Editor: Rina
Beta: Jenny Thảo
Tống Thư và Tần Lâu đang ăn sáng thì nghe thấy tiếng chuông cửa của huyền quan* vang lên, vài giây sau, đến sau khi cửa biệt thự mở ra, âm thanh nói chuyện mơ hồ từ hướng phòng khách truyền vào.
* Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính và phòng khách. Huyền quan là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà, vì thế cách bài trí của nó tốt xấu thế nào đều có thể ảnh hưởng trực tiếp tới phong thuỷ của căn nhà.
Tống Thư dừng động tác: “Có lẽ là có khách tới nhà.”
“Chúc tết sao?” Tần Lâu hỏi.
“Có lẽ vậy.” Tống Thư nghĩ đến điều gì đó, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Sau khi ba mẹ em trở về không có chuyện gì, tất cả thời gian chủ yếu đều dùng đi vui chơi, quan hệ của họ hiện tại ở trong nước nói không chừng trải rộng khắp nơi còn nhiều hơn so với chúng ta.”
Tần Lâu gật đầu.
Khoảng nửa phút trôi qua, cửa phòng ăn được kéo ra từ bên ngoài, Mai Tĩnh Hàm đi vào.
“Bé*, ba của con đã đi thăm nhà các chú của con rồi… Trong nhà có người đến chúc tết, các con ăn xong bữa sáng đi rồi ra hỏi thăm.”
*Bé (囡囡): cách gọi trẻ em một cách thân mật
Mai Tĩnh Hàm vừa mới dứt lời, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng khóc nức nở, sau đó lập tức là một trận tiếng khóc oa oa rõ to.
Tống Thư giật mình: “Bên ngoài đây là…?”
Mai Tĩnh Hàm chẳng hề để ý mà khoát khoát tay: “Đó chính là dì Cù người mà con gặp hôm qua, con gái nhà dì ấy năm ngoái sinh một đứa cháu trai, vừa mới mang về tết năm nay, cũng đến đây cùng.”
Tống Thư chần chờ: “Nhưng bà ta không phải hôm qua còn vội vã đưa con gái đi xem mắt sao?”
“Ai? Đó là cô em gái, đứa trẻ đó chính là con trai của người chị cả.”
Tống Thư trầm mặc hai giây, ý cười gian nan: “Được, mẹ, chúng con rất nhanh sẽ đi ra ngoài.”
“Vâng.”
“…”
Đưa mắt nhìn Mai Tĩnh Hàm rời đi, Tống Thư quay người lại, đối diện với ánh mắt ai oán của Tần Lâu.
Tống Thư mỉm cười: “Biết rõ anh ghét nhất loại chuyện này, sau khi chúng ta đi chào hỏi, em liền cùng anh lên lầu được không?”
Vẻ mặt Tần Lâu lúc này mới hòa hoãn một chút.
Lúc hai người rời khỏi phòng ăn, phòng khách đang náo nhiệt.
Mai Tĩnh Hàm là người đầu tiên nghe thấy động tĩnh từ hướng phòng ăn, bà ấy quay đầu lại nhìn, vội vàng đứng dậy: “Bé, tiểu Tần, lại đây. Đây là dì Cù và hai cô con gái của dì… Dì Cù mà con đã gặp hôm qua đấy.”
“Dì chúc mừng năm mới.” Tống Thư dừng lại, hướng đến những vị khách trên sô pha chào hỏi.
“Ah, chào mọi người, chào mọi người.” Hôm qua tại đường nhỏ có gặp qua bà ta vội vàng cười ha hả gật đầu đáp ứng, đồng thời bà ta đưa tay vỗ vỗ cô gái trẻ tuổi đang ôm cậu con trai dỗ dành bên cạnh mình: “Còn không mau chào hỏi con gái của dì Mai?”
Cô gái trẻ tuổi đang bận rộn dỗ dành đứa con trai trong lòng, nghe vậy nhíu mày, miễn cường ngẩng đầu về phía Tống Thư: “Tần tiểu thư, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.” Tống Thư cười nhạt với đối phương một cái.
“Còn con nữa, gọi chị đi.” Dì Cù lại đẩy cô con gái thứ hai phía bên kia mình… Cô gái từ lúc Tống Thư và Tần Lâu đi ra đến giờ vẫn không cử động, lúc này đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông lười biếng rũ mắt ngẩn người bên cạnh Tống Thư.
Lúc này bị chụp, cô ta mới phản ứng lại, vội vàng đỏ mặt thu hồi ánh mắt: “Chị… Chị chúc mừng năm mới.”
