Dấu Cắn

Chương 81




Editor: Mia

Beta: Jenny Thảo

Tống Thư hoàn hồn: “Có phải là cái nhà cũ nhiều năm không ai ở kia?”

Tần Lâu nói: “Cách đây không lâu Tần Lương có về nước nghỉ ngơi, chắc là ở bên đó. Mấy năm nay đều có người trông coi, sau khi trở về ông ấy triệu tập mấy người làm trước đây về lại, mấy hôm trước anh có đi xem qua, vẫn là môi trường và không khí bên kia tốt hơn một chút.”

“Vậy bên này….” Tống Thư quay người nhìn tầng 23 một cái.

“Bên này anh sẽ cho người làm đúng giờ lên quét dọn, chỉ làm chỗ thi thoảng đặt chân nghỉ ngơi.”

Tống Thư ngoái đầu nhìn lại: “Em lại tưởng anh hẳn đã quen ở nơi này rồi?”

“Nhà cũ càng thoải mái hơn chút.”

“Vậy trước kia sao lại chuyển tới nơi này?”

“……” Tần Lâu đột nhiên trầm mặc một lúc sau mới ngước mắt lên cười: “Bởi vì anh không dám trở về.”

Tống Thư giật mình.

Cô ngẩng đầu, đối diện với đôi ánh mắt đen thâm thúy mà xinh đẹp kia của Tần Lâu. Khi nghe thấy câu “không dám” kia, giây phút ấy Tống Thư như nhìn xuyên qua đôi mắt này trở về thời niên thiếu, tên điên nhỏ sẽ ôm chặt vai cô bên tai cô nói: “Chỉ có em nghe thấy tiếng cầu cứu của anh.”

Bóng dáng đứa nhỏ kia nhiều năm như vậy vẫn luôn cất giấu ở tận đáy lòng của Tần Lâu, chẳng qua là vỏ bọc của người lớn che giấu kỹ càng, nhưng tên điên nhỏ thời niên thiếu chưa bao giờ rời đi.

Hắn thông minh, cố chấp, táo bạo, lại mẫn cảm, yếu ớt, luôn thiếu cảm giác an toàn với mọi thứ. Trái tim hắn cất chứa một con quỷ, năm tháng người khác vô tư hồn nhiên anh lại đang đấu tranh với ác ma của chính mình, những vết thương vô hình đó khiến anh bị vùi dập, tuyệt vọng tột cùng.

Sau đó, cô nhìn thấy.

Sau đó, ngay cả khi có thể có lựa chọn khác, anh cũng cho phép cô thấy….

Nhiều năm trôi qua như vậy, cho đến tận hôm nay, chưa bao giờ đổi thay.

Tống Thư thầm khẽ thở dài.

“Được rồi. Hiện giờ có em bên anh, chúng ta sẽ chuyển về sống cùng nhau.”

“….”

Những chuyện liên quan đến Tống Thư, Tần Lâu luôn ưu tiên hành động đầu tiên.

Tống Thư đáp ứng vào buổi tối, anh liền tìm nhân viên chuyên dọn nhà, dọn hết tài liệu và những thứ cần thiết linh tinh trên tầng 23, nhanh chóng đóng gói chúng thành từng thùng, ngăn nắp nhanh chóng sắp xếp di chuyển đến nhà cũ… toàn bộ quá trình nhanh chóng hiệu suất làm cho Tống Thư không thể không hoài nghi là anh ủ mưu lâu lắm rồi.

Về vấn đề này, phản ứng của Tần Lâu rất vô tội: “Bọn họ là dân chuyên nghiệp, chỉ cần một cuộc gọi chúng tôi luôn sẵn lòng phục vụ là tiêu chí của bọn họ.”

Tống Thư bất lực không nói nên lời.

Hai người “Chuyển nhà” là thừa dịp VIO đã tan tầm, nhưng vẫn có một số ít nhân viên tăng ca tan tầm muộn một chút, trong thang máy gặp Tống Thư và Tần Lâu chuẩn bị xuống lầu rời đi.

Nhân viên đi lên vội vàng gọi “Tần tổng”, sau khi nhìn thấy Tống Thư đối có chút do dự, mới cẩn thận thăm dò kêu: “Tần…… Tần trợ lý?”

Tống Thư cười nhạt với nhân viên có chút lo lắng bất an kia: “Chào buổi tối.”

