Dấu Cắn

Chương 87




Editor: Phuong Tran

Beta: Jenny Thảo

Tấm màng vừa dày vừa nặng che đi phần lớn tia sáng từ mặt trời. Trong phòng ngủ chính lầu ba, bầu không khí mờ mịt và vắng lặng.

Ở giữa chiếc giường lớn hình bầu dục, dưới lớp chăn bông mềm mại, người con gái chậm rãi mở bừng mắt.

… Cô đang ở đâu?

Đây là cái ý nghĩ đầu tiên tràn vào đầu Tống Thư, đầu mê man tê dại cơ hồ làm cho cô có một loại cảm giác mình đã ngủ một năm thậm chí mấy năm mới tỉnh dậy, vô luận là thời gian hay là không gian đều cho cô một loại cảm giác xa lạ kỳ dị chồng chéo lên nhau.

Cho đến tận khi một vài đoạn ký ức vụn vặt trong đầu cô khôi phục lại, một chút ký ức từ nơi sâu thẳm nhất của cô cũng đã được đánh thức hoàn toàn…

Ban đêm hoang đường đến điên cuồng, kẻ điên đó giống như không biết mệt mỏi đối với cô si mê thành nghiện, cô bị vây trên biên giới của sự tỉnh táo và buồn ngủ không thể chống đỡ được, quấn quýt triền miên cuối cùng bị người kia làm cho âm thanh của chính mình cũng mang thanh âm nghẹn ngào nức nở.

Dưới lớp chăn mỏng manh, màu hồng ướt át ẩn hiện trên chiếc cổ nhỏ mảnh khảnh của người con gái, khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp của cô cũng nhuộm lên chút sắc màu hồng phấn.

Tống Thư muốn đứng dậy, chỉ là vừa mới động, vòng eo đau xót khiến cô bỗng nhiên mất lực, không biết từ lúc nào chủ nhân của cánh tay trước người cô cũng bị động tác của cô đánh thức.

Đưa đến phía sau một tiếng than thở trầm thấp, một loại hơi thở kề sát vào người cô, Tống Thư tức khắc cảnh giác, đáng tiếc vẫn là chậm một bước… cánh tay trước người cô siết chặt, trực tiếp kéo cô vào trong lồng ngực.

Khoảng cách hô hấp sau tai cuối cùng cũng đã không còn, có người từ phía sau hôn lên màng tai cô, thanh âm thỏa mãn ngâm nga kia giống như dã thú no nê vô cùng trầm thấp từ tính.

“Tiểu vỏ trai, em lại muốn chạy trốn sao?”

“…” Lúc vừa nghe thấy giọng nói này, Tống Thư không nghĩ tới thứ gì khác, trong đầu chỉ có ký ức gần nhất: Người này chiếm lấy lãnh địa sâu nhất của cô khiến cô cúi đầu khóc lóc cầu xin như thế nào. Với cô, anh sẽ ác ý cúi xuống ở bên tai cô một tiếng lại một tiếng gọi tên cô, dụ dỗ cô.

Tống Thư khẽ cắn răng, khuôn mặt xinh đẹp không son phấn không có biểu tình gì, cô âm thầm không lên tiếng đẩy người đang giam cô trong tay ra.

Lại dễ dàng bị trấn áp.

Trong giọng nói của người phía sau nhiễm phải một chút ý cười, tràn đầy thỏa mãn cùng sung sướng: “Dù sao mỗi lần đều trốn không thoát, còn uổng phí sức lực muốn làm cái gì? Hơn nữa tối qua anh không phải đã nói với em, tốt nhất không nên lộn xộn, bằng không…”

Tần Lâu dùng sức lực lớn nhất ôm chặt cô.

Nguyên bản Tống Thư còn đang nỗ lực giãy giụa, bỗng nhiên động tác nhỏ bé này bỗng nhiên dừng lại.

Mấy giây sau, màu đỏ tươi chiếm hữu khắp tai cô.

Tiếng cười của Tần Lâu càng thêm phóng túng mà sung sướng, anh không nhịn được cúi người xuống hôn lên màng tai của người con gái, vừa cười vừa dùng sức phát tiết dục vọng, giọng nói khàn khàn trêu chọc làm cho tiểu vỏ trai trong ngực anh cứng đờ: “Tại sao lại bất động?”

