Editor: ThenhBengg
Tần Lâu cầm lấy phần văn kiện chứa ảnh trên bàn lên, hắn cau mày, một lần rồi một lần lật qua lật lại xấp ảnh, rốt cuộc nhìn thấy trong hình ảnh có một bóng hình quen thuộc, cũng chứng thực được ký ức của mình—
Cha của Dư Khởi Sanh, tên hiện tại là Dư Vân Đào, người đàn ông này chính là luật sư biện hộ cho vụ án EAG năm đó của Bạch Chúc, Kiều Thiên Ba.
Mà người đàn ông này, cũng giống như vậy, sau khi vụ kiện kết thúc, biến mất không một dấu vết.
Chớp mắt một cái chín năm, con trai ông ta lại biến thành vị hôn phu của Tống Thư. Hơn nữa nhớ đến lúc trước Dư Khởi Sanh ở tập đoàn Vio có nói qua, "Hôn ước là do cha mẹ tự mình gặp nhau nói chuyện."...Quan hệ của Dư Vân Đào và Tống Thư đến nay rõ ràng chỉ ở mức công việc.
Không có khả năng Tống Thư lại không nhận ra luật sư biện hộ của mẹ mình.
Vậy suy ra có thể là, năm đó Tống Thư giả chết, Dư Vân Đào đã giúp khiến cô cảm kích hoàn toàn.
Mà lúc đó Tống Thư chỉ có mười bảy, mười tám tuổi, có thể giả chết thành công như vậy, chắc hẳn chính là Dư Vân Đào trong ứng ngoại hợp giúp cô trốn thoát thành công.
Như vậy mọi chuyện đều đã rõ ràng, tại sao bên người Tống Thư lại có một bạn cũ Dư Khởi Sanh—tại thời điểm chín năm trước, đối phương đã là ân nhân cứu mạng của cô, vì vậy con trai mới có thể quen biết ở chung cô...
Ngón tay Tần Lâu vô thức nắm chặt, màu mạch máu xanh nhạt nơi tay hơi nổi lên hiện rõ. Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, bức ảnh trong tay đã bị vò đến nhăn nheo uốn gấp.
Một lần nữa Tần Lâu cầm bức ảnh chụp, ánh mắt thâm trầm nhìn vào người trong ảnh.
Trong bức ảnh là thời tiết sáng lạn, ánh nắng tươi sáng, bên trong mọi người mặc đồ thạc sĩ tốt nghiệp thạc sĩ, Dư Khởi Sanh và Tống Thư sóng vai đứng cùng một loạt người bạn học tóc vàng mắt xanh, tuấn nam, mỹ nữ thoạt nhìn đẹp đến chói mắt.
Hàng phía trước còn có hai nữ sinh vui đùa đứng tạo tư thế, sau đó mỗi người hướng về phía trước, giơ tay--ở trong bức ảnh, các cô gái dẫm cao hơn cô một cái bục, phía dưới Tống Thư và Dư Khởi Sanh vô thức nhìn về phía góc máy ảnh mỉm cười.
Đó là khoảng thanh xuân không có hắn tham gia, suốt chín năm.
Tần Lâu chỉ cảm thấy bức bối, ghen ghét, điên cuồng, tức giận... Rất nhiều những cảm xúc không thống nhất được đan xen với nhau, giống như vô số con sâu gặm cắn trên ngực hắn, căng chặt đến mức hắn có cảm giác muốn nổi điên.
Âm thanh Tần Lâu hít thở dồn dập. Trước lúc cảm xúc trở nên mất khống chế, hắn khom lưng kéo ra ngăn bàn, từ bên trong lấy ra một cái bình thuốc chữ ngoại màu trắng.
Lấy ra mấy viên thuốc, không cần đến nước, trực tiếp bỏ vào trong miệng dùng sức nhấm nháp nuốt xuống—mùi vị thuốc bột chua xót đắng chát hòa vào trong miệng, cơ hồ đem tất cả vị giác và thần kinh của hắn làm cho tê liệt. Tần sóng kích thích dạ dày và bộ thần kinh thật mạnh, có chút run rẩy, cảm giác ghê tởm cứ thay nhau trào lên, lại bị Tần Lâu gắng gượng áp xuống.
- -Quá trình tự tra tấn mình như vậy hắn đã tạo thành thói quen. Bởi vì lúc chín năm trước, chỉ có thống khổ như vậy mới có thể nhắc nhở hắn rằng mình còn sống, làm hắn phân rõ ràng giữa giấc mơ và hiện thực, khiến cho hắn sẽ không thất hứa với lời Tống Thư nói trước đây, mà chạy đến tầng thượng 23 mà nhảy xuống.
Thời gian dài đã tạo thành thói quen...
Ánh mắt hắn hạ ở khoảng không, lại nghĩ đến lúc ở văn phòng tổng giám đốc tầng 22, lúc tiểu vỏ trai chủ động dán môi lên môi hắn, nếm đi mất một chút vị chua xót đắng chát của thuốc bột, lúc đó cô còn cau mày lại, chỗ sâu nhất trong đáy mắt tràn đầy cảm xúc đè nặng, đau lòng, tức giận tự trách.
Ở trong lòng một lần lại một lần miêu tả lại vẻ mặt của Tống Thư, những cảm xúc thô bạo dữ tợn trong đáy mắt Tần Lâu rốt cuộc cũng chậm rãi hồi phục lại.
Hắn lại lần nữa cầm lấy phần văn kiện trên bàn.
Đối với tư liệu của Dư Khởi Sanh, Tần Lâu đều xem qua, trong đầu lưu lại chỉ là chi tiết vụ kiện năm đó của Bạch Chúc.
- -Có thể là năm đó Tống Thư và Dư Vân Đào hay gọi là Kiều Thiên Ba cùng nhau thiết kế, Tần Lâu chỉ nghĩ đến khả năng này một lần.
Vụ kiện tài chính liên lụy công ty EAG chấn động một thời, số tiền phạm tội trong nghề thật khiếp sợ lên đến 500 triệu [1] nhưng số tiền vốn đa số đều đi theo Bạch Chúc tự sát trong tù, người con gái duy nhất là Tống Thư lại bị tai nạn xe cộ bỏ mình.
[1] 500 triệu NDT ~ 1,650 tỉ VNĐ.
Sau đó tòa án lại niêm phong tài sản sở hữu của Bạch Chúc, cũng không tìm thấy một chút dấu vết nào của khối tài sản kết xù kia, nhưng tài chính lưu không có khả năng tự nhiên biến mất, Bạch Chúc bị kết đến 8 án hạng hình sự, tội danh nặng nhất trong đó chính là "Rửa tiền"—vậy xem ra hung thủ thật sự được lợi, rất có khả năng còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.
Mà nếu vụ kiện này có ẩn tình khác, thì lúc Bạch Chúc ở trong ngục tự sát không muốn cho người khác biết nguyên nhân, thậm chí nếu Bạch Chúc khởi án kiện rửa tiền. Thì không phải...
Ngón tay Tần Lâu đặt trên tay vịn trên sô pha đột nhiên cứng đờ, thần kinh khóe mắt hắn dường như co giật một chút. Vậy là tai nạn giao thông năm đó của Tống Thư, tài xế ban đầu nói dối là mình say rượu lái xe, cuối cùng bị hắn dùng thủ đoạn ép mới thừa nhận bản thân ghi hận Bạch Chúc nên nữ tài xế mới trả thù—thì tất cả sau lưng đều có người dựng lên bức màn này độc thủ, thậm chí còn liên lụy thật rộng!
Người ở đằng sau bức màn đó...
Yên lặng một hồi lâu, bên trong cánh cửa điện tử tầng 23, vang lên một tiếng thống khổ đến cực điểm, gần như trở nên điên tiết—
Là những người đó.
Những người đó muốn giết búp bê Tây Dương của hắn.
- --
Xa xa ở Châu Âu, lúc nhận được điện thoại của cháu nội mình, ở nơi đây đã là chín giờ tối.
"Điện thoại của Tần Lâu?" Tần Lương có chút ngoài ý muốn.