Tống Thư trời sinh xinh đẹp, cười rộ lên càng làm cho lòng người ấm áp, nhân viên nhìn ngây người hai giây vừa chuẩn bị cười một tiếng đáp lễ, đột nhiên cảm giác được Tần Lâu đang vốn lười biếng bên cạnh đột nhiên nâng mắt lên, ánh mắt dán chặt vào người hắn.

Nhân viên cứng đờ, cổ cứng ngắc chậm rãi quay đầu, quả nhiên không phải ảo giác của hắn…. đôi mắt đen nhánh của Tần Lâu không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Nhân viên bị nhìn chằm chằm toàn thân sợ hãi, cố nặn ra một nụ cười: “Tần….Tổng?”

“Anh muốn được móc….”

Tần Lâu còn chưa nói xong, trước mắt tối sầm.

….Tống Thư đưa tay che mắt Tần Lâu.

Cô liếc cảnh cáo Tần Lâu, sau đó mới xoay người cười xin lỗi với nhân viên.

“Không có việc gì, anh ấy hay nói giỡn vậy đó.”

Nói xong, Tống Thư quay đầu lại, ý cười chợt lạnh trên mặt, thanh âm nhẹ nhàng: “Đừng nháo ở công ty, chúng ta đã giao hẹn rồi mà.”

Tần Lâu: “Anh không hay nói giỡn.”

“…..”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Người nhân viên kinh hoàng khiếp đảm nhìn ông chủ có tiếng là kẻ điên của bọn họ, lúc này rõ ràng bị một bàn tay trắng nõn của phụ nữ không dùng sức che mắt, lại còn ngoan ngoãn nhu thuận không nhúc nhích ngay cả dấu hiệu giãy dụa cũng không có, còn thấp giọng lẩm bẩm….

Giọng điệu của Tần Lâu cực kì ủy khuất: “Hôm nay em còn chưa cười với anh vui vẻ như vậy mà.”

Nhân viên: “….”

Bảo sao thiếu chút nữa bị ánh mắt kia đồ sát, hóa ra là không cẩn thận “nhảy” vào biển giấm của boss nhà mình, tiếng lành đồn xa giấm này còn rộng hơn Thái Bình Dương vài hải lý.

Cậu viên chức hết hồn mới ổn định lại, thật ra thì Tống Thư tập mãi cũng thành quen.

Cô chỉ coi như không nghe thấy lời này của Tần Lâu, thấy anh bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì dời ánh mắt khỏi người nhân viên vô tội, cô cũng buông tay xuống.

Thang máy đang đi xuống lại giảm tốc độ rồi dừng lại, nhân viên tầng 8 tầng bộ phận nhân sự đi tới đang tưởng rằng tan tầm muộn. Người đó sau khi đi lên liền sửng sốt, gật đầu với Tần Lâu và Tống Thư: “Tần tổng, trợ lý Tần. ”

Tầm mắt của hắn rơi xuống bên cạnh Tần Lâu và Tống Thư, nhìn thấy hai cái thùng cuối cùng: “Đây là….?”

Tần Lâu cuối cùng cũng đợi được câu hỏi này, trước khi Tống Thư phát hiện mà ngăn cản anh đã tươi cười phóng khoáng mà sáng lạn mở miệng: “Chuyển nhà.”

“?”

“Chuẩn bị sống chung.”

Nhân viên: “….?”

Tống Thư: “.”

Biểu tình khiếp sợ của hai người nhân viên vẫn tiếp tục duy trì cho đến khi họ xuống tới tầng 1 và rời khỏi thang máy.

Tống Thư cùng Tần Lâu đang đi xuống bãi đậu ở xe tầng hầm, cho nên bọn họ chỉ phải chờ hơn mười giây đồng hồ trong thang máy.

Lúc cửa thang máy đóng lại, Tống Thư bất đắc dĩ hạ tầm mắt: “Em nghĩ cuối tuần chuyện này sẽ bị đồn thổi khắp công ty…. nhóm nhân viên bát quái trà dư đôi mách(*), đều trông chờ vào anh cả.”

(*) ý là nhân viên thích bát quái sẽ có chuyện để nói ấy.

Tần Lâu lập tức “khiêm tốn”: “Anh một người làm sao gánh team được, phải nhờ cả tiểu vỏ trai mới được.”

Tống Thư: “…”

Anh còn rất kiêu ngạo.