“…”

“Tuy rằng anh nói không cho em lộn xộn, nhưng thật ra anh lại rất yêu thích em giãy dụa. Bởi vì… bộ dạng này của em khiến anh có đủ lý do như tối qua nói cho em biết trừng phạt mà chính bản thân em phải chịu đựng, sau đó đè lên người em muốn làm gì thì làm.”

Tống Thư rốt cuộc tức đến mức không nhịn được, khẽ quay mặt sang liếc anh một cái, trong con ngươi đen nhánh dâng lên cảm giác ảo não còn có chút hơi nước mông lung không biết là do Tần Lâu trêu chọc hay là vì cái gì khác. Khóe mắt cô khẽ nhếch lên, một đêm hoang đường trước mắt làm cho khuôn mặt nhuộm lên màu đỏ vẫn chưa hoàn toàn rút đi.

Đối diện với đôi mắt của người con gái, ý cười của Tần Lâu hơi dừng lại. Một giây sau, đáy mắt của anh chậm rãi hiện lên tâm tình phập phồng bất định.

Tần Lâu cúi thấp người hôn lên, đôi môi khô khốc của người con gái cũng bị anh tàn phá và dằn vặt, trước khi người con gái phát hiện ra cái gì đó thì mở to mắt mờ mịt mà nhìn anh, thanh âm anh khàn khàn khẽ cười:

“Vừa rồi đều là đùa giỡn, nhưng bây giờ không phải… em không nên nhìn anh như vậy, tiểu vỏ trai?”

“?”

Tống Thư còn chưa kịp phản ứng lại, trọng tâm cơ thể bỗng nhiên biến mất. Cô sợ hãi kêu lên, theo bản năng đưa tay ôm lấy người đàn ông duy nhất trước mặt có thể cho cô một điểm chống đỡ.

Sau đó cô có cảm giác mình dựa vào trên một chiếc giường lồi lõm mềm mại. Không khí có chút man mát kích thích cô lộ thân thể ra bên ngoài, Tống Thư không khỏi đứng dậy cuộn mình, lại bị Tần Lâu cưỡng bách, dồn ép càng gần hơn.

Người kia gần như ác liệt cúi xuống bên tai cô, trong ý cười không cách nào che dấu dục vọng điên cuồng phóng túng: “Tối qua bức bách em như thế nào, em cũng không lên tiếng, ngày hôm nay chúng ta thử lại xem có được hay không? Lầu ba cách âm rất tốt, có điều dù sao cũng là ban ngày, chúng ta lâu như vậy không xuống, bọn họ khẳng định ở cầu thang dựng thẳng lỗ tai mà nghe… anh có thể làm em khiến cho bọn họ đều nghe thấy.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

“Tần Lâu!”

Mặt Tống Thư đã hồng thấu, cô rốt cuộc không thể nhịn được nữa phát tiết cảm xúc tức giận hét lên tên của anh, nhưng giọng nói nho nhỏ mềm mại để lộ sức lực cô không đủ, bên trong đại biểu cho người nào đó lăn lộn quá lợi hại, giọng nói mang theo một chút vô lực nghẹn ngào cắt đứt một tia lý trí cuối cùng của con dã thú đang ngo ngoe rục rịch trước mặt.

Ngay sau đó, những âm thanh còn sót lại chưa kịp nói ra, người nào đó thuận theo mà áp chế sau đó biến thành một tiếng vô lực nghẹn ngào.

Trong không khí vắng lặng, những màng nóng bỏng lần thứ hai được khuấy động lên.

*

Theo lời kể của những người hầu trong nhà cũ, ngày đó Tống Thư và Tần Lâu không ăn sáng, cơm trưa và bữa tối hôm đó đều do đích thân Tần Lâu mang lên cho Tống thư ở lầu ba ăn.

Mãi cho đến chạng vạng ngày hôm sau, Đám người hầu mới nhìn thấy gương mặt xinh xắn không son phấn của Tống Thư bước xuống lầu.

