Editor: Phuong Tran
Beta: Cham Cham
Ban đêm, nước E
Tầng trên cùng của một câu lạc bộ tư nhân.
Từ thang máy VIP duy nhất ở đây đi ra ngoài chính là đài quan sát ngoài trời, hai bên đài là bể bơi hình tròn. Phần rìa của bể bơi mô phỏng theo thiết kế của bể bơi ngoài trời không giới hạn trên tầng thượng của khách sạn Sands Singapore, đường viền trong suốt không rõ vật liệu che đậy mặt nước xanh thẳm, ở độ cao mấy chục tầng, cảnh về đêm không bị che khuất, thoạt trông nguy hiểm mà vô hạn.
Đặc biệt là lúc này đêm đã khuya, ngoại trừ đèn LED gắn trên gạch lát sàn ở các góc của đài quan sát, chỉ có một số đèn nhỏ được bật sáng trong bể bơi.
Nước bể bơi trong đêm lắc lư gợn sóng màu xanh đậm, hòa lẫn với viền đen, càng giống như một khối ngọc hổ phách màu xanh sẫm khổng lồ trên bầu trời đêm.
Mặc dù ở câu lạc bộ tư nhân có chi phí hàng năm đắt đỏ, nhưng bể bơi này cũng không phải ai cũng được tùy ý tiến vào. Mà tối nay, một hội viên cao cấp của câu lạc bộ đã trực tiếp dùng giá cao đặt bao hết, tránh bị người ngoài làm phiền.
Người phục vụ đã sớm sắp xếp trước trên đài quan sát một chiếc bàn dài lộng lẫy và bữa tối dưới ánh nến, khung cảnh và âm nhạc đều được bố trí đẹp mắt đến động lòng người, ánh đèn mơ hồ tràn ngập tình ái.
Nói chung lại, cảnh tượng vô cùng hoàn mỹ.
Đủ để có thể làm hiện trường cầu hôn tại chỗ.
Mà khung cảnh càng hoàn mỹ bao nhiêu, thì khi Tần Lâu và Hàn Thời tiến vào nơi này vẻ mặt và hành động càng vặn vẹo, cứng nhắc bấy nhiêu.
Tần Lâu làm khách, hơn nữa người bên cạnh này cũng coi như là người bạn duy nhất của anh, nên anh cố chịu đựng sự khó chịu do âm nhạc gây ra, đi đến bên cạnh chiếc bàn dài ngồi xuống.
Tiếp đó, Tần Lâu cầm khăn ăn ướt đẫm trong nước lên để rửa tay, sau khi mở ra thì phát hiện ở bên trong còn có các cánh hoa thơm.
Tần Lâu rốt cuộc hoàn toàn đen mặt.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Anh ngẩng đầu nhìn về hướng đối diện, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ: “Cậu chính là vì xa cách vị tiểu lãnh đạo của mình quá lâu, nên hiện tại ngay cả phương hướng cũng bị bóp méo?”
“Khốn kiếp.” Vẻ mặt Hàn Thời so với anh cũng không tốt hơn là mấy: “Tôi chỉ nói tổng cộng hai người, mà quên nhấn mạnh là bạn bè.”
Tần Lâu cười nhạo, chán ghét rũ bỏ cánh hoa, lau tay ném nó sang một bên, không đáp lại.
Lúc phục vụ đi lên rõ ràng có chút bất ngờ vì hai người khách đều là nam, song rất nhanh liền nhìn Hàn Thời với ánh mắt “Chúng tôi hiểu.”
Biểu cảm trên mặt Hàn Thời càng trở nên khó coi hơn, hắn cau mày cùng đối phương trao đổi một lát, chỉ thấy phục vụ sắc mặt khẽ biến, một phen xin lỗi xong lập tức cho người gỡ bỏ cảnh tượng không phù hợp ở trên đài.
Bữa tối của Tần Lâu cùng Hàn Thời lúc này mới thuận lợi được tiến hành.
“Anh sao lại tự mình đến nước E?” Hàn Thời hỏi.
Tần Lâu giương mắt nhìn, thong thả cắt miếng trứng muối nóng hổi để khai vị trước mặt: “Ở nước E bên này, khi phòng làm việc mới thành lập chỉ có tôi và Lâm Phong tiếp xúc qua khu hệ thống, có điều hắn đã đi ăn cơm công(*) rồi, trong công ty không chọn được người thích hợp nên không thể trông cậy vào người khác.”
(*) có thể hiểu là ăn cơm tù đó mng.
Hàn Thời có vẻ đắc ý khi người khác gặp họa: “Anh Lâu thật đúng là vất vả. Chẳng qua tôi cho rằng dựa vào tính nết của anh, cho dù phải ra nước ngoài cũng nhất định mang Tống Thư đi theo mình không phải sao?”
“…” Nhắc tới việc này làm Tần Lâu tức muốn đen mặt: “Em gái cô ấy công việc không thuận lợi, trong công ty có chuyện, cô ấy không thoát thân ra được.”
“Thảo nào.” Hàn Thời cười gật gật đầu.
Tần Lâu ngẩng đầu nhìn xem, nụ cười của Hàn Thời không hiểu sao lại làm anh khó chịu: “Cậu hiện tại vui sướng khi người gặp họa, có phải có chút hơi sớm không?”
Hàn Thời giương mắt: “Ý anh là sao?”
