*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Văn Văn.
Beta-er: Heo🐷
Sau khi rời khỏi office building của tập đoàn Vio, hai người cùng gặp nhau tại nơi được chỉ định hội họp. Tống Thư và Dư Khởi Sanh suốt đêm chạy tới thành phố Q qua đêm.
Dư Vân Đào, ba của Dư Khởi Sanh sống ở một vùng ngoại ô hẻo lánh tại thành phố Q. Nói chính xác, đó là một thị trấn nông thôn, thậm chí còn có bố trí camera giám sát.
Vì bảo đảm chỗ ở của Dư Vân Đào phải đạt đến trình độ không ai biết đến, mỗi lần Dư Khởi Sanh đi thăm ba mình đều tìm người tùy tiện thuê một chiếc xe hơi. Mặc dù lần này là gấp gáp đến đón Tống Thư đi, hai người họ cũng đã hẹn trước gặp nhau ở khu nhà bên cạnh, Tống Thư vài lần quay người lại xác nhận phía sau chắc chắn không có người bám theo mới tìm một chỗ mang khẩu trang và kính râm lên.
Thời gian chuẩn, chỗ tốt. Cô vừa đến lề đường, một chiếc xe hơi xa lạ nhanh chóng dừng lại, Tống Thư nhanh gọn chui vào cửa sau của chiếc xe.
Sau khi lên xe, Tống Thư liền nằm xuống ghế sau, Dư Khởi Sanh lái xe qua cầu vượt theo trên hướng dẫn xoay không biết mấy ngàn độ quanh thành phố, cuối cùng mới lái theo hướng mục đích thực sự.
Đồng thời, anh ta từ kính chiếu hậu liếc nhìn ghế sau của xe, "Tốt rồi, không cần phải nằm xuống."
"Có vấn đề gì sao?"
"Ừ, anh xác nhận qua rồi." Dư Khởi Sanh tạm dừng một chút, hỏi: "Tại sao đêm nay lại cẩn thận như vậy?"
Tống Thư ngồi dậy, kéo khẩu trang xuống, "Hôm nay, tôi nhìn thấy dì An ở Vio."
"Dì An? Dì ấy có nhận ra em không?"
"Có."
"Vậy dì có nói cái gì không?"
"Trong tổ thư ký, trợ lý có người mà dì ấy không tin tưởng, tôi cũng cảm thấy vẫn luôn có ai đó theo dõi tôi khi tôi ở trong tập đoàn tối nay. Vì vậy, tôi có dặn dì nhất định phải cẩn thận hơn chút."
"Cũng đúng, chuyện cẩn thận này, em nói không sai." Dư Khởi Sanh nói, "Anh đã thật lâu không thể nói chuyện trực tiếp cùng với dì An trong nhiều năm, ba anh chắc cũng rất muốn gặp dì ấy."
"Đúng vậy, ba người bọn họ đều là bạn lâu năm của nhau kia mà."
Dư Khởi Sanh khẽ cứng đờ, quay đầu lại, "Xin lỗi, anh không cố ý nhắc đến."
"Không sao." Tống Thư mỉm cười lạnh nhạt: "Mẹ tôi cả đời này có thể gặp gỡ và quen biết những người bạn như chú Dư và dì An, chính bản thân mẹ hẳn là vẫn luôn lấy làm niềm tự hào đi."
Dư Khởi Sanh trầm mặc, khẽ thở dài.
Tống Thư cúi đầu nhìn chiếc vòng đeo trên cổ tay, khi cô giơ cổ tay lên thời gian được tự động hiển thị trên đó, "Đã trễ thế này rồi, chúng ta có đến chỗ đó chắc cũng phải gần rạng sáng, anh không có vấn đề gì chứ?"
"Chiều ngày mai có một cuộc họp, phần còn lại không khẩn cấp, không còn gì nữa."