Lúc đó Tần Lâu ở phía sau cẩn thận từng li từng tí đi theo, còn muốn đưa tay che chở, dường như sợ cô té ngã… nhưng mỗi lần đều bất đồng, không đợi anh nâng đỡ bước đi, cũng là bị Tống Thư tiểu thư của bọn họ “đùng” một cái, không chút lưu tình hất ra.

Cho đến khi đi đến trước bàn ăn, nguyên bản làn da Tần Lâu thiên về trắng lạnh mu bàn tay đã bị Tống Thư đập đến đỏ lên, anh dường như không có cảm giác nào, lúc Tống Thư chậm rì rì ngồi xuống chiếc ghế tựa cao bên cạnh bàn ăn, anh theo bản năng lần nữa đưa tay ra muốn đem người che chở.

Đám người hầu cũng lần lữa nghe thấy “đùng” một cái, tiếng lanh lảnh vang lên. Bọn họ thực sự không đành lòng nhìn thiếu gia bị tra tấn cũng cảm thấy vui vẻ, khuôn mặt sôi nổi quay đi.

Nhưng mà vừa mới nhìn đi nơi khác, bọn họ liền nghe thấy bên trong phòng ăn Tần Lâu hạ thấp âm thanh bất mãn nói: “Đừng đánh.”

“…?”

Đám người hầu kinh dị trao đổi ánh mắt, phòng ăn cách bên ngoài hơi xa một chút, bọn họ cũng không nhịn được thay Tống Thư cảm thấy giận dữ bất bình:

“Quả nhiên đàn ông đã ăn vào sẽ không hiểu được quý trọng, thiếu gia bây giờ lại cùng Tống Thư tiểu thư tranh cãi.”

“Đúng vậy. Tống Thư tiểu thư mới hất ngài ấy vài cái, ngài ấy đều đã giày vò tiểu thư hai ngày không xuống lầu.”

“Ôi, Thư Thư thật thảm…”

Trong phòng ăn nguyên bản Tần Lâu còn không có phản ứng gì, nghe thấy câu này bỗng dưng lông mày nhíu lại, ánh mắt anh vừa âm u vừa xót xa nhìn về phía cửa nhà ăn hướng về nơi giọng nói truyền tới.

“Anh không phải đã nói rồi sao, ngoại trừ anh không cho phép ai gọi em như vậy.”

“…!”

Hai người hầu sợ đến run một cái, cuống quýt mà cúi thấp đầu xuống, không hề lên tiếng.

Tần lâu quay người lại, rủ mắt xuống.

Trong tầm mắt của người con gái vẫn kéo căng mặt không có hứng thú gì ngồi ở trước bàn ăn, lời của đám người hầu đối với cô không nảy sinh một chút ảnh hưởng nào… có điều cũng đúng, anh và cô đều hiểu rất rõ nhau, cùng chia sẻ cảm xúc, đã sớm không phải vì lời nói của người khác mà ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.

Có điều cũng chính bởi vì điều này, tiểu vỏ trai nhà anh một khi thực sự tức giận, đại khái rất khó dỗ trở về.

Tần Lâu thấp giọng thở dài.

Trong phòng ăn có rất nhiều người hầu, nhưng anh xưa nay không có kiêng kị gì, cong chân quỳ một gối xuống trước chiếc ghế cao bên cạnh bàn ăn mà người con gái đang ngồi, đưa tay kéo tay Tống Thư ra.

Tống Thư muốn tránh thoát, nhưng anh đã cố gắng hết sức không cho cô cự tuyệt.

Tần Lâu đem tay người con gái kéo đến trước mặt.

Đương nhiên không phải … có thể đem tay anh đập đỏ đến trình độ này, đầu ngón tay cô cũng đã ứ máu mà đỏ chót.

Tần Lâu đau lòng nhíu mày lại, cúi đầu khẽ hôn lên ngón tay cô, thấp giọng bất mãn lẩm bẩm.

“Anh đã nói đừng đánh, ngón tay đã đỏ thành như vậy, lúc sau còn có thể đau trong thời gian rất lâu. Em đây là đang đánh anh hay là đánh chính mình.”

