Editor: Mai Thanh Nguyễn
Beta: Jenny Thảo
Sau khi nghe Tần Lâu nói hết, Tống Thư trầm mặc một hồi lâu. Cô nhớ lại quá trình chính mình cùng với người kia gặp gỡ, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Người trẻ tuổi lại có năng lực, cho dù là rời Vio hay Cần Duệ, ở trong ngành vẫn có rất nhiều công ty mời gọi anh ta — thậm chí còn có những công ty lớn trong thành phố sẵn sàng đầu tư cho anh ấy, nghe nói còn có không ít người chịu bỏ ra một khoảng tiền lớn chỉ để mời anh ta đến công ty ngồi một chuyến — cho nên, em thật sự không nghĩ ra trên đời này còn có thứ gì làm cho anh ta muốn mà không được.”
“Đương nhiên là có.” Tần Lâu khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười đắc ý như đạt được ý đồ.
Tống Thư biết mình bị anh dẫn dắt, bất đắc dĩ nói: “Đừng cứ úp úp mở mở.”
Tần Lâu cười như không cười mà tung ra hai chữ: “Phụ nữ.”
Biểu tình trên mặt Tống Thư nhất thời ngưng trệ.
Vài giây sau cô bất đắc dĩ rũ mắt: “Anh có thể đừng suy bụng ta ra bụng người được không?”
“……”
Tần Lâu cứng họng.
Qua vài giây, anh mới phản ứng lại, ảo não bỏ lại ánh mắt ghét bỏ của người phía sau, xoay người tiến đến sô pha.
“Vậy còn anh thì sao?”
“?”
“Cậu ta là cầu mà không được, anh cùng với cậu ta lại không giống nhau!”
“… Anh có phải nên chú ý trọng điểm một chút không, đừng nói lệch sang chuyện khác?” Tống Thư bất đắc dĩ hỏi. “Theo em được biết, cho dù tính tình anh ta có vô cùng kém, nhưng trong công ty Vio cũng được không ít phụ nữ coi trọng năng lực của anh ta, nói cho cùng cũng là do anh ta có tiêu chuẩn cao thôi.”
“Luôn có người đối với tiền tài và quyền thế không để bụng hay sao?”
“Nếu như không để bụng làm sao lại có thể đến Vio nhậm…”
Giọng nói líu lo của Tống Thư lập tức dừng lại.
Cô đột nhiên nhớ tới, Vio xác thực là có một cái tồn tại ngoại lệ như vậy, cũng là một người trẻ tuổi đạt được chức vị cao, hơn nữa còn được công ty Vio do Tần Lâu quản lý chiếu cố, cả một đường đều thuận lợi thăng tiến, tự nhiên đối với tiền tài và quyền lực hoàn toàn không thèm để ý…
Chân mày Tống thư chậm rãi nhíu lại.
“Ý anh chính là Xảo Xảo?”
Tần Lâu gật đầu: “Đúng, là cô ấy.”
Tống Thư đưa mắt nhìn về phía Tần Lâu, thần sắc hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Em đã nói rồi, không được kéo Xảo Xảo vào chuyện này.”
“Nhưng sự thật là, cho dù em nghĩ như thế nào, cô ấy đều đã bởi vì Sở Hướng Bân mà bị kéo vào vũng nước đục này rồi.”
Tống Thư trầm ngâm đôi chút: “Anh có chứng cứ gì mà nói Sở Hướng Bân để ý Xảo Xảo, …. thậm chí còn là cầu mà không được.”
Tần Lâu đưa tay gõ gõ huyệt thái dương, không nhịn được bật cười.
“Anh cười cái gì?” Tống Thư lạnh lùng liếc mắt nhìn anh.
Tần Lâu nói: “Chúng ta giao kèo trước, sau khi biết được câu trả lời em nhất định không được trách anh.”
“…… Không.”
Tần Lâu bất đắc dĩ phải lùi bước: “Được rồi. Chuyện là lần trước đi công tác, trong tay của Sở Hướng Bân có nắm một hạng mục, anh yêu cầu cậu ta cùng đi với mình tới nước E, cậu ta chưa hề suy nghĩ đã cự tuyệt.”
“Vậy tại sao anh ấy……” Âm thanh Tống Thư đột ngột dừng lại, đáy mắt lộ ra một tia bừng tỉnh, cuối cùng trở nên rối rắm cùng bất đắc dĩ.
