Dấu Cắn

Chương 72




eta: Jenny Thảo

Tống Thư dùng ánh mắt để biểu lộ ý tứ cự tuyết vấn đề này.

Tần Lâu tuy rằng chơi trò “được tiện nghi còn khoe mẽ” vô cùng thuận tay, nhưng cũng biết chừng mực… Đặc biệt là cảm xúc thực sự của tiểu vỏ trai nhà anh rất ít khi biểu hiện ra ngoài, chẳng may giẫm lên ranh giới không biết thu lại đúng lúc, kết quả không cần nghĩ tới cũng biết là thê thảm cỡ nào. 

“Nếu không được thì….”

Dường như Tần Lâu đã quên đám người nhân viên còn đang lo lắng hãi hùng ở phía sau bàn, anh lại tự nhiên cầm lấy đĩa ăn trong tay Tống Thư: “… Để lần sau đi.”

“……” Tống Thư bất đắc dĩ nhìn Tần Lâu đổ đĩa thức ăn thừa đi, sau đó lại quay trở lại bên cạnh mình.

Tần Lâu hỏi: “Buổi chiều em muốn làm cái gì?”

Tống Thư nghĩ ngợi: “Tối ưu hóa hiệu suất sát hạch thành tích của bộ phận nhân sự vẫn còn một số chuyện chưa giải quyết, em cần phải tiếp tục theo dõi.”

Tần Lâu khẽ cong môi: “Năng lực nghiệp vụ của Loan Xảo Khuynh thật sự cần phải nâng cao một chút.”

“Người do anh chọn còn gì.”

Tần Lâu sửa lại: “Vì em mới chọn mà.”

“…….”

Bóng dáng hai người sóng vai rời đi, mặc dù nghe không rõ, cũng có thế nhìn ra được bộ dáng Tần Lâu nói chuyện ôn nhu với “Tần Tình”.

Vì thế đám nhân viên Vio trong góc căn tin đang cẩn thận quan sát tình hình giật mình: Vị tổng giám đốc có biệt danh là kẻ điên nổi tiếng trong giới thương nghiệp đang trên bờ vực của cơn thịnh nộ, bị thành viên của tổ trợ lý mới nhậm chức không bao lâu xoa dịu bằng một nụ hôn.

Không những hết giận, bóng dáng khi cùng trợ lý rời khỏi căn tin thoạt nhìn có thể nói gần như là nhu thuận đến mức quỷ dị. 

Sau sự cố căn tin, những tin đồn nhảm ở nội bộ công ty như “Trợ lý mới chỉ là kẻ thế thân không được sủng ái”, “Tần tổng không đối xử tốt một chút nào với Tần Tình” nhanh chóng bị phá bỏ.

Nhưng trà dư tửu hậu(*) luôn cần đề tài để mà tán nhảm, vì vậy mà, “Tần tồng bỏ họp giữa chừng vì vị trợ lý mới”, “Ở chỗ căn tin nhân viên công khai ái muội”, “Vị trợ lý mới được sủng mà kiêu” các đề tài đại loại như vậy bị đám nhân viên đem ra nói chuyện phiếm khiến hướng câu chuyện càng ngày càng xa.

(*) Trà dư tửu hậu: ăn no rửng mỡ tán nhảm sự đời.

Mấy tin đồn thất thiệt này nhanh chóng lan truyền từ tầng ban cơ sở của công ty đến thẳng tầng tối cao. Trong ban lãnh đạo chỉ có hai phó tổng một vị giám đốc tài chính dưới quyền của Tần Lâu- Sở Hướng Bân mới được bổ nhiệm vị trí phó tổng đối với tin đồn thất thiệt này trước sau chỉ biết cười trừ, lão phó tổng Lữ Vân Khai am hiểu nhất chính là chuyện không liên quan tới mình liền tảng lờ, tổng giám đốc tài chính Jerry rất biết ơn ân tình của Tần Tình lúc trước đã nói giúp cho hắn vụ tài chính đầu tư, đối với Tần Tình chỉ có khen ngợi.

Về phần hội đồng quản trị cấp cao hơn, thực tế từ khi Tần Lâu nắm quyền kiểm soát tuyệt đối cổ phần công ty, một số bộ phận cổ đông bị điều tra ngay sau vụ án Bạch Tụng, lời nói của Tần Lâu, không một ai dám lần lướt chất vấn.