“…”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tống Thư nghe Tần Lâu nói vậy, qua vài giây mới chậm rì rì quay đầu, ánh mắt lạnh băng liếc anh một cái.

Lại qua vài giây, khóe môi người con gái nhẹ nhàng vểnh lên, hiếm khi cười trào phúng giễu cợt như thế này.

“Đau liền đau, mắc mớ gì đến anh.”

Thân thể Tần Lâu cứng đờ.

Sau đó anh lần nữa hôn đầu ngón tay người con gái rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mặc bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Tống Thư: “Anh sẽ đau lòng.”

Vẻ mặt của Tống Thư không biểu cảm nhìn anh: “Vậy lúc em kêu anh dừng lại sao anh không đau lòng, trái lại tựa như ăn thuốc kích dục?”

“… Bởi vì em chính là thuốc kích dục của anh.” Tần Lâu chậm rãi nắm chặt tay. Anh hơi cúi đầu, siết chặt ngón tay nữ hài đặt bên môi dùng sức mà hôn lấy: “Xin lỗi tiểu vỏ trai, nhưng mà lúc đó anh căn bản không dừng lại được. Em nói nhiều thêm một câu anh sẽ càng muốn dùng thêm nhiều sức mà giữ lấy em chặt một chút, em càng mở miệng anh càng không nhịn được, tốt nhất là đem toàn bộ tiếng khóc của em đều nuốt vào trong bụng, hận không thể cùng em chết cùng nhau, anh muốn tất cả của em cũng muốn đem tất cả của anh cho em, anh…”

Nghe thấy hướng đi của đề tài càng ngày càng không thích hợp với trẻ em, Tống Thư không thể nhịn được nữa nhấc chân đạp: “Câm miệng.”

Tần Lâu thực sự yên tĩnh lại, ánh mắt oan ức ngẩng lên nhìn về phía cô.

Tống Thư cười lạnh: “Anh bây giờ giở bộ đáng thương cho em nhìn cũng vô dụng. Tránh ra, bây giờ em muốn ăn cơm.”

“A…”

Tần Lâu đứng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnh Tống Thư tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.

Tống Thư nâng mắt, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn anh: “Anh ngồi đối diện, đừng ngồi bên cạnh em. Đoạn thời gian gần đây nhìn thấy anh sẽ khiến em dễ dàng tức giận, sẽ ảnh hưởng tiêu hóa.”

“…”

Vẻ mặt và ánh mắt Tần Lâu nhất thời càng thêm ủy khuất.

Nhưng mà Tống Thư sau khi nói xong liền quay đầu đi, dứt khoát không nhìn anh nữa, trực tiếp tránh khả năng mềm lòng.

Trong phòng ăn, người hầu đẩy xe thức ăn chia thức ăn cho hai người… người mù cũng có thể nhìn ra tâm tình Tống Thư cận kề biên giới núi lửa bạo phát, bọn họ cũng không muốn xem tâm tình Tống Thư tiểu thư bộc phát có bao nhiêu đáng sợ.

Sau khi dọn xong món ăn cho Tống Thư xong, người hầu do dự nhìn Tần Lâu: “Thiếu gia, ngài ngồi bên kia?”

Tần Lâu ai oán thu hồi ánh mắt nhìn Tống Thư. Anh ở trong phòng ăn nhìn một vòng, cuối cùng chỉ vào bên chân Tống Thư: “Tôi ở chỗ này ăn cơm.”

Đám người hầu: “…?”

Loại kẻ điên như Tần Lâu không có việc gì là không làm được, người hầu đã ở lâu trong Tần gia đối với điều này hết sức rõ ràng, vì thế bọn họ căn bản cũng không hy vọng Tần Lâu bình thường một chút.

Người hầu chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía tống Thư.

Mà Tống Thư cũng cau mày quay đầu nhìn Tần Lâu: “Anh lại làm loạn cái gì?”

Tần Lâu không để vụt mất cơ hội, nhìn về phía Tống Thư biểu đạt ý tứ”chuộc tội”: “Trước khi em nguôi giận, anh không xứng cùng em ngồi cùng bàn ăn cơm. Em không muốn nhìn thấy anh, để anh làm một con chó cưng là tốt rồi.”

