Dấu Cắn

Chương 59: Bố cục




Editor + Beta: Jenny Thảo

Khách sạn được đặt cho chuyến đi này nằm trong khu đô thị, xung quanh là những dãy nhà cao tầng, dù bạn đứng ở tầng nào thì đó cũng nhìn thấy một vòng vây thép.

Trong nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn, phong cảnh miễn cưỡng trống trải chút.

Loan Xảo Khuynh chống cằm, hỗn loạn ngồi ở trên ghế tựa lưng cao, lười biếng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, một vị trí có tầm nhìn vô cùng đẹp.

Người phục vụ cầm chai rượu vang đỏ rót rượu cho Sở Hướng Bân người đang ngồi đối diện Loan Xảo Khuynh, người phục vụ có biểu cảm vi diệu liếc nhìn Loan Xảo Khuynh một cái, muốn nói nhưng lại thôi.

Chai rượu vang đỏ được người phục vụ nhẹ nhàng dùng khăn mềm bao quanh, nghiêng nửa chai rượu về phía trước, rót xong hai ly rượu, người phục vụ khom lưng hành lễ rồi rời đi.

Ngay khi người phục vụ rời đi, Loan Xảo Khuynh nhẹ bĩu môi: “Tôi bảo đảm, người phục vụ hồi nãy có ý muốn nhắc nhở dáng ngồi của tôi.”

Sở Hướng Bân ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Không phải cậu ta cũng chưa nói gì sao.”

Loan Xảo Khuynh thở dài ngồi thẳng lưng: “Chính là người đứng ngoài cửa hồi nãy không muốn cho tôi vào trong—- bởi vì trang phục của tôi không đủ trang trọng? Chẳng lẽ tôi chỉ đi ăn bữa cơm bình thường thôi mà cũng phải chú ý đến tóc tai!”

Sở Hướng Bân không nói chuyện, tay phải vừa nhấc, trên không trung tạo thành nửa vòng tròn.

Loan Xảo Khuynh nghi ngờ nhìn hắn: “Sao vậy?”

Sở Hướng Bân nói: “Cô nhìn người khác xem.”

“….”

Loan Xảo Khuynh nghiêng đầu, ánh mắt nhanh chóng quét qua các vị khách có mặt trong nhà hàng, trọng điểm là ai nấy cũng đều mặc trang phục sang trọng và lộng lẫy, ánh mắt cô khẽ dừng lại trước những vị khách nữ.

Sau vài giây.

Loan Xảo Khuynh: “….. Bọn họ thật sự đều đi làm tóc trước khi đến đây sao?”

Sở Hướng Bân mỉm cười liếc nhìn cô: “Cô chỉ mặc chiếc khăn choàng tắm của khách sạn và mang đôi dép lê đi vào nhà hàng của người ta, còn trách người ta không cho cô vào cửa sao?”

“Bọn họ chính là chú ý đến những thứ tiểu tiết.” Loan Xảo Khuynh nhíu mày, cầm ly rượu vang đỏ lên: “

“Tôi tự bỏ tiền ra để đi ăn, còn muốn tôi phải ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, phù hợp thẩm mỹ nữa sao? Vậy tôi đến đây tiêu tiền để làm gì?”

Nói xong, Loan Xảo Khuynh uống một ngụm rượu vang đỏ, khẽ dãn mày, không tự giác được gật đầu: “Rượu ngon.”

“Sửa lại một chút.” Sở Hướng Bân bình tĩnh mở miệng: “Không phải tiêu tiền của chúng ta.”

“?”

“Là tiêu tiền của Tần Lâu.”

Loan Xảo Khuynh nghẹn lời.

Sở Hướng Bân tiếp tục bổ sung: “Anh ấy đặt khách sạn, nhà hàng cũng là do anh ấy sắp xếp—— thậm chí hai chúng ta ngồi ở đây tại lúc này cũng là do anh ấy sắp xếp.”

“…… Anh muốn nói cái gì?” Loan Xảo Khuynh ngay tại thời điểm mấu chốt cũng không ngốc, rất nhanh đã nghe được ý tứ trong lời nói của Sở Hướng Bân.