Tần Lâu khẽ nở nụ cười, trong một giây liền tràn đầy ẩn ý: “Ít nhất khi về nước tôi đã có thể gặp tiểu vỏ trai của mình, cậu có thể sao? Tôi nhớ rõ vị tiểu lãnh đạo nhà cậu kia là tự mình lên tiếng, muốn để ông ngoại cậu đá cậu tới đây?”
“…” Lần này đến phiên Hàn Thời bị chọc đến chỗ đau, mặt mũi tức thời cũng tối sầm lại.
Sau khi hai người châm chọc tình trường đối phương một phen làm thương tổn lẫn nhau, Hàn Thời cuối cùng cũng ra đòn quyết định của mình.
“Tuy là tôi không ở trong nước, nhưng mà tin tức chưa bao giờ chậm. Mấy ngày nay Lâu gia cũng không ở trong nước liệu có biết tin tức đang lan truyền trong giới đầu tư không?”
Tần Lâu hơi nheo mắt lại.
Gần đây phòng làm việc ở nước E có vấn đề về việc phê duyệt một số thủ tục địa phương khiến anh bận đến sứt đầu mẻ trán, trừ bỏ việc gọi điện cố định cho tiểu vỏ trai mỗi ngày, nghe “hội báo tiến độ các hạng mục của công ty” thì quả thật anh không có thừa tinh lực để bận tâm đến các tin đồn ở trong nước.
Nếu Hàn Thời đã nói như vậy, chắc chắn là đã nghe được tin tức gì có ảnh hưởng đến anh mà lại là tình cờ nhắc tới vào thời điểm này…
Tần Lâu nghĩ đến đây, dao nĩa trong tay hơi khựng lại, ngước mắt nhìn rồi lập tức đập tay thật mạnh lên mặt bàn: “Cậu đã nghe được cái gì liên quan đến cô ấy?”
Thực hiện được mưu kế, Hàn Thời mỉm cười: “Xem ra cô ấy chưa đề cập chuyện đó với anh nhỉ?”
“Đừng có thừa nước đục thả câu.”
“Thực ra cũng không có gì.” Hàn Thời nhấp miệng, cắt miếng bít tết rồi uống một ngụm rượu vang đỏ, sau đó mới giương mắt: “Chỉ là gần đây đột nhiên trong giới đầu tư rộ lên một tin đồn về vị trợ lý mới được thăng chức lên làm trợ lý của tổng giám đốc vào năm ngoái của Vio, rất có triển vọng trở thành trợ lý hành chính đặc biệt, là cái dựa vào khuôn mặt để tiến lên, còn cả bồi rượu bồi tán gẫu với bồi ấm giường.”
“…”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Dao nĩa trong tay Tần Lâu hơi siết lại, con mắt tối sầm lại một chút. Giây lát sau, chỉ còn một tia giễu cợt.
“Sớm đã nghe tin đồn như vậy, có vẻ tin tức của tiểu Hàn cũng đến quá chậm chạp rồi.”
Hàn Thời lắc lắc đầu, tay nghịch bâng quơ lọn tóc: “Nhưng tôi nghe nói lúc trước tuy rằng mơ hồ có chút lời đồn, nhưng trước nay chưa hề có dấu vết. Hiện giờ lại có người nói là vị tiểu trợ lý này đã chính miệng thừa nhận, lời đồn đãi này đang huyên náo đến mưa to gió lớn trong giới. Không ít người ở lúc nghị luận, nói Lâu gia quả nhiên trẻ tuổi, trong chuyện tình cảm cũng là một cao thủ tình trường.”
Hàn Thời ngừng lại, nhíu mày, ngẩng đầu cười: “Tin tức mới nhất này, Lâu gia cũng là biết đến sao?”
“…”
Tần Lâu chậm rãi nhai miếng bít tết trong miệng, sau khi nuốt xuống, ánh mắt u ám đứng dậy, cầm lấy khăn lau miệng rồi ném sang một bên.
Trong chớp mắt xoay người liền kiềm chế lãnh khí: “Tôi đi gọi điện thoại, cậu cứ ăn trước đi.”
Hàn Thời tâm tình dễ chịu tiếp tục mỉm cười: “Lâu gia cứ tự nhiên.”
Một hồi điện thoại nối thẳng tới thành phố Q.
Một lúc sau, bên kia điện thoại được kết nối, truyền ra giọng nói bình tĩnh đến không ngờ: “Tần Lâu? Làm sao vậy, sao đột nhiên lại gọi cho em vào thời gian này?”
“Điều tra tạm thời.” Tần Lâu khẽ nheo mắt lại, một tay gõ trên mặt bàn đá cẩm thạch: “Hiện tại em đang ở đâu?”
Tống Thư im lặng hai giây: “Nhà ăn công nhân.”
“Chúng ta không phải đã từng nói qua, về sau em không cần lại đến bên đó ăn cơm nữa?”
“Tình hình hôm nay rất đặc biệt.” Tống Thư kiên nhẫn giải thích: “Ngày mai chính là cuộc họp hàng năm, Xảo Xảo vẫn chưa rõ một số chuyện, cần phải thương lượng với em một chút, nếu lại đi lên tầng 23 nấu cơm, thời gian sẽ có chút khẩn trương.”
“Lại là Loan Xảo Khuynh.” Tần Lâu nhíu mày, lẩm bẩm, vẫn là tạm thời buông tha vấn đề này: “Gần đây em có giấu diếm anh chuyện gì không?”
Tống Thư giật mình, suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Chuyện gì anh nên biết em đã báo cáo cho anh đúng thời gian và địa điểm rồi.”