Tần Lâu giả vờ vô tội gật đầu: “Chính là giống như em nghĩ, anh uyển chuyển nói cho cậu ta biết tình huống lần này đi ra ngoài có chút đặc thù, nếu Loan Xảo Khuynh cứ một mực đòi đi thì anh sẽ không rảnh chiếu cố cô ấy, rất có thể sẽ phát sinh một số sự tình không lường trước được.”
Tống Thư có chút gian nan mở miệng: “Sau đó Sở Hướng Bân liền tin, hơn nữa còn đích thân đi cùng?”
Tần Lâu nở nụ cười: “Nếu như cậu ta thật sự tin, vậy mấy năm nay ở trong ngành hô mưa gọi gió cũng chỉ là hư danh, anh cũng sẽ không yên tâm đem mọi việc giao cho cậu ta xử lý.”
“Vậy là anh ấy không tin?”
“Ítt nhất 80% là không tin tưởng.”
“Nhưng anh ta vẫn tới.”
“Không sai.”
“……”
Còn lại gì thì Tống Thư chưa nói, cũng không cần nói tiếp — chỉ có 20% hoàn toàn không đủ khả năng làm cho một người đàn ông thoạt nhìn thô bạo nhưng tâm tư lại vô cùng tinh tế kia bị dẫn dụ, thái độ của Sở Hướng Bân đối với Loan Xảo Khuynh quả thực cũng có chút để ý.
Suy tư chốc lát, Tống Thư đột nhiên dấy lên nghi ngờ, ngoái đầu nhìn về phía Tần lâu: “Anh là từ khi nào biết được anh ấy đối với Xảo Xảo có ý tứ?”
Tần Lâu suy nghĩ, lắc đầu: “Cũng lâu lắm rồi, thời gian cụ thể khi nào cũng không rõ nữa.”
“Sao phát hiện ra được?”
“Những gián điệp thương mại khác anh cũng đã gặp qua, Sở Hướng Bân cùng với bọn họ lại không giống nhau, người ta là càng điệu thấp(*) càng tốt, cậu ta thì không, mà còn làm theo cách ngược lại. Nhưng anh lại có chút để ý — hình tượng bá vương kia của cậu ta xây dựng quả là rất giống, nhưng chỉ dùng trong thời điểm họp nội bộ hoặc tập thể cấp dưới. Còn đối với những người khác, cậu ta luôn luôn đối xử lạnh lùng… Chỉ duy nhất đối với Loan Xảo Khuynh là ngoại lệ.”
(*) điệu thấp: giấu tài, làm việc khiêm tốn không gây chú ý, cố tình hạ thấp năng lực bản thân cho người khác thấy.
Tống Thư nhớ lại cách cư xử của hai người đó khi ở chung, khóe miệng giật giật: “Đối chọi gay gắt?”
“Giống như vậy là còn nhẹ.” Tần Lâu trào phúng nói.
Tống Thư do dự: “Vậy tại sao mười mấy năm nay bọn họ vẫn không có tiến triển gì?”
“Ừm, bởi vì hình như cậu ta hiểu lầm quan hệ giữa anh và Loan Xảo Khuynh.” Nói đến đây Tần Lâu cười lạnh: “Anh tuy rằng có chút điên, nhưng ánh mắt so với cậu ta tốt hơn nhiều.”
Tống Thư: “…. Không cần phải nói bậy bạ sau lưng của Xảo Xảo.”
Tần lâu khẽ hừ một tiếng: “Anh ở trước mặt cô ấy nói còn ít sao?”
Tống Thư đau đầu chau mày: “Vậy anh cùng với anh ấy có giải thích qua chưa?”
“Đương nhiên là không.” Tần Lâu trả lời như chém đinh chặt sắt.
Thái độ quá mức không hợp lẽ thường này làm cho Tống Thư nghẹn một bụng: “Anh đây là ghi hận anh ta từ Cần Duệ tới Vio có mục đích nên cố ý để anh ta không được như ý nguyện?”
Tần Lâu nhíu mày: “Thương trường như chiến trường, kế sách gì cũng đều có, anh cần gì phải đi để ý mấy cái này?”
“….Vậy thì anh để ý cái gì?”
Tần Lâu đáp theo bản năng: “Chuyện giữa bọn họ không có liên quan gì đến anh, anh cần gì phải đi giật dây cho bọn họ chứ?
“Không phải giật dây, chỉ là nói rõ ràng cho mọi người không hiểu lầm.”
“Ai hiểu lầm?”
“Trừ anh ra, còn lại chỉ sợ đều hiểu lầm đi?”
Biểu cảm trên mặt Tần Lâu đột nhiên trầm xuống.