Tay Sở Hướng Bân đang cầm nĩa ăn salad dừng lại hai giây, tựa hồ như có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu: “Không phải lúc trước cô có nói là giữa cô và Tần Tình có chút ân oán cá nhân cần phải làm rõ sao.”

“Đúng vậy.”

“Cô không cảm thấy, Tần Lâu đang muốn sắp xếp cô tránh xa anh ấy và Tần Tình càng xa càng tốt sao?”

“…..”

“Tất nhiên, cũng có khả năng là Tần tổng muốn có thế giới riêng hai người với Tần Tình, không muốn nhìn thấy cô.”

Sở Hướng Bân nhìn Loan Xảo Khuynh với cái nhìn đầy thâm ý khi nói xong.

Loan Xảo Khuynh ngây người vài giây: “Chẳng lẽ anh ấy sớm đã biết?”

“Biết cái gì.” Sở Hướng Bân nhướng mi liếc nhìn cô.

Loan Xảo Khuynh hơi mở miệng, nhưng lại không nói gì, xua tay: “Không có gì.”

Sở Hướng Bân cũng không hỏi thêm, hắn giơ tay ra hiệu với người phục vụ đứng cách đó không xa, ý bảo phục vụ hãy dọn đĩa salad trước mặt.

Món chính là beefsteak được mang lên.

Khi người phục vụ rời đi một lần nữa, Loan Xảo Khuynh người đang ngồi đối diện với hắn, trông gần như chán nản.

“Anh cái này…..” Loan Xảo Khuynh nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Hướng Bân: “Thật sự là một chút lòng hiếu kỳ cũng không có.”

Khóe miệng Sở Hướng Bân giật giật, rất nhanh bị áp xuống, hắn giống như chưa phát hiện cái gì mà ngẩng đầu: “Lòng hiếu kỳ là cái gì?”

“….. Tôi vừa nói như vậy, anh một chút cũng không thấy tò mò?”

“Không phải chuyện của tôi, tại sao tôi phải tò mò?”

“…..”

Loan Xảo Khuynh mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Sở Hướng Bân, nhìn chằm chằm Sở Hướng Bân một hồi lâu, cho đến khi Sở Hướng Bân hiếm khi cảm thấy không được tự nhiên.

Hắn đặt ly rượu xuống: “Cô muốn nói cái gì, nói đi.”

Loan Xảo Khuynh mở miệng: “Anh hẳn là người thông minh ở trong bộ phận của công ty, phải không?”

Sở Hướng Bân mắt cũng không nâng nói: “Xin cô hãy đổi đối tượng so sánh với tôi lên mức cao nhất, và chuyển giọng điệu nghi vấn thành trần thuật, cảm ơn.”

Loan Xảo Khuynh kiềm chế muốn trợn tròn mắt nhìn hắn: “Vậy anh giúp tôi phân tích một chút, nếu như anh cảm thấy có người đang che giấu anh điều gì đó, thì anh sẽ làm gì để có thể biết được cái chuyện bọn họ đang cố che giấu?”

Sở Hướng Bân trầm mặc hai giây, nhất thời hạ con dao cắt beefsteak xuống: “Thông minh không có nghĩa là cái gì cũng biết, càng không có nghĩa là có thể bấm tay tính toán—— lượng tin tức mà cô cung cấp cho tôi bây giờ giống như ở thời đại Columbus(*), cô đưa cho tôi một tờ giấy và một cây bút và yêu cầu tôi vẽ ra bản đồ thế giới vậy.”

(*) thời đại Columbus: là vào những năm 1942, vẫn chưa có bản đồ thế giới, Christopher Columbus (theo mình biết thì là người dùng thuyền đi thám hiểm trên biển, lúc này ông đi một vòng ở trên vùng biển rộng và phát hiện ra những châu lục mới, và theo ông, trái đất là một hình tròn.)

Loan Xảo Khuynh: “…”

Loan Xảo Khuynh khẽ cắn môi: “Vậy nếu tôi cảm thấy có người đang che giấu thân phận thật sự của mình thì phải làm sao?”

Sở Hướng Bân dừng lại động tác: “Cô biết thân phận thật sự của người đó sao?”

