Dấu Chấm Câu

Chương 30: Chương 30






CHƯƠNG 30
"Đường Duy."
Đường Duy đang cúi nhìn lịch phẫu thuật cho ngày mai, bỗng nghe thấy giọng nói thân quen.

"Sao tới đây?" Đường Duy khẽ nhướng mày.

Hạ An vào văn phòng, ngồi phịch xuống ghế: "Đi ngang qua bệnh viện.

Muốn xem thử hôm nay cậu có tăng ca không? Không tăng thì ăn cơm chung."
Phải nói là Hạ An đến thật đúng lúc.

Hôm nay Đường Duy không có ca mổ, cũng không cần tăng ca.

"Để tôi gọi cho Kỷ Viêm." Hai người thường ăn tối cùng nhau.

Nếu một trong hai có việc thì báo trước với người còn lại.

Hạ An trợn mắt nhìn Đường Duy: "Chồng quản chặt!"
"Bác sĩ Đường làm xong rồi à?" Giọng Kỷ Viêm vọng qua ống nghe.

"Ừ." Đường Duy thoáng nhìn Hạ An.

"Hạ An tới đây, em muốn ăn chung không?"
Hình như Kỷ Viêm đang bận, Đường Duy nghe thấy tiếng lật trang giấy.

"Không đi đâu.

Tối nay em còn gặp khách.

Lần sau em mời Hạ An."
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

"Kỷ Viêm nói lần sau rảnh thì mời cậu." Đường Duy đặt điện thoại lên bàn.

"Được nghen.

Vậy để tôi chọn chỗ nào sang nhất cái Bắc Thành." Đôi mắt Hạ An sáng ngời.

Đường Duy lắc đầu cười, chuẩn bị thay quần áo thì nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của y tá.

"Bác sĩ Đường, có ca mổ khẩn cấp!"
Đường Duy không có thời gian hỏi tại sao không tìm bác sĩ trực trong khoa, cũng chẳng có thời gian dặn dò Hạ An.

Anh bước nhanh đến phòng phẫu thuật, cô y tá vừa chạy theo vừa tóm lược tình hình bệnh nhân.

Anh đã có đánh giá sơ bộ về ca mổ sắp tới, nhưng vẫn cần gặp bệnh nhân trước khi đưa ra quyết định.

Hạ An nhìn mãi thành quen.

Y đi theo Đường Duy, chờ anh ở cửa phòng cấp cứu.

Đường Duy bước vào trong.

Bệnh nhân là một cô gái hai mươi lăm tuổi, đã đau đến mức không nói nên lời.

Đường Duy đo điện tâm đồ* cho cô.

Đúng như dự đoán của anh, đây là cơn nhồi máu cơ tim cấp tính* —— Nhồi máu cơ tim thành dưới* gây block nhĩ thất độ III có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, cần phải bố trí phẫu thuật ngay.

"Báo với phòng mổ cho họ chuẩn bị stent*.

Tiến hành phẫu thuật ngay lập tức." Xem xét tình hình thực tế, Đường Duy nói thêm.

"Yêu cầu khoa Truyền máu sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Bệnh nhân có thể chảy máu nhiều trong quá trình phẫu thuật."
"Sắp xếp cho người nhà bệnh nhân ký tên."
[1] Điện tâm đồ: viết tắt là ECG, là phương pháp theo dõi hoạt động, tốc độ cũng như nhịp điệu của tim.


[2] Nhồi máu cơ tim cấp tính: là tình trạng thiếu máu nuôi dưỡng cơ tim hoàn toàn do nhiều nguyên nhân dẫn đến hoại tử mô cơ tim.

[3] Nhồi máu cơ tim thành dưới: là một dạng nhồi máu cơ tim mà vùng cơ tim bị hoại tử nằm ở phía dưới quả tim.

[4] Block nhĩ thất độ III: Block nhĩ thất được phân thành 3 cấp độ khác nhau, trong đó block nhĩ thất độ 3 (hay còn gọi là phân ly nhĩ thất) là block nhĩ thất cao độ nhất và có thể gây ra nhiều biến chứng nguy hiểm, thậm chí là đột tử.