“Còn có chuyện gì khác mà anh nên biết không?”
Tống Thư liền nói: “Chỉ là một vài việc nhỏ không cần thiết, nếu đều phải nói, chúng ta đây có lẽ là 24 tiếng đều phải kết nối với điện thoại.”
Tần Lâu: “Anh không ngại.”
“Nhưng em để ý, làm trợ lý của tổng giám đốc, nhất là khi tổng giám đốc không ở công ty, tất cả các công tác nghiệp vụ đều không thể có một chút trì hoãn nào dưới mọi tình huống, vậy nên em bề bộn rất nhiều việc, Tần tổng.”
Ngữ điệu của Tống Thư có ý trách móc, Tần Lâu chột dạ vài giây mới mở miệng: “Công việc của anh chậm nhất ngày mốt sẽ xong, anh sẽ nhanh chóng trở về càng sớm càng tốt.”
“Vâng, vậy trước khi về nước anh hãy nói cho em biết, em sẽ đón anh. Nếu không có việc gì khác, em cúp máy trước đây, Xảo Xảo vẫn còn đang đợi em quay lại.”
Tần Lâu do dự: “Em chắc chắn là không có việc gì mà anh cần biết nữa?”
Tống Thư bất đắc dĩ thở dài: “Em rất chắc chắn, thưa Tần Lâu tiên sinh. Nếu anh thực sự lo lắng đến như vậy thì nhanh chóng xử lý tốt công tác rồi mau chóng về nước là được rồi.”
Tần Lâu ánh mắt lóe lên, cuối cùng cũng chấp nhận lời của Tống Thư.
Anh hạ tay xuống: “Được rồi. Chào buổi chiều, tiểu vỏ trai.”
Tống Thư nhớ lại lịch trình đêm nay của Tần Lâu, cũng cười khẽ: “Chúc ngủ ngon, nghe nói ngắm cảnh ở hồ bơi trên tầng cao nhất của hội sở rất tốt, thoải mái thưởng thức đi.”
“Ừm, em có thích không, tuần trăng mật của chúng ta, anh sẽ đưa em đến nơi này…”
“Thôi, anh ngủ ngon!” Tống Thư nửa cảnh cáo nửa đùa mà ngắt lời anh: ” Tần tổng, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tần Lâu đành phải tiếc nuối trả lời: “Em cúp máy trước đi.”
“…”
Kết thúc cuộc gọi, Tần Lâu trở về đài quan sát ngoài trời.
Hàn Thời nhìn thấy anh trở lại, có chút ngoài ý muốn nhướng mày: “Nhanh như vậy?”
“Ừ.”
“Tống Thư đã thừa nhận rồi sao?”
“Hỏi hai lần cô ấy đều không nhắc tới, nên tôi sẽ không quan tâm đến nữa.” Tần Lâu ngồi xuống, nói.
Hàn Thời có chút bất ngờ: “Uyển chuyển như vậy cũng không phải là tính cách của anh nha, Lâu gia.”
“Khoảng cách quá xa.” Tần Lâu nửa là thở dài mà nhấp một hơi rượu đỏ.
Hàn Thời: “Khoảng cách gì cơ?”
“…” Tần Lâu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hàn Thời: “Khoảng cách của tôi và cô ấy quá xa. Nếu cô ấy không muốn nói đến điều đó và tôi buộc cô ấy phải đề cập đến thì sẽ làm tâm trạng cô ấy xấu đi, tôi cũng chưa có biện pháp trước tiên đến chỗ cô ấy ngay. Cho nên dưới loại tình huống này, chỉ có thể đợi đến thời điểm tôi lập tức xuất hiện trước mặt cô ấy, tốt nhất là gặp mặt. Có như vậy cô ấy có cảm xúc gì thì tôi đều có thể…”
Hàn Thời nghe được mà giật mình, vài giây sau liền bật cười, nâng ly rượu đỏ: “Hóa ra người lãnh đạm cũng có những lúc tinh tế như vậy sao?”
Tần Lâu cong cong môi, hơi cụp mắt xuống: “Vì sợ làm tổn thương cô ấy, cho nên tôi phải cố chấp đến tận bây giờ…”
“Chậc, tôi đã được nhận chỉ giáo. Chén này tôi chúc anh và tiểu vỏ trai của anh trăm năm hòa hợp?”
“… Trăm năm là đủ?”
Tần Lâu cũng nâng chén, đối với Hàn Thời, có lẽ là đối mặt với vầng trăng lạnh lẽo sau lưng Hàn Thời.
Anh thấp giọng cười.
“Sinh muốn cùng trăn, chết muốn cùng huyệt, trăm năm sau chôn chung mà táng, đến hóa thành tro tôi và cô ấy cũng đều phải hòa hợp.”
“Như vậy nếu thực sự có kiếp sau, tôi là của cô ấy, cô ấy là của tôi.”
…
Qua nhiều múi giờ, thành phố Q
Sau khi cúp điện thoại, Tống Thư nhìn nó suy tư vài giây, thật sự không nghĩ tới Tần Lâu đã biết những chuyện kia nên mới gọi điện thoại đến.
Chần chừ một lát, cô quay lại nhà ăn cho nhân viên.
Về câu hỏi tại sao cô lại đến căn tin, lời Tống Thư nói với Tần Lâu là đúng sự thật… sau khi đến căn tin, cô không dừng lại mà đi thẳng tới nơi mình muốn đến.