“Chắc là…. biết.”

“Vậy tại sao cô còn muốn đi kiểm tra nó?”

“…..Ai?”

“Nếu như cô biết thân phận thật sự của cô ấy, thì tại sao lại muốn đi kiểm tra. Có một số chuyện không cần phải biết 100% rồi mới giải quyết, trên thế giới này không có chuyện gì chắc 100% đâu.”

“…”

Loan Xảo Khuynh nghe đến mờ mịt.

Sau vài giây cô mới phản ứng lại: “Anh là nói, tôi không cần xác nhận thân phận của cô ấy, cứ coi cô ấy như người kia là được rồi?”

Sở Hướng Bân không có trả lời, hỏi lại: “Chuyện cô ấy giấu đi thân phận của mình thì có liên quan gì đến cô?”

“….!”

Nhắc đến vấn đề này, Loan Xảo Khuynh lập tức cảnh giác nhìn về phía Sở Hướng Bân: “Anh hỏi cái này để làm gì?”

Sở Hướng Bân nâng mắt bất lực liếc cô một cái: “Hiện tại cô mới nhớ tới cảnh giác tôi, có phải đã chậm rồi không, nếu như tôi thật sự muốn làm cái gì đó, thì với chỉ số thông minh của cô cũng đủ để tôi bán cô đi 800 lần—- Hơn nữa tôi còn bảo đảm cô còn sẽ hoàn toàn không hay biết, không hề hay biết.”

Loan Xảo Khuynh: “……”

Cuối cùng cô cũng nhớ ra tại sao mình không thích ở chung với người này—- vì cô ghét mọi thứ có lợi thế hơn người thường về chỉ số thông minh.

Chẳng hạn như lúc này, rõ ràng cô sẽ bị những lời nói này của hắn làm cho tức chết, nhưng từ sâu thẳm trong lòng cô vẫn phải thừa nhận những gì hắn nói đều rất đúng.

……. Phi.

Sở Hướng Bân cũng không hỏi thêm nữa, một lần nữa cúi đầu cắt miếng beefsteak: “Cho dù cô và cái người đang che giấu thân phận kia là địch hay là bạn thì thay vì lãng phí thời gian đi kiểm tra tính xác thực mà cô nghi ngờ bấy lâu nay, không bằng lui về sau một bước rồi tự hỏi bản thân.”

“Tự hỏi cái gì?”

“Nếu như đúng với suy đoán của cô, thì người đó che giấu thân phận thật của mình để làm gì? Để hại cô sao?”

“Chắc chắn không có khả năng đó!” Loan Xảo Khuynh không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra.

Ngay sau khi cô nói xong, cô đã nhận được một ánh mắt phức tạp từ người ngồi đối diện, Sở Hướng Bân.

Sở Hướng Bân cứ như vậy nhìn cô: “Tôi về sau sẽ càng coi trọng cô. Chỉ số thông minh của cô như vậy đủ để cho nhiều người đem cô bán đi 800 lần.”

Đầu óc Loan Xảo Khuynh xoay chuyển, chợt nhận ra, sau đó khẽ nghiến răng: “Anh đang nói về tôi?”

“Tôi có cần không?” Sở Hướng Bân chế nhạo: “Tôi không có nói, tôi không có hứng thú đối với mấy chuyện đó của cô. Đặc biệt là chuyện tranh chấp lộn xộn, đấu đá lẫn nhau trong gia tộc, tôi một chút cũng không muốn nhúng tay vào.”

“….”

Loan Xảo Khuynh nhìn chằm chằm Sở Hướng Bân một hồi lâu, sau đó cô cố nén lo lắng trong lòng, nghiêm túc suy nghĩ những gì Sở Hướng Bân nói.

Được Sở Hướng Bân nhắc nhở, cô mới phát hiện chính mình gần đây đã đi sai trọng điểm—- kể từ khi cô bắt đầu nghi ngờ thân phận của Tần Tình, cô luôn chấp nhất về việc xác định xem Tần Tình có phải là người đó hay không thông qua bất kỳ manh mối nào. Nhưng lại không bao giờ nghĩ tới, nếu như Tần Tình thật sự là người đó, thì tại sao cô ấy lại giấu giếm cô và che giấu thân phận của mình trở về công ty của Tần Lâu, và tại sao cách nhiều năm như vậy cô ấy mới xuất hiện, cô ấy đang có kế hoạch gì hoặc là nói cô ấy muốn làm gì…..

