Dấu Cắn

Chương 47: Dấu cắn (1)




Edit: Văn Văn.

Nơi cha mẹ Tần Tình sống là một biệt tự nhiều tầng thuộc bố cục hai tầng nhỏ. Phòng ngủ đều nằm ở tầng hai, tầng một thì là phòng khách, phòng trà, những loại phòng này dùng để tiếp khách.

Loan Xoan Khuynh ngồi ngây người trên ghế sofa trong phòng khách, chỉ có một mình. Cho đến lúc này, cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra––

Một phút đồng hồ trước, dì Mai- người luôn hay cười đi một chuyến tới phòng bếp, lúc quay về lôi kéo chú Tần qua một bên thì thầm to nhỏ. Sau đó, sự nghiêm túc lan sang trên khuôn mặt Tần Tự Tranh.

Hai người nhìn nhau vài giây, không hẹn mà cùng xoay người đi hướng phòng bếp.

Sau vài giây, Loan Xảo Khuynh thấy rõ ràng "Tần Tình" được dì Mai dẫn lên tầng hai, Tần Lâu hiếm khi vẻ mặt mất tự nhiên đi theo sau Tần Tự Tranh vào phòng trà nhỏ cạnh phòng khách.

Bỏ lại Loan Xảo Khuynh một mình ngồi trên ghế sofa trong trạng thái há hốc mồm. Thật lâu sau, cô bị tin tức trước đó cha mẹ Tần Tình xác thực tồn tại đả kích quá độ, bây giờ trong đầu cô tràn ngập câu hỏi "Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi tới đây làm gì?"

Mà trên tầng lúc này, Tống Thư đang ở trong phòng ngủ.

Mai Tĩnh Hàm lôi kéo Tống Thư ngồi bên mép giường, muốn nói lại thôi vài lần, rốt cuộc mở miệng: "Bé[1], không phải Tần tổng là tổng giám đốc của công ty con sao?"

[1] 囡囡: Niếp Niếp hay là bé (cách gọi trẻ em một cách thân mật).

Tống Thư hết đường chối cãi, lúc này chỉ có thể theo xuống đáp: "Dạ."

"Mẹ có thể hiểu được con, thật đấy. Bề ngoài của bọn họ trông quả thật không tệ, tựa như mấy đứa ngôi sao nổi tiếng hiện giờ, vóc dáng cũng cao ngất. Hơn nữa, tuổi còn trẻ đã có thể đảm nhận vị trí tổng giám đốc trong một công ty lớn như vậy, năng lực cá nhân chắc chắn rất vượt trội... Nhưng mẹ vẫn cảm thấy có tí cảm tình không thể tùy tiện buông thả được, con có nghĩ vậy không?"

"Mẹ, thực ra con và Khởi Sanh..."

"Mẹ biết rõ Khởi Sanh luôn bề bộn công việc, không có nhiều thời gian để đi chơi với con. Thằng bé lại là người đặt nặng vấn đề sự nghiệp, nếu trong lòng con thật sự khó chịu thì cùng thằng bé nói rõ đi." Mai Tĩnh Hàm thở dài: "Khởi Sanh đã đến thăm chúng ta vào tuần trước, nó dường như không có bất cứ ý kiến ​​gì về con, mẹ đoán tụi con cũng không nháo đến mức to, đây là lỗi bên con. Tụi con còn có hôn ước trong người, cho dù đến tình trạng không thể vãn hồi lại được, con vẫn nên nói với Khởi Sanh một tiếng..."

Nhớ đến mình ở phòng bếp trông thấy cảnh một nam một nữ ôm hôn thân mật với nhau, Mai Tĩnh Hàm dừng lại, thở dài thườn thượt.

Biểu cảm Tống Thư khó có lúc xấu hổ.

Cô muốn nói rõ với vợ chồng Mai Tĩnh Hàm về việc mình và Dư Khởi Sanh chỉ có hôn ước trên danh nghĩa để thuận tiện hành động, nhưng liệu hai vị cha mẹ có chịu tin hay không là một chuyện khác.

Hơn nữa vì không muốn hai người quá mức lo lắng, Tống Thư không nói cho họ biết mục đích thực sự của việc tiến vào Vio–– muốn hủy bỏ một hôn ước không khó, nhưng lại khá rắc rối trong việc giá những lỗ hổng sau đó hơn nhiều.