Vài giây sau Tần Lâu quay đầu lại nhìn cô, chẳng hề để ý nói: “Dù sao lúc đó cũng không có em ở đây. Chỉ cần em không hiểu lầm, còn lại ai hiểu sao anh cũng không quan tâm. Mặc kệ cậu ta có hiểu hay không.”
Tống Thư nghe xong trong lòng phức tạp.
Sau một hồi lâu cô nhẹ thở dài, thò tay qua xoa đầu tên điên kia, vò đến rối thành một đoàn: “Em có nên nói mình thật sự may mắn, là người đầu tiên được anh giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện không?”
Tay của Tần Lâu hướng tới tay cô, trong lòng bàn tay cô hạ xuống một nụ hôn: “Em không phải muốn anh phải sống thật tốt sao, anh sẽ không làm như vậy.”
“….”
Tần Lâu cúi người, nắm lấy tay Tống Thư đang đặt trên chân mình, yên lặng nhìn cô: “Anh không phải luôn nghe lời của em đó sao, tiểu bảo bối.”
Đối diện với Tần Lâu giây lát, Tống Thư thở dài.
“Anh có biết em biết tỏng anh được tiện nghi còn ra vẻ đáng thương hay không?”
Tần Lâu ôm tay cô khư khư không nói lời nào.
Tống Thư lại thở dài: “Tốt, chuyện của Xảo Xảo hiện tại em sẽ không trách anh.”
“……”
Tên điên nào đó đáy mắt xẹt qua một tia ý cười đã đạt được mục đích, anh đứng dậy một lần nữa vòng tay ôm cô vào trong ngực mình, giữ lấy mái tóc dài của cô nhẹ nhàng hôn xuống.
Tống Thư trầm thấp nhẹ than: “Nhưng mà em còn có chút lo lắng cho Xảo Xảo.”
“Cũng không cần cô ấy phải làm cái gì…”
“Em sợ cô ấy thật sự thích Sở Hướng Bân.”
“Vậy thì cứ thích thôi.”
“…….” Tống Thư né tránh nụ hôn của Tần Lâu, ngoái đầu lại nhìn anh: “Anh có phải ước gì Xảo Xảo đi lấy chồng sớm một chút đúng không, tốt nhất là kết hôn rồi lại di cư đến một nơi thật là xa, như vậy anh sẽ không bao giờ phải nhìn thấy cô ấy nữa?”
Tần Lâu nghe xong nói: “Quả nhiên vẫn là tiểu vỏ trai hiểu anh nhất.”
Tống Thư “……”
Tần Lâu vừa mới chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp viễn cảnh tươi đẹp sắp xảy ra, thì đột nhiên nghe thấy tiếng di động của Tống Thư trên sô pha vang lên.
Tống Thư cầm lên liền thấy, màn hình báo cuộc gọi đúng là từ Loan Xảo Khuynh gọi đến.
Tần Lâu lạnh lùng thu hồi tầm mắt: “Đây cũng là lý do anh muốn đem cô ấy đẩy đi thật xa — chỉ cần cô ấy có thể gả đi, đừng nói là bên ngoài địa cầu, cho dù là đến sao Thái Dương thì anh cũng không ngại đâu.”
“…..Có thể giống người một chút không, Tần tổng.”
Tống Thư bất đắc dĩ liếc anh một cái, tiếp điện thoại.
Điện thoại kết nối.
Tống Thư chủ động mở miệng trước: “Trưởng phòng Loan, giờ này điện đến còn có việc gì hay sao?”
“Trợ lý Tần, phòng của cô đang ở là phòng số mấy?”
Biểu tình của Tống Thư hơi trầm xuống: “Tôi hiện tại chuẩn bị đi ngủ rồi, có chuyện gì có thể ngày mai….”
“Tôi có việc rất gấp, cô nói cho tôi biết số phòng, tôi lập tức đi qua chỗ cô.”
“……”
Tống Thư trầm ngâm hồi lâu, vẫn là đem số phòng nói cho Loan Xảo Khuynh.
Chờ gác điện thoại xong, cô không nhịn được xoa xoa huyệt giữa hai chân mày.
“Phiền toái lại tới rồi.”
“Hửm?”
“Đại khái là cô ấy chuẩn bị tới đây thăm em.”
“Vào giờ này?” Tần Lâu cúi đầu xem đồng hồ, khóe miệng kéo ra một đường: “Gấp như vậy không chờ nổi, là nhất thời xúc động hay là có cao nhân ở phía sau chỉ điểm đây?”