Loan Xảo Khuynh càng nghĩ càng bực bội, nhịn không được cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên, mặt không chút biểu cảm uống hết một ly.

Người phục vụ đứng xéo đối diện nhíu mày, theo bản năng đưa mắt nhìn phản ứng của người đàn ông ngồi đối diện, nhưng người phục vụ lại thấy đối phương không nhịn được cười với người kia.

Sau vài giây, người đàn ông dường như nhận ra điều gì đó, hơi nhíu mày nhìn sang, trong mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng thấu xương.

Người phục vụ vội vàng cúi đầu xuống.

Sau khi Sở Hướng Bân thu hồi ánh mắt, hắn còn nhìn thấy Loan Xảo Khuynh ngồi đối diện với hắn có vẻ mặt rối rắm.

Hắn suy nghĩ vài giây, sau đó lắc lắc ly rượu vang đỏ: “Kỳ thật, nếu như cô thật sự muốn xác minh thân phận của người đó, cũng không phải là không có cách.”

“….. Hả?” Loan Xảo Khuynh ngẩng đầu lên: “Có cách nào tốt sao?”

“Cũng không phải là một cách tốt gì.” Sở Hướng Bân nói: “Không khó để nhận ra từ tin tức mà cô vừa nói thì người đang cô ý che giấu thân phận có mối quan hệ mật thiết với cô—— cho nên khi tôi hỏi cô người đó có khả năng làm tổn thương đến cô hay không, cô mới có phản ứng như vậy.”

Loan Xảo Khuynh không được tự nhiên, lại như chột dạ mà uống một ngụm rượu vang đỏ.

Sở Hướng Bân lại nói: “Nếu như người đó che giấu thân phận thật của mình, thì thân phận bên ngoài của người đó hẳn là sẽ đối lập với cô, ít nhất là đứng giữa, cũng có thể nói thân phận bên ngoài của người đó một là đối thủ một mất một còn của cô hoặc là người không hề quen biết.”

Loan Xảo Khuynh càng nghe càng cảm thấy chột dạ, giả vờ làm ra vẻ mặt không bình tĩnh: “Chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề đi?”

Sở Hướng Bân nói: “Phương pháp xác minh rất đơn giản—— thử người đó, lấy chuyện có liên quan đến an nguy của cô.”

Loan Xảo Khuynh sửng sốt.

Sở Hướng Bân nhướng mắt: “Không phải cô muốn ép người đó thừa nhận sao? Nếu một người không có liên quan gì đến cô hay có thù địch với cô thì sẽ không thể hiện ra cảm xúc vội vàng cho an nguy của cô, lúc đó thân phận của người đó không phải đã rõ ràng rồi sao?”

“——!”

Loan Xảo Khuynh sửng sốt, cô vô cùng cảm kích nắm lấy tay Sở Hướng Bân vỗ mạnh.

“Sau một thời gian tiếp xúc với nhau, tôi mới phát hiện anh không có vẻ ngạo kiều như bên ngoài, sau khi đạt thành hữu nghị không cãi nhau giữa hai chúng ta, tôi thấy anh thuận mắt hơn nhiều—— Tôi quyết định, từ hôm nay trở đi, anh chính là anh em của tôi! Trong công ty, nếu có việc gì thì cứ đến tìm tôi, tôi giúp anh!”

“……”

Khóe miệng Sở Hướng Bân khẽ giật. 

Sau vài giây, hắn chậm rãi rút tay về, cầm lấy khăn ăn bên cạnh lau.

“Cô giúp tôi? Tôi còn chưa chán sống đến mức ngại mình mệnh lớn.”

“—-“

Nụ cười trên mặt Loan Xảo Khuynh đột nhiên cứng lại.

