Dấu Cắn

Chương 52: Lợi dụng...




Editor: Bèng.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tần Lâu xém chút nữa bị người từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu tiên có cảm giác "thẹn quá hóa giận" tiểu vỏ trai nhà hắn giết hắn ở trong xe.

Xe đang chạy trên đường về công ty, sau khi chạy được một quãng đường xa, Tần Lâu ngậm cười ngoái đầu nhìn lại người còn đang ngồi ở ghế phụ, còn có thể thấy được vành tai đang giấu sau mái tóc dài của Tống Thư hơi ửng hồng.

Hắn nhịn một lát, vẫn không nhịn xuống được, nén giọng nở nụ cười.

Nhưng vẫn có niềm vui không thể giấu được trong không nụ cười đó.

“…”

Biểu tình Tống Thư trống rỗng quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại quay đi. Bên cửa sổ phản chiếu hình ảnh nhỏ, một tầng sắc thắm mỏng hiện trên gương mặt cô.

Cứ việc ảo não với cách làm của Tần Lâu, nhưng Tống Thư không thể không thừa nhận, đây quả thật là phương pháp hữu hiệu nhất trong khoảng thời gian ngắn… Chỉ là quá trình thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy thẹn.

Đặc biệt là phút cuối khi người nọ vẻ mặt tiếc nuối lôi kéo bác sĩ mà hỏi: "Thật sự không có thai sao? Anh có chắc chắn dụng cụ kiểm tra không bị lỗi không?"

――ánh mắt, biểu tình, ngữ khí đls, tất cả cảm xúc hiện có đều đúng chỗ, nếu không phải Tống Thư biết tình huống giữa bọn họ như thế nào, thì đại khái cô cũng sẽ giống như bác sĩ và hộ sĩ đứng bên cạnh, vì cái người đàn ông tốt lỡ mất dịp làm cha mà cảm thấy tiếc nuối.

Càng nhớ lại gương mặt Tống Thư càng đỏ, vài giây sau cô rốt cuộc không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm: "Liệu Vio có suy nghĩ tiến quân vào giới giải trí không? Em cảm thấy anh không vào giới giải trí thì thật lãng phí nhân tài."

Tần Lâu nghe vậy, cũng nghiêm túc tự hỏi mình: "Được đó, em muốn làm kịch bản thế nào? Anh tìm người viết một cái kịch bản cho chúng ta."

Tống Thư: “…”

Tống Thư không cảm xúc liếc hắn: "Không cần tìm người, anh cũng rất thích hợp viết kịch bản."

Đèn giao thông từ xanh chuyển sang đỏ, Tần Lâu dừng xe lại một bên, vừa thấp giọng cười, vừa nghiêng người phủ qua đây: "Vậy thì em thảm rồi, tiểu vỏ trai."

“?”Tống Thư chậm rì rì nâng lên mí mắt lên, liếc mắt quét hắn một cái.

Tần Lâu hiểu ý, tự mình đến bên tai cô trả lời, thanh âm truyền đến trầm thấp khàn khàn: "Đạo diễn, biên kịch, nam chủ, nhà làm phim, tự anh ôm đồm hết―― vậy em cần phải làm quy tắc ngầm bốn lần.”

“――!”

Ba chữ “Quy tắc ngầm” này bị người nào đó vô tình cố ý cắn trọng âm, Tống Thư khó có thể rút đi nhiệt độ trên mặt, gương mặt lại một lần nữa bị thiêu cháy.

Cô có chút ảo não giương mắt, nhìn Tần Lâu.

Tần Lâu cũng đang cúi đầu nhìn cô cười, muốn nhìn một chút xem lần này trêu chọc tiểu vỏ trai mở vỏ có hiệu quả như thế nào.

Sau đó tầm mắt giao nhau, cả người Tần Lâu khựng lại.

Sau đó tầm mắt giao tiếp, Tần Lâu thân ảnh dừng lại.

Ước chừng năm giây sau, hắn chậm rãi nheo mắt lại.

“Em khóc hả?”

“Anh mới khóc.”

"Nhưng nhìn sơ qua trong ánh mắt em ướt đẫm rồi."

“… Đó là bị anh chọc tức.”

"Cũng đúng, khó có được thấy cảm xúc em động nhiều như vậy." Tần Lâu khôi phục nở cười nở rộ, nhưng lúc bấy giờ đáy mắt hắn lại khơi dậy một sự thâm trầm nồng đậm, cùng với cảm xúc tham luyến càng nhiều, hắn vừa cúi đầu, tiến đến bên tai Tống Thư: "Anh thích cái cách em vừa nhìn anh."

Tống Thư ngẩn ra, “Tại sao?”

Tần Lâu thong thả, ung dung mở miệng: "Hừm, cảm giác như muốn khóc lại không khóc?"

Tống Thư: “.”

"Từ trước đến nay anh vẫn luôn cho rằng mình rất sợ phải thấy em khóc, nhưng bây giờ xem ra cũng không hoàn toàn đúng."

“…”

"Cái ánh mắt và biểu tình lúc nãy của em, thật sự làm anh rất muốn, "khi dễ"."

Tống Thư trầm mặc hai giây, chậm rì rì mà dịch theo hướng rời xa Tần Lâu hai cm, đồng thời không cảm xúc nhìn chằm chằm hắn: "Tần tổng, tôi cảm thấy suy nghĩ của ngài không có chút gì phù hợp với các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, tôi kiến nghị ngài kịp thời giải tỏa những phế liệu trong não của ngài."

"Em biết anh đang suy nghĩ cái gì?"

“…”

" Quả thật em vẫn luôn biết suy nghĩ của anh, vậy bây giờ anh sẽ cùng em ngả bài hết thảy."

Giọng Tần Lâu hơi buồn cười, tiến về phía trước, đem hai cm Tống Thư vừa kéo ra xa đó kéo trở về, hắn hôn hôn vành tai cô gái nhỏ.

"Tiểu vỏ trai, anh vẫn luôn căm ghét những loại như hôn nhân, gia đình, con cái. Nhưng vừa nãy khi đưa em đến kiểm tra, lúc đó…"

Thanh âm cười nhẹ của hắn giống như có chút lời than thở.

"Không được làm cha, thế nhưng cuối cùng anh lại thật sự có chút tiếc nuối