Loan Xảo Khuynh đang ngồi bên cạnh bàn, nghịch bàn và đũa một cách chán nản.
Tống Thư đi đến vị trí đối diện với cô ấy, ngồi xuống, đặt điện thoại di động bên cạnh đĩa ăn.
Nhìn thấy Tống Thư trở lại, Loan Xảo Khuynh giương mắt: “Anh trai em sao lại tìm chị?”
Tống Thư nghĩ đến toàn bộ quá trình điện thoại, lắc lắc đầu: “Chị không biết.”
“Ý chị là gì?”
“Anh ấy hỏi chị có giấu diếm chuyện gì hay không.” Tống Thư nói: “Đại khái là như vậy…”
Loan Xảo Khuynh bĩu môi: “Vậy khẳng định là nói về lời đồn đại gần đây nhất, còn có thể là chuyện gì nữa chứ.”
Tống Thư tạm dừng động tác: “Lời đồn đại gì?”
“Chị không biết?” Nhắc đến chuyện này, Loan Xảo Khuynh lập tức biểu tình vặn vẹo đứng lên: “Em còn nghĩ chắc chị đã nghe nói rồi. Chị mấy ngày hôm trước có phải cùng Tống Như Ngọc giáp mặt rồi tranh cãi hay không? Cô ta hiện tại nơi nơi nói chị chính mình thừa nhận dựa… vào dáng vẻ giống với mối tình đầu của anh trai em để bồi hắn tán gẫu, bồi uống rượu, bồi ấm giường rồi thượng vị.”
Tống Thư hơi sững sờ: “Chị quả thật chưa từng nghe nói.”
Loạn Xảo Khuynh cắn răng: “Nếu là lần đầu tiên nghe nói sao phản ứng của chị lại bình tĩnh như vậy? Nếu em là chị, hiện tại đại khái là không nhịn được chạy tới trước mặt cô ta, ấn đầu cô ta, bắt cô ta quỳ xuống mà xin lỗi rồi.”
Tưởng tượng đến cảnh đó, Tống Thư mỉm cười: “Không cần thiết đâu. Chị thật sự không muốn lãng phí một giây để nghe họ nói.”
Loan Xảo Khuynh: “…”
Loan Xảo Khuynh: “Tính cách này của chị thật sự có thể chọc tức em một cách dễ dàng đấy.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tống Thư quả thật cũng không nghĩ sẽ vì Tống Như Ngọc mà lãng phí thời gian, chủ đề câu chuyện rất nhanh được cô kéo về cuộc họp hàng năm vào ngày mai.
“Các bộ phận hẳn là có từ một đến hai hạng mục, chị thấy có một số hạng mục vẫn chưa nộp để xét duyệt, muộn nhất vào chiều nay, em phải thúc giục họ hoàn thành trước khi tan tầm…”
Tống Thư nói chuyện, ánh mắt liếc tới Loan Xảo Khuynh ở phía sau, sau đó dừng lại một lúc.
“Làm sao vậy?” Đột nhiên không nghe thấy động tĩnh gì, Loan Xảo Khuynh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tống Như Ngọc dưới sự hỗ trợ của vài nhân viên, đang ngẩng cao đầu đi về phía mình.
Tống Thư không tiếng động thở dài: “Cái miệng này của em sao nói là liền thấy?”
Loan Xảo Khuynh vừa nhìn thấy Tống Như Ngọc chán ghét mà xoay đầu: “Cái này…”
Loan Xảo Khuynh hỏi: “Cô ta hình như là đi về phía chúng ta đấy, nên làm thế nào đây?”
“Giả bộ không thấy được đi.” Tống Thư một tay chống cằm, khẽ thở dài: “Là chị ngày đó tính sai. Với cái tính cách so đo từng tí một của cô ta, chúng ta không thể liều chết được, nếu chạm mặt thì đừng chạm, bằng không sẽ hại thân, muốn thoát ra cũng không được.”
“…”
Như để chứng minh cho lời nói của Tống Thư, cô bên này vừa nói xong, thì giọng nói của Tống Như Ngọc vang lên ở gần họ rồi dừng lại, sau đó mang theo một chút kiêu căng lại vang lên.
“Tôi ngồi bàn này đi, vừa vặn có người quen… Không đúng, phải nói là vừa vặn có gương mặt quen thuộc chứ.”
Mấy nhân viên đi theo Tống Như Ngọc ngượng ngùng vài giây, song vẫn là hùa theo ngồi xuống.
Nhìn thấy Tống Như Ngọc như con chim công giữa đám đông, Loan Xảo Khuynh bĩu môi khinh bỉ: “Đúng là một đám người không biết phân biệt tốt xấu. Không phải Tống Như Ngọc chỉ là một cổ đông thôi sao? Nhiều nhất cũng chỉ là cháu gái ngoại của Tần gia, trừ bỏ cái này ở ngoài, cô ta còn có điều gì có thể làm cho họ cứ như vậy mà tâng bốc cô ta chứ?”
Tống Thư ảm đạm cười, không giương mắt: “Lợi ích thôi, một chút mồi nhử cũng có thể khiến người ta mê mẩn, huống chi hiện tại càng không cần nói gì nhiều… chỉ cần có cơ hội được ôm đùi của dòng chính Tần gia thì họ đã thấy đủ rồi.”
“Đùi… Thật rõ ràng là chị, mấy người kia chắc chắn là một đám người mù, sớm muộn gì cũng sẽ bị sấm sét làm cho tỉnh cả.”