Một giây trước khi cô muốn bùng nổ, Sở Hướng Bân đã kịp thời ngẩng đầu nói: “Với lượng tin tức mà cô đã tiết lộ, tôi vẫn không biết cô muốn kiểm tra ai và danh tính của người mà cô nghi ngờ bấy lâu nay là gì, tôi đây đại khác lưu lạc đến mức phải nhờ cô giúp đỡ—— tôi có một cách rất thích hợp với kế hoạch của cô, cô có muốn nghe không?”

Loan Xảo Khuynh cố nén cái kỉnh, cúi đầu tiến lại gần: “Tôi nghe, anh nói đi.”

“……”

Bữa tối kết thúc trong những tiếng thì thầm, xì xào của người đến người đi.

Lúc Tần Lâu và Tống Thư trở về khách sạn thì đã hơn 11 giờ tối. Hai người yêu cầu tài xế lái xe đến dưới mái che trước cửa khách sạn, Tần Lâu và Tống Thư lần lượt bước xuống xe, đi qua đại sảnh tráng lệ kiểu Châu Âu cổ kính của khách sạn, rẽ vào thang máy ở sảnh phụ.

Sau khi nhìn thấy Tần Lâu quẹt thẻ để bấm tầng, Tống Thư ngập ngừng hỏi: “Phòng của chúng ta ở cùng một tầng sao?”

“Ừ.” Tần Lâu lười biếng đáp: “Có phải là đặc biệt có duyên không?”

Tống Thư bất đắc dĩ liếc anh một cái.

Một lúc sau, thang máy cũng dừng lại, Tần Lâu và Tống Thư đi ra khỏi thang máy, Tần Lâu không nói một lời dắt tay Tống Thư đi về một hướng.

Tống Thư dừng bước chân lại: “Có phải chúng ta còn đặc biệt ‘có duyên’ ở chung một phòng không?”

“….”

Tần Lâu không nhịn được bật cười khi nghe hai từ ‘có duyên’ được cô cắn răng nói.

Anh quay đầu nhìn Tống Thư: “Em sẽ không cho rằng hai chúng ta cùng ở tại một khách sạn, anh có thể để cho em ở một mình một phòng sao?….. Em trước đây không có ngây thơ như vậy, tiểu vỏ trai.”

Tống Thư mặt không biểu tình liếc anh một cái: “Cái này không phải là ngây thơ.”

“Chứ là gì.”

“Có thể là do da mặt của anh quá dày, còn ôm những kỳ vọng không cần thiết.”

Tần Lâu sung sướng cười, anh không e dè nói tiếp: “Nếu như nó là kỳ vọng không cần thiết, vậy thì có thể trực tiếp ném xuống sao.”

Vừa dứt lời, anh kéo Tống Thư dừng lại trước cửa của một căn phòng, dùng thẻ của mình quẹt vào hệ thống kiểm soát ra vào ở cửa, sau đó Tần Lâu mỉm cười quay đầu lại: “Đúng rồi, quên nói với em, anh còn đặc biệt yêu cầu bọn họ sắp xếp cho một căn phòng nhỏ—— bên trong chỉ có một căn phòng, trong phòng cũng chỉ có một chiếc giường.”

Nói xong, Tống Thư nhanh chóng bị anh kéo vào phòng, thuận tay đóng sầm cửa lại.

Cảm nhận được sự vui sướng trong giọng nói ấy, có người mừng như muốn bay lên trời, muốn vội vàng đặc tiểu vỏ trai của người ấy lên bàn để ăn.

Tống Thư chật vật muốn giải thoát tay mình khỏi sự khống chế của người nào đó: “Em nhớ giữa chúng ta có một vài thỏa thuận nhỏ…..”

“Có sao? Tại sao anh lại không nhớ ta?”

“…..”

“Nếu như đã quên những thỏa thuận đó, thì chúng ta cứ coi như chưa bào giờ nói đến nó đi.”

“Nếu quên thì nói lại lần nữa.” Tống Thư bình tĩnh đi vào bên trong: “Anh đêm nay có hai sự lựa chọn, một là ngủ sô pha, hai là ngủ trên sàn nhà.”

Tần Lâu chớp mắt: “Anh càng muốn ngủ bên trong tiểu vỏ trai.”

“Anh nằm mơ đi, như vậy nhanh hơn.”