Đám người hầu đã không thể khống chế được vẻ mặt.

Tống Thư đã quen với sự điên cuồng của Tần Lâu… đặc biệt là trong hai ngày trước, cô đã tự mình cảm thụ trải qua một mặt hoàn toàn điên cuồng của Tần Lâu mà cô chưa từng thấy qua, hiện tại xảy ra cái gì cô đều không cảm thấy ngoài ý muốn.

Vì thế mặc dù nghe Tần Lâu nói xong, khuôn mặt tinh xảo kia của Tống Thư cũng không có quá nhiều cảm xúc, cô chỉ là hơi nhướng mắt: “Anh, chó cưng?”

Tần Lâu lập tức gật đầu đồng thời nhanh chóng quỳ một gối xuống hướng về trước mặt Tống Thư, lần nữa nắm tay cô đặt bên môi thâm tình hôn một cái.

Đám người hầu: “…”

Mắt không nhìn thấy gì, mắt không nhìn thấy gì.

Tống Thư chậm rãi cúi người xuống, đôi môi đỏ mọng làm nổi bật lên một chút ý cười: “Chủng loại gì?”

Tần Lâu bị nụ cười này làm lay động tâm hồn, sững sờ hai giây anh mới lấy lai tính thần: “Em thích loại gì cũng được.”

“… Thật không? Theo yêu thích của em a.”

Thanh âm Tống Thư thật trầm, ánh mắt mê ly, cô cúi xuống đến trước mặt anh, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể hôn lên môi Tần Lâu.

Thân thể Tần Lâu hơi căng thẳng.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tuy rằng vừa nếm qua vị thịt, nhưng anh bây giờ đại khái mọi thời điểm anh đối diện với Tống Thư đều không có sức chống cự, Tống Thư ngẫu nhiên nhấc tay nhấc chân bình thường cũng đủ làm cho máu toàn thân anh bắt đầu sôi trào, huống chi là hình ảnh trước mắt làm anh như muốn phát điên.

Nhưng Tần Lâu càng biết rõ một điều, đó là: Nếu như anh hiện tại không thể kiềm chế được chính bản thân mình, thì “án tù chung thân” mà anh phải đối mặt với Tống Thư rất có thể sẽ trực tiếp chuyển thành “chết chậm”.

Vì thế mặc dù khó có thể chịu đựng được, nhưng Tần Lâu cũng buộc chính mình phải căng ra.

Anh nhìn Tống Thư tiến lại gần, gần như muốn hôn anh, sau đó dừng lại.

Một chút cũng không ngoài ý muốn.

Ánh mắt Tần Lâu ảm đạm tiếc nuối.

Mà cận kề trong gang tấc, ý cười trong mắt Tống Thư chợt vụt tắt, giọng cô lạnh băng nhẹ nhàng rơi vào tai Tần Lâu…

“Em nghĩ anh xác thực là chó cưng, Teddy thành tinh.”

Nói xong, Tống Thư trực tiếp xoay người lại, vẻ mặt không biểu cảm bắt đầu dùng cơm.

Tần Lâu cuối cùng vẫn bị Tống Thư “đá” đến ngồi đối diện bàn ăn, ánh mắt ai oán lại vừa oan ức đáng thương trong suốt bữa ăn.

Tống Thư đã dùng những hành động thực sự để chứng minh cho anh thấy: Trước đây là cô quá mềm yếu cưng chiều anh, lúc quá tức giận, Tần Lâu cho dù là ảnh đế đoạt giải Oscar cũng không có cách nào lay chuyển được cô.

Hơn nữa sau ngày đó một khoảng thời gian rất dài về sau, bên người Tống Thư đều tỏa ra khí tức “Tần Lâu và chó Teddy không được tiếp cận trong vòng ba mét”.

*

Cách thời gian nghỉ Tết chỉ còn hai ngày cuối cùng, Tống Thư đã xin nghỉ nửa tuần đã quay lại công ty.

