Bắc Thành là một thành phố có bốn mùa rõ rệt.
Mùa đông thì vạn vật tiêu điều, đặc biệt là buổi sáng sương mù dày đặc, tầm nhìn xung quanh cực kém.
Tựa như trở về thời thượng cổ* với dân chúng thưa thớt sống thành từng nhóm nhỏ theo lối du mục*.
[1] Thời thượng cổ: có thể xem là thời của Tam Hoàng Ngũ Đế – thời kỳ lịch sử đầu tiên của Trung Quốc.
Do không có di tích đủ lớn để khảo cứu nên mô tả về thời kỳ này mang tính truyền thuyết, huyền thoại nhiều hơn là thực tế lịch sử.
[2] Người du mục là thành viên của một cộng đồng của những người sống tại các địa điểm khác nhau, di chuyển từ nơi này đến nơi khác và có chăn nuôi súc vật.
Đường Duy sợ lạnh, phải chờ trong xe ấm hơn mới bắt đầu xuất phát.
Khi nhiệt độ bên trong tăng lên thì sương trên cửa sổ dần dần tan ra.
Đường Duy đang chuẩn bị nổ máy thì nhận được tin nhắn WeChat.
Vốn tưởng rằng là tin dự báo thời tiết nên tính toán xem sau, ngờ đâu điện thoại lại vang lên hai tiếng tin tin.
Anh mở WeChat.
【Bác sĩ Đường, chào buổi sáng.】
【Hôm nay cậu có trực không?】
【Tôi muốn đưa Miểu Miểu tới khám định kỳ.】
Tin nhắn là của Giang Nhạn Tuyết.
Đường Duy thở dài, trả lời:【OK.】
Dẫu sao sớm muộn ngày này vẫn tới, trốn cũng vô dụng.
Anh khởi động xe, lái đến bệnh viện.
"Buổi sáng tốt lành, Bác sĩ Đường." Nhân viên y tế không ngừng chào hỏi.
Bệnh viện vẫn ấm áp nhất.
Chênh lệch nhiệt độ giữa trong xe và bệnh viện vào giai đoạn này quả thật khó thể chịu nổi.
"Chào buổi sáng." Đường Duy mỉm cười.
Đến văn phòng, anh trông thấy bữa sáng trên bàn như mọi ngày.
Vì cậu bé giao thức ăn ở tầng dưới đã quen với giờ làm việc của Đường Duy nên hầu hết bữa sáng đã bày sẵn trên bàn trước khi anh bước vào văn phòng.
Đường Duy cởi áo khoác, rửa tay bằng dung dịch sát khuẩn.
Bữa sáng hôm nay là sủi cảo nhân tôm và cháo trắng nấu với hột vịt bắc thảo và thịt nạc.
Hạt gạo nhừ nhuyễn, cháo sánh mịn; hơi nóng quyện với mùi thơm của thịt toả ra khắp phòng khiến buổi sáng tươi tỉnh hơn hẳn.
Đường Duy đang ăn sủi cảo tôm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh ầm ừ: "Mời vào."
Người phụ nữ mặc áo khoác len dắt tay đứa nhỏ, cười rạng rỡ: "Bác sĩ Đường đang ăn sáng à."
"Chú Đường." Kỷ Miểu Miểu nắm tay Giang Nhạn Tuyết, làm mặt xấu với Đường Duy.
Cô bé không sợ trời không sợ đất, chỉ giữ ý giữ tứ trước mặt Giang Nhạn Tuyết.
Nếu Kỷ Viêm dẫn cô bé tới đây, ắt hẳn đã nhào vào lòng Đường Duy từ lâu.
Giang Nhạn Tuyết nhìn túi đóng gói màu xám, nhướng mày hỏi: "Bữa sáng của Bác sĩ Đường mua ở quán cà phê dưới lầu hả?"
"Vâng." Đường Duy cười.
"Chị Giang cũng biết quán đó ạ."
Đường Duy đến phòng khám khi Kỷ Miểu Miểu gặp vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe trong giai đoạn đầu, vì vậy anh biết nhà của Kỷ Lê Chu cách đây khá xa.
Giang Nhạn Tuyết chun mũi, nói thầm: "Chị đây biết nhiều lắm."
Đường Duy không nghe rõ: "Vâng?"
"Không có gì." Giang Nhạn Tuyết xua tay.
"Cảm phiền Bác sĩ Đường dẫn Miểu Miểu khám định kỳ.
Mấy ngày nữa gia đình dẫn con bé đi chơi, cận Tết mới về."
"Vâng."
Giang Nhạn Tuyết buông tay Kỷ Miểu Miểu ra.
Mặc dù cô bé không dám nghịch ngợm nhưng vẫn nắm lấy tay Đường Duy, nũng nịu hỏi: "Chú Đường ơi, chú nhớ con không?"
Đường Duy xoa đầu cô bé: "Nhớ chứ." Anh lấy ống nghe ra, làm ấm nó trong lòng bàn tay trước khi đặt trước ngực Miểu Miểu.