Tống Thư ngước mắt lên: “Anh là nói Sở Hướng Bân bảo cô ấy tới đây?”
“Với chỉ số thông minh của chị em tốt nhà em, anh không nghĩ là cô ấy ở trước mặt Sở Hướng Bân có thể giấu được cái gì.” Tần Lâu cười nhẹ: “Bất quá cũng thật đúng lúc, anh chỉ sợ Sở Hướng Bân lại giống như mấy năm trước, không có chút nào ý thức bản thân cậu ta là gián điệp thương mại. Như mèo nằm bất động trong hang hồ ly mà không lộ sơ hở — Nếu cục diện này là Sở Hướng Bân thiết kế riêng cho em, chúng ta hiện tại cũng có thể đem cậu ta cùng nhau kéo xuống nước.”
Ánh mắt Tống Thư nhàn nhạc liếc qua: “Nếu như Sở Hướng Bân là hồ ly, vậy thì anh là gì? Biết rõ anh ta là do Cần Duệ phái tới còn có thể tín nhiệm anh ta nhiều năm như vậy, thậm chí những hạng mục quan trọng đều giao cho anh ta đi làm? Bồi dưỡng anh ta ở Lữ Vân, một chút nhược điểm của anh ấy cũng không đụng tới… Nhìn như mến tài(*), cố tình ở ngay lúc này không hề suy nghĩ lại đem anh ta cùng với Xảo Xảo thiết kế đi vào?”
(*) mến tài: quý trọng nhân tài.
Tống Thư lắc đầu, thở dài: “Những kẻ điên như các anh đều đáng sợ vậy sao?”
Tần Lâu không hề phản ứng lại lời của Tống Thư, chỉ đem người trong lòng ôm đến xiết chặt.
“Ngày đó ở thang máy Jerry Kiều chỉ nói với anh vài câu, anh liền có ngay một kế hoạch như vậy–?” Tần Lâu ghé người qua, ở bên tai cô cười khẽ hôn nhẹ một cái: “Em nói không sai, kẻ điên như bọn anh đều rất đáng sợ.”
“…….”
Tống Thư nghe xong yên lặng vài giây, mi mắt cô hơi cụp xuống, không nhịn nhịn được bật cười.
“Anh nói không sai, theo một cách nào đó, chúng ta đều là những kẻ điên.”
Tần lâu cười cúi đầu hôn lên môi cô: “Cho nên kẻ điên và tiểu vỏ trai mới đúng là một đôi trời sinh.”
Tống Thư cười né tránh: “Anh có còn muốn mặt mũi nữa hay không…”
“Có tiểu vỏ trai là đủ rồi, còn cần mặt mũi để làm gì chứ?”
“――”
Hai người khó có dịp thả lỏng mà đùa giỡn ầm ĩ, chỉ là không được bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Tống Thư đẩy Tần Lâu một cái, từ trong lòng ngực anh chui ra. Cô một bên sửa sang lại mái tóc dài bị rối do đùa giỡn khi nãy, một bên dặn dò Tần Lâu: “Xảo Xảo tới rồi, anh yên lặng một chút.”
Trên người Tần Lâu hiện giờ cũng chỉ mặc một chiếc áo tắm dài, cổ áo hiện tại hơi mở ra, anh cũng không hề thấy ngại, lười biếng ngả người ra sô pha, mắt khẽ híp lại, dựng thẳng ngón trỏ để trước môi làm dấu suỵt.
“Ừm, anh sẽ ngoan ngoãn, giống như tiểu bạch kiểm được bao nuôi an tĩnh ở bên trong.”
“……”
Tống Thư bị hình ảnh trước mặt làm cho nóng mặt, đối với Tần Lâu quả thực không có biện pháp.
Tống Thư còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tiếng gõ cửa gấp gáp ở bên ngoài càng thêm mất kiên nhẫn, cô chỉ có thể liếc mắt xem Tần Lâu một cái, xoay người liền đi mở cửa cho Loan Xảo Khuynh.
Cửa mở, người đứng bên ngoài quả nhiên chính là Loan Xảo Khuynh.
Tống Thư kéo cửa chỉ lộ ra một cái khe hở, đứng dựa tường nhìn về phía Loan Xảo Khuynh đang đứng ở bên ngoài, cười dịu dàng: “Đã trễ như vậy rồi, trưởng phòng Loan còn có chuyện gì gấp hay sao?”