Bãi đỗ xe có đội ngũ chuyên nghiệp phụ trách sắp xếp xe, thấy Tần Lâu và Tống Thư xuống, trước tiên bọn họ sắp xếp các thùng hộp đựng, sắp xếp xong liền di chuyển đến nhà cũ.

Tống Thư ngồi lên xe riêng của Tần Lâu, tài xế bị Tần Lâu kêu xuống, anh tự mình ngồi vào ghế lái.

“Bữa tối anh muốn về nhà ăn hay ăn ở ngoài?”

Tống Thư suy nghĩ một chút: “Về nhà đi. ”

“Ừm.”

Xe từ bãi đỗ xe ngầm đi ra, đi được một đoạn, đột nhiên Tống Thư nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Tần Lâu: “Chuyện chuyển đến nhà cũ, anh đã nói cho Tần lão tiên sinh biết chưa?”

“……”

Ánh mắt Tần Lâu vốn đang thoải mái gần như sung sướng chợt lạnh. Vài giây sau, anh thản nhiên mở miệng: “Không cần báo.”

Tống Thư nhẹ giọng: “Dù sao kia cũng là nhà của ông ấy.”

“Hiện tại không phải ông ấy sống tại biệt thự cạnh nhà anh cả ngày sao?” Khóe miệng Tần Lâu nhếch lên, nhẹ giọng nhạo báng: “Hơn nữa dựa theo danh nghĩa, các loại bất động sản và cổ phần của Tần gia còn có tài sản vô hình khác đều nằm dưới danh nghĩa của anh, anh đi đâu ở, không cần bất kì kẻ nào cho phép.”

(Cái khúc này phải là cạnh nhà ba nuôi của Tống Thư chứ, sao lại là nhà anh rồi:)))

Tống Thư rũ mắt, không nói gì với Tần Lâu nữa.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Cô biết lúc trước lựa chọn của Tần Lương chính là nút thắt trong lòng Tần Lâu khó có thể hóa giải, hơn nữa tâm tình bên trong nút thắt kia quá mức phức tạp, không thì không chỉ đơn phương oán hận Tần Lương đơn giản như vậy.

Tần Lâu đang tự trách mình.

Hơn nữa cái loại tự trách mình này là loại tự trách sâu sắc, thậm chí làm cho anh hoàn toàn không cho phép người khác giúp anh thoát khỏi cái cảm giác tội lỗi này. Ở trong sâu thẳm anh cố chấp tự tra tấn mình cũng như tra tấn những người mà anh cho là có tội, Tống Thư muốn nhúng tay vào anh đều tỏ ra kháng cự.

Không thể vội vàng.

Tống Thư nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay, trong lòng tự khuyên nhủ thuyết phục chính mình: giống như liều thuốc an thần mà cô đã bồi dưỡng cho anh, phải lâu dài và kiên nhẫn.

Bọn họ còn có rất nhiều thời gian, cô có thể chậm rãi…

Cô sẽ cứu được tiểu kẻ điên của mình khỏi cái lồng giam đó.

*

Giữa trưa Tần Lâu nhận được sự đồng ý của Tống Thư, anh đã thông báo với nhà cũ rằng họ sẽ chuyển về.

Hầu hết những người giúp việc trong nhà cũ đều là những người già đã ở nhà hơn mười năm trước, trong đó có không ít người có thể nói là chứng kiến quá trình trưởng thành của Tần Lâu cùng Tống Thư.

Những năm đó trong nhà tiểu kẻ điên hỉ nộ vô thường này cùng tiểu trai vỏ trai cạy không mở miệng gây không ít “tai họa” cho bọn họ, nhưng có thể bình yên ở lại tình cảm nhiều năm chung sống cũng đã chậm rãi được lưu đọng, lại được thời gian mài giũa đến độ ôn hòa tốt đẹp, làm cho người ta thật hoài niệm.

Cho nên nghe nói tiểu thiếu gia năm đó cùng vị tiểu tổ tông của tiểu thiếu gia cùng nhau trở về, từ giữa trưa nhóm người già trong nhà bắt đầu bận rộn thu dọn, hơn phân nửa buổi chiều thật sự không có gì để làm, liền ở ngoài sân, trước sau cửa chính, ngay cả đường mòn trong vườn, mọi người tụ tập thành từng tốp ba người chờ hai người trở về.

“Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng đã trở về….?”