Tuy có lớp lót, nhưng nếu trực tiếp đặt ống nghe vào thì lạnh lắm.
Đây cũng là lý do vì sao Giang Nhạn Tuyết yên tâm gửi gắm Kỷ Miểu Miểu cho Đường Duy.
Bác sĩ Đường không chỉ giỏi y thuật mà còn có y đức.
Đặc biệt chu đáo, đôi khi còn chu đáo hơn cả cô.
"Tôi đưa Miểu Miểu đi khám, chị Giang ở đây chờ một lát." Bác sĩ Đường đứng dậy, dắt tay cô bé bước ra ngoài.
Vừa bước tới cửa, anh đã nghe thấy người đứng phía sau nói: "Bác sĩ Đường, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Đường Duy nhắm mắt lại, sợ cái gì đến cái đó.
Anh thà rằng hôm nay người tới là Kỷ Lê Chu.
"Vâng.
Vậy để tôi gửi Miểu Miểu cho y tá."
Đường Duy dắt tay Miểu Miểu đi về phía phòng trực.
"Chú Đường ơi, mẹ con muốn nói gì với chú ạ?" Kỷ Miểu Miểu lắc cánh tay anh.
Đường Duy nghĩ, gen của nhà họ tốt thật đấy.
Miểu Miểu mới chừng này tuổi mà đã có dáng dấp xinh xắn của nàng thiếu nữ.
"Chú cũng không biết."
"Ui." Kỷ Miểu Miểu bĩu môi.
"Chú không nói thì con cũng biết."
Đường Duy dở khóc dở cười.
Dẫu đã biết đại khái hướng đi, song anh thật lòng chẳng biết Giang Nhạn Tuyết sẽ nói gì với mình.
Có lẽ nhắc anh tránh xa Kỷ Viêm.
"Y tá Trịnh, phiền cô dẫn Miểu Miểu đi kiểm tra sức khoẻ định kỳ."
"Vâng, Bác sĩ Đường."
Đây không phải là lần đầu tiên Y tá Trịnh đưa Miểu Miểu đi khám.
Đôi khi Đường Duy kẹt lịch phẫu thuật đành phải nhờ sự giúp đỡ từ các cô y tá.
Những ai công tác ở khoa Tim lâu năm đều biết cô bé dễ thương tinh quái này.
Hiện tại Giang Nhạn Tuyết không ở đây, Kỷ Miểu Miểu nhào vào lòng Y tá Trịnh: "Chị Trịnh ơi, chị càng ngày càng đẹp ạ."
Y tá Trịnh toét miệng cười, khẽ nhéo chiếc mũi be bé của Miểu Miểu.
Đường Duy chầm chậm trở về văn phòng.
Bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra, nếu Giang Nhạn Tuyết bảo anh tránh xa Kỷ Viêm thì anh nên trả lời như thế nào.
"Chị Giang." Đường Duy đóng cửa lại.
"Bác sĩ Đường." Giang Nhạn Tuyết không vòng vo.
"Kỷ Viêm chưa tán đổ cậu nữa hả?"
Đường Duy sửng sốt.
Anh đã nghĩ đến tất cả những lời dạo đầu, thậm chí tưởng tượng ra tình cảnh "máu chó" hơn nữa.
Nhưng tuyệt nhiên chẳng nghĩ rằng Giang Nhạn Tuyết hỏi huỵch toẹt như thế.
Thấy anh không lên tiếng, Giang Nhạn Tuyết mỉm cười: "Cậu đừng ngại, tính tôi thẳng thắn đó giờ.
Với lại, chị dâu như mẹ.
Tôi sốt ruột lắm chứ."
Câu nói nửa đùa nửa thật của Giang Nhạn Tuyết xoa dịu phần nào trái tim nặng trĩu của Đường Duy.
Nếu Kỷ Viêm đã đề cập chuyện đó với gia đình, vậy sớm muộn gì họ cũng phải biết.
"Chị Giang, tôi không biết Kỷ Viêm đã nói thế nào.
Nhưng chúng tôi đã chia tay.
Không có vấn đề gì cả, chỉ là không hợp thôi."
Giang Nhạn Tuyết khẽ cau mày: "Sao không hợp? Cái miệng Kỷ Viêm khốn thật, nhưng chắc xài được mà."
Đường Duy cười, có ai đánh giá em rể vậy chứ?
"Giữa tôi và em ấy không có đúng sai.
Chỉ là tính cách không hợp."
"Vậy cậu thấy chỗ nào không hợp?" Giang Nhạn Tuyết hỏi thẳng.
Đường Duy không rõ, hôm nay Giang Nhạn Tuyết tới đây cốt làm gì.
Thoạt trông chẳng phải bảo anh tránh xa Kỷ Viêm, chả nhẽ thuyết phục anh làm hoà với hắn? Mặc dù hiện nay mọi người không còn bài xích đồng tính luyến ái một cách gay gắt, song hiếm có gia đình nào chủ động mai mối giúp em rể.
Nghĩ đoạn, Đường Duy nói: "Thói quen sinh hoạt không hợp."