Loan Xảo Khuynh cười khổ: “Trợ lý Tần… Tôi nghe nói, ở khách sạn chúng ta đang ở dưới lầu có một cái hộp đêm cũng không tồi, cho nên chuẩn bị mời cô cùng nhau xuống dưới chơi một chút.”
Tống Thư sửng sốt, qua hai ba giây mới có chút không thể tin hỏi lại: “Đi… chỗ nào cơ?”
“Hộp đêm bên dưới khách sạn.”
“Bây giờ đã…” Tống Thư quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ bên trong phòng, sau đó hơi nhíu mày quay lại: “Đã 11 giờ đêm rồi, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi. Ngày mai khối lượng công việc cần xử lý có vẻ khá nhiều, trưởng phòng Loan tốt nhất cũng nên về nghỉ ngơi đi, không cần ở lại đây trễ như vậy. Chúng ta tới đây mục đích là để làm việc, cũng không phải tới để vui chơi.”
Loan Xảo Khuynh hầu như bị Tống Thư nói đến mặt đỏ tai hồng xấu hổ không chịu nổi, cô ấy rủa thầm trong bụng Sở Hướng Bân sao lại ra cái chủ ý quái đản như thế này chứ, một bên cường ngạnh ngẩng đầu chống đỡ.
“Trợ lý Tần xin chớ hiểu lầm, tôi chỉ là muốn thư giãn một chút, cũng không có ý gì khác –“
Âm thanh đột nhiên ngừng bặt.
Loan Xảo Khuynh đang đứng đối diện với Tống Thư đột nhiên ánh mắt dại ra nhìn về hướng khác, Tống Thư có chút dự cảm xấu trong lòng, chuẩn bị ngoái đầu nhìn lại phía sau, liền cảm giác có người từ phía sau ôm lấy cô.
Người phía sau mặc áo tắm dài lỏng lẻo, cổ áo chữ V rộng mở, cách lớp quần áo hơi mỏng của Tống Thư dán chặt vào người cô. Người gây nên tình cảnh yên tĩnh bất thường này còn không hề tự giác được, cúi đầu ghé miệng vào tai Tống Thư, ánh mắt như nhìn kẻ địch bao phủ lên người Loan Xảo Khuynh đang đứng trước cửa.
“Cô là nghĩ muốn mang trợ lý của tôi đến cái địa phương quái gở nào?”
Loan Xảo Khuynh: “…………”
Loan Xảo Khuynh khó khăn trưng ra một nụ cười mỉm, đưa mắt nhìn về phía Tống Thư: “Trợ lý Tần, đây là cái cô nói, chuẩn, bị, nghỉ, ngơi?”
Tống Thư: “.”
Tần Lâu nghe xong cười nhạt: “Chúng tôi hiện tại muốn cùng nhau nghỉ ngơi, cô có ý kiến gì không?”
“…… Không có.” Loan Xảo Khuynh gian nan trả lời, trong lòng lặp lại mấy lần ám thị cùng nhắc nhở, mới tìm về lời thoại của bản thân: “Tôi chỉ là đang ở nước ngoài xa quê hương, ở nơi này không có ai quen biết, không tin tưởng ai được, vốn chỉ muốn mời trợ lý Tần cùng nhau đi — Nếu trợ lý Tần đang bận, tôi liền không quấy rầy nữa.”
Loan Xảo Khuynh nói xong, làm bộ xoay người rời đi.
Ánh mắt của Tống Thư hơi rung chuyển, trầm mặc hai giây cuối cùng cũng mở miệng: “Hiện tại đúng là đã khuya rồi, trưởng phòng Loan cũng nên về phòng nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Loan Xảo Khuynh dừng bước, nhưng cũng không có quay đầu lại: “Tôi cũng không giống như trợ lý Tần đi đến đâu cũng có người bên cạnh, tôi hiện tại vẫn muốn xuống lầu dưới chơi một chút.”
“……”
Tống Thư đau đầu.
Xem bộ dạng trước mặt này, rất có thể là cô ấy đã được Sở Hướng Bân đến giúp một tay thiết kế. Tần Lâu nói có lẽ không sai, Sở Hướng Bân chính là một con hồ ly, nhanh như vậy liền bắt được tâm lý của Loan Xảo Khuynh, để cô ấy rơi vào cục diện do anh ta sắp xếp.
Nhưng mà cô lại không thể thật sự mặc kệ Loan Xảo Khuynh.
Ngẫm lại điểm này, giống như cô bắt buộc phải rơi vào cái bẫy do hồ ly Sở Hướng Bân bày ra.
“Đợi đã.”
Người đàn ông đang phủ ở trên người Tống Thư khẽ động đậy, lười biếng gọi Loan Xảo Khuynh lại.
