Dấu Chân Tình Yêu

Chương 18: Trong cơn mê






Cảm giác buốt lạnh từ đôi bàn chân thấm qua từng thớ thịt chạy vào huyết mạch khiến cả thân thể Thuỳ Dương run lên nhè nhẹ, đôi mắt cũng vì thế mà ánh nhìn vô thức cũng mờ đi đôi chút.

Màn đêm lạnh lẽo bao phủ không gian, Thuỳ Dương thấy con đường phía trước mù mịt đến đáng sợ. Cô chậm rãi bước đi trong bóng tối, e dè, sợ hãi. Xung quanh hắt lại chỉ là hơi thở tanh nồng của bóng tối và sự cô đơn bủa vây lấy cô như muốn ăn mòn chút ý chí cuối cùng còn xót lại. Bất giác đôi chân trần khuỵ xuống, đau buốt đến ứa máu. Cô sợ hãi vùng dậy nhưng vô ích, những sợi dây dát đầy kim loại không biết từ đâu tung ra cuốn lấy cổ chân cô, cứa vào da thịt những vết cắt đau đớn. Máu từ vết thương rỉ ra, nhuốm đỏ cả bộ váy cô đang mặc và mùi tanh của máu cũng làm cô bỗng nhiên choáng váng. Tất cả mọi thứ cứ mờ dần, mờ dần rồi mất hẳn, chỉ còn lại một màu đen rùng rợn. Thuỳ Dương thấy mình như đang mang trên người cả một khối băng lớn, cứ thế trôi vào một khoảng trời vô định cùng với những vết thương còn chưa kịp hồi sinh, vào vùng trời tăm tối nhất.

Bỗng nhiên có một làn hơi ấm quấn lấy cơ thể nặng trịch đang trôi về phía hố đen không lối thoát của cô. Đôi mắt mệt mỏi gắng gượng mở ra cũng chỉ thấy mờ ảo một thân hình nam nhân quen thuộc sau lớp sương mờ ảo, cánh tay rắn chắc của anh đang ôm chặt lấy cô như sợ rằng chỉ cần buông tay ra thì ngay lập tức cô sẽ biến mất khỏi thế giới này vậy.

Từ cơ thể nam nhân ấy toả ra một thứ ánh sáng ma mị nhưng diệu kì, xua đi cái cảm giác lạnh lẽo và u tối của bóng đêm để lộ ra phía trước một chốn tươi đẹp tựa thiên đường. Thuỳ Dưng mơ màng trong vòng tay anh, cảm giác êm ái tựa như đang hưởng thụ ái vị mê đắm nhất. Khi ánh sáng đã hoàn toàn đẩy lui được bóng tối u lãnh, đôi mắt màu cà phê cũng dần thích ứng được mà mạnh dạn mở ra với hi vọng đầu tiên là có thể nhìn rõ mặt nam nhân ấy. Nhưng tất cả lại một lần nữa khiến cô thất vọng khi hiện ra trước mắt cô chỉ là một khung cảnh yên bình, nhẹ nhàng những cảm xúc của trái tim. Không gian ngập tràn một màu hồng hạnh phúc nhưng bản thân cô lại thấy cô đơn đến nghẹn lòng. Anh là ai, là ai mà lại bước vào cuộc đời cô tựa mơ ảo như vậy rồi nhanh chóng dời đi không để lại chút dấu tích như thể rằng anh chưa từng tồn tại.

Một mùi thơm thuộc hoà quyện trong không khí, nhẹ nhàng chạy vào huyết mạch cô mang theo một hút ngỡ ngàng mà hạnh phúc.

-Lâm Phong.

Đôi môi thanh tú bất giác gọi tên ai trong vô thức nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng của không gian. Bất lực, cô gục mình bên thảm cỏ còn đọng lại những giọt pha lê đầy màu sắc, thoang thoảng đâu đây vẫn là mùi hương bạc hà quen thuộc.

