Dấu Chân Thời Gian

Chương 10





Trịnh Thanh thấy khách hàng lần lượt đến càng nhiều, liế.m môi, cúi đầu xuống bắt đầu điều chỉnh dây đàn, sau khi thử hai âm, tiếng đàn ngân lên.
“If you miss the train I`m on,you will know that I am gone,you can hear the whistle blow a hundred miles.....”
Thầy giáo dạy đàn đầu tiên của Trịnh Thanh là bố của Tống Thi Kiều, hai người đều lớn lên trên đảo, cùng nhau đi qua những con đường góc phố nơi đây, đã cùng nhau ngắm nhìn ánh bình minh và hoàng hôn trên đảo lặp đi lặp lại từ ngày này sang ngày khác.

Anh ấy thích âm nhạc, thích nhất là dân ca, anh thường đến bên bờ biển, vừa đàn vừa hát những bản nhạc folk của các nước cho Trịnh Thanh nghe.

Theo anh một thời gian dài, thường xuyên nghe nên cũng bị ảnh nưởng, Trịnh Thanh cũng đã có niềm đam mê nồng hậu với nhạc folk và guitar, ca khúc folk đồng quê kinh điển Âu Mỹ này cũng là ca khúc tiếng Anh đầu tiên mà cô học được.
“Not a shirt on my back, not a penny to my name, lord I can’t go to back home this a-way…”
Chàng thanh niên đang đứng xem tấm biển tuyển dụng bên ngoài quán café, nghe giọng hát vọng ra từ bên trong, “Five Hundred miles” tựa như khắc họa sinh động cậu trong lúc này, cậu mang theo ý cười tự giễu đi vào trong quán café.
Chàng thanh niên tóc dài khoác sau lưng cây đàn guitar, đi vào nhìn lên Trịnh Thanh đang tự đàn tự hát trên sân khấu, cô vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của cậu.

Lúc bố của Tống Thi Kiều còn trẻ cũng để tóc dài ngang vai như vậy, cũng luôn khoác đàn guitar sau lưng, cô sững người, bàn tay đang gảy đàn dừng lại, giọng hát cũng đột nhiên ngưng lại.

Chàng thanh niên thấy vậy, tháo cây đàn guitar sau lưng xuống, tiếp nối ca khúc mà Trịnh Thanh vừa dừng lại, trung tâm của quán café lại ngân lên tiếng đàn hát, “this a-way this a-way this a-way this a-way lord I can’t go back home this a-way…”
Cho đến khi cậu kết thúc toàn bộ ca khúc, Trịnh Thanh mới trở lại bình thường, cười với cậu rồi gật đầu cảm kích.

Cô hít thở một hơi thật sâu, gãy đàn lại từ đầu, bắt đầu hát một bài hát mới.
Chàng thanh niên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, Ôn Ninh đi qua đưa cho cậu menu, “Xin hỏi anh muốn uống gì ạ?”
“Không cần, tôi đến đây phỏng vấn, tôi thấy bên ngoài quán café của bạn đang dán biển tuyển ca sĩ hát chính.”
“Ồ, vậy chắc anh phải đợi một lát nữa.”
“Sao cơ, ông chủ của các bạn không có ở đây?”
“Có…” Ôn Ninh chỉ Trịnh Thanh đang hát trên sân khấu, “Nhưng đang hát.”
Chàng thanh niên có chút kinh ngạc, “Chị ấy là chủ ở đây? Tôi cứ tưởng chị ấy là người hát chính.”
“Đúng vậy, ca sĩ trước đây của chúng tôi xin nghỉ rồi, trước khi tìm được ca sĩ mới, tạm thời chị chủ phải hát thay mấy hôm.”
“Chị ấy hát rất hay, các bạn có thể tiết kiệm tiền mời ca sĩ hát.” Chàng thanh niên hóm hỉnh đùa.
“Are you going to Scarborough Fair? Parsley, sage, rosemary, and thyme Remember me to one who lives there He once was a true love of mine.”
Khi Trịnh Thanh cất tiếng hát bài “Scarborough Fair”, chàng thanh niên vẫn luôn quan sát cô, nhìn thấy một giọt trân châu rơi xuống đôi má của cô, không biết lúc hát ca khúc này cô nhớ tới ai.
Sau khi Trịnh Thanh hát xong, cầm đàn guitar đi xuống sân khấu, vừa quay lại quầy pha chế liền rót một cốc nước, Ôn Ninh chạy qua nói với cô, có một người đến phỏng vấn.

Trịnh Thanh nhìn theo hướng Ôn Ninh chỉ tay về, đúng là chàng trai vừa rồi đã giúp mình giải vây.
Cô cầm hai ly rượu đi qua, ngồi đối diện với anh, “Vừa rồi cảm ơn cậu, tôi mời cậu uống một ly rượu.”
“Lúc chị hát “Scarborough Fair” chị nhớ đến điều gì vậy, tôi thấy chị khóc.” Hơn cả rượu, dường như người ngồi đối diện lại càng hứng thú với bài hát của Trịnh Thanh, “Tình yêu đầu tiên, bạn trai hay là chồng? Anh ấy đã chết rồi sao?”
Trịnh Thanh nhìn chằm người trước mắt, cậu ấy ngang tuổi với Tống Thi Kiều, chỉ là một đứa trẻ, cô nhíu mày, cũng không cần phải tính toán quá nhiều với một đứa trẻ không mấy lịch sự, hơn nữa cậu ấy vừa rồi còn giúp cô một phen, “Lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi việc riêng tư ẩn giấu của người khác, cậu thấy thích hợp không?”
“Á… Tôi chỉ là hiếu kỳ, nếu như mạo phạm tới chị, tôi xin lỗi…”
“Tôi nghe nói cậu chuẩn bị ứng tuyển ca sĩ hát chính?”