[5] Stent: là một ống kim loại hoặc một ống nhựa được dùng để mở rộng những lòng mạch bị tắc hẹp.

Cô y tá sốt ruột: "Hai người là vợ chồng son tới Bắc Thành du lịch.

Cãi nhau nên bệnh nhân phát bệnh.

Bạn trai bệnh nhân gọi cấp cứu 120.

Bây giờ người nhà bệnh nhân không ở Bắc Thành, nhanh nhất ngày mai mới tới."
Đường Duy không hiểu cô y tá sốt ruột điều gì, giọng anh có phần nóng nảy: "Vậy thì cho bạn trai ký tên như người được uỷ thác.

Bệnh nhân cần mổ ngay."
"Bác sĩ Vương đã trao đổi với bạn trai bệnh nhân, cũng giải thích hết rủi ro có thể xảy ra trong quá trình phẫu thuật.

Nhưng anh ta nói hai người chưa kết hôn, ảnh không đủ tiền chi trả cho ca mổ lớn." Lần đầu tiên cô y tá nghe thấy giọng điệu nóng nảy của Đường Duy, vội nói thêm.

"Bác sĩ Vương đang nói chuyện với bạn trai bệnh nhân.

Em qua đó hối ảnh đưa ra quyết định càng sớm càng tốt."
"Không cần." Đường Duy quyết đoán.

"Đi thông báo cho bệnh viện."
Đường Duy nhìn cô gái đau đến mức không dám nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn cắt không còn giọt máu, dường như có thể hôn mê bất cứ lúc nào.

Đây không phải là lúc thuyết phục người khác, cũng không có nhiều thời gian tự vấn lương tâm.

Bệnh nhân cần phẫu thuật ngay lập tức.

Nguyên tắc của bệnh viện là chữa bệnh cứu người, tính mạng của bệnh nhân quan trọng hơn tất thảy.

Năm phút sau.

Bệnh viện quyết định cho trưởng khoa ký mổ trước, người nhà bệnh nhân đến cho ký bổ sung sau.

Bệnh nhân nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật.

Đây là ca phẫu thuật có độ khó cao và mang tính chất đột ngột, phản ánh hoàn toàn năng lực của bác sĩ.

Đường Duy và Bác sĩ Vương trao đổi ngắn với nhau, cả hai cùng tiến hành phẫu thuật.

Đường Duy mở động mạch đùi*, toàn bộ động mạch vành bên phải của bệnh nhân đã tắc nghẽn.

Anh đặt stent cho cô gái, mở thông mạch máu.

[6] Giải thích động mạch đùi: Can thiệp mạch vành qua da là một kỹ thuật dùng một loại ống thông nhỏ để đưa một bóng nhỏ vào lòng động mạch vành bị tắc rồi nong và đặt Stent (giá đỡ) để làm tái thông dòng máu.

Trái với phẫu thuật bắc cầu nối chủ vành cần mở lồng ngực, can thiệp động mạch vành có thể thực hiện chỉ bằng cách mở một lỗ nhỏ trên da để đưa catheter vào động mạch ở đùi hay cổ tay.

(Nhưng hình như phẫu thuật bắc cầu nối chủ vành cũng có mở động mạch đùi luôn, tác giả không miêu tả rõ nên mình không chắc là phương pháp nào nữa...)
Xuyên suốt quá trình phẫu thuật, Đường Duy tập trung cao độ.

Rốt cuộc động mạch vành tắc nghẽn đã mở hết, lưu thông máu cũng hoạt động bình thường trở lại.

Đường Duy bước ra phòng mổ, Hạ An hãy còn ở đó.

Anh thoáng nhìn Hạ An, giải thích tình trạng bệnh nhân với y tá trước.

Đường Duy đi tới, trông thấy Hạ An như muốn nổi khùng.

Anh đẩy nhẹ gọng kính: "Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ cha nhà nó, cái thằng chó đẻ!" Hạ An lớn tiếng.


