Dấu Chân Thời Gian

Chương 59





Bà Thẩm cầm mấy tấm ảnh, bừng bừng tức giận đi ra ngoài hoa viên, vất lên bàn của Thẩm Kiến Hoa.
“Ông xem xem Thẩm Diệu Đông đã làm gì ở Hạ Môn, hai người còn đi đăng kí kết hôn rồi.”
“Đăng kí rồi?” Thẩm Kiến Hoa đặt cuốn sách trong tay xuống, quay qua cầm mấy tấm ảnh trên màn lên, trong đó có hai tấm ảnh Thẩm Diệu Đông và Trịnh Thanh đang đứng trước cửa cục dân chính, trên tay còn đang cầm giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ.

Nội dung của mấy tấm còn lại đều là Trịnh Thanh tập khiêu vũ ở phòng tập, làm việc ở quán cafe và Thẩm Diệu Đông dắt chó đi bộ trên biển.
“Xem ra Thẩm Diệu Đông sống ở Hạ Môn cũng không tồi, cô gái trẻ này còn biết khiêu vũ, không yếu kém như bà nói.” Thẩm Kiến Hoa nói rồi đặt mấy tấm ảnh xuống.
“40 tuổi rồi còn trẻ nỗi gì.” Bà Thẩm lạnh lùng nói, “Hộ khẩu nhà chúng ta rõ ràng đặt trong tủ sách, sao tên tiểu tử này có thể cầm đi được, xem ra trong nhà có nội gián.”
“Có nội gián hay không, Thẩm Diệu Đông muốn cầm hộ khẩu đi cũng không dễ dàng sao, nó đã quyết tâm phải kết hôn, ai cũng không ngăn được.”
Bà Thẩm bắt chéo tay trước ngực, “Tôi giương mắt nhìn xem, hai đứa nó có thể ngọt ngào được mấy tháng, bây giờ trên người Thẩm Diệu Đông không có một đồng tiền nào, người con gái đó sẽ sống cuộc sống nghèo khổ với nó không?”
“Chẳng phải người ta có quán cafe nữa sao, Cổ Lãng Tự là địa điểm du lịch, có thể kiếm tiền cũng không ít, nói không chừng con trai bà còn đang ăn ở chùa ở đó.”
“Cái đó thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nó quen tay tiêu tiền như nước rồi, sống kiểu này không nổi mấy ngày đâu, sẽ chán nản mà quay về thôi.”
Thẩm Kiến Hoa nhíu mày, “Vậy bà cứ ở đây đợi đi.”

“Ông không lo? Hội đồng quản trị không làm khó nữa?”
“Tôi lo gì, đã nói với bên ngoài Diệu Đông nghỉ dài.

Chẳng phải bà cũng nói nó sẽ không sống nổi mấy tháng sao, vậy thì đợi đi.”
“Vậy ông không nghĩ tới, nếu như nó vẫn cứ như vậy không về, thì phải làm thế nào?”
Thẩm Kiến Hoa đã sớm nhìn thấy chút tâm tư của vợ ông, vỗ nhẹ vào cánh tay bà, “Từ khi nào bà lại khinh địch yếu vậy, huống hồ nhà họ Thẩm chỉ có duy nhất một người con trai, nếu như nó thật sự không quay về, bà nói xem chúng ta có thể làm gì?”
“Vậy không được, tôi kiên quyết không đồng ý.”
Trong một công ty cố vấn đầu tư nào đó ở Hạ Môn, Thẩm Diệu Đông ngồi đối diện với Tổng giám đốc, đợi bắt đầu phỏng vấn, trước đây vị trí đó đều là vị trí của anh, lần này phải đổi lại, anh thật sự có chút không quen.
“Cậu nói cậu tốt nghiệp đại học Havard? Còn thực tập ở phố Wall một năm?” Người ngồi ở vị trí tổng giám đốc có rất nhiều nghi vấn khi đọc CV của anh.
“Đúng vậy.”
“Cậu không mang giấy tốt nghiệp qua đây sao?”
“Tôi không phải người bản địa ở đây, ngoài giấy CMND và sổ hộ khẩu, những giấy tờ khác tôi đều để ở nhà, cho nên...!Nhưng giấy tốt nghiệp bây giờ có thể tìm trên mạng, tôi tốt nghiệp học viện quản lý kinh tế Đại học Thanh Hoa, nếu như bên Havard không tìm được, nhưng chắc phía Đại học Thanh Hoa sẽ rất dễ dàng tìm thấy.”
“Tôi không nghi ngờ tính chân thực trong học vấn của cậu, chủ yếu là cảm thấy khó bề tưởng tượng tại sao cậu lại đến ứng tuyển chỗ chúng tôi.


Hơn nữa kinh nghiệm công việc trước đây của cậu đều để trống, chúng tôi cũng không đánh giá được xác đáng.”
“Vợ tôi là người Hạ Môn, cho nên tôi mới quyết định tới đây làm việc, cũng coi như là bắt đầu lại từ đầu, tôi cũng không để bụng khi phải làm việc từ vị trí thấp đi lên.