Loan Xảo Khuynh ngoài ý muốn quay đầu nhìn lại, cùng với Tống Thư đều nhìn về phía Tần Lâu. Mà Tần Lâu cũng chỉ tiếp tục lười biếng hôn xuống bên tai Tống Thư.
“Hộp đêm của nước E tôi cũng chưa được đi bao giờ, không bằng tất cả chúng ta đều cùng xuống dưới chơi một chút đi?”
Tống Thư hiểu ý, nhoẻn miệng cười: “Tốt, tôi liền đi theo Tần tổng.”
Loan Xảo Khuynh vừa nãy cũng không nghĩ sẽ gặp Tần Lâu ở phòng của Tống Thư, đối với kế hoạch đột nhiên xuất hiện biến cố này đầy mặt mờ mịt.
Mãi cho đến khi ánh mắt Tống Thư lạnh lùng nhìn về phía cô ấy: “Nếu trưởng phòng Loan nhất định phải đi, chúng ta liền cùng nhau xuống dưới đó — bất quá phiền trưởng phòng Loan ra đại sảnh chờ một chút, đợi chúng tôi thay quần áo.”
“Được…Tốt.” Loan Xảo Khuynh như người mất hồn bước vào thang máy, đi thẳng đến đại sảnh.
Từ thang máy bước ra, Loan Xảo Khuynh nhìn thấy Sở Hướng Bân đang ở phòng nghỉ bên trong phòng chờ dành cho khách. Sở Hướng Bân nhìn thấy Loan Xảo Khuynh, nhìn thấy cô chỉ xuống một mình không có ai bên cạnh, hơi nhướng mày, đứng dậy đi qua.
“Như thế nào, cô ấy không chịu tới sao?”
Loan Xảo Khuynh tâm tình phức tạp lắc đầu: “Tần Lâu cũng ở đó, cô ấy căn bản chưa kịp trả lời thì anh ấy đã đồng ý rồi.”
Sở Hướng Bân sửng sốt, vài giây sau lắc đầu nở nụ cười.
Loan Xảo Khuynh cắn răng liếc mắt: “Anh còn cười được? Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Vẫn là giữ nguyên kế hoạch đi ―― làm bộ ở dưới lầu ngẫu nhiên gặp được tôi, nói bộ phận của chúng ta có vài vấn đề nhân sự cần xử lý nên tôi đến tìm cô, sau đó tôi cùng cô đi đến đây.”
“……”
Loan Xảo Khuynh không nói gì.
Sở Hướng Bân ngừng hai giây, nghĩ đến cái gì, chân mày anh ta nhíu lại: “Cô sẽ không thật sự định ――”
“Nếu cô ấy đúng là người đó, tôi cũng không tin cô ấy có thể kiên nhẫn cả đêm đều giả vờ như không nhìn thấy gì.” Loan Xảo Khuynh cắn chặt răng: “Tần Lâu bình thường cũng không can thiệp quá nhiều vào chuyện của tôi, chờ lát nữa đi hộp đêm, mặc dù chỉ có mình anh ấy biểu hiện khác thường, cũng đã đủ để khẳng định suy đoán của tôi.”
Sở Hướng Bân nhíu mày: “Tôi đã điều tra qua, hộp đêm ở dưới lầu này chính là hộp đêm nổi tiếng ăn chơi nhất nước E, cô thật sự muốn đi đến đó? Đừng đợi đến lúc Tần Lâu muốn xuất hiện cứu thì cô đã bị người khác ăn mất rồi.”
Nói xong, Sở Hướng Bân liền có chút hối hận.――Hắn biết rõ tính tình Loan Xảo Khuynh, nhất định không chịu nổi kích thích này, lúc trước còn chưa xác định rõ, hiện tại nghe những lời này của hắn chỉ sợ muốn kéo lại cũng không còn kịp nữa.
Quả nhiên, Loan Xảo Khuynh vừa nghe những lời của Sở Hướng Bân nói, chân mày lập tức nhảy dựng, cười lạnh: “Lúc tôi còn là nữ vương của hộp đêm chưa biết chừng anh vẫn còn đang đeo kính ở trường học làm một con mọt sách đó, đừng có xem thường tôi!”
Sở Hướng Bân: “……”
Sở Hướng Bân quả thực khó có được cảm giác thất bại, tưởng như tự bê đá đập vào chân mình.
Trầm ngâm một hồi, anh ta gật đầu: “Được rồi, đi thôi, tôi đi cùng với cô.”