Bạn trai bệnh nhân nghe thấy bèn liếc mắt nhìn y.

Vốn dĩ Hạ An chửi thề trong bệnh viện đã ngượng ngùng, nhưng bắt gặp tia nhìn của người kia...!thì giọng nói bốc khói luôn.

"Nhìn cái mẹ gì mà nhìn.

Nói mày đó."
Chắc hẳn người kia cũng thấy thẹn với bệnh nhân, không dám tranh cãi với Hạ An.

Đường Duy nhìn bóng lưng thẳng tắp của người kia, rồi nhìn thoáng qua phòng phẫu thuật.

Trái tim anh như thắt lại.

Thuở đại học, anh đã nghe nói nhiều trường hợp người nhà bệnh nhân không ký tên ở ngoài phòng cấp cứu.

Anh không hiểu, vì sao trên đời lại có những người như thế? Có thể ở bên cạnh bệnh nhân trong phòng cấp cứu, thường là người thân thuộc với họ nhất.

Người thân nhất đang bị đe doạ tính mạng, anh không thể nghĩ ra bất cứ lý do nào để từ chối ký tên, không cứu họ.

Đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống đó trên thực tế.

Trước phẫu thuật anh bực tức, sau phẫu thuật anh chua xót, nhưng bây giờ có thêm một chút bất an.

Anh không biết một chút bất an của mình đến từ đâu.

Với tư cách bác sĩ, anh cứu một bệnh nhân bằng tất cả sức lực của mình lẽ là không sai.

Đến bây giờ khi bình tĩnh lại, anh nghĩ đây có lẽ là "kẻ may mắn thấy hổ thẹn với kẻ bất hạnh".

Đến tận văn phòng, Hạ An vẫn đang mắng.

Đường Duy đưa ly nước cho y: "Uống miếng nước cho thông họng."
"Đường Duy!" Hạ An nhìn Đường Duy, hai con mắt trợn to như rớt ra ngoài.

"Cậu không giận tí nào hả?"
"Nghĩ theo hướng tích cực, bệnh nhân còn sống.

Và rất có thể qua vụ này có cái nhìn khác về người chung gối, đề phòng bi kịch lớn hơn về sau." Đường Duy nói, giọng bình tĩnh.

"** mía.

Tôi thấy cả chục thằng chó trong giới giải trí, cứ tưởng mình quen rồi." Hạ An uống ừng ực hết ly nước.

"Nhưng bây giờ nhìn thấy tận mắt, độ chó cao hơn tôi nghĩ nhiều lắm.

Vãi thật."
"Vẫn đi ăn chứ?" Đường Duy hỏi.

"Ăn! Mắc gì không ăn?" Hạ An dằn ly nước xuống bàn.

"Mấy thằng chó đẻ đó mà đáng ảnh hưởng tới cơm tối của tôi hả?!"
"Vậy đi thôi." Đường Duy dặn dò tình trạng bệnh nhân cho y tá một lần nữa trước khi rời đi, nếu phát sinh tình huống bất ngờ thì liên lạc với anh ngay lập tức.

Hạ An không lái xe mà đi ké xe của Đường Duy.

"Cậu muốn ăn gì?" Đường Duy vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.

"Đáng lẽ định dẫn cậu đi ăn nhà hàng mới mở trong Trung tâm Hội nghị và Triễn lãm." Hạ An rầm rì.

"Nhưng giờ tôi đang bực.

Cậu bao tôi."
Đường Duy bật cười: "Được, bao cậu."

Anh lái xe đến cửa hàng mới khai trương mà Hạ An nói —— Một nhà hàng Thái Lan.

"Hai anh chọn món ạ." Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Đường Duy.

Anh đưa tay về phía đối diện, nhân viên phục vụ bèn chuyển cho Hạ An.

"Cà ri tôm, Tom Yum Goong, gà xào lá húng quế, cơm dứa." Hạ An ném ra một hơi bốn món trước khi mở thực đơn.