“….”

Lúc Tần Lâu từ phòng tắm đi ra, Tống Thư đang ngồi ở trên ghế sô pha, tóc dài vẫn còn ướt, cau mày nhìn danh sách trong tay.

Tần Lâu bước tới.

“Độ tin cậy như thế nào?”

“….. Em đã gửi nó cho chú Dư.” Tống Thư sau khi nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên, chậm rãi dựa lưng vào ghế sô pha: “Bọn họ sẽ tiến hành điều tra tài khoản ngân hàng của những người có tên trong danh sách trong mười năm qua. Nếu có gì khác thường, thì sẽ tiến hành phân tích so sánh phương hướng, nhất định sẽ có kết quả.”

“Khi nào có kết quả?”

“Chậm nhất là hai tuần.”

Tần Lâu gật đầu: “Khá tốt.” Anh ngồi xuống bên cạnh Tống Thư.

Tống Thư nhíu mày, quay đầu: “Lâu như vậy, còn nói tốt?”

“Tất nhiên là tốt. Hai tuần này, vừa vặn có thể cho chúng ta một đoạn thời gian du lịch thả lỏng tâm tình. Anh không nghĩ sẽ chiếm tiện nghi của em bằng cách đè em xuống sô pha hay ở chỗ khác, vì trong lòng em còn có tên của ai đó.”

Tống Thư mặt không biểu tình nhìn anh.

Tần Lâu dừng lại, đưa chiếc khăn trong tay cho cô.

Tống Thư nhướng mắt: “…. Để làm gì?”

Tần Lâu chỉ vào đầu mình: “Lau tóc cho anh.”

“Không có máy sấy tóc sao?”

“Anh thích máy sấy tóc tiểu vỏ trai.”

“……”

Tống Thư đứng lên, cầm lấy chiếc khăn tắm phủ lên đầu Tần Lâu.

Cảm nhận được tiểu vỏ trai nhà mình không nói lời nào tức giận qua động tác ‘thô bạo’ này, Tần Lâu không nhịn được mà bật cười. Anh vươn tay lấy cái danh sách.

Sau khi nhìn sơ qua, ánh mắt anh khẽ lóe lên.

“Em biết hết tất cả những người có tên trong đây sao?”

“Hội đồng quản trị và các bộ phận cấp cao trong Tần thị, hầu như em đều biết.” Tống Thư rũ mắt xuống, xoa nhẹ mái tóc của Tần Lâu.

“Nếu là cổ đông của Tần thị, thì bên anh và Tần Lương đều có nhược điểm của bọn họ, mấy chuyện này không phải là chuyện lớn.”

“…..”

Bàn tay Tống Thư dừng lại: “Nếu như động vào bọn họ, thì Vio sẽ bị ảnh hưởng đến cốt lỗi, thậm chí còn có thể…… Anh có chắc không?”

Tần Lâu đặt danh sách xuống, ngửa đầu về phía sau, từ phía dưới nhìn lên Tống Thư đang đứng ở phía sau lau tóc cho anh.

“Hỏi anh về vấn đề này, em có chắc không tiểu vỏ trai?”

Tống Thư lông mi khẽ nhúc nhích: “….. Thật xin lỗi. Nếu như có sự lựa chọn, em sẽ không muốn liên lụy đến anh. Thật ra, quyết định của ông nội Tần vào năm đó nếu xét về gốc độ thì không có gì đáng trách, người tạo ra mẫu thuẫn cho mẹ con em là bọn người ngoài, ông ấy không nghĩ sẽ vì người ngoài mà hủy đi cơ nghiệp trăm năm của Tần gia, điều đó hết sức bình thường.”

“Ông ấy là ông ấy, anh là anh. Hơn nữa…..”

Tần Lâu khẽ cong khóe miệng.

“Vio là được tái cấu trúc và xây dựng lại trong tay anh. Anh có thể một cái dậy, thì cũng có thể nâng cái thứ hai dậy, cái thứ ba…. Em có phải không tin tưởng anh không?”

“…..”

Ước chừng Tống Thư không thể bình tĩnh trước chủ đề này, cho nên Tần Lâu mới lựa chọn bỏ qua nó.

