Emily nói khi Kay đã quay trở lại phòng khách. "Có chuyện gì vậy nhỉ?"

"Tớ thà không biết còn hơn. Dù sao thì anh ta cũng thực sự tử tế nếu cậu bỏ qua được những lời nói dâm đãng của anh ta. Anh ta có một trung tâm cây giống ở ngoài thị trấn. Em à, cậu mong chờ điều gì khi mặc chiếc áo này? Tớ cảnh báo cậu rồi mà."

"Anh ta cũng cuốn hút mà, phải không?" Emily đùa cợt khi James đi ngang qua bọn họ, tay này là một ly Cosmopolitan và tay kia là một cốc bia.

"Có vẻ thế, nhưng lại là râu quặp sợ vợ."

Cứ vài phút chuông cửa lại reo lên một lần, và trong vòng nửa giờ đồng hồ, căn phòng đã chật kín. Frank Sinatra bật một bản nhạc nhẹ nhàng trên dàn âm thanh, lửa bập bùng sáng rực trong lò sưởi lớn xây bằng đá, những bát thủy tinh khổng lồ đầy ụ quả nam việt quất và từng hàng nến to mập màu đỏ đang chiếu sáng lung linh khắp phòng.

Tiếng rì rầm trò chuyện càng lớn thì mọi người càng thấy thoải mái, trong khi đó Sally và Chris cố len qua đám đông, tay bê những khay bạc chất đầy bánh.

Joe sững sờ trước số người mà Alice có vẻ quen biết. "Lại HomeFront à?" anh không ngừng thì thào như vậy khi một người phụ nữ khác đứng bên kia phòng vẫy tay với Alice hoặc tiến đến chào cô.

"Chị ấy tham gia HomeFront," cô trả lời. Hoặc, "Không, đấy là chị Caroline, làm trong quán cà phê," hoặc, "Đó là Samantha, em gặp cô ấy ở siêu thị."

"Nhưng em biết tất cả mọi người!" Joe nói. "Vợ anh biến thành người của xã hội như thế này từ khi nào vậy nhỉ?"

"Chồng yêu quý của em ơi, nếu anh chịu khó nghỉ ngơi đôi chút trong khi làm việc" – Alice mỉm cười dễ thương – "chắc chắn anh đã nhận thấy em quảng giao đến thế nào. Thật ra em nghĩ chỉ là bởi em thấy hạnh phúc."

"Thật sao em yêu?" Anh cúi xuống mỉm cười và vòng tay quanh eo cô kéo lại thật gần để dịu dàng hôn lên môi cô và mỉm cười nhìn vào mắt cô. "Tốt lắm. Dạo gần đây anh có nói là anh yêu em không nhỉ?"

Alice dựa người vào anh, tận hưởng sự gần gũi này, và cô nhớ mình yêu anh xiết bao những lúc anh tình cảm với cô như thế này, và bỗng nhiên cô nhận thấy cô đã bỏ lỡ sự gần gũi này nhiều đến thế nào khi cô mất bao nhiêu thời gian xa anh để ở lại làng quê.

Alice mỉm cười với anh. "Anh có yêu em không?"

"Rất rất nhiều."

"Tốt lắm, vì em cũng yêu anh."

"Có nhiều như anh yêu em không?"

"Ôi, em nghĩ là nhiều hơn đấy."

"À, vậy thì được rồi." Joe cười vang và lại hôn cô trong khi Kay đứng từ bên kia phòng quan sát, gương mặt cô ta như chai điếng. Cô ta có thể đánh cược là họ chả hạnh phúc gì. Có Chúa chứng giám, Joe vẫn tán tỉnh cô ta trong những trận thi đấu quần vợt cuối tuần. Nhưng bây giờ thì nhìn họ xem, như thể họ là cặp đôi mới cưới, đôi mắt họ nhìn nhau đắm say. Chắc chắn không thể nào cô ta lại hiểu sai sự việc đi đến mức ấy...

"Em yêu, mọi việc ổn chứ?" James đứng ngay cạnh cô.