Ánh mắt Tống Thư khẽ lay nhẹ, lập tức mỉm cười: “Vâng, năm mới vui vẻ.”
Dì Cù oán trách liếc nhìn cô ta một cái mới thu hồi tầm mắt, rồi hướng Mai Tĩnh Hàm cười: “Con gái nhà chị cùng bạn trai tối hôm qua ở lại nhà qua đêm à?”
Mai Tĩnh Hàm gật gật đầu: “Ừm.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Thật tốt, em thật hâm mộ chị.” Dì lắc đầu: “Cái này còn chưa kết hôn, con rể tương lai đều có thể đến nhà chúc tết rồi… Chị không thấy nhà em, hai đứa con gái vì chuyện đi nhà ai chúc tết mà ầm ĩ mấy ngày, cuối cùng thằng con rể về nhà nó rồi, con gái em mới tức giận tới nỗi ôm đưa cháu ngoại trở về… Đợi đứa em gả đi rồi, chỉ sợ cũng không biết đi đến nơi nào.”
Mai Tĩnh Hàm biểu lộ xấu hổ, vô ý thức quay đầu nhìn về phía Tống Thư và Tần Lâu: “… Bé, tiểu Tần, các con cũng đừng đứng vậy nữa, ngồi một lát đi.”
Tống Thư nhìn về phía Tần Lâu, Tần Lâu vẫn luôn trầm tĩnh, vẫn theo ý tứ của Mai Tĩnh Hàm, đưa Tống Thư đến sô pha ngồi xuống bên cạnh.
Nhưng mà đề tài bị Mai Tĩnh Hàm cố gắng bỏ qua cũng không dừng lại, dì Cù thấy Tần Lâu và Tống Thư ngồi xuống, càng hiếu kỳ nhìn về phía Tần Lâu: “Cậu cũng họ Tần đúng không?”
Tần Lâu không có cảm xúc gì liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó mới thờ ơ lên tiếng: “Ừm.”
Bà ta cũng không để ý đến, chỉ càng hiếu kỳ hỏi: “Cậu làm thế nào thuyết phục được ba mẹ đến chỗ bạn gái bên này để mừng năm mới vậy?”
“…”
Tần Lâu tựa hồ nhớ tới điều gì đó, khóe miệng khẽ cong lên, anh nghiêng mắt nhìn về phía Tống Thư đang ngồi bên cạnh mình.
Tống Thư cũng bị bà ta hỏi đến nhíu mày, giương mắt muốn nói điều gì đó, lại bị lời nói của Tần Lâu cắt đứt…
“Cha mẹ tôi đều đã mất, điều này không cần thiết.”
Người đàn ông mở miệng giọng điệu tùy ý, gương mặt khôi ngô tuấn tú kia thậm chí còn mang theo chút ý như cười như không không đếm xỉa tới… Ngoại trừ Tống Thư ra, ai cũng không nghĩ tới anh dùng thần thái như vậy để nói ra một lời nói như vậy.
Ba mẹ con Cù gia ngẩn người.
Mai Tĩnh Hàm lấy lại tinh thần hai hàng lông mày nhíu lại, bất đắc dĩ nhìn về phía Tống Thư đang ngồi sô pha đối diện.
Tần Lâu cho tới bây giờ vẫn tùy hứng. Mà đối với những chuyện vô hại với anh, Tống Thư cho tới bây giờ vẫn dung túng cho sự tùy tiện của anh.
Có lẽ cũng biết điểm này, cho nên cái người này của cô tại thời điểm này đặc biệt không kiêng nể gì cả.
Trong khoảng thời gian yên tĩnh này, ba mẹ con Cù gia mở miệng trước nhưng lại là người yên tĩnh nhất… Cô em gái ngồi bên cạnh dì Cù thấp thỏm mà đồng tình nhìn Tần Lâu: “Chú và dì là ngoài ý muốn qua đời sao?”
“…”
Tần Lâu không nghĩ tới sau khi tự mình nói ra lời như vậy, vậy mà vẫn còn muốn hỏi tiếp về vấn đề này. Đáy mắt anh hiện lên cảm xúc không thể kiên nhẫn, chỉ là kiêng nể Mai Tĩnh Hàm ở đây, Tần Lâu chậm rãi đem phiền muộn áp xuống dưới đáy lòng.
Anh giương mắt lên nhìn về phía người con gái đang hỏi kia. Đối phương hơi đỏ mặt, ánh mắt mong chờ lại đồng tình nhìn qua anh, hiển nhiên vẫn đang đợi đáp án của anh.