Trong khoảng thời gian ngắn, cái tên “Tần Tình” nghiễm nhiên đồng nghĩa với danh từ thái thượng hoàng(*) ở Vio. 

(*) khúc này có nghĩa là người có quyền lực cao nhất Vio.

Chẳng qua là, có một số người rất bất mãn với đãi ngộ hiện tại của Tần Tình.

Không quá bao lâu, lại chuyển tới một hướng gió thảo luận mới, Tần tổng si mê mối tình đầu cỡ nào, đến nỗi mà đối xử với vị trợ lý nhỏ có cùng diện mạo với mối tình đầu sủng tới vô pháp vô thiên.

Liên hệ với câu chuyện cũ mà sau vụ án mạng Bạch Tụng nổi lên, một số nhân viên Vio từng làm việc cho tập đoàn Tần Thị đời trước còn lưu lại ít nhiều “Phổ cập khoa học” một chút chuyện xưa về mối tình đầu của Tần Lâu cùng vị kia khi còn sống có tin đồn là thanh mai trúc mã.

So với thực tế trong mắt bọn họ cái vị tiểu trợ lý nào đó chỉ là loài chim ác chiếm tổ, đám nhân viên ngày càng coi mối tình đầu của Tần tổng đã tại thể trở thành nốt chu sa ánh trăng sáng đã từng tồn tại.

Mà so sánh “Tần Tình” với Tổng Thư rõ ràng cũng thấy đáng thương, cuối cùng cũng làm cho tâm tình của những người này vực tới vị trí cân bằng.

Tống Thư đương nhiên cũng nghe phong phanh loại lời đồn như này.

Sau chuyện xảy ra ở căn tin của nhân viên, không ai trong đám nhân viên cấp cơ sở dám ở trước mặt cô không kiêng nể gì mà nhắc tới việc này, Loan Xảo Khuynh là người duy nhất bị Tống Thư cảnh cáo không được làm loạn, tuy nhiên vẫn sẽ khó chịu đem những tin đồn này tập hợp thành hình thức báo cáo nhỏ báo cáo cho Tống Thư….

Một cửa hàng Starbucks gần tòa nhà văn phòng Vio.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Loan Xảo Khuynh lòng đầy căm phẫn cắn miếng bánh macaron: “Điều quá đáng nhất là gì, thậm chí bọn họ lại còn cảm thấy rằng em bị chị làm cho mê muội! Em đâu có ngu ngốc như thế, nếu thật sự là chị đoạt đi vị trí của chị em, em làm sao mà có thể thực sự thật lòng cùng làm việc với chị được… Bọn họ đúng là không dùng đầu óc để nói chuyện!”

“…..”

Nhìn một mẩu bánh macaron vụn rơi từ bên miệng của Loan Xảo Khuynh đang quá mức kích động rơi xuống mặt bàn tròn nhỏ, Tống Thư trầm mặc hai giây, chậm rãi dời ly cà phê của mình ra.

Loan Xảo Khuynh đúng lúc cúi đầu, nhìn thấy động tác này. Vặn vẹo vài cái, cô ai oán nhìn về phía Tống Thư: “Chị, chị không thương em nữa, chị vậy mà bắt đầu ghét bỏ em.”

“Chị không có bắt đầu ghét bỏ em.” Ngữ khí của Tống Thư ôn nhu, thuận tay đẩy Loan Xảo Khuynh đang định nhoài người tới: “Chị vẫn luôn.”

Loan Xảo Khuynh: “……”

Tống Thư: “Đặc biệt, sau này đừng dùng biểu tình vừa rồi nói chuyện với chị.”

Loan Xảo Khuynh lã chã chực khóc: “Vì sao?”

Tống Thư: “.”

Đầu ngón tay của Tống Thư gõ lên cái chén trong tay, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe: “Có lẽ bởi vì ly Flat White(*) này có chút ngọt, phối hợp với biểu tình của em ngồi đối diện chị, chị dễ bị khó tiêu.”

(*) Flat White: là sự kết hợp giữa espresso và sữa tươi đánh nóng. Điều tạo nên sự đặc biệt của nó chính là một lớp foam rất mỏng (micro foam).

