Dấu Chân Thời Gian

Chương 22





Trịnh Thanh đã không còn nhớ đây là lần thứ mấy cô đưa Vu Bân rời khỏi Hạ môn, nhưng chỉ muốn anh sẽ tới, con tim cô cũng sẽ an định phần nào.
Cho dù cô cũng không biết lần sau gặp mặt là sau bao lâu.
Buổi chiều, Trịnh Thanh đến quán café, Ôn Ninh thấy cô hôm nay đến sớm, đoán Vu Bân lại đi rồi, “Chị Thanh, hôm nay chị đến sớm vậy, Tổng giám đốc Vu về Thượng Hải rồi sao?”
“Ừm, hai hôm nay quán café có xảy ra chuyện gì không?”
“Cũng không có gì, chỉ là hôm nay vừa mở cửa, Trịnh Tích Vân gửi tới một lá thư, nói em chuyển cho chị.” Ôn Ninh lấy lá thư trong tủ ở quầy pha chế ra đưa cho Trịnh Thanh.
“Có việc gì mà phải đưa thư, tối cậu ấy không tới đây hát nữa sao?” Trịnh Thanh nói rồi xé phong thư.
“Chị Thanh…” Đến cách xưng hô ngay đầu Trịnh Tích Vân cũng đã đổi, không còn gọi cô là dì nữa, “Khi chị nhìn thấy bức thư này, tôi đã rời khỏi Cổ Lãng Tự, cảm ơn sự chăm sóc trong khoảng thời gian vừa qua của chị, chị còn nhiệt tình quyên tiền cho viện phúc lợi, hai vạn đó sau này tôi sẽ kiếm tiền trả lại chị.

Tôi xin lỗi vì đã không nói trước cho chị mà đường đột rời đi, sợ rằng chị lại phải tìm một ca sĩ mới rồi, thực ra chị hát cũng rất hay, tạm thời chị hát cũng được.

Tôi thích chị, là lời nói từ sâu trong lòng tôi, chúc chị hạnh phúc, cũng là lời nói trong lòng tôi.


Tạm biệt.”
Trịnh Thanh cầm lá thư mình cũng không hiểu rõ trên tay, nhìn sang Ôn Ninh, “Trịnh Tích Vân đi rồi, tại sao cậu ấy lại đột nhiên đi vậy?”
Ôn Ninh lắc đầu, “Em cũng không rõ.”
Trịnh Thanh lấy điện thoại ra từ trong túi xách, gọi điện cho Trịnh Tích Vân, đầu dây bên kia là một giọng nữ lạnh lùng quen thuộc, “Xin lỗi, số máy bạn gọi tạm thời đang tắt máy.”
“Điện thoại cũng tắt máy rồi.” Trịnh Thanh lẩm bẩm đặt điện thoại xuống, cô thoáng lên một sự lo âu, không phải vì lời từ chối của mình mà cậu ấy mới rời đi chứ, cậu ấy có thể đi đâu được.
“Chị Thanh, vậy chúng ta lại không có ca sĩ hát rồi, có phải lại cần đăng tin tuyển dụng nữa không?”
“Ừm, em đăng đi.”
Vu Bân vừa xuống sân bay, thì nhận được cuộc gọi của Thẩm Diệu Đông, “Tổng giám đốc Vu, tôi nghe nói tỉnh ủy bên đó vẫn chưa phê chuẩn, anh biết đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không phải chứ, đã hơn một tháng rồi, tôi gọi điện hỏi xem tình hình thế nào rồi gọi lại cho cậu.”
Vu Bân gọi điện cho người phụ trách việc này hỏi xem tình hình, “Chỗ chúng ta đã được phê duyệt rồi, nhưng hai ngày trước cục trưởng Tống đặc biệt qua đây chào hỏi, nói là để lại dự án của cậu tính sau…”
“Anh nói là cục trưởng Tống nhà tôi sao?”
“Đúng vây, chính là anh trai của vợ anh.”
Vu Bân lập tức hiểu được việc này do ai đứng đằng sau làm, gọi lại cho Thẩm Diệu Đông, “Tổng giám đốc Thẩm, thật xin lỗi, chỗ tôi xảy ra chút vấn đề, trong vòng hai ngày nhất định sẽ xử lý xong.”
“Anh là rắn đầu trong giới nhà đất Thượng Hải, tôi giao phần chính thủ thành phố cho anh, cũng có thể yên 120 tâm.”
“Cậu đặt tâm vào trong bụng đi, cậu còn ở Thượng Hải không?”
“Không, dự án ở Thượng Hải tôi yên tâm giao cho anh, tôi đang ở Phúc Kiến xử lý một dự án khác.”
“Độc thân thật tốt, vui vẻ đi khắp Trung Quốc cũng không vấn đề gì.” Vu Bân đột nhiên nhớ tới cậu ấy vừa nói đang ở Phúc Kiến, hỏi thêm một câu, “Chỗ nào Phúc Kiến, trước đây tôi cũng có một dự án ở đó, nhưng đã kết thúc rồi.”
“Hạ Môn.”
Không ngờ lại đúng là Hạ Môn, Vu Bân cười khổ, “Hạ Môn là một vùng đất hữu tình, người đẹp cảnh đẹp.”
“Vậy sao, xem ra Tổng giám đốc Vu có tâm tư ở Hạ Môn rồi, lần này tôi phải ở đây khá lâu.”
“Tôi nào có tâm tư gì, hi vọng Tổng giám đốc Thẩm có thể có tâm tư ở Hạ Môn, sớm được ăn kẹo hỉ của cậu.”
Về đến nhà, vừa đúng lúc về kịp bữa tối, Tống Lệ thấy anh về, chỉ lạnh nhạt nói một câu, “Anh vừa từ Hạ Môn về à?”
Vu Bân cởi cà vạt thắt trên áo sơ mi, “Em có thể không vô cớ gây chuyện được không, em nói với anh trai em lấy lại công văn đã phê chuẩn hạng mục của anh, đúng không?”