Nụ cười lại nở trên môi Kay. "À vâng," cô nói và vòng tay quanh hông anh ta trong khi anh ta cười vui sướng pha lẫn ngạc nhiên. "Hôn em đi, người đàn ông hào phóng của em."

"Ở đây hả?" anh ta nói và nhìn quanh. "Trước mặt mọi người à?"

"Sao lại không chứ? Anh ngại bị người ta nhìn thấy là anh hôn vợ à?" Kay biết Joe đang nhìn sang phía mình. Quỷ tha ma bắt, anh ta không phải là người duy nhất biết chơi trò này.

"Sao à, không hề. Tất nhiên là không rồi." James cúi xuống hôn vội lên môi vợ, nhưng Kay quàng hai tay quanh cổ chồng và kéo anh ta gần hơn, đôi môi cô ta mở ra để dành cho chồng một nụ hôn âu yếm và cuồng nhiệt.

"Ôi!" James giật lùi lại và nhìn Kay sung sướng, rồi lại chúi người vào cô vợ để được hôn thêm một cái nữa.

"Anh đừng có ngốc." Kay đẩy chồng ra, Joe đã quay mặt đi. "Không phải ở đây." Cô ta quay lưng bước đi, để lại James hoang mang tột độ.

"Có phiền gì không nếu anh ngồi đây với em?" Harry đứng ngay trước ghế băng, Alice mỉm cười và lắc đầu, hai tay cô khoanh chặt trước ngực để giữ ấm.

"Ngoài này đẹp quá anh nhỉ?" cô nói khi Harry ngồi xuống. "Trời tối đen như hũ nút. Ta không thể nhìn thấy gì. Em thích như thế này."

Harry không nói gì, anh chỉ thò tay vào túi quần dò dẫm cho tới khi lôi được ra bao thuốc Marlboro Lights với bao diêm.

"Harry!" Alice nói. "Anh hút thuốc à?"

"Suỵtttt!" Harry đặt một ngón tay lên môi anh. "Chỉ khi nào anh say thôi."

"Nhưng anh không say mà. Anh hoàn toàn tỉnh táo đấy chứ."

"Không đâu." Anh lắc đầu. "Khi say anh luôn luôn tỏ ra hết sức tỉnh táo. Thực ra là càng say thì anh càng tỉnh táo."

Alice mỉm cười. "Nhưng thế thì buồn cười quá. Như vậy nghĩa là lúc nào anh cũng say à?"

"Không. Chỉ khi anh giả vờ tỉnh táo thôi."

"Vậy làm thế nào em biết được khi nào anh tỉnh hay say?"

"Đấy, đấy mới là phần khó. Em không biết được đâu."

Alice nheo mắt liếc anh. "Anh đang nói đùa, phải không?"

"Có thể lắm chứ." Harry mỉm cười. "Em có biết là anh vừa mới nói chuyện với người đàn ông tên James và anh ta đề nghị anh một công việc không?"

"Ý anh là sao, anh ta mời anh làm việc ư?"

Harry nhún vai. "Bọn anh nói về việc làm vườn và anh ta nói là anh ta luôn sẵn sàng thuê một người am hiểu như anh và hỏi liệu anh có hứng thú không."

"Rồi anh nói sao?"

"Cuộc sống ở đây nhiều cám dỗ lắm, nên lẽ ra anh phải từ chối nhưng" – Harry nhe răng cười – "anh nói là sáu tháng nữa anh ta có thể đề nghị lại với anh. Ngay lúc này thì anh còn quá nhiều thứ phải thu xếp ở Luân Đôn."

"Trước hết là Emily," Alice mỉm cười.

"À, ừ. Trước hết là Emily." Harry cúi mặt xuống và lắc một điếu thuốc khỏi bao, sau đó anh thò tay vào bao lấy ra một điếu thuốc nhỏ hơn được cuộn bằng tay, anh nhướng mày lên với Alice đang mở to cả hai mắt.

"Đây không phải là cái mà em nghĩ tới chứ!"

"Anh không biết. Em nghĩ nó là gì?"

"Đó là" – Alice hạ thấp giọng thành tiếng thì thầm – "cần sa?"