Loan Xảo Khuynh: “……”

Sau vài giây ngưng trệ, Loan Xảo Khuynh xoa xoa mặt, bất mãn hừ một tiếng: “Rõ ràng hiện tại Tần Lâu ở trước mặt chị cũng thường xuyên bày ra bộ dạng tính tình này, sao chị không ghét bỏ anh ấy?”

Tống Thư rũ mắt, một chút ý cười tự động hiện lên trên mặt người con gái đẹp: “Anh ấy và em không thể so sánh với nhau.”

“…..”

Bánh macaron nghẹn ở miệng Loan Xảo Khuynh, nồng nặc mùi thức ăn cho chó.

Tống Thư nâng cổ tay nhìn đồng hồ.

Loan Xảo Khuynh nghiêng mắt nhìn thoáng qua: “Đây chính là chiếc đồng hồ đôi mà Tần Lâu tặng cho chị?”

Tống Thư có chút bất ngờ ngước mắt lên: “Sao em lại biết?” 

Loan Xảo Khuynh: “Còn có thể như thế nào nữa, trong công ty vẫn có người nhìn chằm chằm vào chị… Từ đầu đến chân, từng cọng lông đến sợi tóc, hôm nay từ bên trái sang bên phải bọn họ đều hận không thể bát quái một chút là nguyên nhân gì, chứ đừng nói đến trên tay chị là chiếc đồng hồ xa xỉ nghe nói là phiên bản giới hạn năm mới kèm theo một chuỗi số không đằng sau.”

Tống Thư hờ hững gật đầu: “Là anh ấy tặng, nói là lễ vật năm mới đã chuẩn bị, sợ quên mất cho nên đưa trước cho chị.”

Loan Xảo Khuynh bĩu môi: “Em lại thấy do anh ấy nóng lòng muốn khoe ân ái.”

“Hả?”

“Chị là không biết sắc mặt và đức hạnh kia của anh ấy, chậc chậc.” Loan Xảo Khuynh nằm úp sấp trở lại: “Cho dù trong công ty không có ai truyền tin đồn, em thấy anh ấy ước gì cả thiên hạ đều biết rằng chị và anh ấy đeo đồng hồ cặp… Anh ấy suốt ngày bày ra dáng vẻ điển trai, cũng khó trách ở công ty có nhiều người thích gây thù chuốc oán với chị nhiều như vậy. Nhìn chị xem, chẳng những mặc kệ mà còn hùa theo.”

Tống Thư lãnh đạm cười cười: “Dù sao chị cũng không ở lại quá lâu, để anh ấy chơi đi.”

Loan Xảo Khuynh hừ lạnh một tiếng.

Tống Thư kéo mặt đồng hồ trở lại trong cổ tay áo, cô buông tay: “Vậy cho nên hôm nay em tìm chị ra ngoài uống cà phê, trừ việc báo cáo có người sau lưng nói chị là thế thân cho mối tình đầu của anh ấy, thì không còn chuyện gì nữa?”

“….. Chị đang làm gì đấy?”

“Không có chuyện gì thì chị trở về công ty.” Tống Thư làm bộ đứng dậy: “Giao thừa cũng sắp tới rồi, liên hoan các ban ngành còn có hội thường niên cũng sắp diễn ra, có một đống chuyện vụn vặt cần phải giải quyết….. Cũng không phải ai cũng giống như em là trưởng phòng mà còn rảnh rỗi.”

Loan Xảo Khuynh vội vàng kéo người trở về: “Liên hoan cuối năm chị muốn tới bộ phận nào?”

Tống Thư ngẩn ra: “Ý em là sao? Chị là trợ lý tổ thư ký, sao lại tới bộ phận nào?”

“Ý, chị không biết à? Thông lệ của mấy năm trước đều là như vậy.”

“Thông lệ gì?”

“Mấy loại hoạt động liên hoan hàng năm của công ty, Tần Lâu chưa bao giờ tham gia, ngày tết đều ở một mình ở tầng 23. Nhưng anh ấy lại là tổng giám đốc, những ngày như thế này nên bày tỏ sự động viên, an ủi tới nhân viên công ty.” 

“….. Cho nên?” Đáy lòng Tống Thư sinh ra một chút dự cảm không tốt. 

“Cho nên, loại chuyện an ủi động viên này, trước sau liền giao cho tổ trợ lý thư ký phụ trách.”