"Vậy là tốt rồi." Tống Thư dừng một chút, "Chỉ là chú Dư phải ở lại với chúng ta mọi lúc. Nhiều năm trôi qua, tôi hại chú ấy luôn luôn lăn lộn ở cái thôn nhỏ bé đó để mai danh ẩn tích, trong lòng tôi thật sự khó chịu."
Dư Khởi Sanh nghe thế cau mày, "Nếu em đã nói như vậy, anh đây cần phải thay ba giáo huấn em--- ông ấy đối với dì Bạch như thế nào, chắc trong lòng em hiểu. Năm đó, nếu không có chuyện kia thì bọn họ có khả năng đến với nhau nhất. Vì vậy trong vấn đề này, ba anh luôn là người muốn chân tướng lộ ra ánh sáng nhất, ông ấy vội vàng cho dì Bạch một cái công bằng như thế sẽ không so đo nửa điểm với em."
Tống Thư hạ mắt xuống, "Tôi biết."
Dư Khởi Sanh nhẹ giọng nói: "Đừng nói chuyện này nữa, em cũng mệt mỏi rồi. Hôm nay sao em làm việc quá giờ thế, có chuyện gì đã xảy ra trong tập đoàn sao?"
"Không có." Tống Thư lắc đầu.
"Có phải Tần Lâu lại gây rắc rối cho em không?"
"..."
"Tôi biết điều đó." Tống Thư trầm mặc, Dư Khởi Sanh trong lòng đã hiểu rõ, anh nhăn mày lại, "Không phải anh ta đã xác định thân phận của em rồi à, tại sao anh ta còn không biết chừng mực một chút?"
Tống Thư tạm dừng mới nói: "Anh ấy muốn giúp tôi."
Dư Khởi Sanh hiểu rõ: "Chắc chắn em sẽ không đồng ý."
"Chuyện này quá nguy hiểm. Ngoại trừ hai người kia đứng ở ngoài sáng, thậm chí cho đến bây giờ người lãnh đạo thực sự và những người tham gia khác vẫn không thể được xác định... Tôi không muốn lôi kéo bất cứ ai vào."
"Lòng tốt bụng này của em cùng dì Bạch giống nhau."
"Đừng nói vậy, tôi sẽ nghĩ anh đang mắng tôi." Tống Thư nói giỡn.
Dư Khởi Sanh bất lực: "Từ khi nào lòng tốt trở thành mắng chửi người rồi? Một đám lão tổ tông [1] trong quan tài cũng phải bị em chọc tức đến nỗi dắt tay xinh xinh cùng nhau nhảy ra ngoài."
[1] Tổ tông: như tổ tiên.
"Lòng tốt luôn phải trả giá lớn." Nhìn vào màn đêm xẹt qua bên ngoài xe, đôi mắt Tống Thư hơi mơ hồ, như là ánh nến bị gió thổi lay động, "Tôi nhớ rõ bên phương Tây có câu ngạn ngữ cổ xưa thường nói "Con đường thông qua địa ngục thường được lát bằng thiện chí [2]"."
[2] Thiện chí: ý định, suy nghĩ tốt và luôn thực lòng mong muốn đi đến kết quả tốt khi giải quyết việc gì.
- --nếu năm đó, mẹ không cấp cơ hội cho kẻ cặn bã giống như sài lang [3] kia. Ông ta cùng những âm mưu dơ bẩn, vặn vẹo sau lưng đó sao có thể thực hiện được? Sao có thể khiến bóng tối nuốt chửng ánh sáng?
[3] Sài lang: sói rừng.
Dư Khởi Sanh im lặng một lúc lâu, hỏi: "Còn thiên đường thì sao?"
"..." Tống Thư quay đầu vào trong xe.
Dư Khởi Sanh lặp lại một lần nữa, "Nếu con đường thông qua địa ngục thường được lát bằng thiện chí. Vậy con đường đến thiên đường ở đâu?"
Tống Thư lặng lẽ lắc đầu.
"Tôi không biết, tôi vẫn luôn đi tìm kiếm nó."