Tống Thư bị ngữ điệu của Loan Xảo Khuynh chọc cười: “Có chuyện gì cũng đều cho người ngoài biết, vậy mới nhàm chán… Không phải ai cũng xứng với chị đâu.”
Loan Xảo Khuynh lắng nghe vài giây, sau đó lắc đầu: “Không nên không nên, em không thể nghe chị nữa, nếu còn nghe tiếp nữa chị với Tần Lâu sẽ đầu bạc đến già, còn em phỏng chừng sẽ trực tiếp xuất gia làm ni cô mất.”
“Với cái tính nết này của em, e là…” Tống Thư vui đùa.
Hai người qua lại vài câu, vừa nói vừa cười, có thể nói là hoàn toàn không để ý tới đám người Tống Như Ngọc.
Tống Như Ngọc ban đầu vẫn còn kiêu ngạo, mắt thấy Tống Thư cùng Loan Xảo Khuynh chuẩn bị cầm đĩa ăn rời đi, cô ta cuối cùng không nhịn được cười.
Sau khi ho nhẹ hắng giọng, Tống Như Ngọc đột nhiên hỏi người bên cạnh: “Tần tổng khi nào thì quay về công ty?”
Người bên cạnh sửng sốt, cười nịnh: “Hành trình thời gian của Tần tổng thì chúng tôi không rõ ràng lắm, muốn biết phải hỏi đội trợ lý thư ký ở tầng 22. Tống tiểu thư có chuyện gì sao?”
“Cũng không phải.” Tống Như Ngọc cười mỉa mai: “Mấy hôm trước có cùng bạn bè ra ngoài chơi, ở KTV thấy một vị xinh đẹp như “công chúa”, trông bộ dáng rất giống mối tình đầu của anh họ tôi. Tôi đang định hỏi xem anh ấy có dự định đổi trợ lý không thôi.”
Lời này vừa ra, không khí trên bàn ăn an tĩnh lại.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Từ sau lần đó Tần Lâu thay “Tần Tình” ra mặt, trong công ty không ai dám bàn tán về Tần Tình, hiện giờ Tần Tình đang đứng ở đây, mặc dù bọn họ nghĩ muốn nịnh bợ Tống Như Ngọc, nhưng những người này cũng có chút sợ phải xung đột chính diện với Tần Tình.
Mà mấy người này nói ra lời này không hề có ý che dấu, cũng không ngoại lệ mà vẳng vào tai Tống Thư cùng Loan Xảo Khuynh.
Sắc mặt của Loan Xảo Khuynh liền thay đổi.
Đĩa ăn cô cầm trên tay trực tiếp rơi xuống bàn, nước canh bắn tung tóe. Mà Loan Xảo Khuynh căn bản không quan tâm chút nào, quay đầu chỉ vào vào Tống Như Ngọc.
“Cô dám nói lại lần nữa không?”
Giọng nói phát ra, mọi người trong nhà ăn đều sững sờ.
Mặc dù hai năm qua Loan Xảo Khuynh có chút lười biếng, nhưng cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều so với thời điểm trước đây khi Tống Thư còn giúp đỡ cô… trong công ty chưa từng có ai thấy được thái độ này của cô ấy.
Tống Như Ngọc vẫn là ít nhiều có ấn tượng: đây là con bé điên, lúc trước ở nhà họ Tần, Tống Thư không ngăn cản cô ta xông lên kéo tóc mình.
Nghĩ đến trải nghiệm đó, Tống Như Ngọc còn cảm thấy được da đầu có chút tê dại. Sắc mặt hơi thay đổi, nhưng vẫn là vẻ gượng gạo: “Tôi không nói cô, cô tức giận như thế làm gì?”
Loan Xảo Khuynh hung tợn nhìn cô ta chằm chằm: “Cô quả thực không nói về tôi, nhưng mà cô lại nói về chị tôi, miệng cô cũng xứng nhắc đến chị ấy sao? Tin không, tôi xé xác cô ngay bây giờ này!”
Vừa nói, Loan Xảo Khuynh đã xắn tay áo, hùng hổ xông lên.
Nhìn thấy Loan Xảo Khuynh thực sự tức giận định ra tay, Tống Như Ngọc sợ tới mức sắc mặt khẽ biến, những người còn lại thấy tình hình không ổn cũng đứng lên ngăn cản.
Điều này làm cho Tống Như Ngọc cảm thấy tự tin hơn chút.
Cô ta cắn môi, nhìn thấy Tần Tình đứng bên cạnh dường như không quan tâm gì, trong lòng càng thêm bực bội, quay sang Loan Xảo Khuynh.
“Cô nếu thật sự cứ như vậy che chở Tống Thư, tại sao lại để kẻ giả mạo đứng bên cạnh anh họ tôi! Đều là bồi rượu bồi tán gẫu, Tần Tình với cái “công chúa” ở KTV kia có gì khác nhau chứ?”
Vừa mới dứt lời, một cái chén bay thẳng qua tai cô ta, đập xuống đất.
Tiếng kim loại va chạm mặt đất vang lên thật chói tai, cái chén vừa văng ra Loan Xảo Khuynh gần như lao lên định xé xác Tống Như Ngọc: “Hôm nay thế nào tôi cũng phải xé rách cái miệng hôi thối của cô! Có bản lĩnh thì đừng cử động, các ngươi đừng ngăn tôi, ai dám ngăn tôi, tôi lấy ba chữ Loan Xảo Khuynh ra thề, chậm nhất là cuối tuần sẽ cho các người biến hết.”