Còn về kinh nghiệm công việc những năm gần đây, công việc trước đây của tôi làm trong ngành bất động sản, đối với các anh mà nói cũng không có giá trị tham khảo gì.”
“Vậy mức lương đãi ngộ cũng để trống...Tôi lo mức lương của công ty chúng tôi không đật được giá trì kỳ vọng của cậu.”
“Tôi trước đay làm việc trong công ty bất động sản ở Bắc Kinh, hơn nữa còn đã từng quản lý công ty, ở bên này có thể sẽ không thể so sánh được, cho nên...nhưng tôi đã đến phỏng vấn ở quý công ty là đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng.”
Người phỏng vấn cũng cảm thấy nan giải, “Như này đi, tôi sẽ thương lượng với bộ phận HR, nửa tiếng sau sẽ cho cậu câu trả lời.”
Vị trí ứng tuyển của Thẩm Diệu Đông là cố vấn đầu tư, cũng được tính là chức vụ cấp cơ bản trong công ty này, nghĩ chắc cũng không được mức lương quá ca.

Nhưng đã lựa chọn bỏ nhà ra đi, kết hôn với Trịnh Thanh, tất cả đều phải làm lại từ đầu, phải chăm sóc Trịnh Thanh, phải bảo vệ gia đình của họ, là nhiệm vụ hàng đầu của Thẩm Diệu Đông.
Một lúc sau, cửa phòng họp mở ra, Thẩm Diệu Đông lại đi vào, tổng giám đốc công ty và giám đốc HR đang đợi anh ở trong đó.
“Công ty chúng tôi vừa hay đang thiếu một vị trí giám đốc, cũng cần phải quản lý đoàn đội, cậu có hứng thú thử thách chút không?”

Thẩm Diệu Đông gật đầu, “Đương nhiên rồi, cho dù tôi bằng lòng làm việc từ cấp thấp lên, nhưng nếu như quý công ty đã cho tôi một cơ hội, tôi tin tôi sẽ không để các anh thất vọng.”
“Lương cơ bản của vị trí giám đốc này được tính theo năm, lương 1 năm là 30 vạn, đương nhiên hoa hồng sẽ được tính riêng.

Trước mắt 3 tháng thử việc, lương tháng thử việc là 1 vạn, hoa hồng trong kỳ thử việc sẽ được tính như nhân viên chính thức, cậu xem như vậy có thể chấp nhận được không?”
Lương và đãi ngộ như này, đã vượt qua dự liệu của Thẩm Diệu Đông rất nhiều, cho dù học vấn và kinh nghiệm năng lựng đều cũng không có gì để chứng minh, nhưng chỉ dựa vào miệng của mình, có thể nhận được sự tín nhiệm và tán thưởng của công ty này, đã tính là rất gặp may rồi, anh còn gì không vừa lòng nữa, “Được, cảm ơn sự tín nhiệm của quý công ty.”
“Vậy khi nào cậu có thể làm thủ tục nhậm chức và đi làm?”
Thẩm Diệu Đông cười, “Bây giờ luôn cũng được.”
Sau khi tan làm, Thẩm Diệu Đông về nhà trên đảo, cho rằng Trịnh Thanh đã đến quán cafe, không ngờ vừa về đến cửa nhà, đã ngửi thấy mùi thơm đồ ăn từ phòng bếp lan ra, Summer chạy ra ngoài cửa ngoáy tít đuôi nghênh đón anh.
Anh xoa đầu Summer, gọi vào bên trong, “Vợ ơi, anh về rồi.”
Trịnh Thanh đặt canh lên bàn ăn, “Rất chuẩn giờ, anh đi rửa mặt mũi, là có thể ăn cơm được liền.”
Thẩm Diệu Đông rửa xong đi ra từ phòng tắm, Trịnh Thanh đã sắp sẵn bát đũa, “Anh còn tưởng anh đến quán cafe rồi, không ngờ vừa về tới nhà đã có cơm ăn.”
“Em đến quán cafe, anh về chẳng phải lại không có cơm ăn sao.”
“Dù sao bữa tối em cũng không ăn gì, em gọi đại mấy món ở ngoài cũng được.”
“Vậy anh cưới vợ để làm gì, để trưng bày sao?” Trịnh Thanh múc một bát canh đưa cho Thẩm Diệu Đông.
Bình thường sau khi tan làm, Thẩm Diệu Đông nếu không đi tiệc xã giao thì sẽ tăng ca gọi đồ ăn bên ngoài, nào có đãi ngộ như này.


Anh uống một ngụm canh xương hầm của Trịnh Thanh, không khỏi cảm khái, “Đây mới là cảm giác của nhà.”
“Nói như anh không có nhà vậy.” Trịnh Thanh nói rồi cúi đầu uống một ngụm canh.
“Nhà đó của anh, dường như chẳng khác biệt với không có là bao, em nói xem kiếm nhiều tiền như vậy thì có ý nghĩa gì, đến tận hôm nay, sau khi tan làm mới được uống một ngụm canh nóng.”
Trịnh Thanh đau lòng nhìn anh, “Sau này anh tan làm thì gọi điện thoại cho em, em sẽ nấu cơm sẵn đợi anh về.”
“Cảm ơn vợ.”
“Công ty anh ở chỗ nào Hạ Môn, có cách bến tàu xa không, hôm nay lái xe có đưa anh đến bến tàu không?”
“Lái xe?” Thẩm Diệu Đông nhất thời không phản ứng kịp, “À, ừ, lái xe đưa anh ra bến tàu.”
“Em lo anh sống ở trên đảo, đi làm không tiện.”
“Cũng được, rất tiện.” Cho dù không có xe và lái xe, Thẩm Diệu Đông cảm thấy giao thông ở Hạ Môn mạnh hơn Bắc Kinh rất nhiều.
“Vậy thì tốt, anh ăn đi, em đến quán cafe xem xem.

Ăn xong cứ để đó, lát nữa em về thu dọn.”.