"Sẽ tìm thấy nó chứ."
"Sẽ." Tống Thư chậm rãi nắm chặt tay, "Nhất định sẽ."
Giống như khoảnh khắc mặt trời mọc vào rạng sáng mai, bầu trời bao phủ bóng tối sẽ bị ánh sáng xua tan.
Cô tin chắc rằng món nợ oan cũ khắc cốt này cuối cùng sẽ được gột rửa.
*
Vào chiều thứ bảy, Dư Khởi Sanh kết thúc cuộc họp video của mình, ngồi ở trong văn phòng đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương [4].
Suốt đêm hôm qua, vội vã chạy đến nơi ở của ba mình, ngôi làng nhỏ rất hoang dã, hẻo lánh. Bởi vì vùng núi có một vài cái hố lớn nhỏ, cộng thêm địa hình không bằng phẳng, công trình tu sửa cũng mười phần gặp khó khăn, chỉ có một con đường đất để tiến vào làng, con đường xi măng duy nhất cũng bị hư hỏng lâu năm. Anh và Tống Thư, hai người ngồi ở trong xe giống như họ đang chơi một tấm bạt lò xo khi còn nhỏ, nhảy tưng tưng tưng~
Nhưng cũng chính vì ngôi làng này hẻo lánh, vậy nên ba anh mới có thể chọn nơi này ở lại.
Dư Khởi Sanh xoa xoa vùng giữa trán, thở hắt ra.
Ngay khi Dư Khởi Sanh chuẩn bị đứng lên suy nghĩ có nên vào phòng trong nghỉ ngơi một chút không, máy bàn cố định trên bàn làm việc của anh đột nhiên reo lên.
Điện báo biểu thị là máy bàn chi nhánh tại quầy lễ tân lầu dưới công ty luật.
Dư Khởi Sanh nhíu mày, ấn loa xuống.
"Không phải đã nói buổi chiều có một cuộc họp sao? Ai cũng không được phép quấy rầy tôi? Việc gì?"
"Dư tổng, có người đến công ty luật muốn gặp ngài." Giọng nói ở quầy lễ tân nghe có vẻ hơi khẩn trương.
Dư Khởi Sanh khép mắt rồi mở ra, nghe ra chút bất thường, "Cuộc hẹn buổi chiều đều bị dời ra sau, ai sẽ đến vào lúc này?"
"..."
Tầng 1 của công ty luật, cô gái trẻ trước quầy lễ tân nhìn khu vực nghỉ ngơi phía đối diện, người kia một đầu tóc tím phát sáng cùng với một khuôn mặt đẹp trai không phù hợp, cô nàng nuốt nuốt nước bọt, xoay người qua tận lực hạ giọng, tay che điện thoại, thật cẩn thận nói: "Vị họ Tần bên tập đoàn Vio, Tần tổng giám đốc."
Dư Khởi Sanh sửng sốt.
Vài giây sau, lông mày của anh nhướn lên, cười lạnh: "Hãy để anh ta tự đi lên."
"Ngài... Ngài không xuống dưới đây ạ?"
"Không xuống."
"...Ngài." Cô gái trẻ trước quầy lễ tân muốn phình to đầu cả lên, bất lực đành đáp ứng, lúc cúp điện thoại còn hơi nghi ngờ mà nhìn microphone--- Dư tổng của bọn họ từ khi nào lại giống như con nít như thế, làm sao có thể giận dỗi cùng với một khách hàng lớn như vậy?
Ba phút sau.
Tần Lâu đứng ở trong văn phòng Dư Khởi Sanh.
"Hôm nay Tần tổng thật có nhã hứng nha, ngọn gió nào thổi anh tới công ty luật của chúng tôi một chuyến thế?"
Dư Khởi Sanh có lệ đứng lên, trong ánh mắt chứa ý không tốt quá rõ ràng, nhìn về hướng Tần Lâu.