Loan Xảo Khuynh lập tức chạy lên tầng 22 hỏi thăm tình hình: “Tại sao tin tức hai người ở bên ngoài phô trương cầu hôn như vậy, bây giờ lại xin nghỉ? Chẳng lẽ hai người định đi hưởng tuần trăng mật?”

Trong chuyện này ở một mức độ nào đó thực sự bị ngốc bạch ngọt này đoán trúng, mí mắt Tống Thư uể oải nâng lên liếc nhìn cô ấy một cái, không lên tiếng.

“Ai ai, chị đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn em, làm sao giống như cùng Tần Lâu… Hai người thực sự là ngày càng có tướng vợ chồng rồi.” Loan Xảo Khuynh nói thầm, kề sát một chút: “Vì thế Tần Lâu cuối cùng là có cầu hôn thành công hay không?”

“Trên tin tức chưa nói sao?”

“Những cái tin tức bát quái kia trời vừa sáng đã bị gỡ bỏ, làm sao có khả năng giữ lại lâu như vậy?” Loan Xảo Khuynh hồi tưởng lại: “Bất quá em nhìn thấy người trên bản tin vui đùa là người cầu hôn đã bị cự tuyệt.”

“Không phải đùa.” Tống Thư vẻ mặt không biểu cảm: “Chị đã từ chối.”

“Hả…?” Loan Xảo Khuynh sửng sốt.

Tống Thư dường như nghĩ tới cái gì, lạnh lùng nở nụ cười: “Hơn nữa, tương lai trong một khoảng thời gian rất dài anh ấy cũng không cần hi vọng sẽ thành công.”

Loan Xảo Khuynh: “…”

Loan Xảo Khuynh cẩn thận từng li từng tí quan sát Tống thư vài giây: “Tần Lâu đến cùng đã làm cái gì với chị? Chị cưng chiều anh ấy nhiều như thế mà, tại sao lại nổi giận như vậy?”

Tống Thư còn chưa kịp mở miệng, điện thoại của cô trên bàn đã vang lên.

Tống Thư liếc mắt một cái, ấn xuống chấp nhận.

Giọng nói của người đàn ông ủy khuất từ văn phòng riêng truyền tới: “Thư Thư, anh khát, anh muốn uống cà phê em pha.”

“Uống nước.” Tống Thư lạnh nhạt trả lời.

“…” Loan Xảo Khuynh đứng bên cạnh suýt nữa không nhịn được cười.

Vào lúc này đang trong giờ làm việc, lại là cuối năm, tổ trợ lý thư ký căn bản mỗi ngày đều có mặt, hai người đến sớm cũng không nhịn được cười.

Tần Lâu không tức giận chút nào: “Lát nữa anh có một cuộc họp, Thư Thư em tới hội nghị ghi chép cho anh nhé?”

Giọng điệu của Tống Thư không dao động: “Sắp xếp ghi chép hội nghị không phải do em phụ trách. Trợ lý Tiền ở bên cạnh em, em sẽ thông báo cho cô ấy.”

Người từ bên kia điện thoại trở nên trầm mặc.

“Không có gì nữa? Vậy em tắt máy đây.” Tống Thư nói xong liền đưa tay cúp máy.

Loan Xảo Khuynh theo dõi toàn bộ quá trình không nhịn được giơ ngón tay cái với Tống Thư: “Không hổ là chị. Toàn bộ công ty chỉ có chị dám cúp điện thoại của Tần Lâu thôi, hả giận.”

Tống Thư nhìn cô, có chút bất đắc dĩ: “Bởi vì bây giờ không phải giờ làm việc. Chị xác thực có việc, công và tư rõ ràng, dù là chị cũng không thể tùy tiện như vậy.”

Loan Xảo Khuynh nghi ngờ hỏi: “Sẽ công tư phân minh như thế sao?”

“Tần Lâu cũng sẽ công tư phân minh.” Tống thư ngừng lại, khẽ nheo mắt lại: “Vì thế chờ một lúc nữa giờ làm việc chính thức vừa đến, anh ấy khẳng định còn muốn nhân cơ hội ‘nháo yêu’.”

Loan Xảo Khuynh càng thêm không tin.

Nhưng mà đúng 9 giờ, một cuộc điện thoại từ sát vách văn phòng tổng giám đốc gọi vào tổ trợ lý thư ký.