-Thuỳ Dương, Thuỳ Dương.

Anh nắm lấy bàn tay đang chới với trong không trung của cô. Có vẻ như là cô vừa nằm thấy ác mộng, khuôn mặt cũng ướt đẫm mồ hôi và không ngừng gọi tên ai đó không rõ lời.

Nắm chặt bàn tay ấy, anh lo lắng không nguôi khi cơ thể trong lòng anh càng ngày càng nóng lên và cô không ngừng đổ mồ hôi, cả người đã ướt như tắm. Mặc dù thế, cô gái trong lòng anh vẫn không chịu yên phận, miệng vẫn ú ớ không thành tiếng, cơ thể vẫn run lên nhưng đôi môi chốc chốc lại mỉm cười như là đang hạnh phúc khiến anh cũng phần nào an lòng.

-Alo, Linh à, em qua nhà Dương ngay đi nhé. Cô ấy lại len cơn sốt. À đúng rồi, qua hiệu thuốc mua giúp anh ít thuốc hạ sốt nhé, thuốc hôm qua mua đã hết rồi.

Cúp máy, anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay nóng hổi vẫn còn đang cầm chặt tay anh đặt xuống giường một cách dịu dàng nhất.

-Ngủ đi cô gái, một chút thôi em sẽ thấy ổn hơn.

Đặt lên môi cô một nụ hồng ngọt ngào, anh khẽ kéo chăn đắp cho cô rồi dời đi mà không hề hay biết bản thân đã bỏ lỡ một nụ cười hạnh phúc trên đôi môi đã nhợt đi của cô gái anh yêu thương nhất.

Thuỳ Dương mơ hồ giữa thực tại và mơ ảo. Cô thấy bóng lưng Phong dời đi, trên môi vẫn còn vương lại vị ngọt ngào say đắm nhưng khi cô muốn níu giữ người con trai ấy lại thì những ngón tay thanh mảnh của anh cứ thế từ từ tuột khỏi tay cô. Chạy theo những vết chân anh đi còn in lại trên cỏ ướt, cô vẫn chỉ kịp nhìn thấy anh biến mất sau lớp sưng mù phía xa trong vô vọng. Bước chân vẫn mải miết kiếm tìm bóng hình anh trong thế giới ảo đưa cô lạc đến một bức tranh tuyệt mĩ vô cùng.

Bước nhanh trên con đường trải đầy sỏi trắng, xung quanh là những bụi cúc hoạ mi đang khoe mình căng đầy tươi trẻ cô cố gắng bám theo hình bóng mờ ảo trước mặt. Đi qua hết đoạn đường sỏi trắng dẫn tới một căn nhà nhỏ giữa một rừng hoạ mi, bên cạnh căn nhà còn có một khóm liễu đang rũ mình trong gió chiều e ngại, một hồ nhỏ nước trong xanh đến lạ, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy tưới mát cả tâm hồn.

Cô đứng giữa một khung cảnh yên bình, trân trân hưởng thụ đến ngây ngốc mà quên cả việc tìm kiếm nam nhân ấy. Một vòng tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô, mùi hương thân thuộc quấn lấy trái tim cô và hơi thở phả nhẹ vào tai cô mang theo sự ấm áp lạ lùng bất giác khiến trái tim cô rung lên hạnh phúc.

Khép đôi mi tràn ngập sự vui sướng, Thuỳ Dương để mặc cho những dây tơ xao xuyến trong lồng ngực được tự do. Cuối cùng, cô cũng tìm được anh, tìm được yêu thương dù sau bao cách trở tưởng chừng nhiều lúc như vô vọng mà từ bỏ. Những lúc cô yếu lòng hay những lúc cô gục ngã và tổn thương thì bóng hình anh lại xuất hiện tiếp thêm sức mạnh giúp cô vượt qua dù chỉ là sau lớp sương mờ ảo. Bây giờ đây, ngay lúc này khi anh đã bước đến bên cô và cô đã có thể giữ chặt anh trong tận cùng hạnh phúc vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng cô nhất định sẽ không bao giờ buông tay, sẽ giữ anh thật chặt vì cô biết anh mới chính là người cô tìm kiếm.