Tần Lâu cũng không coi mình như người ngoài, từ lúc bước vào liền đĩnh đạc mà hướng tay vịn ghế sô pha ngồi xuống như đúng rồi. Sau đó nheo mắt lại, nhìn Dư Khởi Sanh với một loại ánh mắt khiến anh ta vô cùng khó chịu từ từ đánh giá anh ta.
"Lúc trước tôi có nghe cô ấy nói với tôi rằng anh rất hiểu nghi thức xã giao nhẹ nhàng, toàn thân đều là khí chất quân tử phóng khoáng. Hôm nay thấy...Ừ thì quả nhiên nói có tiếng nhưng không có miếng [5]?"
[5] Nói có tiếng nhưng không có miếng: cứ cho là thế, nhưng thật ra không phải vậy.
Dư Khởi Sanh liếc nhìn tư thế ngồi không đúng đắn của Tần Lâu trên tay vịn ghế sofa, lông mày lập tức nhăn, "Vậy Tần tổng cũng giống nhau như đúc trong những lời đồn."
- -- bất kể phong đầu nghiệp giới hay trong ngoài Tần gia. Về lời đồn Tần Lâu, chắc chắn liền có vô số lời khen hay.
Mặt Tần Lâu dày tất nhiên không ngại, thậm chí hắn còn cười ha ha lên nữa kìa, rất chi là phóng túng, "Anh vừa mới hỏi tôi chuyện gì?"
Thần sắc Dư Khởi Sanh không thay đổi, "Tôi hỏi hôm nay Tần tổng tới đây có việc gì phải làm sao?"
Tần Lâu cười cười: "Tôi muốn có một người ở chỗ anh."
"Người nào?"
"Tần Tình."
"..." Sắc mặt Dư Khởi Sanh biến đổi. Anh ta ẩn ẩn có dấu hiệu muốn nổi giận, chỉ là vài giây sau lại chậm rãi kiềm chế xuống, anh cười châm chọc: " Tần Tình hiện đang làm việc trong công ty của anh, Tần tổng còn muốn sao nữa?"
"Tôi không muốn sắp xếp công tác hay chức vụ của cô ấy còn phải cách công ty luật của mấy người một tầng quan hệ. Tôi chính là muốn đào tất cả các công việc có liên quan đến cô ấy, toàn bộ đều tiến vào Vio. Dư tổng nói cái giá đi, tôi sẽ trả cho bằng được nên anh yên tâm, tôi sẽ không quỵt đâu."
Dư Khởi Sanh tức muốn bật cười luôn rồi, đứng lên: "Tần tổng cho rằng chỗ tôi là nơi bán thức ăn sao?"
Tần Lâu nghĩ một lúc: "Chợ hải sản mới có bán tiểu vỏ trai đúng không?"
"..."
Dư Khởi Sanh hoàn toàn không theo kịp tiết tấu suy nghĩ của tên vô sỉ này và đây cũng là lần đầu tiên một luật sư như anh gặp phải một tên đầu óc có bệnh như vậy, nhất thời sắc mặt biến xanh như tàu lá chuối luôn.
"Xin lỗi, Tần tổng. Chỗ này của tôi không có bất kỳ cái chợ bán thức ăn hay hải sản nào, OK. Anh muốn người, có thể! Tự anh đi nói với Tần Tình đi, không cần ảo tưởng thông qua nơi này của tôi gây áp lực lên cô ấy---Tôi sẽ không phối hợp với anh!"
"Thật không chịu?"
"Muốn nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Vậy thì coi như tôi chưa nói gì."
"...?"
Tần Lâu nói xong từ trên sô pha đứng dậy, tựa hồ tính toán trực tiếp chạy lấy người. Dư Khởi Sanh chưa kịp phản ứng, thậm chí bởi vì không nghĩ ra được mục đích cuối cùng của tên điên này đến đây để làm gì, khiến cho biểu tình trên mặt của anh ta mờ mịt, mông lung, anh nhìn bóng lưng Tần Lâu. Cho đến khi Tần Lâu dừng chân lại, "Đúng rồi, còn có chuyện này."