Xem kỹ thực đơn, y gọi tiếp.

"Khoai tây viên phủ dừa, mực xào cay kiểu Thái và xà lách trộn."
Y đưa thực đơn cho Đường Duy: "Cậu muốn ăn gì?"
Đường Duy trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ: "Cảm ơn.

Tạm thời như vậy trước."
Hạ An không ngại.

Hai người đã chơi với nhau cả chục năm, nếu Đường Duy muốn ăn thì đã gọi từ lâu.

Hạ An chửi suốt từ bệnh viện đến đây, Đường Duy thật lòng phục sát đất.

Lúc còn đi học cũng vậy, Hạ An dữ lắm.

Không ai dám chọc y cả, sợ y xả nước miếng từ đầu xuống chân.

Anh cứ thế yên lặng lắng nghe Hạ An múa miệng, còn y thì chẳng buồn quan tâm Bác sĩ Đường không hùa theo.

Đường Duy vừa ăn, vừa nghe Hạ An chửi rủa.

Anh ngước mắt, trông thấy thiếu niên đã tình cờ gặp mặt ở nhà hàng lần trước.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát.

Đường Duy mỉm cười gật đầu, nào ngờ đối phương đi về phía anh.

"Anh cũng đến đây ăn ạ." Thiếu niên cong mắt, giọng mềm như bông.

"Ừm.

Mới khai trương, đến ăn thử với bạn." Đường Duy vẫn trả lời lịch sự.

Dù rằng anh không quen biết người nọ, và không biết nên xưng hô thế nào.

"Chào anh." Thiếu niên chào Hạ An.

Hạ An nhướng mày.

Y lia mắt qua lại giữa Đường Duy và thiếu niên, phất tay: "Chào."
Thiếu niên dường như không có ý định cắt ngang bữa tối của Đường Duy, trước khi đi còn nói: "Có thời gian anh và Giám đốc Kỷ tới chơi ạ.

Em không làm phiền hai anh ăn tối nữa."
"Tạm biệt." Đường Duy đáp.

Khát vọng nhiều chuyện tràn trề trên khuôn mặt Hạ An.

Dù y không nói, Đường Duy vẫn cảm nhận rõ mồn một.

"Chậc, chậc, chậc.

Đường Duy, cậu được lắm nha." Hạ An vỗ bàn một phát, nụ cười gợi đòn cực kỳ.

Đường Duy nhướng mày, không hiểu Hạ An đang nói gì.

"Đừng giả ngu với tôi!" Hạ An xáp tới bên kia bàn Đường Duy, thấp giọng.

"Thằng nhỏ là MB hot nhất Club Thiên Địa.

Cậu không chơi thì thôi, đã chơi thì hàng cao cấp mới chịu nha."
Đường Duy không đáp lời y.

Anh chỉ hỏi: "Sao cậu biết là MB?"
"Tôi thấy hình rồi." Hạ An vừa ăn vừa nói.

"Công ty tôi có người muốn chịch nó.

Nhưng nghe nói dạo này nó có giá lắm, ai ít tiền thì không book được đâu.

À, hình như có cậu ấm nhà nào thích nó.


Mấy người khác thấy vậy nên mới đập tiền vào."
"Khoan xí." Hạ An đặt đũa xuống.

"Nó mới gọi Giám đốc Kỷ.

Đừng nói với tôi Kỷ Viêm dắt cậu đi bay lắc!"
Vẻ mặt Hạ An kinh ngạc vô cùng, như thể "Không hiểu nổi tại sao con nhà giàu thích chơi mấy cái này".

"Không phải." Đường Duy không nói dối.

Kỷ Viêm không đưa anh đến Club Thiên Đại, mà hắn một mình tới đó.

"Vậy sao hai người biết nó?" Hạ An tò mò.

"Kỷ Viêm giúp người ta một lần.

Hôm bữa tụi tôi gặp trong nhà hàng." Đường Duy nói.