Vì vậy, sau khi nghĩ về điều đó hết lần này đến lần khác, Tống Thư chỉ đành đè việc hôn ước xuống dưới, cô có hơi khó khăn mà mở miệng: "Mẹ, thực ra con và Khởi Sanh đã...chia tay."

"Gì?" Mai Tĩnh Hàm kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Thư, "Sao mẹ không nghe qua Dư Khởi Sanh nói đến chuyện này?"

Tống Thư nói: "Chúng con là...chia tay trong hòa bình, do cả hai đều bận rộn công việc, cảm thấy chuyện này có thể nói muộn một chút với hai người cũng không sao, cho nên..."

Biểu cảm Mai Tĩnh Hàm thay đổi nhiều lần, lo lắng hỏi: "Vậy hai người các con vì Tần Lâu mới chia tay, đúng không?"

"..."

Tống Thư nghẹn lời, cười gượng: "Không, không phải, mẹ. Chuyện này không liên quan gì đến Tần Lâu. "

"Thật?" Mai Tĩnh Hàm rõ ràng không tin.

Tống Thư gật đầu khó khăn.

"Nó có biết con vẫn còn hôn ước trong người không?"

Tống Thư ngập ngừng nói: "Dạ biết."

"Vậy nó còn––"

"Nhưng thực ra..." Tống Thư vội vàng giải thích trước khi Mai Tĩnh Hàm mở miệng: "Thực ra, lúc đó con và Khởi Sanh đính hôn vô cùng gấp gáp, không có bất kỳ quá trình thực chất nào, chỉ đơn giản là thỏa thuận bằng miệng."

Ánh mắt Mai Tĩnh Hàm do dự, suy tư vài giây sau, bà đứng lên, "Chuyện này mẹ phải hỏi Dư Khởi Sanh một chút mới được."

"Chỉ cần hỏi anh ta trực tiếp, anh ta sẽ nói cho mẹ."

Mai Tĩnh Hàm gật đầu, "Con không thể rời khỏi phòng cho đến khi mẹ quay về đâu đấy."

"Dạ."

Mai Tĩnh Hàm yên tâm, đi ra ngoài lấy máy bàn nội bộ gọi điện thoại cho Dư Khởi Sanh xác nhận.

Ngồi một mình trong phòng, Tống Thư thở phào nhẹ nhõm.

Cô tin chắc rằng Dư Khởi Sanh có thể làm tốt công việc đối phó với Mai Tĩnh Hàm, về phương diện dỗ dành trưởng bối là một trong những điều mà người bạn này của cô đã rất giỏi trong nhiều năm qua.

Chẳng qua là dưới tầng.

Nghĩ đến cục diện bế tắc hoặc tình cảnh đôi bên giằng co mà Tần Lâu và cha Tần Tự Tranh có thể phải đối mặt vào hiện giờ, Tống Thư ngay lập tức cảm thấy hơi đau đầu.

Tống Thư có điều không biết là Mai Tĩnh Hàm sau khi ra ngoài nói chuyện điện thoại xong cũng không trực tiếp quay về. Thay vào đó, bà đi cầu thang từ tầng hai thông qua tầng một, hẹn trước "chạm trán" với Tần Tự Tranh, bí mật gặp mặt.

Mai Tĩnh Hàm trước bày ra "tình báo" của mình, "Bé nói, nó với Khởi Sanh đã chia tay trong hòa bình. Tôi có hỏi Khởi Sanh bên kia, thằng bé nói quả thật như vậy. Nghe ra trong giọng không phải rất vui sướng, nhưng có lẽ sẽ không nháo đến loại trường hợp khó coi."

Mai Tĩnh Hàm nói xong, hỏi: "Bên ông tình hình sao rồi? Cái cậu trẻ gọi là Tần Lâu đó, ông cảm thấy thế nào?"

Tần Tự Tranh trầm mặc vài giây, lắc đầu.

Mai Tĩnh Hàm sốt ruột hỏi: "Không đáng tin cậy?"

"Khó nói."

"...Thật khó hiểu tại sao ông lại lắc đầu, làm tôi đây giật mình." Mai Tĩnh Hàm lườm ông một phát.

Tần Tự Tranh bất mãn: "Vì khó nói nên tôi cũng không thể gật bừa."

"Quên đi, nó không quan trọng. Bộ khó nói lắm? Đại loại như lòng dạ rất sâu?" Không đợi Tần Tự Tranh trả lời, Mai Tĩnh Hàm đã cau mày lo lắng: "Tôi chỉ sợ ngồi vào vị trí tổng giám đốc ở độ tuổi trẻ như vậy, tâm tư cũng không khác lắm với mấy lão cáo già? Bé con nhà chúng ta thông minh, nhưng không thích chơi tâm cơ với người khác, có khi bị chàng trai trẻ kia lừa không?"

Tần Tự Tranh cố gắng nửa ngày cũng không tìm được chỗ nào để chen vào, chờ Mai Tĩnh Hàm nói lo lắng của mình xong, ông mới nhíu mày, "Cho tôi nói hay bà nói tiếp?"

Mai Tĩnh Hàm ghét bỏ liếc ông, "Ông nói."

"Tóm lại, chàng trai trẻ này có tính cách quyết đoán, đường bút nghiêng, tài sáng tạo và đầu óc thông minh hơn người thường. Nhưng thực sự không phải lòng dạ đen tối theo mấy kiểu kia, ít nhất ở trước mặt tôi, nó không che dấu bản thân mình. Thẳng thắn, hỏi gì cũng không bao giờ trả lời qua loa có lệ–– nếu gặp vấn đề không thể nói, hắn liền trực tiếp nói không được với tôi. Hơn nữa..."

"Hơn nữa gì?"

Tần Tự Tranh do dự, "Hơn nữa chuyện này không phải không thể nói, hắn nói miễn là chúng ta đồng ý, tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn trong cuộc đời hắn đều có thể toàn bộ khai báo trước mặt chúng ta."

Mai Tĩnh Hàm sửng sốt: "Nghe bé tới mức này?"

Tần Tự Tranh bừng tỉnh, "Đúng vậy, nó chỉ biết nghe lời, quá nghe lời–– điều đó khiến cho tôi thấy hơi kỳ lạ–– trên thực tế, con bé về nước không lâu, cứ cho bọn họ ngay ngày đầu tiên đã biết nhau, tính đi tính lại đến nay cũng mới chín mấy ngày? Tôi thấy hắn đối với bé con thật sự thân thiết, không giống giả vờ chút nào."

Mai Tĩnh Hàm ngạc nhiên: "Ý của ông là, bọn họ đã biết nhau từ lâu?"

"Tôi không bao giờ nói bất cứ điều gì mà không có bằng chứng." Tần Tự Tranh lời lẽ chính đáng nói xong, do dự hai giây, ông thấp giọng bổ sung, "Chẳng qua xác thật có loại khả năng này tồn tại."

Mai Tĩnh Hàm suy nghĩ trong chốc lát, không có kết quả.

"Quên đi, lo lắng nhất thời không được. Nếu bên kia Khởi Sanh vẫn ổn, tôi cũng phần nào yên tâm. Chúng ta quay về thôi."

"Được."

Sau nửa giờ.

Bữa trưa đã được bưng lên bàn, năm người ngồi vào bàn trong phòng ăn tầng một.

Loan Xảo Khuynh vẫn không biết họ đang làm gì trong lúc bốn người biến mất khỏi tầm mắt của cô, nhưng cô có thể thấy được tí manh mối là–– đôi "cẩu nam nữ" này thế nhưng không che dấu trước mặt chú và dì ở Tần gia nữa! Mắt đi mày lại, không khó xử khi đụng trúng ánh mắt của hai vị trưởng bối sao??

Loan Xảo Khuynh nghiến răng tức giận.

Nếu thay đổi chỗ khác, cô đã sớm nhịn không được nổi bão, cố tình chú và dì lại rất tốt bụng, hiền hòa, khi trò chuyện với cô cũng quan tâm, săn sóc đủ thứ, người không có trưởng bối mới biết nó lạnh giá cỡ nào, người có thì rất ấm áp –– cô không muốn làm trò cười trước mặt hai người, cho dù cô có khó chịu, cũng chỉ có thể kìm nén nó.

Vì vậy, cơm cho vào miệng, mỗi lần đều bị Loan Xảo Khuynh bực bội mà nhai đến phát ra tiếng vang.

Ngồi nói chuyện phiếm, công việc với nhau một lúc, Mai Tĩnh Hàm dường như vô tình hỏi: "Tần tiên sinh, con bé nhà chúng tôi làm việc ở trong công ty thế nào, không biết có làm phiền ngài nhiều không?"

"Dì không cần khách sáo, cứ gọi con là Tần Lâu." Ý cười trong mắt Tần Lâu thấp thoáng, quay qua nhìn Tống Thư, " Tần Tình đang làm một dự án lớn rất quan trọng trong công ty gần đây. Người phụ trách nói với con rằng cô ấy đã thực hiện rất tốt."

"..."

Loan Xảo Khuynh đối diện bĩu môi.

Giống như miệng chó của Sở bá vương long kia không thể nôn ra ngà voi, ngoại trừ coi thường người khác, tám đời chắc chưa từng khen ai.

Nghĩ như vậy, Loan Xảo Khuynh nhất thời nhớ lại câu nói của Sở Hướng Bân đêm đó––

"Chỉ nói đơn giản so năng lực làm việc, cô ấy đã mạnh rồi, về điểm này, hai người xác thật khác nhau."

"..."

Biểu cảm Loan Xảo Khuynh tức khắc trở nên bực bội thêm ba phần, dùng sức cắn rau dưa ngày một mạnh.

Hai người ngồi ghế chủ nhà, Tần Tự Tranh và Mai Tĩnh Hàm liếc mắt, Mai Tĩnh Hàm cố tình muốn thử Tần Lâu, ánh mắt di chuyển, đột nhiên không báo trước, hỏi: "Vậy về sau kết hôn, chuyện công việc tụi con định chuẩn bị sắp xếp sao?"

Trên bàn yên tĩnh.

Sau vài giây.

"Khụ, khụ, khụ––" Người không liên quan nhất là Loan Xảo Khuynh lại bị sặc nhiều nhất, ho đến sắc mặt đỏ bừng, chỉ kém mặt đầy nước mắt.

Mai Tĩnh Hàm nhìn ra Loan Xảo Khuynh bị những lời của mình dọa, lập tức có chút lo lắng: "Bé, cô ấy không biết chuyện của tụi con à? Mẹ cứ nghĩ ba người tụi con cùng nhau đến, chắc chắn quan hệ bạn bè rất tốt."

Tống Thư đang đưa cho Loan Xảo Khuynh khăn giấy và cốc nước, Tần Lâu nhàn nhạt liếc nhìn vào lúc này, không chút tình người mà tiếp nhận lời nói: "Dì, đừng quan tâm nó. Đây là đứa em gái con, nó biết mối quan hệ của chúng ta, chỉ có điều hơi ngốc, đối với bất kỳ việc gì đều dễ dàng phản ứng thái quá–– không liên quan đến dì."

Loan Xảo Khuynh không thể phản bác vì đang bận ho đến tê tâm liệt phế [2]: "...."

[2] Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.

MMP [3].

[3] MMP: đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng việt là "Đ* mẹ mày".

Có cuộc vui mới đã quên đi tình cũ, còn ở trước mặt cuộc vui mới đạp người em gái của tình cũ là cô đây–– Tần Lâu không bằng cầm thú, Tần Lâu vô nhân tính! Từ bé đến lớn, một xíu cũng không thay đổi!

Loan Xảo Khuynh một bên ho, một bên thầm mắng dưới đáy lòng, đúng lúc bên cạnh có một cốc nước đưa qua, Loan Xảo Khuynh phản xạ có điều kiện nhận lấy, vội vàng cho hai miếng đồ ăn vào miệng để kìm nén cơn ho, "Cảm ơn chị––"

Giọng nói bỗng dừng lại.

Nói lời cảm ơn, bị nói lời cảm ơn, hai người đồng thời sửng sốt tại chỗ.

Chỉ là Tống Thư hoàn hồn nhanh hơn, khóe môi cô cong lên, ý cười lan tỏa.

"Không cần khách sáo."

"...."

Tựa hồ Loan Xảo Khuynh bị choáng, ho khan cũng quên mất. Sau vài giây, cô chậm rãi hồi phục tinh thần, không nhìn ai, tay cứng đờ đặt cốc nước xuống.

Nhận ra bầu không khí có điểm kỳ quái, Mai Tĩnh Hàm im lặng một lát liền cười: "Thôi thôi, mọi người ăn cơm cả đi, đừng để đồ ăn bị nguội."

Tần Lâu chủ động nhắc lại chuyện vừa nãy: "Dì mới vừa hỏi về công việc của chúng ta sau khi kết hôn phải tính sao, đúng không?"

"..." Tống Thư nhịn không được trừng Tần Lâu.

Mai Tĩnh Hàm tò mò, "Cậu nghĩ rồi?"

"Mỗi một ngày đều nghĩ." Tần Lâu nhìn chằm chằm Tống Thư, "Chỉ xem cô ấy nguyện gả cho con vào ngày nào thôi."

Tống Thư: "..."