"...Chuyện gì?" Dư Khởi Sanh cảnh giác hỏi.
Tần Lâu quay người lại, ý cười sáng lạn.
"Mối quan hệ hôn ước giữa anh và Tần Tình, anh cũng có thể chuyển nhượng nó cho tôi luôn được không?"
"----!"
Lần này Dư Khởi Sanh thật sự tức đến nghẹt thở, anh nghiến răng và cười: "Hôn ước mà cũng mua được, vậy Tần tổng chuẩn bị lấy cái gì đổi cho xứng đây?"
Không khí an tĩnh vài giây.
Nụ cười trên khuôn mặt của Tần Lâu biến mất không thấy.
"Hết thảy mọi thứ của tôi."
Im lặng vài giây, Dư Khởi Sanh mới nói, "Hôm nay Tần tổng tới, cuối cùng là muốn nói cái gì?"
Tần Lâu cười chua xót: "Tôi biết cô ấy có rất nhiều, rất nhiều chuyện gạt tôi, có lẽ còn có rất nhiều kế hoạch phải tự thân đi làm. Tôi cũng biết những chuyện mà tôi không hiểu thì anh lại hiểu đến tường tận những chuyện xảy ra trong quá khứ và chân tướng đen tối đó--- cho nên tôi hy vọng, nếu có một ngày nào đó Dư tổng thật sự nghĩ thông suốt, cảm thấy khi cô ấy cần một người giúp đỡ hay trợ lực, có thể đến tìm tôi."
Dư Khởi Sanh im lặng một lát, lắc đầu: "Xin lỗi, Tần tiên sinh. Chuyện này tôi không thể tự chủ trương đáp ứng anh được. Chuyện của cô ấy chính là chuyện của cô ấy, quyết định thế nào là nằm ở cô ấy, không ai trong chúng ta có quyền can thiệp."
Tần Lâu nheo mắt, "Trong ấn tượng của tôi, mấy người học pháp luật không phải không biết linh hoạt [6] như thế."
[6] Bản cv ghi là biến báo, edit ra linh hoạt: theo tui nghĩ là biết thời biết thế, không biết đúng không? 🤦♀️
Mặt Dư Khởi Sanh vô cảm: "Trong chuyện này, tuyệt không thể linh hoạt."
"...Được rồi." Tần Lâu gật gật đầu: "Vậy thì tôi đây chỉ có một yêu cầu cơ bản nhất."
"Gì cơ?"
Tần Lâu chậm rãi siết chặt tay, khóe miệng cong lên.
"Một ngày nào đó trong tương lai, nếu cần ai đó phải làm cái gì, như vậy tất cả những chuyện thuộc phạm trù nguy hiểm nhất cứ giao cho tôi. Anh không được phép để cho cô ấy tiếp xúc dù chỉ một chút."
Ngữ khí mệnh lệnh này làm Dư Khởi Sanh khó chịu.
"Tại sao tôi phải nghe anh?"
"Tại sao ư?" Tần Lâu cười rộ lên, bừa bãi đến tột cùng, "Anh không phải thích cô ấy sao? Cho nên mới có cái hôn ước chó má đó?"
"Anh...."
"Chỉ có khi tôi đã chết..."
Tần Lâu đột nhiên thu ý cười lại, mặt mày lạnh lùng mà đánh gãy lời nói của Dư Khởi Sanh---
"...Thì anh mới có khả năng cùng cô ấy ở bên nhau."
Thân ảnh Dư Khởi Sanh chấn động.
Vài giây sau, nhìn cánh cửa đã đóng lại cùng thân ảnh mơ hồ đã đi xa. Dư Khởi Sanh hồi phục tinh thần, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt bàn tay đầy gân xanh.
"....Kẻ điên!"
****
[4] Huyệt Thái Dương: