Nước sốt chua ngọt, ở trên có váng dầu, còn có hạt hoa tiêu bị dầu nóng k1ch thích phát ra mùi thơm , tất cả thấm vào nước sốt chua ngọt bên trong.
Bàn Nha nhúng đũa vào nếm thử, với tư cách là một đầu bếp hàng đầu và một người sành ăn hạng nhất, nàng đưa ra đánh giá: Rất hài lòng hahaha!
Mắm tỏi là nguyên liệu làm Lương Bì, Bàn Nha đảo đều, dùng vải đậy lọ tỏi lại, để sang một bên rồi rưới đều nước sốt chua ngọt lên các lát dưa leo đã xếp sẵn rồi đặt lên trên một tấm vải lớn chống bụi.
Vốn dĩ, dưa leo chua ngọt có thể dùng ngay sau khi rưới nước sốt.
Tuy nhiên, để tiết kiệm chi phí, Bàn Nha dự định ướp dưa leo qua đêm để các lát dưa leo ngấm hết nước sốt, hương vị nước sốt chua ngọt ngon hơn khi ướp kỹ.
Sau đó là nước nêm dùng để nấu Lương Bì, nàng chỉ cần cho một lượng hoa hồi, Hồi Hương, hoa tiêu vừa đủ vào nồi nước sôi rồi đun nhỏ lửa, Bàn Nha lại làm thêm dầu cay.
Cuối cùng, cho tất cả những thứ này vào một chiếc giỏ treo trên mái nhà - ở cổ đại, nhà nông dân có rất nhiều chuột nên họ thường bỏ thức ăn vào giỏ treo để tránh chuột ăn.
Nguyên liệu đã sẵn sàng rồi, nhưng Lương Bì lại không được làm sẵn, chỉ có vừa hấp ra lò mới ngon.
Bàn Nha bận rộn xong, đi giúp nương nàng thu thập bàn ghế, vất vả cả ngày, cuối cùng cũng bày được mấy cái bàn ghế ngoài sân.
Sân vườn rộng rãi, không gian thoáng mát, Bàn Nha dự định trước tiên bày quầy bán hàng ở trong sân nhà mình, sau này làm ăn làm lớn nàng lại chính thức tìm cửa hàng mặt tiền..
Buổi tối, Bàn Nha gọi nương nàng xuống bếp bưng hũ dưa leo chua ngọt xuống nhìn, thấy những lát dưa leo đã thấm nước chua ngọt trông có vẻ mọng nước rất hấp dẫn, những lát dưa leo chảy ra một ít nước hòa với nước sốt chua ngọt, tỏa ra mùi thơm nhẹ.
Bàn Nha gắp một miếng cho mình ăn, không sai, chua ngọt vừa phải, chắc sáng mai sẽ ngon hơn.
Sau đó cho Bàn Nha kẹp một miếng cho nương nàng, nói: "nương, người nếm thử cái này."
Nương Bàn Nha nhìn thì thấy đó chỉ dưa leo bình thường.
Bà nói: “là dưa leo ? Con bí ẩn kéo nương vào bếp tưởng có thứ gì lạ chứ hóa ra là dưa leo thái lát, nó có gì hiếm lạ đâu”
Bàn Nha nói: "Nương , cái này trông giống như một lát dưa leo bình thường nhưng lại chứa đựng rất nhiều bí ẩn.
không tin thì Nương cứ cắn thử một miếng đi."
“Thật sao?” Nương Bàn Nha nghi ngờ hé miệng, Bàn Nha liền đút miếng dưa leo vào miệng bà, miệng bà vừa khép lại liền sửng sốt
"Nương, nương thấy thế nào? Ăn ngon không?" Bàn Nha đắc ý nhìn nương.
"Bàn Nha, đây có đúng là dưa leo không! Ta ăn thấy có vị dưa leo còn có vị chua ngọt, Vừa cho vào miệng, nước miếng đã không khỏi chảy ra, ngon quá!" Nương nàng vội cuối đầu nhìn lọ dưa leo nói: “Còn nữa không? Cho ta thêm miếng nữa ! quá Ngon ! Bàn Nha , còn làm tương ớt rất ngon, món dưa leo cũng ngon nữa! Nương đã lớn như vậy, đây là lần đầu được ăn món ăn có vị ngon như vậy, vừa chua vừa ngọt, làm sao con có thể kết hợp được hai vị này một chỗ mà vẫn ngon như vậy?”
Bàn Nha mỉm cười, gắp một miếng dưa leo khác đưa cho nương và nói: "Nương, phương thức này là bí mật.
Dưa leo này tên là dưa leo Bàn Nha.
Này, nương cứ ăn hai lát rồi chịu đựng nhé.
Đây là con chuẩn bị cho Ngày mai.
Khi nào chúng ta kiếm được tiền, con sẽ nấu cho nương ăn, bao nhiêu cũng được!
Hai người vào nhà vừa ngủ vừa trò chuyện cười đùa.
Cả nhà đi ngủ sớm.
Ngày mai Bàn Nha sẽ phải dậy sớm chuẩn bị hấp Lương Bì.
Nửa đêm Bàn Nha tỉnh dậy, nàng buồn tiểu, mặc quần áo đi ra nhà xí, vừa ra khỏi nhà xí đã nghe thấy tiếng xào xạc trong bếp.
Lúc đầu Bàn Nha tưởng là chuột đánh nhau nên không để ý, nhưng đi được vài bước thì nghe thấy bên trong có động tỉnh, hình như không phải chuột!
Chẳng lẽ có kẻ trộm sao? Bàn Nha cảm thấy không thể để tên trộm phá hỏng việc kinh doanh của nàng được! Nàng vội vàng lấy một thanh gỗ dày từ đống củi bên cạnh rồi lặng lẽ đi vào bếp.
Khi bước vào, nàng thấy cửa bếp mở hé, bên trong có ánh sáng mờ nhạt.
Quả nhiên có người! Người kia đưa lưng về phía Bàn Nha, thấy không rõ tướng mạo.
không nhìn ra người đó có mạnh bằng Bàn Nha hay không, nàng nhìn qua khe cửa thì thấy Người đó đã lấy giỏ đựng nguyên liệu xuống và đang ăn gì đó.
Hỏng bét, chuyện xấu! Bàn Nha thầm nghĩ không tốt, lập tức vọt vào, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vung một cây gậy gỗ vào người đàn ông với tốc độ nhanh như chớp.
"Đừng! Đừng đánh! Ta là cha của ngươi!" Người đàn ông xoay người, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu.
Bàn Nha nghe thấy tiếng thì nhận ra đó thực sự là cha mình.
Nàng dừng tay kịp thời để cây gậy không đập trúng vào đầu ông ta.
Nhưng Bàn Nha trừng mắt nghĩ: Ôi chao ôi! Trên tay cha nàng đang cầm nửa chiếc bánh phết dầu cay, ngoài miệng dính đầy vết đỏ của dầu cay, còn lén ăn hết dưa leo chua ngọt trong hũ, thậm chí nước sốt cũng uống sạch.
Bàn Nha lập tức hối hận.
Tại sao vừa nghe tiếng ông ta hét lên nàng liền dừng lại?
“Sao ông có thể ăn vụng!” Bàn Nha vô cùng tức giận, đồ ăn đã bị cha nàng ăn hết,, kế hoạch buổi sáng ngày mai cho mọi người ăn thử được Bàn Nha được tỉ mỉ chuẩn bị đã bị người cha không cố gắng của nàng hủy hết!