Tống Thư: “…..”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tống Thư: “Năm trước chị cũng gia nhập tổ, vì sao lại không nghe nói qua loại tin tức này, cũng không ai nói chị nhất định phải tham dự.”

Loan Xảo Khuynh vui sướng khi người khác gặp họa mà cười: “Năm ngoái tổ trợ lý thư ký ở tầng 22 trừ chị ra, vẫn còn có 5 người nữa… Năm nay, Hứa Giai Giai không phải bị Tần Lâu điều đi rồi sao?”

“Năm trợ lý…. Toàn bộ đều phải đi?”

“Không hẳn.” Loan Xảo Khuynh dùng ngón tay tính: “Hai vị phó tổng thêm một vị giám đốc tài chính, dưới tay mỗi người đều có hơn ba phòng ban, liên hoan Vio đều tính từ cấp phó tổng, cho nên về cơ bản thì một vị phó tổng thì cần một vị trợ lý đi cùng.”

Tống Thư: “Kia, không phải ba người là đủ rồi sao?”

“Còn có hai ban ngành nữa. Người phụ trách ban thẩm định rủi ro với ban quyết sách đầu tư, còn có nhóm nhân viên không tính là người ư?” 

Loan Xảo Khuynh tiếp tục vui sướng khi người khác gặp họa: “Hơn nữa hàng năm số lần bọn họ phải đưa ra những quyết sách khó khăn nhất đều có thể tính được, trợ lý phụ trách luôn sứt đầu mẻ trán.”

Tống Thư đau đầu.

Loan Xảo Khuynh chớp mắt: “Sao chị lại không hỏi em xem, như vậy là bốn trợ lý, còn cần người thứ năm để làm gì?”

Tống Thư lạnh lùng liếc cô một cái: “Dì An là trợ lý đặc biệt, cũng không phải là đảm nhận bộ phận chăm sóc đời sống… Hơn nữa với lai lịch, tính cách của dì ấy thì ai dám lôi kéo dì ấy đi chịu giày vò.”

Loan Xảo Khuynh dựng thẳng ngón cái: “Không hổ là chị em, thực thông minh.”

Tống Thư thở dài.

Loan Xảo Khuynh rất ít khi thấy Tống Thư bất lực với chuyện gì…. Trừ chuyện của Tần Lâu, cho nên ngay lúc này đây cô cảm thấy cực kỳ vui sướng khi người khác gặp họa cho nên là biểu tình đắc trên mặt càng ngày càng rõ ràng.

“Thế nào, Tần, trợ, lý, đối với loại tin tức tốt như thế này, chị có muốn phát biểu cái gì không?”

“Giờ chị từ chức còn kịp không?” Tống Thư nghiêm mặt hỏi.

“Trước hết không nói tới anh em một chút khả năng có đồng ý chuyện này hay không, chỉ nói đến cửa ải bộ phận nhân sự này.” Bày ra ẻ mặt trưởng bộ phận nhân sự “chân chất hiền lành” cùng với nụ cười: “Chị đừng có mơ.”

Tống Thư: “.”

Loan Xảo Khuynh nói: “Xuất phát từ chủ nghĩa tinh thần nhân đạo, em cho chị một lời khuyên tận tình….Đến bữa tiệc liên hoan của tổ em đê.”

Tống Thư không cảm xúc liếc nhìn một cái: “Vì sao?”

Loan Xảo Khuynh hợp lý hợp tình nói: “Dù sao cũng đều bị làm ầm ĩ, chi bằng chị sang bên này, ít nhất còn có em bảo kê chị không phải sao?”

“…..”

Tống Thư còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ.

Quả thật cô cũng không quá lo lắng hai ban ngành lớn bên kia, về cơ bản đó đều là những nhân viên thâm niên nhất công ty, thậm chí còn có một số nhân viên được tái tuyển dụng sau khi nghỉ hưu, tự động muốn hạ cho mình hai thế hệ. Năm đó ở vụ án Bạch Tụng, Lữ Vân Khai duy trì sự lựa chọn im lặng, Tống Thư cũng có thể thể hiểu được, nhưng nếu muốn nói tâm không còn khúc mắc thì không thể… cô cũng không nghĩ tới.

Giám đốc tài chính Jerry Kiều…. Nghĩ đến tính khí người đó cùng với thái độ nịnh nọt thường ngày của hắn với cô, Tống Thư cảm thấy một chút lo lắng khi qua bên kia tham gia liên hoan nghĩ thôi cũng cảm thấy nhức đầu.

Tóm lại, một tổ của phó tổng giám đốc Sở Hướng Bân có Loan Xảo Khuynh là một trong ba cấp phó, hơn nữa lại trùng hợp là nhóm tuân thủ pháp luật của bộ phận quản lý rủi ro mà cô gia nhập khi mới vào công ty, trên danh nghĩa coi như là “nhà mẹ đẻ” của cô trong công ty, đúng là thích hợp nhất.

Tống Thư vì thế gật đầu đồng ý.

Loan Xảo Khuynh hết sức vui mừng, lập tức vui vẻ lôi kéo Tống Thư trở về công ty.

….Bộ dáng hưng phấn này ngược lại khiến Tống Thư hoài nghi. 

Đến buổi tối vì chuyện Tần Lâu vào cuối năm luôn lên tầng 23, Tống thư quyết định chủ động tìm anh chứng thực chuyện này.

“Hôm nay Xảo Xảo nói với em, thời điểm liên hoan hàng năm tổ trợ lý thư ký, theo thường lệ phân chia nhau đi đến các phòng ban, thay mặt tổng giám đốc thăm hỏi động viên?”

“Ừ, đúng là có thông lệ này.” Tần Lâu theo bản năng trả lời lại, ngón tay thon dài đang tháo cà vạt liền dừng lại. Vài giây sau, anh nghi ngờ ngoái đầu nhìn lại: “Cô ấy đề cập chuyện này với em làm gì?”

Tống Thư đang chuẩn bị bày biện bàn ăn tối trong phòng bếp thông với phòng khách, nghe vậy cũng không ngẩng đầu đáp: “Ừm, em ấy mời em tới tổ của Sở Hướng Bân.”

“–?” Tần Lâu lập tức dừng động tác bước nhanh tới: “Em đồng ý rồi?”

“Ừ.” Tống Thư đáp, chậm rãi ngước mắt lên, chỉ thấy bộ dạng người nào đó thâm cừu đại hận: “Làm sao thế?”

Giọng điệu của Tần Lâu tức khắc trần đầy ủy khuất, ánh sáng nguy hiểm trong mắt cũng bị anh che dấu: “Đêm giao thừa năm trước em mới trở về, năm nay mọi chuyện đều đã được giải quyết, em lại không đi cùng anh?”

Tống Thư sửng sốt: “Chỉ là tổ trợ lý thư ký phải tới các ban ngành động viên, đều là thông lệ hàng năm không phải sao?”

“Đó là những năm trước.” Tần Lâu nhíu mày, ánh mắt dần dần không tốt: “Tình huống năm nay không giống, mấy ngày hôm trước anh rõ ràng đã nói với Sở Hướng Bân, năm nay nhóm bọn họ tự lực cánh sinh… Loan Xảo Khuynh cố ý giấu không nói cho em biết, lừa gạt em tham gia liên hoan?”

Tống Thư sửng sốt.

Vài giây sau, Tống Thư cúi đầu, đặt miếng cà rốt cuối cùng lên cái đĩa bên cạnh, sau đó nở nụ cười.

“Thật hiếm khi, Xảo Xảo đùa giỡn với em.”

Tần Lâu hừ cười: “Anh thấy cô ấy gần mực thì đen… Cả ngày lẽo đẽo sau con hồ ly Sở Hướng Bân, sớm hay muộn cũng bị hắn hun đúc thành tiểu hồ ly.”

Tống Thư vừa bưng chén đĩa đi về phía phòng ăn, vừa liếc hắn một cái: “Sao đột nhiên lại ác cảm với Sở Hướng Bân vậy?”

Tần Lâu cười lạnh: “Không, anh vẫn luôn ác cảm với cậu ta.”

Tống Thư đặt đĩa thức ăn xuống, thò tay muốn tháo tạp dề ra: “Anh nói đi, anh ấy đã làm gì anh?”

Đầu ngón tay của cô còn chưa sờ được dây buộc tạp dề, phía sau đã có người rất tự giác đi tới, đưa tay ôm cô vào lòng. sau đó ghé vào hõm vai cô cởi dây tạp dề phía sau cô.

Một bên cởi nút, một bên “ủy khuất” lên tiếng.

“Mấy ngày hôm trước em xuống tầng 21, có phải là ở trong văn phòng của hắn rất lâu vẫn không chịu đi ra?”

Tống Thư chớp chớp mắt nhớ lại: “Ngày đó không phải là em thay anh đi đàm phán về chuyện cổ phần?”

Tần Lâu dừng lại một chút, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục ủy khuất: “Bọn họ đều nói em xài anh tới khô rồi, cho nên mới ở lại trong văn phòng hắn lâu như vậy mà không đi ra.”

Tống Thư dở khóc dở cười, đem người nào đó đẩy ra.

“Được lắm Tần Lâu, đứng náo loạn, ăn cơm.”

Đến bên bàn ăn ngồi xuống, Tần Lâu nghẹn vài giây: “Không đi liên hoan, được không?”

Tống Thư bất ngờ nhìn anh một cái, cười: “Em còn nghĩ rằng anh sẽ đưa ra tối hậu thư, nói nếu em muốn đi như vậy, thế thì anh sẽ cho người đi phá tiệm nhà họ.”

Ánh mắt Tần Lâu nhẹ nhàng: “Không phải là anh chưa nghĩ tới chuyện này.”

“Ừm, vậy sao anh không nói?”

“….Hôm nay có người nói với anh rằng, không thể quản em quá chặt, nếu không em sẽ chạy mất.”

Tống Thư kinh ngạc: “Vậy mà cũng có người dám nói sự thật trước mặt anh?”

Ánh mắt Tần Lâu lập tức trầm xuống.

Nhưng anh vẫn nhịn không mở miệng, chỉ là biểu tình vặn vẹo nghẹn khuất, còn phải tự mình giấu đi vẻ hung ác như loài sói dữ ở sâu đáy mắt mình, để tránh hù dọa “con mồi” của anh.

Tống Thư bị biểu tình của anh chọc cười.

“Hay là sợ hãi khi nói chuyện cùng với anh phải không? Em đoán được rồi, đâu ai dám nói giỡn với anh đâu. Được rồi, ăn cơm thôi.” Tống Thư đưa dao nĩa cho Tần Lâu, thu tay lại, thuận tiện vuốt tóc người nào đó: “Lúc liên hoan, chúng ta cùng đi đi.”

Tần Lâu giật mình, vừa là bởi vì bàn tay mềm mại và nhiệt độ trên tóc, cũng là bởi vì lời Tống Thư nói.

Tống Thư đã tự nhiên thu tay lại: “Sang năm cải cách công ty chấm dứt, đi đúng quỹ đạo, chúng ta có thể sẽ không còn ở bên này… Trước khi rời đi tham gia một lần, coi như là đi chơi, nếu không thích chúng ta có thể rời đi giữa chừng, được không?”

Tần Lâu hoàn hồn: “Em đã nghĩ kỹ rồi?”

“Tất nhiên.” Tống Thư cười: “Sao em có thể bỏ mặc anh một mình tới liên hoan cuối năm? Nếu thực sự như vậy, anh có thể ủy khuất leo lên cầu sông Trường Giang tự vẫn?”

“……”

Trầm mặc vài giây, Tần Lâu đột nhiên buông dao nĩa, ánh mắt phức tạp lại thâm sâu nhìn chằm chằm vào Tống Thư.

Tống Thư bị anh nhìn chằm chằm một hồi, nâng tầm mắt lên.

“… Gì chứ, sao anh không ăn cơm?”

Tần Lâu hùng hồn: “Không ăn cơm, ăn tiểu vỏ trai được không?”

“….”

Tống Thư im lặng giây lát, chậm rãi dựng thẳng dao nĩa trong tay dưới ánh đèn phòng bếp lóe lên sự sắc bén.

Cô mỉm cười và hơi nghiêng đầu.

“Tần tổng, nghe lời một chút, nha?”

“……”

Tần Lâu ủy khuất đè xuống ánh mắt sói ở đáy mắt, chậm rãi cầm lại dao nĩa.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

*

Ngày đầu năm mới trùng hợp là thứ bảy, liên tục hai ngày cuối năm tha hồ nghỉ ngơi, không khí trong công ty tràn ngập náo nhiệt.

Giữa trưa liên hoan, năm nay Sở Hướng Bân mới nhậm chức trưởng phòng nhân sự, văn phòng và ban quản lý đầu tư rủi ro tự bỏ tiền túi, tuyên bố toàn bộ nhân viên có thể mang theo tối đa ba người nhà, toàn bộ chi phí anh phụ trách… toàn bộ tổ nhân viên hưng phấn vô cùng.

Loại kích động hưng phấn khó quên này, vẫn còn dư âm cho đến khi bọn họ tập trung dưới lầu để đi liên hoan, phó tổng Sở Hướng Bân tuyên bố, trợ lý thay mặt tổng giám đốc xuống động viên công tác không phải ai khác, chính là “Tần Tình.”

Mọi người há hốc mồm.

… Mọi người đều biết, mối tình văn phòng giữa một ông chủ lớn nhất trong công ty của họ cùng vị trợ lý này tới nay đã đến mức trắng trợn chẳng kiêng nể một ai.

Hơn nữa dựa theo quan sát của người có tâm trong nửa năm đã đưa ra kết luận: Trừ phi công ty làm việc cực kỳ bận rộn, nếu không về cơ bản trong phạm vi mười mét của “Tần Tình”, tất nhiên có thể nhìn thấy bóng dáng của đại boss Vio Tần Lâu.

Điều này đã dẫn đến một số nhân viên trong công ty đã bị PTSD(*): Mỗi lần nhìn thấy “Tần Tình”, ánh mắt của bọn họ theo bản năng liền tìm kiếm dấu vết của Tần Lâu xung quanh cô.

(*) PTSD: Hậu chấn thương tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương (tiếng Anh: Post traumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm thần có thể phát triển sau khi một người tiếp xúc với một sự kiện đau buồn.

Dường như nhìn ra sự khẩn trương của các nhân viên, Sở Hướng Bân cười an ủi: “Đừng lo lắng, trợ lý Tần còn một lúc nữa mới có thể đến. Hơn nữa mọi người cứ ăn uống như bình thường, không cần phải lo lắng cái gì…. Hôm nay không có cấp trên cấp dưới, chỉ có bạn bè.”

Sau khi được một phen trấn an như vậy, mọi người lúc này mới vui mừng bắt đầu vào phòng ăn. 

Sở Hướng Bân rơi lại cuối cùng, nụ cười hơi thu lại. Ở tại chỗ đợi chừng vài phút, Loan Xảo Khuynh bên cạnh cúp điện thoại đi tới.

Sở Hướng Bân ngước mắt lên: “Hắn cũng tới sao?”

Loan Xảo Khuynh tức giận đến nghiến răng: “Theo đuôi, nhất định là hắn lại dựa vào việc muốn đi cùng chị em mà tới đây. ”

“…” Sở Hướng Bân trầm mặc một lát, quyết định không phá vỡ ảo tưởng của Loan Xảo Khuynh, hỏi: “Vậy đại khái bao giờ đến?”

“Có lẽ tầm hơn hai tiếng nữa.”

Sở Hướng Bân sửng sốt: “Sao lại lâu như vậy?”

Đến đây, Loan Xảo Khuynh ngừng nói.

Sở Hướng Bân quay đầu lại, chỉ thấy Loan Xảo Khuynh lộ ra vẻ mặt vi diệu.

…. Vừa may mắn khi người khác gặp họa, lại có loại cảm khái nào đó.

Sở Hướng Bân hiếm khi thấy khó hiểu: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

Loan Xảo Khuynh hoàn hồn, chớp mắt cười: “Anh có thấy Tần Lâu đặc biệt hộ đầu(*) không?”

(*) Hộ đầu: 护头: Mình không biết từ này có nghĩa là gì nên mình giữ nguyên. Nếu có bạn nào biết thì cmt cho mình biết nha để mình sửa lại.

“…….”

Sở Hướng Bân nhớ tới mái tóc màu tím rung động lòng người trước kia của Tần Lâu, lâm vào trầm mặc.

Loan Xảo Khuynh vẫn còn vui sướng khi người khác gặp họa.

“Một quả đầu Smart tím của người nào đó, cuối cùng cũng bị người duy nhất có thể quản được anh ấy ấn vào tiệm cắt tóc hớt hết……”