Bên đường sỏi người làm vườn đang cắt tỉa thoạt nhìn đã bốn năm mươi tuổi, vừa cầm kéo lớn cắt tỉa cành cây không đẹp và khó coi, vừa cảm khái với người quản gia đang đợi trước lối vào chính với hai tay buông thõng.

Quản gia cũng thở dài trong lòng: “Đúng vậy, lâu lắm rồi, tôi còn tưởng rằng không đợi được ngày này. Không ngờ lại có cơ hội trở về nhà này.”

“Hiện tại cũng tốt, không còn đám người nhân cách xấu xí, có thể thanh tịnh hơn trước đây nhiều.”

“Đám người nhân cách xấu xí?” Quản gia lúc đầu không kịp phản ứng lại, quay đầu lại nhìn người làm vườn, mới bừng tỉnh hiểu được, sau đó lắc đầu: “Nói thế nào cũng là huyết mạch của Tần gia… Chỉ tiếc là sai thời điểm.”

“Chỉ là sai thời điểm một chút?” Người làm vườn không khách khí cắt tỉa toàn bộ cành cây lồi ra: “Sai thì nên kịp thời sửa chữa, tránh cho việc gây ra sai lầm đáng tiếc không thể hối cải. Nếu lúc trước kịp thời sửa chữa, sau này sẽ không phát sinh chuyện kia, chỉ tiếc Bạch tiểu thư là một người tốt như vậy. Xuất thân gia thế tốt như vậy, tôi chưa từng thấy qua người nào tâm địa thiện lương thấu hiểu nhân tình như cô ấy….”

“Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc tới nữa.”

Quản gia một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nếp nhăn mơ hồ bên khóe mắt tựa hồ sâu thêm vài phần, ông khoát tay: “Sau này cũng ít đề cập đến, có vài người có một số việc chúng ta để ở trong lòng, là tốt là xấu chúng ta tự hiểu, rồi mang vào quan tài là đủ rồi. Con bé ấy làm những chuyện kia chưa bao giờ cần người khác thấu hiểu, tiểu thiếu gia bọn họ nghĩ tới cũng không muốn bị gợi lên chuyện đau lòng nữa.”

“Đương nhiên là tôi hiểu.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

“Nhưng mà…” Quản gia ra vẻ cười khổ: “Tiểu thiếu gia một chút nữa là đến, những ngày tháng tới của chúng ta chỉ sợ lại không thể yên tĩnh được lâu.”

Người làm vườn bĩu môi: “Đừng có ra vẻ, tôi thấy ông rõ ràng là rất hạnh phúc.”

“Đâu có đâu?”

“Quản gia ông thật lươn lẹo, ông không nhìn thử một thân áo bành tô của ông đi…” Người làm vườn quay lại, đánh giá từ trên xuống dưới ông bạn già của mình một lần: “Tôi nhớ đây là bộ mà ông trân trọng nhất trước kia, chỉ mặc trong những dịp đặc biệt trọng yếu.”

Quản gia bị vạch trần, đơn giản hào phóng thừa nhận: “Dù sao tiểu thiếu gia cùng tiểu tổ tông của cậu ấy trở về, trong nhà bao nhiêu năm không có hơi người ở, về sau cuối cùng cũng nghênh đón được chủ nhân về, nên là chào đón trịnh trọng một chút.”

“Đi đi, ai thèm tin ông.”

“Ông còn nói tôi, tôi thấy đám hoa cỏ hôm nay được cắt tỉa cẩn thận hơn mấy ngày trước nhiều, có phải mấy hôm trước ông lại trộm lười biếng?”

“Lại nữa lại nữa, rõ ràng là lão già ông cao hứng đến mức mắt lé…”

“….”

Lúc hai vị lão nhân gia nói chuyện phiếm tẻ nhạt, sắc trời tối sầm lại một chút, cuối cùng xe của Tống Thư cùng Tần Lâu cũng xuất hiện ở cuối con đường dài.

Sau đó, trong tầm mắt chờ mong của những người già đã ngừng nói và đùa giỡn, thân xe từng chút từng chút đến gần, cuối cùng chậm rãi dừng lại trước con đường sỏi đối diện trước cửa nhà cũ.

Cửa xe ở một bên ghế lái mở ra, người đàn ông đi xuống thần sắc lười biếng, động tác lại không dừng lại…. anh vòng qua thân xe phía trước, đi thẳng đến ghế lái phụ, cúi người mở cửa xe, dắt Tống Thư bên trong ra.