Tần Lâu khẽ phát ra âm thanh cười nhạo, tầm mắt lướt qua một bên: “Không biết, tôi ba bốn tuổi đã là cô nhi rồi.”
“…”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của cô ta nhìn anh càng thêm đồng cảm đến mức gần như khóc rồi.
Dì Cù lúc này mới lấy lại tinh thần, bà ta “Ah” lên một tiếng, tiếc nuối nói: “Khó trách là đến bên này ăn tết, tuổi nhỏ như vậy đã không có nơi nương tựa cũng đáng thương.”
“‘Khó trách’?” Đáy mắt Tần Lâu lệ ý không ẩn nữa, anh khẽ nhíu mày: “Tôi đến bên này đón tết cùng những cái khác không có liên quan… Tiểu vỏ trai nhà tôi ở đâu tôi liền ở đó, ai có ở hay không đều như nhau.”
“…”
Ba mẹ con Cù gia ai cũng không nghĩ tới chàng trai thoạt nhìn lười biếng vô hại này lại đột nhiên kiêu ngạo sắc bén như vậy, nhất thời không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.
Tống Thư vẫn là bộ dáng dung túng như ngày thường, may là Mai Tĩnh Hàm phản ứng trước, bà bất đắc dĩ đưa mắt nhìn hai người một cái: “Em Cù, em hôm qua không phải nói muốn hỏi hậu viện nhà chị có loại hoa gì sao? Đi, chị dẫn em đi xem thử, để bọn nó tự mình trò chuyện đi.”
“Ah, Ah được.” Dì Cù xấu hổ đứng dậy không quên quay người lại dặn dò cô con gái của mình: “Khụ, các con trò chuyện cho tốt… Chú ý phép tắc lịch sự, sang năm mới rồi, đừng làm cho chủ nhà phiền lòng.”
Mặc dù câu cuối cùng rõ ràng nhẹ giọng, nhưng Tần Lâu và Tống Thư đều thuộc người thông minh tai thính, tự nhiên nghe được rõ ràng. Chỉ là hai người mặc dù nghe thấy, cũng không có phản ứng gì.
Mai Tĩnh Hàm và dì Cù đi khỏi, cô em gái nhịn không được giương mắt nhìn về phía Tần Lâu: “Tần tiên sinh… và Tần tiểu thư làm công việc gì?”
Tống Thư không trả lời… Cô biết rõ tính cách điên tiết của Tần Lâu, lúc này không kiềm chế được muốn làm yêu, dứt khoát chính là đem toàn bộ “Sân khấu” nhường lại cho anh phát huy.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Quả nhiên, một giây sau chợt nghe Tần Lâu cười nhẹ, đưa tay vòng qua phía sau eo cô: “Tiểu vỏ trai nhà tôi là làm đầu tư.”
Ánh mắt của cô ta lóe lên, có chút không tự nhiên nhìn chằm chằm Tần Lâu: “Vậy, còn Tần tiên sinh?”
“Tôi?” Tần Lâu khàn khàn cười, “Tôi làm việc cho cô ấy.”
Tống Thư: “.”
Lần này, ngay cả con gái cả của Cù gia vẫn đang cúi đầu chuyên tâm dỗ dành đứa nhỏ cũng ngẩng đầu nhìn về phía hai người, trong ánh mắt đối với “Nữ cấp trên cùng nam cấp dưới không thể không nói hai ba chuyện” rất hiếu kỳ và muốn tìm tòi nghiên cứu.
Cô ta cười tới nỗi mất tự nhiên: “Ah, thì ra Tần tiểu thư lợi hại như vậy sao.”
Cô chị nhìn chằm chằm Tần Lâu cùng Tống Thư trong chốc lát, ánh mắt nghi hoặc tâm tình dần dần nặng nề, lúc này đột nhiên chủ động mở miệng hỏi: “… Anh họ Tần sao?”
“Chị?” Ngay cả cô em gái bị ép buộc đi chúc tết vẫn luôn không phối hợp với người chị đột nhiên chủ động hỏi.
Cô chị bình tĩnh tự giới thiệu: “Tôi cũng làm việc thuộc lĩnh vực tài chính, vừa rồi đột nhiên cảm thấy… Hai người trông có chút quen mắt. Đặc biệt là Tần tiên sinh.”
Cô em gái khẽ lên tiếng hỏi: “Vậy mọi người có thể đã từng hợp tác với nhau, không cần phải hỏi ngay bây giờ đâu nhỉ?”
