Dấu Chân Thời Gian

Chương 42





Khai trương vào cuối tuần, việc làm ăn ở quán cafe rất tốt, hai người phục vụ bận luôn chân luôn tay, Trịnh Thanh cũng đang bận ở quầy pha chế pha cafe.
Tiếng chuông gió ngoài cửa lúc lúc lại reo lên, Trịnh Thanh đang cúi đầu vẽ hoa trong cốc café, căn bản không có thời gian để chú ý tới.
“Bà chủ, giờ này chẳng phải nên bắt đầu hát rồi chứ?”
Một hình trái tim dần dần được tạo ra trên bề mặt cốc café, Trịnh Thanh đang chuẩn bị đem đi cho khách, thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, Trịnh Thanh ngẩng đầu, thấy người đứng bên ngoài quầy pha chế, trợn tròn mắt.
“Mới có máy tháng không gặp, em đã không nhận ra tôi rồi sao?”
Lúc này Ôn Ninh cũng vừa quay lại, Trịnh Thanh đưa cốc café trong tay cho cô ấy, “Em đem cốc Mocha này cho khách ở bàn số 10.”
Giao lại cho Ôn Ninh xong, Trịnh Thanh mới có thời gian quay qua nhìn người đối diện, “Chẳng phải anh đang ở Bắc Kinh không tới được sao, tại sao…”
“Tôi chỉ nói tôi ở Bắc Kinh, chứ không có nói tôi không tới được.” Thẩm Diệu Đông cũng không biết mình trúng gió gì, buổi chiều vừa mới tan làm, đột nhiên có ý nghĩ kì quái muốn tới Hạ Môn, gọi trợ lý đặt chuyến bay gần nhất, rõ ràng nói không gặp lại nữa là anh, bây giờ không giữ lời cũng là anh.
“Anh uống chút gì không? Blue Mountain được không? Anh tìm một chỗ ngồi trước đi.”
Trịnh Thanh phát hiện cánh tay cầm cốc café đang hơi run, nên phải dùng 2 tay.

Cô đặt café xuống trước bàn của Thẩm Diệu Đông, “Đã lâu không gặp.”
“Lần này thật sự đã quá lâu rồi, cho nên khi em gửi tin nhắn cho tôi, tôi đã quyết định tới đây.”

Trịnh Thanh cười, “Lúc gửi tin nhắn cho anh, tôi còn rất thấp thỏm, lo rằng anh đã xóa liên hệ của tôi rồi.”
“Tôi cũng không rảnh rỗi đến vậy, xem ra ở đây cũng không khác gì với trước đây, cách trang trí y như vậy.”
“Rộng hơn trước đây rất nhiều.” Nhắc đến dây, Trịnh Thanh mới nhớ ra gian bên cạnh là anh ấy tặng.
“Anh không thông qua sự đồng ý của tôi, cũng đã mua gian bên cạnh…”
“Để em kiếm thêm chút tiền chẳng phải tốt sao?”
“Nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy để trả anh.”
“Tôi không cần em trả, rất lâu rồi không nghe em hát, bây giờ không hát nữa sao?”
“Không có, vì hôm nay rất bận, tôi không để tâm đến được.”
“Việc kinh doanh tốt như vậy, bà chủ cũng không cần phải kiêm chức ca sĩ nữa, nhanh chóng tìm một người đi.” Thẩm Diệu Đông trêu đùa.
“Chi phí đấy nhiều quá, vẫn là tôi tự mình làm thôi.” Trịnh Thanh nói rồi đi lên sân khấu.

Sân khấu được thiết kế lại rộng hơn trước đây rất nhiều, Trịnh Thanh cầm đàn guitar lên, sau khi thử 2 âm, thì bắt đầu đệm nhạc dạo, là giai điệu mà Thẩm Diệu Đông rất quen thuộc, chính là nhạc bộ phim mà anh vừa xem cũng không lâu, “It’s been a long day without you my friend, And I’ll tell you all about it when I see you again…”
Ca khúc này khi Trịnh Thanh cầm đàn guitar lên, đột nhiên nhớ tới, vừa hay rất hợp với chủ đề hôm nay, sự tương phùng cách biệt của cô và Thẩm Diệu Đông.

Hát xong ca khúc, thực sự khách đến đây hôm nay rất đông, Trịnh Thanh lại phải đi làm việc, một lượt rồi lại một lượt, cô mới ngẩng mặt lên nhìn ra ngoài, vị trí của Thẩm Diệu Đông đã không có người nữa.
Trịnh Thanh vẫn chưa phản ứng lại, Ôn Ninh đang mang giấy gọi món của khách tới cho cô, “2 ly Trà lạnh Trường Đảo…” Cô cũng không để tâm được nhiều đến vậy, vội vàng bắt đầu pha rượu.
11 giờ hơn, khách cũng dần dần về, Trịnh Thanh cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, vừa ngồi xuống đột nhiên nhớ tới Thẩm Diệu Đông, cô cầm điện thoại đi ra khỏi quầy pha chế.