Chỉ có điều không phải gọi cho Tống Thư, mà là gọi vào phòng làm việc của vị Tiền trợ lý kia. Tiền trợ lý nhận được điện thoại, gọi một tiếng “Tần tổng”, nghe xong vẻ mặt cổ quái vài giây, sau đó mới nói: “Vâng, Tần tổng, tôi sẽ thông báo cho cô ấy.”

Đợi khi người đối diện cúp điện thoại, Tiền trợ lý ngẩng đầu nhìn Tống Thư: “Tống trợ lý, Tần tổng bảo cô… đi đến phòng hội nghị mở cuộc họp.”

Tống Thư: “…”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Loan Xảo Khuynh coi như mở rộng tầm mắt, vẻ mặt cô ấy khâm phục quay đầu nhìn về hướng văn phòng Tổng giám đốc, sau đó lại quay lại nhìn Tống Thư.

“Chị đối với anh ấy đúng thật là… hiểu rõ nha.”

Tống Thư bĩu môi, chuẩn bị đứng dậy đi đến phòng hội nghị ghi chép: “Nếu như anh ấy không hiểu chị, cũng sẽ không làm thế.”

“Cái này ngược lại là sự thật, anh ấy chắc chắn chị công tư phân minh mới dám làm như vậy.”

Loan Xảo Khuynh còn muốn nói cái gì đó, đã bị Tống Thư ra lệnh đuổi khách: “Vào giờ làm việc đã gần một phút rồi, Loan trưởng phòng, đừng lơ là nhiệm vụ của mình.”

“A, được rồi, được rồi, em xuống lầu liền đây.”

Không được xem náo nhiệt, Loan xảo Khuynh chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Tống Thư chạy tới phòng hội nghị trước, hỏi thăm một phen sau đó mới phát hiện Tần Lâu người này có bao nhiêu nhàm chán… đó chỉ là cuộc họp tổng kết thường lệ của bộ phận tài chính trong công ty, như thường lệ có phó tổng giám đốc tham dự hội nghị, thế nhưng Tần Lâu vẫn cứng rắn tập hợp nhân sự tới.

Phòng tài vụ cũng tạm thời nhận được tin tổng giám đốc chuẩn bị họp hội nghị, nguyên bản bầu không khí vẫn được coi là thoải mái để chuẩn bị cho buổi tổng kết đầy triển vọng cuối năm, nhất thời tin tức này làm cho lòng người bàng hoàng.

Nguyên bản mọi người đối với việc Tần Lâu có xuất hiện hay không còn ôm tâm lý may mắn, nhưng thấy Tống Thư xuất hiện, toàn bộ nhân viên tuyệt vọng…

Hiện tại trong công ty không ai không biết, bất luận Tống Thư ở nơi nào, tổng giám đốc Tần của bọn họ căn bản sẽ không rời đi trong phạm vị bán kính mười mét…

Quả nhiên, mười phút trước khi hội nghị chính thức bắt đầu, Tần Lâu cũng đã bước vào cửa của phòng hội nghị.

Các nhân viên vừa thấy, thân thể dồn dập khẩn trương.

“Chào Tần tổng.”

“Tần tổng mời ngồi.”

“Tần tổng…”

Tần Lâu đơn giản đáp lại, ánh mắt lướt qua mọi người, rơi trên người Tống Thư đang yên tĩnh trong góc mở sổ ghi chép hội nghị.

Tống Thư đương nhiên phát hiện, nhưng chỉ làm bộ như không thấy.

“Lần này tôi sẽ đứng ngoài quan sát, mọi người sắp xếp vị trí của mình đi, không cần phải để ý đến tôi.” Tần Lâu nói xong với quản lý cấp cao của phòng tài chính bên cạnh, sau đó xoay người, trực tiếp đi đến một góc của phòng hội nghị.

Mấy giây sau, cái ghế bên cạnh Tống Thư bị kéo ra.

Tần Lâu mở cúc áo khoác của âu phục, ngồi xuống.

Tống Thư không ngẩng đầu lên: “Chào Tần tổng.” Giọng điệu bình tĩnh mà lãnh đạm.