“…”
Tất cả mọi người đều nhìn ra Loan Xảo Khuynh nổi điên rồi.
Mấy năm nay bọn họ cũng biết từ đáy lòng Tần Lâu để ý đến em gái của mối tình đầu này như thế nào, ai cũng có một chút do dự.
Mắt thấy tình huống không thể cứu vãn.
“Trưởng phòng Loan.”
Một giọng nói rất nhẹ và bình tĩnh, bình tĩnh đến lạnh lùng, thế nhưng không ngờ lại cản được hành động muốn tiến đến cào vào mặt Tống Như Ngọc của Loan Xảo Khuynh.
Mọi người kinh ngạc nhìn Loan Xảo Khuynh đang cáu kỉnh kiềm chế lại động tác của mình, rồi theo giọng nói vang lên mà quay đầu lại.
Tống Thư đem phần ăn cùng Loan Xảo Khuynh kia phân ra, đổ vào thùng rác bên cạnh, sau đó mới trở về, dừng lại bên người Loan Xảo Khuynh.
Toàn bộ quá trình đó, mọi người thậm chí không nhìn ra được bất kỳ sự thay đổi tâm trạng nào trên khuôn mặt thanh tú của cô.
“Đâu phải ai cũng đáng giá để mình phải động thủ, trưởng phòng Loan cũng quá coi thường bản thân mình rồi. Cuộc họp hàng năm vẫn còn nhiều vấn đề, đừng lãng phí thời gian cho những kẻ không xứng, đi thôi?”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tống Thư không nói thêm lời gì nữa, chỉ nhướng mắt nhìn Loan Xảo Khuynh ra hiệu.
Loan Xảo Khuynh cắn răng, ấm ức đến nghẹn lòng. Cô nắm chặt tay, cúi đầu bước theo Tống Thư.
Điều này làm cho ánh mắt Tồng Như Ngọc hơi run lên.
Bởi vì quá quen thuộc, cô ta chỉ thấy sự bình tĩnh này ở một người có thể làm cho Loan Xảo Khuynh đang nhe nanh múa vuốt nghe lời bình tĩnh lại… mà cũng là sự bình tĩnh này khiến cho anh họ cô ta từ trạng thái của kẻ điên khôi phục lại bình thường.
Không chỉ có khuôn mặt, ngay cả đến tính cách và ánh mắt cũng có loại năng lực này, Tần Tình sao có thể giống người kia đến vậy?
Chẳng lẽ…
Một ý niệm đáng sợ vừa hiện ra trong đầu, Tống Như Ngọc liền cắt đứt nó.
Không thể nào.
Người kia đã chết rồi.
Người con gái mà cô ta ganh tị kia đã chết cách đây mười năm rồi, cô ta đã xác nhận điều đó vô số lần rồi! Một người đã chết thì làm sao có thể sống lại được chứ?
Sắc mặt Tống Như Ngọc càng ngày càng tái nhợt.
Mãi một lúc sau đó, khi bóng dáng của Tống Thư và Loan Xảo Khuynh đã biến mất ở căn tin, đại sảnh u ám mới dần khôi phục lại, mới có người tiến đến bên cạnh Tống Như Ngọc.
“Tống tiểu thư, cô thật sự muốn làm như vậy trong cuộc họp hàng năm ngày mai sao…”
“Giữ nguyên kế hoạch.” Tống Như Ngọc lấy lại tinh thần, cắn chặt răng: “Chỉ cần các người sắp xếp ổn thỏa, tôi cam đoan sẽ thực hiện các yêu cầu của các người. Tôi đã nói rồi, cô ta chỉ là một tiểu trợ lý thế thân, chẳng qua các người cảm thấy địa vị của cô ta có thể so sánh với tôi…. huyết thống của Tần gia sao?”
Vài người tâng bốc và vài người lại phủ nhận.
Nhìn theo phương hướng Tần Tình rời đi, Tống Như Ngọc nắm chặt tay, thề trong lòng:
Sự sỉ nhục cô ta phải chịu lần này nhất định đến cuộc họp hàng năm ngày mai Tần Tình sẽ được nếm trải, mất mặt đến không còn gì!
Buổi sáng ngày hôm sau, cuộc họp hàng năm của Vio đã bắt đầu. Sảnh tiệc được bố trí như một địa điểm đặc biệt theo kế hoạch, các nhân viên Vio cũng đã tập trung đông đủ. Vì sự vắng mặt của Tần Lâu nêm mọi công việc liên quan đến giải thưởng cuối năm và các bài phát biểu đều do Sở Hướng Bân và Lữ Vân Khai hai vị phó tổng phụ trách.
Một số sự kiện trao giải cuối năm đã hết thúc vào buổi sáng, ở bữa trưa trong phòng tiệc, người chủ trì cuộc họp hàng năm đã thông báo rằng tất cả các phòng ban chuẩn bị trình diễn trên sân khấu.
Hầu hết các bộ phận khác nhau đã gửi danh sách chương trình trước để bộ phận nhân sự phê duyệt, duy chỉ có bộ phận công nghệ thông tin chỉ biết gõ mã, trừ bỏ não sắp bị đồng hóa bởi hệ thống nhị phân ở máy tính, cơ thể ốm yếu do ngồi lâu trên bàn dài làm cho họ ngay cả muốn chuẩn bị tiết mục cũng không được, ngày hôm qua bộ phận nhân sự đã thúc giục mấy lần song cũng không có kết quả.