Tâm tình đang reo hò cổ vũ chính mình của Loan Xảo Khuynh sửng sốt, quay đầu lại nhìn: “Sao anh lại muốn đi cùng tôi?”
Sở Hướng Bân nghiêng mắt lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, trào phúng cười: “Vạn nhất đêm nay có xảy ra chuyện gì bọn họ đều sẽ truy cứu đến trên người tôi, phát hiện ra chủ ý này là do tôi đề xuất — chức phó trưởng phòng Vio tôi đang ngồi hiện tại rất an ổn, tạm thời không muốn bị khai trừ vì ân oán cá nhân.”
“…….Xùy.” Loan Xảo Khuynh bĩu môi: “Lo lắng vô căn cứ, theo lý cho dù anh trai của tôi có ý định sa thải anh, thì những công ty lớn nhỏ ngoài kia, chỉ riêng Cần Duệ chỉ sợ đều ước muốn được mời anh về đó làm việc thôi?”
“……”
Ánh mắt Sở Hướng Bân khó phát hiện ra có chút dừng lại. Anh ta ngoái đầu nhìn về phía Loan Xảo Khuynh, cô gái này không phải cũng định thử hắn chứ — những lời kia xác định chỉ là vô tình, lấy chỉ số thông minh của cô hiện tại thì hoàn toàn không thể nghĩ được đến việc thử hắn.
Sở Hướng Bân hoàn hồn, tự giễu nhếch miệng.
Loan Xảo Khuynh chờ ở bên kia có chút thiếu kiên nhẫn, ánh mắt xẹt qua người Sở Hướng Bân lâu hơn một giây, vài giây sau lại lần nữa an tĩnh lại.
Tầm mắt của Loan Xảo Khuynh dừng ở trên người Sở Hướng Bân.
Sở Hướng Bân nhíu mày: “Cô nhìn tôi làm gì?”
Loan Xảo Khuynh không những nhìn, còn đem cả người Sở Hướng soi từ trên xuống dưới, nhìn xong còn ghét bỏ vỗ vai anh ta: “Người anh em, nhìn cách ăn mặc của anh hiện tại có chút nào giống đang chuẩn bị đi hộp đêm không? Tùy tiện kéo anh đến công ty còn có thể tiến hành cuộc họp ngay được đó — tây trang, giày da cũng không khỏi quá mức phẳng phiu nha.”
Sở Hướng Bân cau mày không nói lời nào.
Hiển nhiên giống như lời Loan Xảo Khuynh nói giống nhau, anh ta ăn mặc như thế này càng giống như trí thức nhầm đường đi vào hộp đêm.
Loan Xảo Khuynh nhìn bộ mặt nghiêm túc của Sở Hướng Bân trong vài giây, phụt một cái cười ra tiếng: “Haizz, anh cũng đã 25-26 tuổi rồi, bộ trước giờ chưa từng được đi hộp đêm hay sao?”
Sở Hướng Bân cười lạnh: “Tôi một không thiếu tình, hai vật chất hay nội tâm cái gì cũng đều đã thỏa mãn, ba cả ngày bận rộn đủ thứ công việc công tác — cô cho là tôi sẽ có hứng thú đi đến loại địa phương phức tạp như hộp đêm tiêu tốn sức lực sao?”
Loan Xảo Khuynh cười xem thường: “Có bản lĩnh như vậy thì anh hiện tại lập tức về phòng nghỉ ngơi đi, đừng đi.”
Sở Hướng Bân: “……”
Hiếm khi được thấy Sở Hướng Bân ở trước mặt mình ăn thiệt thòi, Loan Xảo Khuynh tâm tình vui vẻ: “Được rồi, anh ở trong công ty cũng không thực sự đem anh trai tôi cùng mấy người kia để vào mắt — xem ra anh vẫn rất yêu thích công việc hiện tại của mình, nể tình anh đã bày mưu tính kế cho tôi, mặc kệ tối nay có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không khai anh ra — như vậy sẽ không dính líu đến anh, có được không?”
“……”
“Anh còn đứng đó làm gì? Không định trở về phòng sao?”
“……”
Loan Xảo Khuynh bị ánh mắt của Sở Hướng Bân nhìn chằm chằm đến nổi da gà, ẩn ẩn cảm thấy Sở Hướng Bân tối nay có chút kỳ quái, thấy anh ta xoay mặt ra chỗ khác, cất giọng cười nhạo mình.
