Dấu Chân Thời Gian

Chương 13





Về tới nhà, Trịnh Thanh mới biết tại sao Trịnh Tích Vân nằng nằng đòi mình về nhà, cậu ấy đói muốn ăn bữa đêm, cho nên mới biến cô thành bà cô già.
Nửa đêm Trịnh Thanh cũng không làm được gì nhiều, luộc cho cậu ấy bát mì.

Trịnh Tích Vân thấy chỉ có một bát, “Dì, dì không ăn sao?”
“Muộn thế này rồi, tôi không ăn.

Cậu có thể không gọi tôi là dì được không, nghe rất khó chịu.”
“Vậy không gọi là dì nữa, gọi là chị nhé?” Trịnh Tích Vân cúi đầu, ăn một miếng mì lớn, “Ừm, hương vị rất được.”
Trịnh Thanh quả thật phải phục cậu, “Vậy thì vẫn gọi tôi là dì đi.”
Trịnh Tích Vân đã sống ở nhà mình hơn một tuần, Trịnh Thanh chưa từng thấy cậu ấy gọi điện thoại cho người nhà, cô cũng rất tò mò, “Người nhà cậu biết cậu ở đây không?”
“Tôi không có người thân, tôi lớn lên ở cô nhi viện.”
Trịnh Thanh lấy tay che miệng không khỏi ngạc nhiên, “A!”
“Kinh ngạc vậy sao?” Trịnh Tích Vân không ngẩng đầu nhìn Trịnh Thanh, “Đây là lần đầu tiên tôi ăn mì người khác làm cho tôi, cảm ơn chị.”
“Ồ…Vậy cậu rời khỏi cô nhi viện từ khi nào?”
“Sau khi tốt nghiệp THPT, tôi đã ra ngoài đi hát.”
“Cậu không học đại học?”

“Thành tích học tập của tôi rất kém, trong cô nhi viện có rất nhiều những đứa trẻ, tôi không thể lãng phí tiền bạc của quốc gia, đi ra ngoài tự lo cho mình từ sớm cũng rất tốt.”
Cậu bé trước mặt khiến Trịnh Thanh đột nhiên có chút thương xót, “Vậy cậu đã ở bên ngoài hát được 4, 5 năm rồi?”
“Hai năm trước tôi ở Thành Đô, chị biết cầu Cửu Nhãn không, là một con đường quán bar rất nổi tiếng ở Thành Đô, sau này tôi muốn đi vòng quanh phương Bắc, nên đã đến Tây An, đã làm trong một quán bar bên cạnh tháp đồng hồ, ở chán đó cũng không biết đi đâu, tôi tìm một thầy bói xem cho tôi, thầy bói chỉ về Hạ Môn trên bản đồ, nói tôi nên tới nơi này.”
Trịnh Thanh nghe tới sững người, “Nói như vậy cậu đến Hạ môn cũng là do thầy tử vi tính.”
“Tôi cũng chỉ là muốn sống ở nơi khác, hoặc là ở đây thật sự có cô gái phương Nam thì sao.”
“Rời Thành Đô một thời gian dài như vậy, cậu không muốn quay lại thăm sao?”
“Cũng chưa ra cái gì nên tôi vẫn chưa muốn quay về.” Trịnh Tích Vân ăn sạch bát mì, “Mì chị nấu rất ngon, ngon hơn ăn mì ăn liền nhiều.”
“Rất muộn rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.” Trịnh Thanh đứng dậy chuẩn bị cầm bát vào trong phòng bếp.
“Chị nghỉ ngơi đi, tôi ở đây ăn ở miễn phí, để tôi rửa bát.”
“Cũng được, vậy cậu rửa đi.”
Rửa bát xong, Tịnh Tích Vân từ phòng bếp đi ra, thấy cửa phòng Trịnh Thanh vẫn mở, bên trong cũng không có người, lúc đi qua phòng khách, thấy Trịnh Thanh đang đứng ngoài ban công, đi lại gần nhìn thì thấy một tay cô cầm ly rượu vang, một tay cầm điện thoại, nhìn bộ dạng chắc là chưa gọi điện thoại.
Cậu đi qua, cầm ly rượu trong tay cô, “Muộn vậy rồi, không đi ngủ còn uống rượu?”
“Điều này chắc cậu không hiểu, trước khi đi ngủ uống một chút rượu vang sẽ dễ ngủ hơn.” Trịnh Thanh lấy lại ly rượu của mình, “Cậu đi ngủ trước đi, lát nữa tôi vào.”
Từ ngày đầu tiên đến đây, cậu chỉ thấy Trịnh Thanh và bạn trai cô liên lạc một lần, cũng đã 1 tháng rồi, cũng không thấy họ liên lạc nữa, “Bạn trai đó của chị…không phải là giả chứ, anh ấy không tới thăm chị, cũng không gọi điện thoại cho chị?”
“Sao trẻ con mà cứ quan tâm đến việc của người lớn vậy, có một số chuyện không nên hỏi thì cậu đừng hỏi.”
“Tôi có điểm nào là trẻ con, tôi 23 tuổi rồi.”
“23 tuổi, chẳng phải cậu vẫn gọi tôi là dì sao?” Trịnh Thanh không cam lòng tỏ ra yếu thế hỏi ngược lại.
“Bỏ đi, chị không muốn nói tôi cũng không hỏi nữa, ngủ ngon.”
Sau khi Trịnh Tích Vân rời đi, Trịnh Thanh uống cạn chút rượu còn lại trong ly, nhìn điện thoại trên tay, cô đã rất lâu không nghe điện thoại từ Vu Bân.
Trong quan hệ của hai người, vẫn luôn là cô đợi anh, đợi tin nhắn của anh, đợi điện thoại của anh, đợi anh tới.