Tống Lệ không thay đổi sắc mặt cầm đũa lên, “Vậy thì đã sao, tôi phải để anh biết, cho tới ngày hôm nay, việc kinh doanh của anh càng ngày càng lớn là vì điều gì.”
“Chẳng phải anh đã về rồi sao, em còn muốn thế nào nữa?”
“Cắt đứt với người đàn bà đó, tôi có thể không nhắc tới chuyện cũ.”
Vu Bân vừa cầm đũa lên, lại đặt xuống, nhìn Tống Lệ ngồi đối diện, “Tống Lệ à Tống Lệ, cô thật sự không biết trời cao đất dày.

Cô cho rằng đây là dự án của riêng tôi sao, khu đất ấy là do Thẩm gia ở Bắc Kinh chọn, dự án lần này là tôi hợp tác cùng với Thẩm Diệu Đông, nếu như cô cho rằng nhà họ Tống cô phải đắc tội với nhà họ Thẩm, vậy thì cô cứ tiếp tục làm, đến lúc máu bắn đến nhà họ Tống, đừng đến tìm tôi.” Nói xong, anh trấn định cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Tống Lệ quả nhiên bị dọa, “Anh nói Thẩm gia, gia đình giàu nhất trong giới bất động sản sao?”
“Còn không phải sao, việc làm ăn, nhà họ Tống các cô có bao giờ hỏi qua, lần này lại rất tích cực, quan hệ của nhà họ Thẩm cũng chạy thẳng tới thiên đình, vừa rồi trên đường về, công tử họ Thẩm đã hỏi tội tôi, cô nói tôi nên trả lời thế nào.”
“Anh nói với anh ấy ngày mai có thể làm xong, tôi lập tức gọi điện cho anh trai tôi.”
Trịnh Tích Vân không từ mà biệt, trước khi tìm một ca sĩ mới, Trịnh Thanh lại phải tạm thời ôm đàn guitar lên sân khấu.

Thực ra đôi lúc thả lỏng mình hát những bài hát mình thích, chìm đắm trong thế giới âm nhạc, đối với cô mà nói lại là một loại an yên vô định.
Buổi tối về đến nhà, vốn dĩ căn nhà khi có Trịnh Tích Vân có một chút sinh khí, lại biến thành tĩnh lặng bất thường, cô đưa tay mân mê chiếc dây chuyền trên cổ, những lúc như thế này cô rất nhớ Vu Bân.

Nằm trên sofa, Trịnh Thanh mò tìm điện thoại trong túi, một tờ giấy theo điện thoại rơi ra ngoài, là tờ quảng cáo phòng tập khiêu vũ lần trước.


Bởi vì ca hát, cảm thụ âm nhạc của Trịnh Thanh cũng không tồi, nhưng trước giờ chưa từng học nhảy, nhớ trước đây Tống Thi Kiều rất thích múa, đại khái cũng là tế bào nghệ thuật được di truyền của bố con bé, cô đột nhiên muốn thử, cũng có thể lấp đầy khoảng thời gian nhàm chán.
Ngày hôm sau, sau khi ăn trưa xong, Trịnh Thanh ra ngoài, đằng xa nhìn thấy cô gái phát tờ quảng cáo hôm trước đang đứng ngoài cửa.
Trịnh Thanh đi đến, mỉm cười chào hỏi, “Hi…”
“Chị, em vẫn nhớ chị, chị quyết định đến chỗ chúng em học vũ đạo ạ?”
“Đúng vậy, hôm đó chẳng phải em nói thích hợp với chị sao, chị muốn đến thử xem.”
“Vậy chị vào trong ngồi đi, giáo viên chuyên nghiệp của chúng em sẽ giải thích thắc mắc cho chị.”.

Đam Mỹ Sắc
Tiếp đón Trịnh Thanh là một cô gái khác, cũng là cô gái trong phòng tập này, “Chị, chị có thân hình thật đẹp, chị có muốn thử một số loại như Jazz Dance hay múa bụng không?”
Trịnh Thanh vội vàng xua tay, “Không cần đâu, tao nhã một chút, đơn giản một chút, quan trọng nhất là đơn giản chút, tôi không có nền tảng khiêu vũ, tôi học chỉ là để giết thời gian thôi.”
“Vậy thì học những cái phổ biến đi ạ, như điệu Waltz, Tango, đều có thể dùng được trong những bữa tiệc sang trọng.”
“Bữa tiệc sang trọng?” Trịnh Thanh cười cười, “Sợ rằng không có cơ hội như vậy.”.