Cô chị căn bản không hề quan tâm đến ý tứ của cô ta mà tiếp tục nhìn Tần Lâu và Tống Thư: “Xin phép được hỏi một câu, hai người đang làm việc tại Vio sao?”
“… Vio, chính là công ty đầu tư vô cùng lợi hại mà chị đã từng nhắc tới sao?” Cô ta ngẩn người.
“Đúng vậy, chính là công ty mà chị đã nhắc đến.” Cô chị nhìn về phía cô ta nét mặt xuất hiện thâm ý: “Chị cũng đã nói với em về vị chủ tịch kiêm tổng giám đốc của Vio là một người rất trẻ tuổi và là một thiên tài, chỉ lớn hơn em một tuổi… Thật trùng hợp là người đàn ông đó cũng họ Tần.”
Sắc mặt của cô em gái biến đổi, cô đã từng nghe chị mình nói qua nên đương nhiên biết rõ Vio là một công ty đầu tư có tầm ảnh hưởng to lớn như thế nào, nếu như người trước mắt này chính là…
“Haha, chị có phải là đang nói đùa không?” Cô ta quay đầu xấu hổ cười nói: “Tần tiên sinh chẳng phải rõ ràng đã nói anh ấy làm việc cho Tần tiểu thư, làm sao có thể là vị chủ tịch kiêm tổng giám đốc của Vio mà chị nhắc đến đấy được?”
Người chị quay qua quay lại: “Chị chỉ cảm thấy Tần tiên sinh nhìn thật sự có chút quen mắt. Tần tổng của Vio rất thần bí rất ít khi có ảnh chụp được đăng trên các trang báo và mạng xã hội, chị cũng chỉ là may mắn được nhìn thấy một bức ảnh hơi mờ… Cho nên mới cảm thấy vị chủ tịch đó có chút giống Tần tiên sinh, nếu như không phải thì cho phép tôi xin lỗi.”
“…”
Phòng khách trở nên vô cùng yên tĩnh.
Sự trầm mặc lại xuất hiện khiến cho sắc mặt của cô em gái càng ngày càng trở nên khó coi, cô cảm thấy có chút không thể tin được mà nhìn về phía Tần Lâu.
Tần Lâu khẽ nhíu mày quay đầu nhìn Tống Thư: “Làm sao bây giờ, tiểu vỏ trai, anh để lộ rồi.”
Tống Thư mặt không cảm xúc liếc anh: “Vô vị.”
Tần Lâu cảm thấy giả bộ đáng thương không có hiệu quả, chỉ có thể thành thành thật thật điều chỉnh dáng vẻ của bản thân lại.
Lúc này hai chị em làm sao còn không biết đáp án, cảm giác cổ họng nghẹn mấy giây, sau đó cố gắng tiêu hóa tin tức này, cô em gái biểu tình phức tạp cười: “Tần tiên sinh thật là thích nói đùa… ngài quản lý công ty và khối tài sản lớn như vậy, sao ngài lại đi nói mình làm việc cho Tần tiểu thư vậy chứ.”
“Bởi vì tôi chính là muốn làm việc cho cô ấy đấy.” Tần Lâu không chút do dự nói: “Tất cả mọi thứ của tôi đều là của cô ấy, bao gồm Vio và cả tôi.”
“…”
Cô em gái lúc này làm sao có thể nghe không ra được ý tứ trong lời nói của Tần Lâu chứ, ý cười trên mặt cô dần nhạt đi, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tống Thư, cứng ngắc mà đùa:
“Vậy Tần tiểu thư chắc kiếp trước đã cứu cả thế giới, thật khiến mọi người hâm mộ…”
“Có gì mà hâm mộ.” Tần Lâu mặt lạnh đi: “Đây là những thứ mà cô ấy đáng được nhận.”
Tống Thư hiểu rõ được trong lòng Tần Lâu đang xuất hiện một cảm giác gì đó lên xuống kịch liệt, cô khẽ nhíu mày, quay người lại: “Tần Lâu.”
Nhưng mà sức điên cuồng của kẻ điên thường đã bắt đầu thì sẽ rất khó dừng lại, anh lạnh lùng nhìn cô em gái: “Tôi ghét nhất nghe người khác nói về cô ấy như vậy… giống như ở bên cạnh tôi chính là điều may mắn của cô ấy. Nhưng các cô không phải là chúng tôi, các cô thậm chí ngay cả tư cách nói về cuộc sống của chúng tôi sau khi quan sát cũng không có… các cô có tư cách gì mà nói cô ấy may mắn? Làm sao để các cô biết rằng chúng tôi có thể ở bên nhau, người thực sự may mắn nhất là cô ấy mà không phải là tôi?!”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“…”
Hai cô con gái của Cù gia tựa hồ đều bị tâm tình bộc phát của Tần Lâu dọa sợ.