“Vậy đối với Đặng Tiêu Khải, em định làm gì với hắn?”

Tống Thư ánh mắt lạnh lùng: “Nếu xác thật hắn có vấn đề, thì công ty khoa học kỹ thuật Tiêu Khải chắc chắn nhận được hưởng lợi đằng sau vụ án năm đó.”

Tần Lâu nở nụ cười: “Kế hoạch trước đây của em có vẻ đang tiến triển rất tốt—- Từ chỗ Jerry Kiều truyền tin ra bên ngoài, trong giới thương nghiệp có rất nhiều người đã sớm nghe nói Vio muốn chuẩn bị khai thác ngành đầu tư tài chính một lần nữa. Thậm chí còn có nhiều công ty công nghiệp tìm đến hỏi.”

Tống Thư gật đầu: “Đều là vì danh tiếng của anh.”

Tần Lâu cũng không khiêm tốn, sau khi ngầm đồng ý liền hỏi: “Vậy tiếp tục thực hiện kế hoạch này?”

Tống Thư do dự: “Nếu chúng ta thực sự làm theo kế hoạch này, thì chúng ta cần một người chịu tội thay—— sản phẩm đầu tư không thể xuất phát từ Vio được. Nếu không chúng ta sẽ không thể chạy thoát khi công ty khoa học và kỹ thuật Tiêu Khải sụp đổ.”

“Tất nhiên. Hơn nữa nếu như sản xuất từ Vio, thì Tiêu Khải cũng tuyệt đột sẽ không dám đụng vào.”

“….. Anh thực sự muốn lợi dụng Cần Duệ làm kẻ chịu tội thay sao?” Tống Thư ngập ngừng hỏi: “Mặc dù không nên có cái gọi là nhân từ trong cuộc chiến thương mại, nhưng đối với anh thì có chút khó——”

“Không cần phải khó xử.”

Tần Lâu đột nhiên từ trên ghế sô pha ngồi dậy, anh xoay người cầm danh sách lên, ánh mắt lạnh lùng chỉ vào những cái tên tương đối xa lạ với Tống Thư.

“Bọn họ đều nằm trong ban điều hành của Cần duệ.”

“——!” Hô hấp Tống Thư đột nhiên ngưng trệ, đồng tử co rút lại.

Một lúc lâu sau, cô mới tìm được giọng nói của mình, cô vô thức siết chiếc khăn tắm trong tay.

“Ý anh là, chuyện xảy ra năm đó…..”

“Những người điều hành cốt cán của Cần Duệ mới là chủ mưu, Tần thị căn bản chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của bọn họ—— bọn họ thậm chí không cần phải mạo hiểm quá lớn. Tổng giám đốc lúc bấy giờ của Tần thị là Đặng Tiêu Khải đã hợp tác với đám người trong hội đồng quản trị để bao che cho Tần Phù Quân, và bọn họ nắm chắc việc mọi người sẽ không nghi ngờ ở trong Tần thị có người nằm vùng. Còn Tần Phù Quân muốn tìm kiếm thế lực ở bên ngoài để phụ giúp bà ta ở trong Tần thị, thì chỉ có Cần duệ. Bao gồm cả việc suýt chút nữa đã bại lộ ra bên ngoài nên đã vu oan cho Bạch Tụng, dưới tình huống ông nội không có ở trong nước, bọn họ tương đương với việc nắm hơn phân nửa quyền lực điều hành công ty trong tay—— chỉ cần nội ứng ngoại hợp là đủ rồi.”

“……”

Tống Thư nắm chặt chiếc khăn tắm trong tay, sắc mặt tái nhợt, ngón tay dùng sức đến mức run rẩy.

Tần Lâu bỏ danh sách xuống, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tống Thư: “Cho nên bọn họ cũng không vô tội, em cứ làm đi. Anh tin cái kế hoạch em đã lập ra, hơn nữa em cũng phải tin vào khả năng đầu tư tài chính của anh—— chỉ cần bọn họ bước vào, thì chính là vào ngõ cụt chết không có lối thoát.”