Thuỳ Dương mơ màng mở mắt, xung quanh là một màu tối bao trùm cả không gian nhưng bao quanh cơ thể cô vẫn là một hơi ấm quen thuộc. Đôi môi nhợt nhạt của cô khẽ nhếch lên hạnh phúc, là anh đã ôm cô ngủ vậy sao, thật ấm áp.

-Em tỉnh rồi à.

-Ừm.

-Khi nãy thấy em ngủ say nên không gọi.

Ánh mắt anh nhìn cô đầy trìu mến. Ẩn hiện trong đó là cả một thứ xúc cảm lung linh đang từ từ di chuyển vào trái tim cô, rất nhẹ nhàng mà ấm áp vô cùng.

-Đợi anh bật điện lên, có lẽ cũng khuya rồi.

Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm trở lại gối, thân hình nhanh chóng di chuyển. Trong bóng tối, thoắt cái cô chỉ còn nhìn thấy một nhân ảnh màu trắng đang dời đi, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu.

Ánh sáng bất chợt khiến cô giật mình nhất thời chưa kịp thích ứng mà đưa tay che mắt lại.

-Em khó chịu sao. Một chút sẽ đỡ.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, trên tay là một tô cháo vẫn còn toả khói thơm nựng.

-Là khi em ngủ đã nấu. Em ăn một chút cho lại sức.

Trái tim cô lại bất chợt run lên. Từng cử chỉ, từng hành động, từng lời nói cho tới ánh mắt của anh đều như khắc sâu vào trái tim cô thứ cảm xúc vô hình nhưng ấm áp. Không hiểu sao lúc này cô lại thấy mình yếu đuối đến thế, muốn được dựa dẫm vào anh đến thế. Mặc kệ lí trí không cho phép, hai dòng lệ nóng vẫn ương bướng vượt khỏi biên giới của sự chịu đựng mà trào ra.

Thứ nước long lanh trên bờ mi cô tựa như thuốc độc gặm nhấm con tim anh. Anh hốt hoảng đặt vội tô cháo xuống bàn, đáy mắt hiện rõ sự lo lắng.

-Em làm sao vậy, thấy không khoẻ chỗ nào sao.

Dường như không thể còn kìm nén thêm nữa những nỗi đau của trái tim, bất giác cô oà lên trong vô thức như một đứa trẻ con. Vòng tay cô yếu ớt ôm lấy anh bằng tất cả sức lực còn sót lại khiến anh có đôi chút ngỡ ngàng. Chưa bao giờ anh thấy cô yếu đuối như lúc này, chưa bao giờ anh thấy một Thuỳ Dương lại gần gũi đến vậy và cũng chưa bao giờ anh thấy trái tim mình đau xót nhưng cũng hạnh phúc giống hiện tại. Phải chăng, anh đã tìm lại được bản thân người con gái anh yêu thương nhất.

Vuốt nhẹ mái tóc rối của cô, anh đặt lên đó một nụ hôn thật lâu để cho trái tim mình được lắng xuống.

-Em cứ khóc đi, cứ mãi như lúc này cũng được. Dù như thế nào anh cũng sẽ mãi bên cạnh em và yêu em bằng tất cả những gì anh có. Hãy cứ để anh thay anh gánh chịu những tổn thương dù đau đớn anh cũng vẫn luôn chấp nhận. Bởi vì, anh yêu em.

Trong vòng tay anh, cô đã lịm đi trong tiếng nấc yên bình.


*lâu lắm rồi lại mới có thời gian để viết tiếp, rất mong mọi người sẽ đón đọc và góp ý để Du tiến bộ hơn ạ*

Cho Du xin một cmt phía dưới nha.hihi