“Tôi cùng cô không giống nhau, tôi vẫn còn có thứ gọi là lương tâm. Chủ ý là do tôi đề xuất nếu để cho cô xảy ra chuyện gì, tôi sợ cô biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho tôi –như vậy mới đáng sợ.”
“……” Loan Xảo Khuynh nghiến răng.
Sở Hướng Bân nói xong trào phúng, quay đầu lại nhìn về phía Loan Xảo Khuynh: “Phong cách ăn mặc khi đi hộp đêm như thế nào?”
Loan Xảo Khuynh tức giận liếc hắn: “Dù sao cũng không giống bộ dạng bây giờ của anh, nhân mô cẩu dạng (*)”
(*)Nhân mô cẩu dạng là thành ngữ Trung Quốc: mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sở Hướng Bân khó khăn hình dung một chút, duỗi tay cởi bỏ áo khoác tây trang trên người, thành áo choàng bên ngoài.
“…..Nên điều chỉnh lại một chút?”
“Anh còn có thể chỉnh loạn thành bộ dáng gì –?”
Loan Xảo Khuynh quay đầu lại nhìn anh ta, đang chuẩn bị cười nhạo một phen nét mặt liền cứng đờ.
Áo khoác tây trang thẳng thớm không một nếp gấp khoác hờ trên vai, Sở Hướng Bân cau mày, cúi đầu đưa tay nới lỏng cà vạt, tay còn lại cởi bỏ hai nút trên áo sơ mi, để lộ ra đường nét xương quai xanh sắc sảo.
Đột ngột chuyển từ nhân mô cẩu dạng sang người đàn ông đẹp trai quyến rũ.
Loan Xảo Khuynh cảm thấy gương mặt mình có chút nóng.
Tạm thời bỏ xuống ân oán trước đây, trừ bỏ lúc người đàn ông này trào phúng chính mình, anh ta đúng là lớn lên rất đẹp mắt.
Khó trách tính tình chó má như anh ta cũng có người theo đuổi…..
Nhớ tới những cô gái si tình trong bộ phận của mình, Loan Xảo Khuynh vội vàng thu hồi ánh mắt.
Điên rồi, điên mất rồi.
“Như thế này được rồi chứ?” Sở Hướng Bân ngẩng đầu, nhíu mày hỏi.
Loan Xảo Khuynh liếc mắt nhìn anh ta, lại đảo mắt một vòng, cuối cùng nhịn không được phải dời đi, nhìn chằm chằm vào đầu tóc người đối diện, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Sở Hướng Bân đến gần.
Đúng là được rồi, chỉ thiếu chút nữa.
“…. Cúi đầu xuống.”
“?”
“Lại gần đây, cúi đầu xuống.” Loan Xảo Khuynh cố ý để lộ vẻ mặt không kiên nhẫn.
Sở Hướng Bân dừng động tác, đúng thật nghe lời Loan Xảo Khuynh mà cúi thấp người.
Hơi thở của đàn ông lạ lẫm dựa sát vào người, hồi chuông cảnh báo trong lòng của Loan Xảo Khuynh vang lên liên tục, Loan Xảo Khuynh ảo não nhắm mắt lại, dưới con mắt của Sở Hướng Bân chỉ thấy được cô đang đưa tay vò loạn trên đầu của hắn.
Sau đó còn kèm theo lời giải thích: “Tóc… Kiểu tóc quá đứng đắn, phải nổi loạn một chút.”
“Ừ.” Sở Hướng Bân vẻ mặt không có cảm xúc trả lời.
Anh ta hiện tại đứng quá gần, Loan Xảo Khuynh cầm lòng không được, hô hấp toàn thân như bị đình chỉ, cuối cùng cũng đem kiểu tóc nghiêm túc của anh ta đổi thành phong cách nổi loạn của hộp đêm, Loan Xảo Khuynh vuốt xong sợi tóc cuối cùng.
“…Xong rồi.”
Sở Hướng Bân giương mắt nhìn qua nơi phát ra giọng nói.
Ánh mắt của hai người đột nhiên đối diện nhau. Loan Xảo Khuynh không biết là hồi hộp đến nín thở hay vì ngạc nhiên mà im lặng, ánh mắt của Sở Hướng bân so với ngày thường cũng có chút bất đồng, nhiều thêm vài phần hắc ám âm trầm.
Thân thể hai người đồng thời cứng lại.
Không khí ái muội như sắp phát sinh chuyện gì đó, đột nhiên một âm thanh gây mất hứng truyền tới.
“Các người ở đây đang chơi trò gì vậy, không phải là chuẩn bị hôn nhau đó chứ?”
“――!”