Tống Thư sau một lúc mới bình tĩnh lại: “Nhưng vấn đề khó khăn nhất chính là—- chúng ta không xác định được ai sẽ là người để chúng ta lợi dụng.”

“Em không tin Jerry Kiều sao?”

“Em có thể tin tưởng anh ấy, nhưng Cần Duệ chưa chắc sẽ tín nhiệm anh ấy như vậy—— đặc biệt là dưới tình huống Vio đang muốn khai thác lại ngành đầu tư tài chính. Nếu như Jerry Kiều kiên trì ở lại công ty mấy năm nay nhưng lại cố tình rời đi vào thời khắc này, thì Cần Duệ bên kia nhất định sẽ hoài nghi?”

Tần Lâu gật đầu: “Đúng vậy.”

“Và còn một vấn đề nữa—— chúng ta có thể cố gắng hết sức để cho anh ấy lý do rời đi, nhưng đây là dưới tình huống anh ấy sẵn sàng hợp tác—- nếu anh ấy không sẵn lòng hợp tác thì phải làm sao? Nguy hiểm như vậy không phải ai cũng nguyện ý làm. Chuyện năm đó và anh ấy không có liên quan gì đến nhau, không có lý do gì để anh ấy hy sinh làm việc cho chúng ta.”

“……”

Tần Lâu trầm mặc một lúc rồi đột nhiên bật cười.

Tống Thư đang lo lắng cau mày, khi nghe thấy tiếng cười thì không khỏi mờ mịt quay đầu lại: “Anh cười cái gì?”

“Anh cười là vì lúc trước anh không nhất thời nông nổi mà đá người đó ra khỏi công ty, bằng không ngày hôm nay thật đúng là không có người nào để dùng…..”

Tống Thư nghe không hiểu lời anh nói: “Người nào?”

Tần Lâu đưa mắt nhìn cô, cười mà không nói.

Tống Thư nghĩ đến vấn đề mà bọn họ đang nói, hai mắt bỗng sáng lên: “Anh có một ứng cử viên cho việc này? Là người nào? Người này nhất định phải làm việc trong Vio, nhưng lại không được cầm quá nhiều quyền lực trong tay, như vậy mới có thể tiếp xúc với bộ phận đầu tư tài chính. Hơn nữa người này còn phải được mấy người điều hành ở Cần Duệ tín nhiệm, quan trọng nhất chính là, chúng ta cũng phải đảm bảo rằng người đó là người đáng tin cậy…..”

Tống Thư càng nói càng do dự.

“Anh có chắc là mình có một ứng cử viên như vậy không?”

“Quyền lực điều hành, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có năng lực, lại là phó trưởng phòng ở Vio, vậy đủ chưa?” Tần Lâu dừng lại: “Đối với sự tín nhiệm của Cần Duệ—— nếu như người đó vào làm lúc Tần thị tái cơ cấu và xây dựng lại đội ngũ quản lý hiện tại của Vio, ban đầu là người của Cần Duệ gài vào Vio thì sao?”

“——!” Hô hấp Tống Thư ngừng lại: “Ý của anh là…..”

Tần Lâu cười cười: “Em không cảm thấy, người đó chỉ làm một chức trưởng phòng nho nhỏ trong công ty, có đôi khi lại có thái độ không coi trọng hoàn toàn khác so với những người khác ở trong công ty đối với anh sao?”

Tống Thư còn chưa lấy lại tinh thần vì tin tức này: “Em chỉ cho rằng là do người đó vô cùng có năng lực, công ty sẽ không nguyện ý mất đi một nhân tài như vậy….”

“Anh nghĩ người đó đang cố gắng tìm một lý do thích hợp để anh có thể cho người đó tự do, cũng như giải thoát cho hắn.”

“….”

Khi Tống Thư cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, cô không khỏi cắn môi mình: “Nếu như hắn có thân phận như vậy, sao anh dám tin tưởng hắn cho hắn làm chuyện này?”

“Tin tưởng?”

Tần Lâu cười nhạo.

“Bản thân lòng tin là một thứ ít đáng tin cậy nhất. Muốn trói buộc một người, không bao giờ được dùng sự tin tưởng.”

“Vậy thì dùng cái gì?”

“Dục vọng của hắn.”