Hai người mơ hồ mấy giây, đứa nhỏ trong lòng cô chị bị thanh âm của Tần Lâu dọa tới mức “oa” một tiếng khóc.
Hai người lúc này mới lấy lại tinh thần.
Mắt thấy bầu không khí ầm ĩ đến không chịu nổi nữa, cô chị vừa dỗ dành đứa nhỏ, vừa vẻ mặt xấu hổ xin lỗi Tần Lâu và Tống Thư, lôi kéo cô em gái trước tiên rời đi.
Phòng khách trở lại yên tĩnh.
Tống Thư có chút bất đắc dĩ lại đau đầu đỡ trán…
“Lát nữa mẹ em trở về, anh không cần phải nói gì cả, để em đi giải thích.”
Tần Lâu cũng phục hồi tinh thần, ánh mắt ủy khuất nhìn về phía Tống Thư: “Có phải là lần đầu tiên đến nhà mẹ vợ anh đã phạm sai lầm rồi không?”
Tống Thư liếc anh, ánh mắt hiện lên rõ ý tứ “Anh cũng biết à”.
Biểu tình trên mặt Tần Lâu càng thêm ủy khuất.
…Từ bộ dạng kẻ điên vừa mới dọa người đến bây giờ bộ dáng đáng thương này, chưa tới năm giây đã biến đổi xong.
Tống Thư vừa tức giận vừa buồn cười: “Mỗi lần dung túng anh đều dẫn đến những hậu quả không tốt, nhưng hình như em rất khó nhớ lấy.”
Ánh mắt Tần Lâu sáng lên.
Tống Thư lại nhẹ giọng thở dài: “Có lẽ cho dù nhớ kỹ, em cũng không nỡ để một kẻ điên chịu ủy khuất.”
Tần Lâu hơi giật mình, sau đó anh cười rộ lên: “Cùng kẻ điên đứng cùng một chỗ, sẽ bị chán ghét đấy, tiểu vỏ trai.”
“Vậy thì cứ bị chán ghét đi.” Tống Thư khẽ cong khóe mắt: “Cho dù bị cả thế giới chán ghét, em cũng phải luôn cùng kẻ điên của em bên cạnh nhau.”
Ánh mắt Tần Lâu khẽ động.
Chốc lát, anh cuối người tới, muốn hôn môi cô, lại bị né tránh…
“Nhưng còn một vấn đề phải tự mình xem xét lại một chút.” Tống Thư vẻ mặt khẽ nghiêm túc: “Triều đại nhân nổi giận không sao, vừa rồi có một đứa nhỏ ở đây. Vì vậy, những đứa trẻ nhỏ không giống người lớn, lỡ như bị dọa sợ, anh tính chịu trách nhiệm thế nào đây?”
“…”
Một lát sau, Tống Thư mới nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng trầm thấp của Tần Lâu: “Cho nên không muốn có con còn có một nguyên nhân… Anh ghét nhất là trẻ con.”
Tống Thư nhớ tới trước kia, không khỏi nhếch khóe môi: “Đúng vậy, cảm giác được. Tống Soái và Tống Như Ngọc khi còn bé đều bị anh khi dễ tới thảm rồi.”
Tần Lâu nghiêng người nhìn về phía cô đã đứng lên: “Chỉ có em là ngoại lệ.”
Tống Thư khẽ giật mình, lập tức cười khẽ: “Lúc em mới tới Tần gia, anh đối với em rõ ràng cũng rất thù địch a.”
“Anh khi dễ em sao?”
Tống Thư suy nghĩ, lắc đầu: “Không có. Khi đó anh rất kỳ lạ, rõ ràng trước khi vào lầu chính anh còn uy hiếp em, trong nháy mắt liền thay đổi.”
“…”
Khóe miệng Tần Lâu nhếch lên, bàn tay anh buông xuống bên cạnh giơ lên, trong lúc ôm lấy tay phải của Tống Thư, anh nắm chặt đầu ngón tay cô đưa lên trước mặt, sau đó cúi đầu hôn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay vô danh.
Lúc hôn lên, Tần Lâu thấp giọng cười.