Vì vậy cho đến khi kết thúc cuộc họp hàng năm, chỉ có nhóm trợ lý thư ký đại diện tầng 22 văn phòng giám đốc, chưa kịp chuẩn bị đã đến lượt họ.
Người dẫn chương trình nhất thời bị túm lại nói nhỉ một câu, sau đó lên sân khấu nở nụ cười: “Năm nay vẫn là bộ phận kỹ thuật đứng chót a, nhưng lần này bọn họ cũng không tệ, xem ra đã đặc biệt xin trợ giúp từ bên ngoài. Tôi xin nói trước… bộ phận này tự trả chi phí, đừng nghĩ tìm ban hậu cần chi trả.”
Ở phía sân khấu, An Hành Vân chưa bao giờ tham gia những dịp như vậy, nên Tống Thư người đang ngồi một mình với ba người còn lại trong nhóm trợ lý, khẽ cau mày.
Cô liếc nhìn lại khu vực tiếp khách của bộ phận nhân sự, trao đổi ánh mắt với Loan Xảo Khuynh, người cũng đang nhìn sang.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Kết quả của việc trao đổi ánh mắt chính là hai người đều xác định rằng đối phương cũng không biết chuyện này.
Trong lòng Tống Thư thoáng lướt qua dự cảm nào đó.
Lúc này, thông báo của người dẫn chương trình nhanh chóng khẳng định suy nghĩ của cô.
“Để tôi xem xem tiết mục của nhóm có sự giúp đỡ từ bên ngoài, là một tiểu phẩm, tiểu phẩm có tên gọi…..”
Nụ cười trên khuôn mặt người dẫn chương trình cứng đờ lại, nhưng giọng nói trầm thấp vẫn truyền qua micro đến mọi người có mặt
“Tình nhân thế thân của tổng tài?”
Lời vừa nói ra, toàn hội trường ồ lên.
Sau vài giây, ánh mắt của tất cả mọi người gần như đồng thời hướng về phía Tống Thư.
Dưới khán đài nhất thời xôn xao lên.
Người dẫn chương trình ngượng ngùng một hồi lâu trên sân khấu, nhưng lời đã nói ra, đành phải duy trì nụ cười cứng ngắc: “Nhìn tiết mục được trợ giúp này, thật là nói giỡn…”
Không cho anh ta cơ hội để cứu vãn tình hình, nhóm ngoại viện đã bắt đầu muốn lên đài, người dẫn chương trình xấu hổ và lo lắng bước xuống đài.
Trong mười phút tiếp theo, các nhân viên Vio chứng kiến một màn kịch “người phụ nữ mưu mô không từ thủ đoạn để leo lên, tình nguyện làm thế thân nhưng cuối cùng bị ruồng bỏ một cách phũ phàng.”
Tên diễn viên tựa hồ có chút chuyên nghiệp làm dáng xấu hổ, cười liên tục. Đáng tiếc là sau khi tiết mục kết thúc, cả sảnh tiệc hầu như hoàn toàn lạnh ngắt.
Mọi người đều có vẻ lơ đễnh, nhưng mắt vẫn hướng về nhóm trợ lý thư ký đang ngồi bên kia, khi thì đồng cảm khi thì cười nhạo, đủ loại ánh mắt phức tạp.
Tuy nhiên ngoài dự kiến của bọn họ, thẳng đến khi trò khôi hài này kết thúc, nhóm ngoại viện kia đã tạm tời xuống đài, cảnh tượng bọn họ đoán trước “Tần Tình không chịu nổi nhục nhã, phẫn nộ rời cuộc họp” cũng không diễn ra.
Khi người dẫn chương trình bước lên sân khấu một lần nữa, anh ta gần như cảm thấy mình đang dẫm trên mũi dao nhọn.
Anh ta vừa lau mồ hôi vừa lo lắng không biết kết cục mình sẽ ra sao sau khi Tần Lâu trở lại, đồng thời thận trọng lên sân khấu. Người dẫn chương trình giả bộ mất trí nhớ, pha một vài câu vui đùa nhỏ và không đề cập một chữ nào tới tiết mục trước đó, nhưng điều này chỉ khiến cho cuộc thảo luận dưới đài ngày càng sôi nổi hơn.
Cuối cùng khi không thể đè ép được cơn nghị luận, người dẫn chương trình kiên trì cười gượng: “Tới tiết mục cuối cùng, chúng tôi xin mời đại diện nhóm trợ lý thư ký… Tần Tình mang đến ca khúc biểu diễn.”
Dưới đài lặng như tờ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nhóm trợ lý thư ký đang ngồi phía trước.
Dưới ánh mắt ngày càng gia tăng của mọi người, Tống Thư đứng lên.
Vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen cuối cùng cũng lộ ra tính kiên nhẫn đang bị hao mòn và sự lãnh đạm vô cùng.
Cô thản nhiên đảo mắt, dễ dàng nhìn thấy sự sảng khoái của Tống Như Ngọc, người đang đứng cạnh sân khấu.
Tống Thư khẽ nhíu mày.
Nếu ở trong này đứng lên làm ầm ĩ có lẽ chính là điều mà Tống Như Ngọc mong muốn nhất. Ngày hôm qua ở nhà ăn công ty đã gây ra một phen mưa gió ở công ty, hôm nay lại tiếp tục như vậy sẽ làm cho cả bầu không khí bên trong và danh dự bên ngoài của Vio bị ảnh hưởng bất lợi.