Tống Thư vừa đi ra liền đắm chìm vào trong ánh mắt hiền lành vui mừng của đám người già, cô sững sờ vài giây, mặt mộc nghiêng mắt lườm Tần Lâu.

“Em nói rồi, em có thể tự xuống xe được.”

Tần Lâu bình tĩnh nắm lấy tay cô, men theo ngón tay mảnh khảnh, sau đó đan chặt mười ngón tay vào nhau.

Nâng nó lên trước mặt nhìn một chút, Tần Lâu hài lòng gật đầu, quay sang Tống Thư: “Anh cũng đã nói rồi, chúng ta chính thức ở chung, cần tạo một chút nghi thức.”

Tống Thư biểu tình thiếu hụt quay sang: “Nếu cái này được tính là sống chung, không phải chúng ta đã sống chung nhiều năm sao?”

Ánh mắt Tần Lâu sâu một cái, mấy giây sau hắn lạnh lẽo hừ cười: “Trước kia có quá nhiều quy củ cùng ánh mắt ngăn cản, còn bị tiểu vỏ trai ngăn lại, gần quan được ban lộc…. về sau cũng không ai bảo vệ em.”

“….” Tống Thư không biểu tình liếc anh.

Tần Lâu cảm giác mình bị khinh thường đến một mức độ nào đó, anh cúi mắt kề sát một chút, cố ý mài răng làm ra dáng vẻ uy hiếp đe dọa đè người ta lên cửa xe….

“Bước qua cánh cửa này, em chính thức bước vào ổ sói, đến lúc đó cho dù kêu hư cổ họng cũng không ai có thể đến cứu em.”

“……….”

Tâm tình Tống Thư phức tạp trầm mặc mấy giây, rốt cục vẫn không thể nhịn được trong ánh mắt vui mừng của mấy người già hóng náo nhiệt chậm rãi giơ tay lên, sau đó ánh mắt thoáng ghét bỏ đẩy mặt Tần Lâu ra.

“Đã bảo anh rồi, mấy bộ phim truyền hình kì kì quái quái xem ít thôi. ‘Kẻ điên thiên tài’ loài biệt hiệu này còn có thể tiếp nhận được, về sau mà biến thành ‘Kẻ điên ngu ngốc’ thì quá khó nghe.”

Tần Lâu: “….”

Ghét bỏ xong, Tống Thư suy nghĩ một chút, mười ngón tay siết chặt kéo người vào trong.

“Em cũng nhiều năm rồi không trở về, suýt chút nữa cũng quên mất kết cấu của căn nhà này. Chào hỏi mọi người xong, sau đó chúng ta cùng đi dạo đi?”

Câu nói “Nhiều năm” của Tống Thư không khỏi khiến cho cảm xúc của Tần Lâu trầm xuống, giây lát sau anh mới lấy lại tinh thần, nở nụ cười: “Được.”

“….”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Đám người hầu cũng có cái dự định như thế này, sau khi hai bên hỏi thăm hàn huyên xong, quản gia ở lại chủ động đề nghị dẫn hai người đi vòng quanh nhà cũ, cách sắp xếp bố trí trải qua bao năm tháng vẫn không hề đổi thay.

Đôi bên ăn ý với nhau, Tống Thư cùng Tần Lâu theo phía sau lão quản gia đi vào trong nhà.

Chỉ là vừa mới vào cửa viện không được mấy bước, Tần Lâu liền nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh chậm lại, cho đến khi dừng lại.

Tần Lâu ngoái đầu nhìn lại.

Tống Thư im lặng đứng ở phía sau anh nửa mét, hơi ngửa mặt, nhìn về phía tòa nhà chính cách đó không xa. Theo tầm mắt của cô nhìn về phía trước, có lẽ là một cửa sổ trên tầng ba phía đối diện.

Tần Lâu dừng lại hai giây, không thể không nhếch khóe miệng … không tiếng động rũ mắt cười.

Quản gia vốn đã đi xa một đoạn, nghe thấy tiếng bước chân dừng lại, thấy hai người đều đứng tại chỗ bất động, ông không khỏi sửng sốt, hỏi: “Tiểu thiếu gia? Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Tần Lâu khẽ cười, giơ ngón tay chỉ cửa sổ tầng ba nơi mà Tống Thư đang nhìn chằm chằm: “Đó là nơi mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.”

“….”

Ước chừng Tống Thư bị lời nói của Tần Lâu làm cho tỉnh táo, cô hạ tầm mắt, gật đầu chậm nửa nhịp, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, tỏ vẻ xác nhận.