“Bởi vì ngày đó anh đứng ở lầu hai nhìn thấy em, phát hiện em là một…” Tần Lâu dừng lại, lại cười. Ngay tư thế hôn kia, anh đưa mắt lên, trong đôi mắt hoa đào cảm xúc nhẹ nhàng nhưng xen lẫn vài phần thâm trầm: “Món đồ chơi thú vị nhất mà anh từng gặp.”
Tống Thư cũng mỉm cười, mặc Tần Lâu hôn đầu ngón tay của mình, cô khẽ nghiêng đầu: “Đồ chơi gì, búp bê sao?”
“Ừm. Một con búp bê trông không quan trọng với bất cứ điều gì, không nói chuyện cũng không có biểu cảm.” Tần Lâu khẽ nheo mắt lại, giống như đang nhớ lại: “Ngay từ đầu, em với mọi người đều không giống nhau.”
Tống Thư: “Ồ?”
Tần Lâu nói: “Anh chán ghét những người khác, nhất là những ý nghĩ có thể nhìn thấu trong nháy mắt, không che giấu được sự đê tiện… Bất kể là người lớn hay là trẻ nhỏ đều như nhau. Bọn họ đều có những gì họ muốn, mặc dù họ đã tìm cách che giấu chúng, nhưng những dục vọng đó sẽ từ trong ánh mắt của bọn họ vươn tay tới.”
“…”
Tống Thư suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng: “Nhưng không phải dục vọng nào của tất cả mọi người đều tiêu cực như anh nói?”
“Ví dụ như.”
“Ví dụ, cô em gái của Cù gia vừa lúc này kia, ngay từ lúc đầu cô ấy đã đồng tình và muốn giúp đỡ anh.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tần Lâu hừ cười: “Cô ta cũng có dục vọng, ham muốn. Cô ta cũng giống những người mà anh đã gặp, sự đồng tình và muốn giúp đỡ của cô ta được đánh giá rõ ràng… Nếu như như vừa nãy nói cho cô ta biết, anh là của em, bất luận cô ta có biểu hiện như thế nào đều không thể có được anh, cô ta sẽ rút lui… Trong tình yêu mà nói, tất cả những người khác đều giống nhau.”
“…”
Tống Thư trầm mặc.
Cô không thể không thừa nhận Tần Lâu nói đúng. Giống như cô gái vừa rồi, sẽ đối với người như Tần Lâu mà các cô gái phải trả giá rất nhiều rất nhiều để đổi lấy sự đồng tình và tình yêu, nhưng bọn họ đều muốn theo đuổi.
Đằng sau những nỗ lực đó, nhiều người trong số họ là để có được anh.
Không biết có phải cảm giác được sự trầm mặc của Tống Thư hay không, Tần Lâu dừng lại, ngước mắt lên, trong con ngươi thâm thúy mà đen tối.
“Nhưng em và bọn họ không giống nhau.”
Tống Thư hồi thần, thản nhiên cười: “Đúng không? Em cũng chưa từng nói qua.”
“Anh đã nói rồi, anh mẫn cảm nhất đối với những thứ này. Vậy nên ngay từ ban đầu anh đã biết, em và bọn họ không giống nhau, em không có dục vọng cũng không có ham muốn.”
Tống Thư bất đắc dĩ: ” Không có mới không bình thường.”
“Không sai.” Tần Lâu khàn giọng nở nụ cười: “Cho nên em và anh, chúng ta giống nhau… Đều không bình thường.”
“…”
“Sau khi phát hiện em và anh là cùng một loại người, em bắt đầu hiếu kỳ đối với anh, nhịn không được muốn trêu chọc anh bằng nhiều lời nói hoặc bộc lộ nhiều cảm xúc hơn.” Tần Lâu cười rộ lên: “Anh thậm chí còn nghĩ qua, chờ sau khi em ở trong tay anh rồi cũng trở nên giống như những người khác, anh sẽ vứt bỏ em… Giống như những món đồ chơi mà anh từng vứt bỏ.”
Tống Thư rũ mắt, cười: “Vậy em nên cảm ơn anh đã không vứt bỏ em?”
Ý cười trên mặt Tần Lâu chậm rãi phải nhạt đi.
“Không.” Anh nói khẽ: “Em khiến cho anh trở nên giống bọn họ, có dục vọng và ham muốn.”
Tống Thư giật mình.
Tần Lâu chậm rãi siết chặt tay cô, trong đôi mắt đen nhánh kia cảm xúc thâm trầm đến run sợ…