Tống Như Ngọc này…
Dưới đáy lòng đã viết tên đối phương vào lời nhắc “lưu lại xử trí sau”, ánh mắt Tống Thư chán nản rũ xuống, thản nhiên cười nói: “Chỉ là một bài hát, tôi sẽ không lên sân khấu.”
Người dẫn chương trình sửng sốt, sau đó gật đầu thông cảm, vội vàng chạy tới đưa micro.
Tống Thư đưa tay tiếp nhận, nhạc đệm cũng theo đó mà vang lên.
Cô dừng lại một chút, cầm micro và cười:
“Đổi bài hát đi, đừng bật bài này!”
Cả người dẫn chương trình và phụ trách âm thanh đều sửng sốt vài giây.
Nhạc đệm dừng lại nửa nhịp, người chủ trì thận trọng hỏi: “Vậy Tần tiểu thư muốn bài gì?”
Tống Thư ánh mắt nhoáng lên, mỉm cười: “Diễn viên.”
Mọi người sửng sốt, lập tức ồ lên.
Phần nhạc đệm nhanh chóng được chuyển, sau khi khúc nhạc dạo kết thúc, một giọng nữ trong suốt êm tai vang lên:
“Đơn giản chút, hãy nói bằng phương thức đơn giản/ Hãy tiến lên lược bớt tình hình/ Bạn cũng không phải là diễn viên/ Đừng bày ra những âm mưu này…”
Tống Thư một bên nhẹ giọng hát, một bên theo tiếng ca chậm rãi mà bước đi thong thả trong yến phòng, thần thái tự nhiên.
Theo bước chân của Tống Thư, giữa đài không ít người lấy lại tinh thần, rồi mỉm cười đầy ẩn ý.
Mặc kệ là kẻ nào dùng những thủ đoạn như vậy lợi dụng sự khó khăn của bộ phận kỹ thuật hàng năm để động tay chân, thì dù “Tần Tình” lựa chọn phản bác cũng có khả năng bị vô lực.
Lớn hơn nữa, nhiều khả năng cuộc họp hàng năm của Vio sẽ bị hủy, thậm chí ồn ào sẽ lan ra ngoài công ty.
Mà còn hơn cả hành vi tiểu nhân của kẻ đứng sau màn này, thủ đoạn ứng phó của Tần Tình làm mọi người không nhịn được dưới đáy lòng kêu một tiếng tốt.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Cô ấy dung phương thức thoải mái là nửa vui nửa đùa, biết thời biết thế mà đáp lại trường hợp xấu hổ trên: trong bài ‘diễn viên’ một vài câu thoại thật châm biếm, cuối cùng đến kết cục, trải qua khổ tình, cô đem tình nhân vươn lên thành ‘tình thâm’.
“…Không thèm để ý đến bộ dạng biểu diễn cuối cùng là tôi/ Là bởi vì yêu bạn nên tôi mới chọn biểu diễn/ Bây giờ đã được thành toàn.”
Âm thanh vừa đúng lúc dừng lại.
Khi âm cuối rơi xuống, Tống Thư đang đứng trước sảnh tiệc.
Nhìn vẻ mặt Tống Như Ngọc dưới khán đài lộ vẻ khó chịu, cô cười nhạt, ánh mắt đầy hờ hững và khinh thường, “diễn viên” – ” cảm ơn mọi người đã lắng nghe”
Tống Thư nói xong, hơi cụp mắt xuống.
Trên sảnh tiệc vang lên những tràng pháo tay, bên cạnh sự tán thưởng là không ít ánh nhìn ác ý.
Những ánh mắt đó luôn dõi theo cô, như hình với bóng, không thoát ra được.
Cái này thực sự nhàm chán… Thế giới này thật là chưa bao giờ thay đổi.
Cô có chút suy nghĩ không giống với mấy người kia.
Tống Thư đánh rơi micro trong tay.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng tiệc sau lưng cô đột nhiên bị đẩy ra.
“Hát cũng không tồi!”
Giọng nói trầm thấp vang lên mang theo hơi thở và nhiệt độ quen thuộc.
Tống Thư giật mình.
Cô cứ cho rằng đó là ảo giác do mình mong nhớ người đó quá cho đến khi Tần Lâu ôm cô từ phía sau, sau đó nắm cổ tay cô và nâng lên.
Micro một lần nữa được kéo lại trước mặt.
Người trong sảnh tiệc lúc này mới hoàn hồn lại, đại sảnh đột nhiên im lặng.
Họ ngây người nhìn về hướng đó.
Sau đó họ nghe thấy một giọng nam nhẹ nhàng và nụ cười dễ chịu vang lên từ micro.
“Là bởi vì yêu bạn nên tôi mới chọn biểu diễn” nhưng anh vẫn có một câu hỏi muốn hỏi.”
“Tần Lâu…”
Nỗi lo lắng trong lòng Tống Thư cuối cùng cũng nổi lên, cô quay người lại để ngăn cản Tần Lâu nhưng đã quá muộn.
Tần Lâu hơi nghiêng người hôn lên khóe môi cô.
Cuối cùng một câu hỏi xuyên qua micro vang lên ở mọi ngóc ngách của sảnh tiệc và đến tai tất cả mọi người.
“Thư Thư, giả chết cũng đã lâu rồi, em còn muốn chơi đùa anh bao nhiêu năm nữa đây?”
————