Nhân lúc hội nghị chưa bắt đầu, Tần Lâu càng thêm không kiêng dè chút nào. Anh kéo ghế ra tới bên người Tống Thư, sau đó khuỷu tay chống lên thành bàn hội nghị, anh nghiêng đầu chống tay lên gò mà, đôi mắt lướt từ dưới đi lên nhìn chằm chằm vào Tống Thư.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào, Tống Thư bị anh làm cho không có cách nào không để ý đến, chỉ có thể lạnh lùng giương mắt lên nhìn anh.

“… Tần tổng có việc?”

Tần Lâu nhấp môi.

Tống Thư dường như nghĩ đến cái gì đó, khóe môi hơi vểnh lên, cả người đầy ý cười lạnh: “Tôi đi pha cà phê cho Tần tổng?”

Tần Lâu nhấp miệng, không hề quan tâm đến hình tượng của mình trước mặt các nhân viên phòng tài chính, khoác tay lên lưng ngồi sụp xuống: “Còn chưa nguôi giận sao.”

Tống Thư im lặng.

Qua hai giây, cô chậm rì rì liếc mắt sang một bên.

… Vẫn là mái tóc màu đen quá đỗi bình thường của Tần Lâu, một khuôn mặt tai họa, vẻ mặt oan ức lực sát thương xác thật không thấp.

Nhưng trên mặt Tống Thư vẫn lạnh như băng, không nhìn thấy một chút dấu vết thả lỏng.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tần Lâu suy nghĩ một chút, sau đó dán sát vào: “Chờ lúc nữa hội nghị kết thúc, Tống trợ lý theo tôi về phòng tổng giám đốc một chuyến.”

“Tần tổng có việc?”

“Ừ, có việc.”

“Việc gì?”

“…” Khéo miệng Tần Lâu giật giật, gần như dán sát bên tai Tống Thư: “Tống trợ lý, quy tắc ngầm nơi làm việc cô nghe qua chưa?”

Tống Thư: “.”

Tống Thư nhịn một chút, ở dưới đáy lòng đọc mấy lần “Đây là phòng hội nghị công ty không được tranh chấp với người kém hiểu biết”, sau đó mới ôn hòa nhã nhặn xoay chuyển tầm mắt, nhìn về phía Tần Lâu: “Tần tổng, ngài vừa nói cái gì?”

Tần Lâu nhận được ánh mắt ra hiệu “nghĩ kỹ rồi nói” của Tống Thư, kìm nén hai giây, giọng nói càng trở nên vô tội: “Tống trợ lý, tôi nghĩ muốn dùng quy tắc ngầm với cô.”

Tống Thư: “…”

Cây bút chuyên dụng để ghi chép hội nghị bị người con gái nắm đến kêu ‘cọt két’ một tiếng.

Mặc dù hội nghị còn chưa bắt đầu, nhưng Tần Lâu đã ở bên trong phòng họp, mọi người trong phòng tài chính không hẹn mà cùng bảo trì không khí phi thường an tĩnh.

Lúc này nghe thấy động tĩnh, bọn họ quay đầu nhìn lại, vẻ mặt của từng người đều trở nên tế nhị.

Tống Thư nhịn một chút, lộ ra nụ cười, dùng âm thanh có chừng mực mà chỉ có hai người nghe thấy…

“Tần tổng đã từng nghe qua một câu?”

“Cái gì?”

“Tính thắng trí tai, cắt lấy vĩnh trị.” (性胜致灾,割以永治: Khúc này mình không biết nên edit sao, nên có bạn nào biết thì bình luận cho mình biết với nha.)

“…”

Tần Lâu nghiền ngẫm vài giây, mới nghĩ ra câu nói này trên mạng từ những bài thơ trong trí nhớ của anh.

Sau đó bên trong phòng hội nghị mọi người tận mắt nhìn thấy, sau khi ‘thân mật’ nói nhỏ vài câu gì đó, Tần tổng của bọn họ thoải mái dựa vào ghế.

“Em tới.”

Tần Lâu nhìn Tống Thư cười đến phòng túng…

“Anh không phản kháng.”