Cô mở bàn phím điện thoại, thuần thục ấn một số điện thoại 11 ký tự, từ trước giờ cô chưa từng chủ động gọi cho Vu Bân, nhưng số điện thoại của anh thì lại thuộc lòng.

Cuối cùng thì cô cũng không nhấn nút gọi, giờ này Vu Bân chắc đã ngủ rồi, hơn nữa Trịnh Thanh lo lắng gọi cho anh lúc này sẽ gây thềm phiền phức không cần thiết cho anh.

Dù sao cô cũng đã quen với việc chờ đợi, vậy chẳng bằng cứ tiếp tục chờ đợi thôi.

Hàng tối không ngủ được không chỉ có Trịnh Thanh, nằm trên giường lật đi lật lại đã mấy tiếng đồng hồ, Vu Bân vẫn không cách nào ngủ được, anh bèn bật dậy ra khỏi phòng.

Sau khi xuống lầu, đi ngang qua phòng bếp, Vu Bân cảm thấy khát, đi vào lấy một cốc nước sau đó đi đến vườn hoa đằng sau nhà.


Việc li hôn đã bỏ lại như vậy, phía Trịnh Thanh cũng đã rất lâu không liên lạc, anh thật sự không biết nên nói thế nào với cô, không li hôn được, trong vòng thời gian ngắn cũng không có cách nào để đến Hạ Môn.

Anh càng kiềm chế suy nghĩ liên lạc cho Trịnh Thanh, nhưng nỗi nhớ lại càng mãnh liệt.

Anh mở điện thoại, đã hơn 1 giờ sáng, nửa đêm quán café mới đóng cửa, nghĩ chắc cô có thể vẫn chưa ngủ.

Trịnh Thanh đang chuẩn bị quay về phòng, điện thoại đột nhiên rung lên, cái tên khiến cô ngày nhớ đêm mong hiện trên màn hình, tay cô hơi run ấn nút nghe, “Alo…”
“Thanh, em vẫn chưa ngủ sao?”
“Vâng, em đang chuẩn bị ngủ, muộn như này rồi, sao anh vẫn chưa ngủ.”
“Anh không ngủ được, rất nhớ em.”
“Vậy…sao anh không đến gặp em…” Trịnh Thanh vẫn không kìm nén được đã hỏi.
“Bên này anh đang có rất nhiều việc, có thể đoạn thời gian này anh không đến được.’
Cho dù rất thất vọng, nhưng Trịnh Thanh cũng không biểu lộ ra ngoài, “Vậy sao, không sao, anh xử lý xong việc của mình rồi nói sau.”
Trịnh Thanh càng như vậy, Vu Bân lại càng day dứt, “Gần đây em có ổn không?”
“Em rất ổn, chỉ là … cũng rất nhớ anh, anh thì sao?”
“Anh cũng rất ổn, sẽ cố gắng nhanh nhất đến thăm em, em kiên trì đợi thêm nhé.’
“Em biết rồi.”
“Vậy em đi ngủ đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Con tim rối bời của Trịnh Thanh cuối cùng cũng đã an định lại vì cuộc gọi hơn 1 phút ngắn ngủi, cô ngân nga câu hát rồi quay về phòng ngủ.


Ở nơi khác, Vu Bân lại càng thêm bận lòng.

Anh rất yêu Trịnh Thanh, cũng biết Trịnh Thanh rất yêu mình, nhưng không li hôn được, anh cũng không thể để cô cả đời này sống trong sự chờ đợi vô vọng, cô cũng có quyền lợi được theo đuổi hạnh phúc của mình, mình không thể liên lụy cô mãi như này được.

Áy náy, có tội, tự trách, các cảm xúc về mặt trách nhiệm cứ dần dần mà tới, khiến anh không thở nổi.
Sáng hôm sau vừa mới 10 giờ sáng, Trịnh Tích Vân đã thức dậy.

Khoảng thời gian sống ở nhà Trịnh Thanh, anh cũng đã tạo cho mình thói quen dậy sớm ăn sáng.

Trong phòng bếp, Trịnh Thanh đang nấu bữa sáng, hiếm thấy cô vui vẻ ngân nga vài câu hát.
“Chị có chuyện vui gì sao, sáng sớm đã hát.”
Trịnh Tích Vân đột nhiên xuất hiện sau lưng, khiến Trịnh Thanh bị dọa hết hồn, “Cậu có thể phát ra chút động tĩnh được không, hết hồn.”
“Chẳng phải tôi đang nói sao, còn phải phát ra động tĩnh gì nữa?”
“Được rồi, chuẩn bị ăn.”
Trước khi ăn, Trịnh Thanh đưa tiền lương tháng này cho cậu, “Bây giờ có tiền rồi, cậu cũng phải suy nghĩ mình nên thuê một phòng trọ rồi chứ.”.