Giang Nhạn Tuyết gõ nhẹ ngón tay lên má, không biết đang suy nghĩ điều chi.
Chợt, đôi mắt cô sáng lên: "Tôi hiểu rồi." ①
"Nhưng Bác sĩ Đường, cậu có nói những điều mình thấy bất mãn với Kỷ Viêm chưa?"
Đường Duy im lặng thoáng chốc.
Anh không thừa nhận trực tiếp mà chỉ nói: "Tôi không muốn can thiệp quá nhiều vào thói quen sinh hoạt ban đầu của em ấy."
Giang Nhạn Tuyết tròn mắt, khuyên: "Trên đời này làm gì có duyên trời tác hợp, hai người ở bên nhau phải tìm hiểu lẫn nhau.
Dù cả hai thoạt nhìn hợp lắm, nhưng mỗi người chúng ta đều giống như một khúc gỗ.
Khúc này nhô ra, khúc kia lõm vào.
Người ngoài thì thấy —— Ồ, duyên trời định kìa.
Nhưng chúng không bao giờ vừa khít trăm phần trăm.
Hai khúc gỗ cần liên tục ma sát, từ bỏ một ít mùn cưa và điều chỉnh cho đến khi hoàn toàn vừa vặn."
"Thế nên khi ở bên nhau, điều tối kỵ nhất là ôm hết mọi chuyện trong lòng." Giang Nhạn Tuyết nói.
"Đó là điểm trí mạng đấy.
Kiên nhẫn của con người là có giới hạn.
Cậu có thể chịu đựng một hoặc hai lần.
Nhưng càng nhiều lần thì đến một ngày ắt phải giọt nước tràn ly."
"Không hợp vì Kỷ Viêm chưa sẵn sàng bỏ qua mùn cưa trong quá trình dung hoà với cậu.
Chứ đừng vì cậu im lặng và cố chịu đựng."
"Không cần biết đúng sai, từ chối giao tiếp luôn là một chướng ngại trong con đường tình cảm."
Đường Duy im lặng, bởi những lời đó của Giang Nhạn Tuyết hoàn toàn có lý.
Trước đây anh thật lòng chưa nghĩ đến phương diện này.
Anh không phản bác, cũng không biết nên nói điều gì.
[...]
Mãi khi Giang Nhạn Tuyết đón Miểu Miểu kiểm tra xong, Đường Duy vẫn đang suy nghĩ về những gì cô vừa nói.
Trước khi đi, Giang Nhạn Tuyết bảo: "Bác sĩ Đường, tôi không biết bây giờ cậu đang nghĩ thế nào.
Nhưng tôi thân với Kỷ Viêm ngần ấy năm, cậu là người duy nhất làm Kỷ Viêm rung động."
"Kỷ Viêm thật lòng thích cậu.
Có lẽ cậu không biết mình đã đi bao nhiêu đường vòng chỉ vì cho rằng muốn tốt cho Kỷ Viêm mà tránh nói những điều đó."
Đường Duy biết Giang Nhạn Tuyết nói có lý, song đó không phải là tất cả.
Hơn nữa lời cô nói mang tầng nghĩa khác, phải chăng đang ám chỉ Kỷ Viêm đánh đổi thứ gì đó để được ở bên nhau? Chắc cô không biết Lạc Tân, chàng trai xinh đẹp mà lạnh lùng ấy.
Mỗi cảm xúc của cậu ta đều tác động đến dây thần kinh của Kỷ Viêm, đó mới là dáng vẻ khi thích một người.
Có lẽ Giang Nhạn Tuyết nói đúng, góc nhìn và sự né tránh của anh đều xuất phát từ nội tâm nhạy cảm và mơ tưởng của riêng anh.
Nhưng thế thì sao chứ? Có lẽ anh bỏ được thói quen ấy, nhưng chung quy giữa hai người đã mọc một nhánh gai.
Và dẫu rằng anh có nói, Kỷ Viêm cũng không nhất định tiếp thu ý kiến.
Kỷ Viêm không còn là một đứa trẻ nữa.
Trong suốt những năm trưởng thành, hắn đã hình thành thói quen và tam quan* cho mình, nào có thể dễ dàng thay đổi.
[3] Tam quan: bao gồm Thế giới quan, Nhân sinh quan và Giá trị quan.
Không hợp, ý chỉ trên mọi khía cạnh và đã tồn tại từ trước đến nay.
Suy nghĩ ngu ngốc nhất của một người trong một mối quan hệ tình cảm là cố gắng thay đổi thói quen đã hình thành của người kia hàng chục năm trong khoảng thời gian ngắn.
*
Tác giả có điều muốn nói:
①: Mọi người có thể đã quên mất, Kỷ Viêm từng nói về vấn đề này với Giang Nhạn Tuyết ở Chương 32.
Tuy rằng lúc đó Kỷ Viêm không nhắc tên Đường Duy, nhưng Giang Nhạn Tuyết kết hợp thông tin giữa hai người hiển nhiên là suy ra được..