Khi Tống Thư mới tới Tần gia quản gia cũng không phải vị trước mặt này, ông cũng không biết rõ ràng mối quan hệ lúc đầu của hai người, lúc này nghe được không khỏi có chút tò mò.

“Đó có phải là tầng ba không? Chẳng qua tôi nhớ rõ lúc đó thiếu gia không thích có người đi lên tầng ba, xem ra đối với thiếu gia mà nói, Tống tiểu thư, ngay từ lúc bắt đầu đã khác biệt?”

Tần Lâu nghe được hơi nhíu mày, anh nhìn về phía Tống Thư.

Biểu tình trên mặt Tống Thư thật thản nhiên, chỉ liếc anh một cái, bình tĩnh mở miệng: “Khi đó cháu ở dưới lầu, anh ấy ở trên lầu.”

Quản gia bừng tỉnh.

Tần Lâu tiếp nhận nửa câu sau, cười bổ sung: “Hơn nữa khi đó tôi cho rằng cô ấy là một cô bé câm điếc bị bắt ăn mặc như búp bê, thoạt nhìn còn có chút yếu đuối, cho nên hình như còn uy hiếp cô ấy.”

Quản gia sửng sốt: “Thiệt? Thiếu gia uy hiếp tiểu thư cái gì?”

Tần Lâu cười cười, không nói gì.

Anh lười biếng quay trở lại, đi vài bước đến bên cạnh Tống Thư, sau đó Tần Lâu dừng lại, bỏ tay vào túi quần hơi hơi cúi người, đến trước mặt Tống Thư, nghiêng đầu, cười.

“Em không được phép lên tầng ba khi ở đây, nếu không anh sẽ đánh gãy chân em rồi ném xuống biển, nha, bé con.”

“…..”

Ánh mắt Tống Thư ánh lên chút sâu xa.

Cũng câu nói này nhưng giọng điệu lại khác biệt rất lớn, nhưng mỗi một chữ đều từ từ hợp lại với đoạn đối thoại đầu tiên trong trí nhớ của cô…. đó là đoạn đối thoại đầu tiên mà cô của sau này không muốn quên dù chỉ một lần, một lần nữa được hồi tưởng.

Cũng kể từ sau đoạn đối thoại đầu tiên đó, sau khi đổi tên thay họ ở nước ngoài, nửa đêm cô mới nhớ ra được mình rốt cuộc là ai, rốt cuộc vì cái gì mà cố gắng sống sót.

Đáy lòng Tống Thư đột nhiên có một loại cảm xúc không tên nào đó bị đoạn đối thoại trong dĩ vãng và dáng vẻ của người nào đó trước mắt khơi gợn lên, không có cách nào có thể đè nén được.

Nếu không thể đè nén được, vậy thì cứ bình thản chấp nhận nó thôi.

Lão quản gia bật cười: “Không thể tin được, mới đầu gặp tiểu thư bộ dáng thiếu gia lại có khí phách như vậy sao?”

Tần Lâu không để ý: “Mới đầu khí phách như vậy, về sau lại hối hận không kịp, vì những lời đó mà về sau cô ấy không chịu bước lên lầu ba một bước nào…. quá lắm chỉ lên tới tầng hai hoặc cầu thang lên tầng 3, chỉ còn mấy bước nữa, tôi thấy cho dù tôi có quỳ xuống cô ấy cũng không chịu bước.”

“Thiếu gia lại khoa trương rồi.”

“Tôi không phóng đại, không tin ông có thể hỏi cô ấy. Vỏ trai, những lời anh nói có phải là sự thật không?”

Tần Lâu vừa nói xong liền xoay người lại, chỉ thấy cô gái trước mặt đang cụp mắt suy tư gương mặt không chút biểu tình, vài giây sau, đột nhiên giơ tay lên, ngoắc ngoắc ngón tay.

Tần Lâu hiếm khi giật mình: “Làm sao vậy?”

Dù hỏi thế nhưng anh vẫn theo bản năng, cúi người xuống gần ngón tay cô.

Không đợi Tần Lâu ổn định thân hình, Tống Thư giơ tay ôm lấy cổ hắn, hô hấp tiến tới.

“…. Trừng phạt.”

“Cái gì?….”

Tần Lâu không hiểu, vừa định giương mắt lên, trên môi đã bị cắn nhẹ.