“Đúng vậy.”
“Vậy phải đợi sau khi khách hàng rời đi tôi mới có thể phỏng vấn, cậu ngồi đây trước nhé.” Trịnh Thanh nói rồi đứng dậy rời khỏi, thực ra một nửa bài hát vừa rồi cậu ấy hát, Trịnh Thanh đã có thể nghe ra giọng hát của cậu ấy không tầm thường, nhưng để trị tính cách đường đột của cậu ấy, cô quyết định để cậu ấy đợi đến khi đóng cửa quán.
Ngồi nhàm chán gần hai tiếng đồng hồ, người khách cuối cùng cũng rời đi, quán café cũng phải đóng cửa, Trịnh Thanh mới đi qua từ quầy pha chế, “Cậu tên là gì, bao nhiêu tuổi?”
“Trịnh Tích Vân, 23 tuổi.”
“Ồ, hai chúng ta là người cùng họ.

Nghe khẩu âm của cậu, không phải là người bản địa ở đây đúng không?”
“Tôi là người Thành Đô.”
“Wa, lại là người Tứ Xuyên, ca sĩ trước đây của quán café chúng tôi cũng là người Thành Đô.”
“Chị đang là cảnh sát điều tra hộ khẩu, hay là tuyển ca sĩ vậy?” Trịnh Tích Vân không kiên nhẫn nói, “Tôi đã ngồi đây hơn hai tiếng.”
Trịnh Thanh cười nói, “Vậy cậu lên sân khấu hát đi.”
Cô nhìn chăm chú cậu ấy đi lên sân khấu, ngồi lên chiếc ghế cao, rất nhanh các ngón tay lưu loát chỉnh xong hợp âm hoàn hảo, “Ở thôn trang phương Bắc, có một cô gái phương Nam, cô thường thích mặc váy hoa,đừng bên đường….Cô gái phương Nam, chúng tôi đều nén lại nỗi nhớ dài dằng dặc, cô gái phương Nam, có phải là những ngôi nhà lầu đã đè nén hi vọng của em…”
Hát xong ca khúc “Cô gái phương Nam”, Trịnh Tích Vân cầm cây đàn guitar mà mình yêu thích đi xuống sân khấu, ngồi lại vào vị trí đối diện với Trịnh Thanh, hất những lọn tóc đang che trước mắt, “Thế nào, có dùng tôi không?”
“Trước đây cậu hát ở phương Bắc?” Trịnh Thanh không trả lời cậu mà hỏi sang một vấn đề khác.
“Tây An.”

“Tại sao cậu không tiếp tục ở lại Tây An, mà lại đến Cổ Lãng Tự vậy, không phải là muốn tìm một cô gái phương Nam chứ?” Trịnh Thanh nói rồi cười, “Cũng để cậu cảm nhận một chút không lịch sự khi hỏi việc riêng tư của người khác.”
“Tôi cái đó… là vì… thấy chị khóc…” Trịnh Tích Vân vội vàng muốn giải thích, nhưng lại không nói thành lời mà lắp bắp.
Không ngờ cậu bé còn trẻ như vậy đã quán sát rất tỷ mỉ, hai tay Trịnh Thanh khoanh trước ngực, “Cậu hát rất hay, 8 rưỡi tối mai, đúng giờ tới đây làm.”
“Như vậy là được rồi sao?” Trịnh Tích Vân hỏi cô.
“Như này là được rồi, cậu say mê hát “Cô gái phương Nam” như vậy, tôi cũng phải cho cậu một cơ hội để ở lại Cổ Lãng Tự, tìm một cô gái phương Nam chứ, nhưng tôi không đảm bảo những cô gái ở Hạ Môn đẹp hơn ở Trùng Khánh đâu.” Trịnh Thanh đứng dậy đi về quầy pha chế.
Trịnh Tích Vân liền đi theo sau Trịnh Thanh, “Vậy chị chủ…chị có thể ứng trước tiền lương một tháng cho tôi được không?”
Trịnh Thanh quay người lại với một gương mặt khó hiểu, “Sao vậy, cậu không có tiền sao?”
“Một chút tiền cuối cùng của tôi đã mua vé tàu đến Hạ Môn rồi, không giấu gì chị, tối nay tôi còn không biết ở đâu.”
“Nhưng…Ở đây chúng tôi chưa từng có trường hợp thanh toán trước lương, hơn nữa nhỡ cậu cầm tiền của tôi rồi bỏ chạy thì sao?” Thời đại này rất nhiều kẻ lừa đảo, hoặc là người này là một kẻ lừa đảo biết hát thì sao, Trịnh Thanh cũng có lo lắng của riêng mình.
“Ồ, vậy được thôi…” Trịnh Tích Vân quay người đi ra ngoài cửa quán café.
Nhìn thấy bóng dáng đeo sau lưng đàn guitar của cậu ấy, Trịnh Thanh không khỏi nhớ lại bố của Tống Thi Kiều, “Cậu đợi đã…”.