Hạ An cười khẩy, giọng điệu biết tuốt: "Giúp cái gì? Giúp nó lên giường hả?"
"Hạ An." Đường Duy nhìn Hạ An, giọng nghiêm túc hẳn.

"Dạ, dạ, dạ.

Biết rồi." Hạ An giơ hai tay đầu hàng.

"Kỷ Viêm của cậu là tốt nhất.

Kỷ Viêm của cậu không giống mấy cậu ấm nhà khác."
Đường Duy có một đặc điểm, đó là anh hiếm khi nảy sinh hiểu lầm với người thân thiết.

Mỗi lần nghe phong thanh chuyện gì, anh thích hỏi thẳng người ta hơn.

Nhưng trước khi anh biết chân tướng, không ai có thể tuỳ tiện nói ra nói vào bên tai anh.

Hạ An hiểu tính Đường Duy, thành thử y quyết định không nói tiếp.
*
Tác giả có điều muốn nói:
Dạo này tôi thấy mấy tin giống vậy nhiều lắm, mượn dịp này đưa ra ví dụ luôn.

Mong chị em đọc xong hãy sáng mắt ra, đừng tìm bạn trai trong thùng rác nha.

Kiến thức y tế trong truyện đến từ một số trường hợp mà tôi biết.

"Kẻ may mắn thấy hổ thẹn với kẻ bất hạnh" – Dương Giang.

▶️ Phần giải thích cho câu trên:
(Bản gốc: 那是一个幸运的人对一个不幸者的愧怍.

Đây là một câu nổi tiếng của tác giả Dương Giang trong tác phẩm "Lão Vương".

Theo mình tìm hiểu thì đây là câu nói được dùng làm đề thi văn ở bên Trung rất nhiều, và có rất nhiều bài phân tích nữa.

Thật ra mình không biết tiếng Trung, toàn dựa vào Google Dịch.

Mình hiểu sơ sơ tác phẩm "Lão Vương" nhưng chưa hiểu rõ lắm ý tác giả muốn nói ai là kẻ may mắn và ai là kẻ bất hạnh (trong truyện "Lão Vương" và cả bộ này luôn).

Sơ lược về tác phẩm "Lão Vương": Là một áng văn xuôi hồi tưởng của nhà văn Dương Giang vào năm 1984, kể về mối quan hệ giữa "tôi" và Lão Vương.

Lão Vương trong tác phẩm là một người lao động bình thường sống dưới đáy xã hội, dù xét về vật chất hay tinh thần thì ông hoàn toàn là một "kẻ bất hạnh".

Nhưng "kẻ bất hạnh" vô tình gặp Dương Giang.

Ngay từ đầu, trong văn đã có những chi tiết nói về mối quan hệ không bình đẳng giữa hai người.

[...]
Lão Vương đã làm tất cả những gì có thể làm, nhưng đến sau cùng ông và gia đình Dương Giang vẫn là hai tầng lớp khác nhau, khoảng cách giữa họ quá rõ ràng.

Tuy cuộc gặp gỡ giúp Lão Vương tiếp xúc với Dương Giang, nhưng mối quan hệ chỉ trên bề mặt trao đổi vật chất.

Dù ông cố gắng thế nào đi nữa thì khoảng cách giữa hai trái tim không thể rút ngắn.

Còn "kẻ may mắn" Dương Giang không chỉ thể hiện trên mặt vật chất, mà còn nói đến khi gia đình Dương Giang gặp những "điều bất hạnh" thì họ gặp được Lão Vương – Một người lương thiện nhất trên đời.

"Những điều bất hạnh" của Dương Giang như: bị ảnh hưởng bởi cách mạng văn hoá buộc phải đi học ở trường cán bộ, chồng đi lại khó khăn phải nhờ Lão Vương đưa đến bệnh viện (nhưng những chi tiết này chỉ lướt qua trong tác phẩm, vì mục đích của áng văn là hướng về Lão Vương).

Các bạn có thể tra câu gốc để thấy trên zhidao.baidu có nhiều topic đặt vấn đề lắm).
Hết chương 30.