"Có giống với cỏ không?" Harry thì thào trả lời. "Bởi vì nếu đúng, thì đó là cần sa. Ôi không. Thật kinh khủng. Mình nên làm gì với nó đây nhỉ?"

"Ôi, anh đừng nói nữa." Alice nhìn đi chỗ khác rồi nhìn trở lại khi Harry giữ cho lửa cháy đến cuối điếu thuốc cuộn tròn, anh rít sâu và giữ khói thật lâu, sau đó anh thở ra vẻ thỏa mãn.

"Harry! Anh không thể làm thế!"

Harry mỉm cười. "Tại sao không? Anh với em đang ở bên ngoài. Và lần cuối cùng kiểm tra lại thì anh biết là anh và em đều đã trưởng thành. Anh hứa với em là không ai hay biết gì đâu." Anh lại rít một hơi và mời Alice lúc này vẫn nhìn điếu thuốc đầy kinh ngạc, rồi cô chầm chậm đưa tay ra cầm lấy nó.

"Anh thề là sẽ không nói gì với Joe nhé? Anh ấy sẽ giết em mất."

"Tin anh đi, không đời nào anh tiết lộ với Joe. Và em cũng đừng nói gì với Emily nhé. Cô ấy sẽ giết anh mất."

Alice rít điếu thuốc, giữ khói sâu trong hai lá phổi, cô chưa làm thế này lần nào kể từ hồi còn là thiếu nữ đến giờ. Cô thở ra với cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp chân tay và mỉm cười khi ngồi xuống ghế đá.

"Chúa ơi, ngon đấy," cô vừa cười vừa đưa điếu cần sa cho Harry. "Anh có biết đã bao nhiêu năm rồi em không hút thuốc không?"

"Hai mươi năm?"

"Tầm đấy," cô cười. "Anh mua thuốc ở đâu vậy?"

"Bí mật nghề nghiệp," anh nói. "Dính dáng đến dầu gội đầu, rất nhiều giấy bóng làm bao bì đựng thực phẩm, và buôn lậu."

"Anh Harry, không phải thế chứ! Hỏi làm sao mà Emily lại muốn giết anh. Nếu là bạn gái anh thì em cũng sẽ giết anh thôi."

"May mắn sao em chỉ là bạn anh." Và anh chuyển điếu thuốc cho Alice.

Họ ngồi đấy trong sự im lặng thân thiết một hồi lâu, và Alice chìm đắm trong bóng tối mượt như nhung của buổi đêm để thưởng thức từng tiếng động của rừng đêm, như thể đây là lần đầu tiên vậy.

"Chúa ơi, thật là đáng kinh ngạc," cô nói, một nụ cười nở rộng trên môi cô, vì họ đang ngồi trong bóng đêm đen kịt và điều đó bỗng khiến cô thấy buồn cười.

"Mắt em sẽ quen với bóng tối thôi," Harry nói. "Anh cá là em còn có thể tự tìm lối đi quanh vườn."

"Cá với anh là em không thể," Alice nói.

"Vậy nhé. Anh cá em năm mươi đô là em có thể."

"Được thôi." Alice lảo đảo đứng lên và bắt đầu len lỏi tìm lối đi, miệng cười khúc khích.

"Một vòng quanh vườn," Harry hét lên và cũng khúc khích cười theo. "Anh sẽ đợi ở đây và nhớ hét lên gọi anh nếu em cần hỗ trợ."

"Nếu em gặp phải chó sói thì sao?" Alice hét lại trong tiếng cười giòn giã khi cô cách Harry vài mét.

"Em chỉ cần bắt tay nó và hỏi nó có khỏe không," Harry hét đáp trả, và hai người họ cùng cười vang trong bóng đêm đen đặc.

"Chị có thấy vợ tôi không?" Joe trò chuyện khá lâu với Sandy, Tim, Tom, James và vài người bạn của Alice, rồi anh bất ngờ nhận ra mình đã không nhìn thấy Alice một hồi lâu và lúc này đã gần nửa đêm, sắp đến thời khắc chuyển giao sang năm mới rồi.