Thẩm Diệu Đông không còn ở đây nữa, cô vừa gọi điện cho anh, vừa đi ra khỏi quán cafe.
Bên ngoài quán cafe, Thẩm Diệu Đông vừa dập điếu thuốc trên tay, lấy điện thoại ra liếc qua, nhanh chóng tìm bóng hình xung quanh nói, “Em đang tìm tôi sao?”
Trịnh Thanh còn cho rằng anh đi rồi, quay người nhìn thấy anh đang đứng dưới đèn đường mới yên tâm, “Thì ra anh ở đây.”
“Vừa rồi tôi nhận điện thoại công việc, bên ngoài không khí thoải mái hơn, tôi đứng ở đây một lúc, em đã xong việc chưa?”
“Cũng sắp xong rồi, tôi đi vào bàn giao một chút, là có thể đi được.”
Trên đường đưa Trịnh Thanh về, Thẩm Diệu Đông quay đầu nhìn cô, “Em có gì muốn nói với tôi sao?”
“Ừm? Anh có ý gì vậy?”

“Chẳng phải trong ca khúc em vừa hát, khi chúng ta gặp lại nhau, em sẽ nói ra hết những lời trong lòng…”
Trịnh Thanh cười, “Đấy là lời bài hát.”
“Vậy sao, tôi cho rằng em cố tình chọn ca khúc đó.

Dạo gần đây em vẫn ổn chứ?”
“Cứ như vậy thôi, dù sao tôi cũng vẫn luôn như vậy.”
“Em còn khiêu vũ không?”
“Đương nhiên rồi, không đi tập nhảy sao có thể giết thời gian được.”
“Vậy nhất định phải nhảy rất tốt rồi, tháng sau ở Thượng Hải tôi có một buổi tiệc, tôi vẫn chưa tìm được bạn nhảy thích hợp.”
“Còn một tháng nữa, anh có thể từ từ tìm.”
“Bạn gái cũng vậy, vẫn luôn chưa tìm được người thích hợp.”
Lúc này, hai người đã đi tới nhà, đồng thời dừng bước chân, Trịnh Thanh quay qua nhìn anh, “Thời gian vẫn còn rất dài, dần dần tìm chắc chắn sẽ tìm được.”
“Trước mắt chẳng phải có sẵn rồi sao?”
“Anh đang nói tôi sao?”
“Vậy còn ai nữa?” Thẩm Diệu Đông hỏi ngược lại.

“Bạn nhảy thì có thể được, nhưng bạn gái thì…”

Thẩm Diệu Đông không nói tiếp, chi bằng dùng hành động biểu thị, anh cúi đầu, hôn lên môi cô, đầu lưỡi như có ý lại vô ý lướt nhẹ qua môi cô, sau đó từng chút từng chút xâm nhập vào trong, quấn lấy, đảo qua đảo lại, giữ chặt, cuộn lấy, gặm nhấm lưỡi cô.
Rất nhanh hơi thở của Trịnh Thanh bị đảo loạn, hai tay ở giữa tự nhiên ôm lấy cổ anh, sau đó không ý thức được mà xoa nhẹ bờ lưng vững chãi ấy.
Phản ứng của cô vô tình cổ vũ cho anh thêm rất nhiều, anh không lỡ buông cô ra, dù rất lo lắng lần thứ 3 bị từ chối, nhưng Thẩm Diệu Đông vẫn không cam tâm mang chút thấp thỏm xác nhận tâm ý cô, “Là bạn nhảy, cũng là bạn gái, em có đồng ý không?”
Không ngờ rằng lần này Trịnh Thanh cũng đã nhẹ nhàng gật đầu.
Anh kéo tay cô chạy vào trong hành lang, chạy lên gác gỗ, với tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu hòa với nhịp tim đập nhanh, thổn thức của hai người.

Đứng trong phòng khách, môi lưỡi anh nóng rực men theo chiếc cằm nhọn của cô xuống dưới, dừng lại trước nơi mề.m m.ại như bông, cảnh tượng tuyệt đẹp trước ngực không biết từ lúc nào đã bị anh cởi cúc áo lộ ra hoàn toàn, hai tay luồn đến sau lưng cô cởi khoen áo ngực, rồi lại luồn về, nhẹ nhàng dùng ngón tay điều khiển, sau đó ngậm lấy đỉnh chóp đầy ắp mà đàn hồi của cô, lưỡi đùa cợt nụ hoa đang cứng dần ấy.
Cơ thể đột nhiên nóng rực, Trịnh Thanh không kìm được vùng vẫy một cách rất tự nhiên dưới cơ thể anh, hai chân đột nhiên cuốn chặt hơn đường lưng của anh, miệng phát ra tiếng rên nhẹ trêu chọc khiến người ta rung động, khiến Thẩm Diệu Đông lại trút ra hơi lạnh.
Anh mở mắt nhìn sang con ngươi sáng trong cùng với mí mắt rung nhẹ, gương mặt của người con gái hằn lên dấu vết bị tình d.ục dày vò mà rõ thêm phần kiều mị, yết hầu bất giác co rút, ngăn lại sự ngang tàn chỗ ngẩng đầu nơi bụng dưới của cô đang càng trở nên thô cứng, thậm chí không kiềm chế được nhộn nhịp nhảy múa, vội vàng muốn tiến sâu vào nơi thầm kín ẩm ướt mà mềm mại ấy.

“Trịnh Thanh.” Anh gọi cô bằng giọng khàn đặc, giọng nói đã bao hàm dục vọ.ng lại thêm đầy ắp sự ẩn nhẫn, “Anh tắm trước nhé.”
Mùa hè ở Cổ Lãng Tự, oi nóng vô vùng, anh từ Bắc Kinh vội tới, mồ hôi đã chảy toàn thân, rất khó chịu.
Trịnh Thanh nhìn anh ngây người mất 2,3 giây mới hoàn hồn, hiểu anh đang nói với mình điều gì..