"Tần tiên sinh, là thiếu gia Tần Lâu, tôi đã xác nhận."
"Ồ, hiếm thấy, thằng nhóc đó nghĩ sao mà lại gọi điện thoại cho tôi?"
"Chắc hẳn là hỏi thăm ngài chăng." Đi theo lâu năm bên người Tần Lương, ông lão cười nói.
"Nó? Nó không gây phiền phức chọc tôi tức giận đã là may mắn rồi." Tần Lương ngoài miệng nói vậy, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy ý cười, ông duỗi tay cầm lấy điện thoại, "Khụ, đã trễ thế này, có việc gì sao?"
Người hầu bên cạnh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tần Lương một cái—cả đời chuyện Tần lão tiên sinh không làm được nhất chắc là không buông bỏ được bộ mặt trưởng bối uy nghiêm, cho nên dù là yêu thương lo lắng cháu trai đến cỡ nào nào, cũng không chịu bộc lộ ra ngoài.
Cố tình tính tình hai ông cháu này lại y hệt nhau.
Ông lão bất đắc dĩ mà lắc đầu, vừa mới xoay người rời đi, để không gian cho hai ông cháu nói chuyện phiếm, đột nhiên thấy phía sau bàn sắc mặt Tần Lương đột nhiên trầm xuống.
"Đột nhiên lại nói đến chuyện đó làm gì?" Ánh mắt Tần Lương lãnh đạm, "Đã nhiều năm như vậy rồi, ông nói ở Tần gia cháu chỉ cần quản lí—không cần nhắc lại nó, vậy thì ai nấy đều tốt, cháu không hiểu sao?"
Tần Lâu hơi nghẹn ngào, tiếng cười từ bên trong điện thoại truyền đến: "Tôi đương nhiên không hiểu. Tôi đã sớm nói, các người đều là bè lũ xu nịnh, tôi vĩnh viễn không hiểu được."
"...Cháu cố ý gọi điện thoại đến để chọc ông tức chết phải không?"
"Ông đừng hiểu lầm, tôi không rảnh rỗi đến vậy, tôi gọi đến chỉ muốn hỏi một việc."
"Chuyện gì?"
"Nếu ông còn nhớ đại án EAG kia, thì vấn đề năm đó tôi đã hỏi qua với ông, ông còn nhớ không?"
"...Thái độ của cháu là gì đây?"
"Thái độ của tôi vẫn luôn như trước, thời điểm này ông đừng có lảng sang chuyện khác!" Trong đầu dây đối phương, thanh âm mang ý cười của Tần Lâu biến mất, chỉ còn lại âm trầm mưa gió, khủng bố. "Lúc trước hỏi ông, án tử của Bạch Chúc rốt cuộc vô tội hay có tội—ông nói với tôi thế nào?"
"..."
Sắc mặt Tần Lương biến hóa vài lần, đôi tay rốt cuộc vẫn là nắm chặt thành quyền, thanh lãnh nói: "Cho dù bây giờ hay là về sau cháu có hỏi lại, ông vẫn sẽ nói như vậy, cô ta không hề vô tội."
"Nhưng vụ án kia chắc hẳn có ẩn tình gì đi?"
Tần Lương không nhịn được nữa nổi trận lôi đình, "Ông đã nói với cháu bao nhiêu lần—chuyện đó đã qua rồi! Người đã chết cũng không sống lại được nữa, chỉ còn có những người này còn sống! Chẳng lẽ cháu muốn làm cho những người còn tồn tại này mỗi ngày phải sống trong địa ngục sao?"
"..."
Đầu dây đối phương trầm mặc một hồi lâu, thanh âm Tần Lâu nghẹn ngào mà cười rộ lên.
"Tôi chưa từng muốn khiến cho tất cả mọi người như vậy—nhưng nếu những người đó có tội, thì sống trong địa ngục sẽ là trừng phạt thích đáng đối với bọn họ."
Tần Lương cắn răng, gương mặt già nua hiện lên gân xanh trên trán, day dứt thái dương, "Vậy cháu biết, rốt cuộc là ai vô tội ai có tội?"
"Tôi có thể điều tra."
Tần Lương nói, âm thanh cơ hồ đang nghiến đến tận kẽ răng, "500 triệu, cũng đủ nhiều ít khiến mất mạng cháu biết không? Có người dám vì số tiền đó mà liều mạng, chết thì cũng chết, nhiều hay ít người bọn họ cũng không để ý đâu—chẳng lẽ cháu không sợ chết?"
"Ha ha ha ha... sợ chết?"
Tần Lâu nghe xong giống như là nghe được một trò cười, cười đến không kiềm chế nỗi, một hồi lâu sau hắn mới dừng lại, "Ông nội à, vì ông sống lâu năm quá rồi nên mới sợ chết sao? Vì tồn tại, ông còn cái gì không thể vứt bỏ sao?"
"—Chuyện này không có chút liên quan gì đến ông! Nếu cháu muốn điều tra, sẽ hại bản thân cháu gặp phải nguy hiểm!!" Tần Lương nổi trận lôi đình.
"Nguy hiểm? Ha, không sao cả." Tần Lâu cắn răng cười, lại tựa như âm thanh khóc đến nhỏ máu: "So với chín năm trước muốn chết đều không được, thì nguy hiểm tính là gì chứ?"
"——!"
Tần Lương hung hăng đánh lên mặt bàn, thanh âm già nua nghẹn ngào: "Tần, Lâu! Một hai cháu phải vì hai mẹ con đó mà đem mạng mình và toàn bộ Tần gia liên lụy vào?"
Trong điện thoại yên tĩnh lại.
Hơn mười giây sau, office building tầng 23 tập đoàn Vio.
Con ngươi đen nhánh đến đáng sợ, dựa vào góc tường, máy bàn đặt trên mặt bàn, vang lên âm thanh khàn khàn của người đàn ông.
"Tần gia..."
Trong bóng tối Tần Lâu không một tiếng động cong cong khóe môi, ánh mắt lạnh lẽo điên cuồng, "Nếu sự kiện năm đó, Bạch Chúc có nửa điểm vô tội, thì Tần gia chính là người đứng xem, là đồng lõa, càng có thể là đầu sỏ gây tội thứ nhất! Gia nghiệp Tần gia nhuốm chồng chất đầy máu của bọn họ--tôi bồi thường bằng mạng của mình còn sợ không đủ!"
"Cháu nói bậy cái gì đó!" Không chỉ là kiệt sức mà còn là chột dạ, trong điện thoại thanh âm Tần Lương nhiều thêm một tia chột dạ.
Tần Lâu không dao động, thanh lượng thấp đến trầm lệ.
"Cả ngày hôm qua tôi đều đã tra, đều suy nghĩ, nhớ năm đó ông nản lòng thoái chí mà giao cho tôi quản lí Tần gia, chỉ khăng khăng yêu cầu vợ chồng Tống Thành Đồng và Tần Phù Quân cùng ông ẩn cư ở Châu Âu, nói không chịu nỗi hỗn loạn, nửa bước cũng không cho bọn họ về nước..."
"Chuyện này thì có làm sao? Tần gia hiện tại chỉ còn lại một cô con gái... Ông đem con gái chăm sóc cho mình, chẳng lẽ cũng sai sao?"
Tần Lâu trầm mặc hồi lâu, cười trầm, "Không sai, đương nhiên không sai. Ông đối với Bạch Chúc tốt bụng suy cho cùng cũng là người ngoài, Tần Phù Quân tâm tư rắn rết thì cũng là con gái ông!"
"Tần Lâu!"
"Thôi bỏ đi, ông nội, xin ông thỉnh thoảng nhớ thay cháu nội này hướng đến cô dượng—hỏi thăm một chút."
"Tần Lâu, cháu..."
"Thuận tiện nói cho bọn họ một câu, tôi ở bên này, nhất định chuẩn bị cho họ một phần đại lễ--mong bọn họ thong thả chờ, dù là chân trời hay góc bể tôi cũng đuổi tới mà dâng tặng cho bằng được."