"Alice?" Anh bước vào phòng ăn và thấy một đám đông đang ăn uống, Emily đứng cuối phòng với cái đĩa chất đầy cá hồi tươi, thịt thăn tái và cơm trộn thập cẩm.

"Xin lỗi, xin lỗi cho tôi qua. Xin lỗi. Cho tôi qua với." Joe len lỏi giữa đám đông đang đứng quanh bàn tự phục vụ và tiến về phía Emily ở cuối phòng, cô định ngồi xuống trên chiếc ghế gần James để ăn tối.

"Emily, em có thấy Alice đâu không?"

"Không anh ạ. Lần cuối cùng em thấy cô ấy là lúc Sally đưa cô ấy đi xem ngôi nhà."

"Ồ. Được rồi. Cảm ơn em." Có thể, Joe nghĩ bụng, cô ấy vẫn đang ở trên gác ngó nghiêng ngôi nhà. Anh lại tìm đường ra khỏi phòng anh và lên lầu, lần lượt mở tất cả các cửa phòng ngủ, và tất nhiên anh không mở cánh cửa có tấm biển tráng men đề dòng chữ "Phòng Medison."

Phòng tắm: trống trơn. Phòng khách: cũng trống trơn. Phòng chủ hộ: cũng không có ai. Phòng ngủ dành cho khách: Joe mở cách cửa thì thấy Kay nhảy dựng lên. Cô ta đang đứng trước cánh cửa tủ có lắp gương để tô lại son môi, và cô ta dành cho anh một nụ cười chậm rãi.

"Gần xong rồi đây," cô ta nói và bĩu môi trong gương, thừa biết Joe không thể rời mắt khỏi mình.

Joe đứng đó ngắm cô ta, nhìn chằm chằm vào cặp đùi và bộ mông săn chắc quyến rũ. Khốn kiếp. Anh đã thề với lòng mình. Nhưng anh vẫn rất tử tế cơ mà. Anh chung thủy với vợ suốt nhiều tháng liền. Và việc này chẳng có ý nghĩa gì cả. Chúa ơi, chỉ là thỏa mãn một cơn ham muốn thôi mà. Alice sẽ không bao giờ biết, trước đây cô cũng chưa bao giờ phát hiện ra điều gì. Mà Chúa ơi, nhìn cô ta xem. Nhìn cách cô ta bĩu môi, hình dung xem cô ta sẽ như thế nào khi lên giường, với cặp đùi săn chắc đó kẹp chặt lấy hông anh.

Joe hít thở thật sâu và đóng cánh cửa sau lưng lại, đứng yên một chỗ quan sát Kay. Cô ta tô son môi xong, kéo khóa túi lại rồi quay sang nhìn anh.

"Sao?" cô ta nói nhẹ nhàng. "Trông tôi thế nào?"

"Nếu tôi nói là trông em đủ ngon để ăn thịt, em có tin tôi không?" Joe nói, sướng tê người trước viễn cảnh được làm tình với cô ta.

Kay chỉ mỉm cười và dợm bước ra khỏi phòng, nhưng Joe đã đặt tay lên cánh tay cô ta để chặn lại.

"Kay à," anh thì thầm, và cô ta đứng im, từ từ quay sang nhìn anh. "Kay à," anh nhắc lại và đưa ngón tay trỏ lên tìm đôi môi cô ta. Kay khẽ rên lên và nhắm mắt lại, hé mở đôi môi khi Joe luồn ngón tay vào giữa chúng để cảm nhận hơi ấm ẩm ướt trong miệng cô ta. Anh rên lên khi cô ta đưa lưỡi liếm vòng quanh ngón tay anh, rồi cánh tay anh vòng quanh người cô ta, và họ hôn nhau mê đắm, cuồng nhiệt.

"Ôi Chúa ơi," Joe rên rỉ và kéo mạnh cô ta về phía anh khi họ nằm vật xuống giường. Anh hoàn toàn chìm đắm trong cơn ham muốn, mọi suy nghĩ, lý trí của anh đều biến mất, và ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu anh là được vào bên trong cô ta.